[Đam Mỹ/Xuyên sách] SAU KHI XUYÊN SÁCH BỊ SƯ ĐỆ CỐ CHẤP CHIẾM THÀNH CỦA RIÊNG

Chương 12: Bể tắm.

Đi tới đầu thuyền, gió càng mạnh liệt.

Váy áo Yên Chi tung bay, nàng ta nâng tay vén tóc mai đến sau tai.

Nàng ta nhíu lông mày đến gần Trần Phong, muốn kéo tay áo hắn ta nói cho hắn ta biết mà lùi về sau một chút, tránh khỏi việc trượt chân rơi xuống hồ.

"Đồ ngốc, đứng bên cạnh làm gì..."

Nhưng ngay cả mảnh tay áo nàng ta còn chưa kéo được, lại vì sốt ruột nên dẫm lên mép váy, rớt xuống mũi thuyền, ùm rơi xuống hồ.

Nàng ta tức giận đến muốn gϊếŧ người, nhịn khóc mắng: "Trần Phong khốn kiếp", nhưng mà nàng ta còn chưa kịp bay lên mặt nước bay, liền có người nhảy xuống hồ.

Trần Phong đưa tay kéo bờ vai của nàng ta, hạ giọng liên tục nói: "Đừng sợ đừng sợ", vẻ mặt Yên Chi tái nhợt, cố gắng trèo lên người Trần Phong, để hắn ta mang mình lên thuyền.

Hoảng loạn một hồi, cả người Trần Phong chật vật, nặng nề ôm Yên Chi ướt nhẹp chui vào trong thuyền.

Thị nữ bận bịu đi lấy y phục, nấu nước nóng.

Đợi một lúc lâu, lúc Bạch Thiếu Hoa hất rèm muốn đi vào, bỗng cậu dừng chân ngay trước cửa.

Trần Phong đang cho Yên Chi uống trà gừng.

Mặt Yên Chi tái nhợt, nàng ta đã đổi váy ấm áp nằm trên giường, nhẹ nhàng hớp trà gừng bên trong thìa.

Quần áo ẩm ướt của Trần Phong còn chưa kịp đổi, hắn ta không dám ngồi quá gần, chỉ sợ mang khí lạnh tới chỗ nàng ta, lúc đưa thìa tới đều đứng xa.

Yên Chi mở nửa con mắt, giọng nói nhẹ nhàng mà yếu ớt: "Trần Phong là tên ngốc."

"Đúng đúng, ta là tên ngốc." Trần Phong với đôi mắt đỏ hồng nói: "Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như hôm nay ta không hẹn nàng ra ngoài thì sẽ không làm nàng thấy lạnh."

"Không, chàng đến hẹn ta..." Yên Chi thì thào: "Ta muốn gặp chàng. Ta thích chàng."

Tay cầm thìa của Trần Phong run lên: "Nàng, nàng nói cái gì?"

...

Muốn thấy người, thì phải tới gặp người.

Bạch Thiếu Hoa nhắm mắt lại, nếu Trần Thanh Xuyên cũng hiểu đạo lý này thì tốt rồi.

Tiểu sư đệ, đừng trốn tránh nữa. Đi gặp Liễu Kiều Ngâm đệ muốn nhìn, liều lĩnh ở lại đợi huynh sẽ chỉ làm đệ bị chậm mất.

Lúc trở lại Trần phủ thì sắc trời đã tối.

Bạch Thiếu Hoa dùng bữa tối xong liền trở lại trong phòng mình, cậu cởϊ qυầи áo, chuẩn bị tắm rửa.

Bể tắm trong phòng nhỏ nối liền với suối nước nông trong tự nhiên, nước suối ấm áp rào rào chảy vào trong ao, nóng hôi hổi, hơi nước lượn lờ.

Bạch Thiếu Hoa cởi phụ kiện cuối cùng khỏi người mình là áσ ɭóŧ trắng như tuyết.

Có lẽ do ngủ say suốt ba tháng nên cậu càng gầy hơn lúc trước, cơ thể trắng nõn, phần eo hẹp gầy giống như những nơi bị chạm đến đều sờ không ra thịt thừa, xương lưng hơi nhô ra làm chỗ lõm nơi thắt lưng càng hiện rõ ra.

Bạch Thiếu Hoa cúi đầu nhìn mình từ đầu tới đuôi, cậu không hài lòng nhíu nhíu mày, quá gầy, quá khó coi.

Cậu khẽ thở dài, cậu ngồi xuống bên cạnh bể tắm, chầm chậm đặt đôi chân trắng nõn vào trong nước bể, sau đó lấy tay chống thành bể, cả người đều trượt vào trong nước.

Bạch Thiếu Hoa thoải mái thở dài một hơi.

Cậu đã cởi hết quần áo trên người, làn tóc đen như mực thuận theo đường vai nhẹ nhàng trượt xuống, trôi nổi ở trên mặt nước, tựa như mực sen nở rộ.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Bạch Thiếu Hoa chợt quay đầu, nhìn về phía cửa sổ: "Ai ở bên ngoài!"

Một luồng gió thổi qua, làm lá trúc ngoài cửa sổ kêu xào xạc, sau đó lại không có động tĩnh gì.

Hóa ra cậu nghe lầm...

Bạch Thiếu Hoa thở dài, cậu quay đầu, lúc đang định nhắm mắt lại thì nghe thấy giọng nói gần cửa sổ trong gang tấc.
"Sư huynh." Giọng nói khàn khàn đè nén từ thiếu niên.

Dây thần kinh nơi mí mắt Bạch Thiếu Hoa gần như nhảy lên, l*иg ngực cậu run rẩy hít vào một ngụm khí lạnh, cậu buột miệng hỏi: "Tại sao lại là đệ?"

"Không phải ta, thế sư huynh muốn là ai?"

Trần Thanh Xuyên tới gần từng bước một, đứng bên cạnh ao nhìn xuống từ trên cao.

Hắn rủ mắt nhìn Bạch Thiếu Hoa, con ngươi u ám, ánh mắt như đang mân mê phong cảnh dưới nước từ cơ thể Bạch Thiếu Hoa.

Bạch Thiếu Hoa tự dưng bị hắn nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, cậu hít sâu, coi như tỉnh táo nói: "Đệ đi ra ngoài trước, có lời gì chờ ta tắm xong rồi..."

"Chờ không kịp." Trần Thanh Xuyên cười nhẹ hai tiếng, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi: "Sư huynh rất thích nghe người khác gọi huynh ca ca sao? Nếu ta không để ám vệ đi theo huynh thì sẽ không biết rằng sư huynh sợ chết trên giường của ta lại nguyện ý ở trên giường của đệ đệ ta."
Cảm giác bị dã thú đến gần của Bạch Thiếu Hoa càng thêm mãnh liệt, tựa như mình đã thành món ăn của ai đó.

Bạch Thiếu Hoa nhíu mày: "Không phải như đệ nghĩ..."

"Vậy hôm nay huynh với người trong sở quán thì giải thích như thế nào?" Trần Thanh Xuyên cười trong cơn thịnh nộ, ngôn ngữ khi nói càng trở nên bén nhọn: "Ta thầm tưởng sư huynh là người bảo thủ, thế nhưng không nghĩ rằng thì ra huynh lại là loại người không đứng đắn, đúng như lời đồn của người ngoài, giáo chủ Ma Giáo hoang da^ʍ vô độ, không biết giữ liêm sỉ!"

Bạch Thiếu Hoa trơ mắt nhìn thứ giữa hai chân Trần Thanh Xuyên từ từ có phản ứng, cậu không hiểu vì sao Trần Thanh Xuyên có thể vừa nói cậu không đứng đắn mà lại có phản ứng như vây.

"Nếu đệ muốn nghĩ như vậy thì cứ viễ, huynh không có cách ép đệ, nhưng có một điều sai lầm huynh hi vọng đệ có thể thấy rõ..."
Bạch Thiếu Hoa rét lạnh, hàm răng run lập cập, nhưng cậu vẫn đứng lên từ trong suối nước nóng, mang theo tiếng nước chảy ào ào.

Trần Thanh Xuyên kinh hãi lùi lại hai bước, hắn quay đầu sang chỗ khác, lấy tay che mắt như tránh thú dữ.

"Sư đệ, đệ nhìn cho kỹ... Không được tránh!"

Cậu muốn cho Trần Thanh Xuyên thấy rõ, cậu và Trần Thanh Xuyên đều là thân nam nhi, hy vọng Trần Thanh Xuyên có thể tỉnh ngộ kịp thời, lầm đường thì biết quay lại.

"... Nhìn huynh?" Hầu kết Trần Thanh Xuyên nhấp nhô tạo ra âm thanh nuốt, hắn chậm rãi hạ tay quay đầu, lộ ra đôi con mắt đỏ thắm.

Bạch Thiếu Hoa đứng trong bể, bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn làm cậu hoảng sợ lùi về sau một bước.

Sương mù lờ mờ lượn quanh suối nước nóng, Trần Thanh Xuyên đi từng bước một tới gần Bạch Thiếu Hoa ở trong ao, Bạch Thiếu Hoa vô thức lui về phía sau, cho đến khi lưng cậu dán lên thành ao, không còn đường trốn thoát.
Khuôn mặt mờ nhạt của Trần Thanh Xuyên từ từ trở nên rõ ràng, hai mắt đỏ hồng đè nén ham muốn đến cực hạn.

Giọng hắn khàn khàn: "Huynh muốn ta nhìn chỗ nào của huynh?"

"Chỗ này." Hắn sờ lên mặt cậu.

"Chỗ này." Một tay dán lên eo cậu.

"Hay là chỗ này?" Ngón tay lạnh lẽo mang theo vết chai đảo quanh ba tấc dưới rốn cậu.

"Quá nhỏ, không đáng để chú ý." Trần Thanh Xuyên xấu xa nắm chặt.

Mí mắt Bạch Thiếu Hoa đỏ bừng, đầu gối cậu mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ sụp xuống thì bị Trần Thanh Xuyên vớt lên, ôm vào trong ngực.

Trần Thanh Xuyên dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng dán vào xương quai xanh cậu, sờ một đường xuống dưới, không chịu buông tha một tấc da thịt nào của sư huynh.

"Liệu huynh có từng nhớ lời ta nói rằng ta sẽ không đi gọi huynh là sư huynh hay không?" Trần Thanh Xuyên dán lên tai Bạch Thiếu Hoa hỏi, nhả ra hơi thở ấm áp đè lên trên da.
"Nhưng hiện tại ta muốn gọi huynh là sư huynh, gọi huynh là ca ca, để huynh nhớ cho thật kỹ, mình bị sư đệ chiếm giữ như thế nào." Trần Thanh Xuyên cúi đầu liếʍ hầu kết cậu: "Nhớ cho kỹ cảm giác làm chuyện bôi xấu luân thường đạo lý với sư đệ mình."

Bạch Thiếu Hoa bị điểm huyệt không thể động đậy, đôi mắt đỏ hồng nằm trong ngực hắn, ngay cả thở cũng run rẩy.

Đêm hôm đó trong bồn tắm, cậu bị Trần Thanh Xuyên gọi từng tiếng ca ca, va chạm cả đêm.

           VUI LÒNG KHÔNG REUP NẾU KHÔNG BẠN SẼ BỊ DÍNH CỚT CON MỒN LÈO NHÀ MÌNH

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, tiền vô như nước, sức mạnh dồi dào, đi học đi làm đi chơi cũng phải nhớ bảo vệ bản thân mình nha.Ban đầu mình dự tính edit tiếp trong mùng 1 Tết mà nó lạ lắm :))) nên tuần này mình có hẹn với các bạn là 1 ngày/1c rồi tuần sau mình sẽ đăng trong 3 ngày nha.Các bạn đọc thấy bức rức muốn sửa lỗi thì đừng ngại mà hãy nói cho mình biết.Chúc các bạn một ngày tốt lành