Vợ yêu của Son Tổng - WENRENE

Chap 23:

"Ddu du ddu du..." Một loạt tiếng súng vang vọng bên ngoài Son Gia.

*Xoảng...xoảng~~* Nhiều ly rượu bị bắn bể nát tạo ra âm thanh.

"Đoàn đoàn..." Seungwan núp ngay khán đài, tay cầm súng nhắm thẳng vào vài tên gần nhất.

"Aa!!" Vài tên hét lên ngã xuống mà chết.

"Du du du..."

Seungwan chạy qua chạy lại tránh hàng loạt viên đạn truy đuổi.

"Đoàn..." cô nhanh tay xoáy thẳng tên cầm súng, cướp đi cơ hội bắn của hắn.

Thêm vài người nữa ngã xuống.

"Du du du..." Seungwan nhìn năm tên đằng kia, tay dứt khoát giật lấy súng chiến của tên vệ sĩ, một phen phóng người xả ra một loạt đạn.

*Phập phập phập* Âm thanh đạn ghim vào người vang rõ, năm tên lần lượt phun máu trợn mắt ngã xuống chết, thân thể bị đạn xuyên như tổ ong.

------------------------------------------

Joohyun khóc không còn ra bộ dạng gì, chân nhấn ga chạy tăng tốc trên đường. Nàng bây giờ rất đau khổ, cắn môi tới chảy máu, tay bấu chặt vô lăng như muốn bóp nát nó, nước mắt chảy ra chưa bao giờ ngừng. Đằng xa một chiếc xe khác tăng tốc lao ngược lại......Joohyun giật mình, vội xoay vô lăng hết cỡ về bên phải.

*Rầm...*

Xe đâm thẳng vào cột giao thông, đầu nàng đập mạnh vào vô lăng, máu chảy ướt một vũng phía dưới, khóe môi nàng cười nhẹ rồi dần dần mất đi ý thức.

"Chết cũng tốt!"

Sau khi nàng bất tỉnh, không đợi người tụ tập quá đông, một chiếc xe hàng chạy đến, hai tên áo đen che kín mặt bước xuống bế nàng lên cho xe rồi chạy đi mất.

-----------------------------------------

"Đoàn..." Seungwan phóng về phía trước bắn ra một viên đạn ghim ngay đầu tên đằng xa.

*tì te tì te~* Tiếng xe cảnh sát vυ"t vυ"t chạy vào, hàng loạt những tinh anh đi xuống chế ngự những kẻ còn lại. Seungwan nhìn đến thì thở phào một hơi, bỗng dưng tim nhói lên một cái, cô sắc mặt liền khó coi đi.

"Đại tiểu thư vẫn ổn chứ?" Một tên nam nhân mặc quân phục chạy đến quan tâm hỏi.

"Mau cho người đều tra hết thảy, tôi muốn kết quả nhanh nhất!!" Cô lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, nhìn hắn trầm giọng phân phó.

"Yes sir"

"Dẫn đi." Hắn quay người hô to, mấy người phía sau đi theo. Mọi người trong Son cũng gấp gáp ai nấy tất cả đều ly khai, chỉ còn ông Bae, Jennie, Seulgi ở lại.

Seungwan chạy tránh né những đồ vỡ vào gara, cô có một dự cảm rất bất an, tim cứ lên xuống khó thở.

"Joohyun em không thể xảy ra chuyện gì!!"

"Chị không sống nổi đâu!"

Vừa đến cửa xe, di động bỗng đổ chuông, Seungwan tay run nhẹ ấn vào nút nghe.

"Đại tiểu thư!....Đại phu nhân bị tai nạn, thuộc hạ...không kịp chạy đến, đại phu nhân đã bị người khác nhanh tay bắt đi rồi!!..." Bên kia giọng nam nhân sợ hãi thông báo, khi nãy hắn thấy một chiếc xe lao đến bế lấy Joohyun chạy mất rồi.

"Tai nạn? Bị bắt đi?..Còn không mau đuổi theo..." Seungwan nghe đến tim như bị nghiền nát, cảm thấy nghẹt thở vô cùng, cả người xụi lơ tay cố vịnh xe để giữ thăng bằng không cho mình ngã.

"Có đuổi theo...nhưng đã bị cắt đuôi." Hắn giọng run rẩy đáp.

"Một lũ vô dụng..." Cô đôi mắt đỏ ngầu, tức giận không nhẹ mà quát lớn.

"Seungwan có chuyện gì?" Son lão gia đám người từ đằng xa chạy đến lo lắng hỏi.
"...Ông nội Joohyun bị bắt rồi!!" Cô nhào tới ôm ông khóc rống lên.

"Em ấy xảy ra tai nạn..."

"Cái gì?" ông Bae phía sau hét lớn.

"Joohyun bị gì?" Jennie phía sau chạy tới bắt lấy cô sợ hãi hỏi.

"Joohyun bị sao..tai nạn? Bị bắt?.." ông Bae đi đến run rẩy nhìn cô hỏi lại một lần nữa.

"Anh bình tĩnh! Cháu cũng bình tĩnh đi, Son Gia sẽ toàn lực cứu nàng ra..." bà Son cũng bị dọa không nhẹ, trong lòng thì lo lắng miên man, nhưng bên ngoài thì nhìn ông Bae, Jennie nhẹ giọng trấn an.

"Huy động tất cả lực lượng phải tìm cho ra đại phu nhân, không thì đừng về đây nữa!!!" Seungmin quát lớn vào di động hắn.

"...Con phải đi tìm nàng..." Seungwan đẩy ra ông nội mình, loạng choạng đi mở cửa xe, em không được bị gì, chờ chị đến cứu, chị sẽ sùng cả đời đê yêu thương em, LaSeungwan chị không thể sống thiếu em được...nên em phải đợi chị tha thứ cho chị.
"Đứng lại! Con biết nàng ở đâu sao?" Son lão gia vẻ mặt trầm xuống nhìn bộ dạng tệ hại của nàng thì gầm lên, còn đâu bộ dáng người người sợ hãi nữa.

"Cậu cần giữ bình tĩnh bây giờ!!" Seulgi đi đến giữ lấy nàng nói.

"...Không..em ấy bây giờ rất cần con...không..con sẽ tìm.." Seungwan lắc đầu lia lại lẩm bẩm.

*Chát*

"Con bình tĩnh, Joohyun còn cần con cứu!!" bà Son đi đến tát cô một cái, gắt giọng lên.

"Bác gái..." Seulgi nhìn bà Son rồi lại nhìn cô khó khăn lên tiếng.

"Con...." Seungwan nước mặt trào ra môi mấp máy.

Tiếng chuông di động cô lại vang lên trong không gian yên tĩnh, mọi người run nhẹ người, ánh mắt chạm vào nhau. Trên màn hình là một dãy số lạ, Seungwan hít một hơi lấy lại tâm tình, nhẹ ấn kết nối.
"Son đại tiểu thư còn nhớ ta chứ?" Bên trong truyền ra một giọng nam nhân đầy quen thuộc.

"Park Bogum!!" Seungwan quát lên, tay nắm chặt di động như muốn bóp nát.

Mọi người đồng tử đồng thời cũng hoảng loạn, Park Bogum không phải sắp tử hình rồi sao? Một cỗ sợ hãi tràn lan trong lòng mỗi người, nếu hắn dám trốn trại vậy có nghĩa là không có việc gì bây giờ hắn không dám làm...

"Vinh hạnh khi đại tiểu thư nhớ rõ tên tôi nha." Park Bogum cười vang làm người nghe không khỏi rùng mình.

"Món quà hôm nay của tôi đặc biệt chứ Son Đại tiểu thư?"

"Tên khốn! Mày phải trả giá..." Seungwan tức giận gầm lên mắng hắn. Mọi người đồng tử co rút, im lặng một bên quan sát.

"Bình tĩnh nào! Son đại phu nhân đang ở chỗ tôi, Son đại tiểu thư có muốn nói chuyện với vị hôn thê của mình không?" Bogum giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa oán khí thốt lên, rồi cười khẽ.
"...Ngươi nếu dám động đến cô ấy sẽ cho người sống không bằng chết!!" Seungwan đã đoán được là hắn bắt đi Joohyun, cô nghiến răng giọng lạnh tanh mà gào lên.

"....Tôi sợ mình không cần làm gì, thì cô ta đã chết rồi! Máu chảy thật nhiều nha!" Bogum ngữ điệu vừa hả hê vừa cảm thán vang lên.

"Mày..." Seungwan nghe đến thì nước mắt cũng trào ra, kìm chế phẫn nộ run rẩy.

"Tên khốn kiếp, con gái tao có mệnh hệ gì ta bắt mày cùng Park Gia chôn theo!!" ông Bae mắt đỏ ngầu, gân xanh bạo phát giật lấy di động trong tay nàng rống lên.

"Đồ bại hoại, khốn kiếp, cặn bã ngươi sẽ chết không toàn thây!" Jennie bên ngoài gắt giọng tới.

"Tôi chờ! Ha ha các người bình tĩnh đi nào, tôi cho các ngươi hai giờ, không đúng phải nói là các người chỉ có hai giờ chuẩn bị 10 triệu USD, không được manh động, đến giờ tôi sẽ gọi nói địa chỉ, nhớ chỉ một mình Seungwan được đi, các người mà làm bậy thì đừng mong gặp lại Joohyun!! Bye." Bogum cười đắc ý, nhấn mạnh từng chữ, ngữ điệu uy hϊếp nói.
"Mày..." ông Bae hô lên nhưng đường dây đã ngắt kết nối.

"10 triệu USD trong hai giờ kiếm đâu ra!!"

"Có thể điều tra được hắn đang ở đâu không?" Cô nhìn đệ đệ mình sắc mặt ngưng trọng hỏi.

"Không! Hắn đã có chuẩn bị, sim là sim rác, sóng một đường tra thì bị nhiễu..." Seungmin ủ rũ lắc đầu đáp.

"Mau về công ty điều động 10 triệu USD!!" Son lão gia nghiêm giọng phân phó.

"Dạ con đi liền!" Seungmin đáp rồi lên xe chạy đi mất.

"Park Bogum lần này trốn trại chắc là Go Gia tiếp tay..." ông Son một bên im lặng bỗng nhiên mở miệng.

"Go gia? Park Bogum? Các ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây!!"

*Xẻng* Seungwan đáy mắt tràn đầy sát khí, khí tràng tỏa ra lợi hại, trầm âm thốt lên, tay cùng lúc đánh vào kiến xe làm nó vỡ nát.
"...Con làm gì vậy?" bà Son phản ứng đầu tiên là cầm lấy tay đầy máu của cô, sắc mặt trắng bệch hét lên.

"...Cậu bị điên a?" Seulgi vội chạy đến nhìn nàng quát.

"Tức giận thì được ích lợi gì?" Son lão gia nhìn đến gầm lên

"Ba bình tĩnh, giữ sức khỏe..." ông Son sợ ông tổn hại thân thể, đến vỗ lưng ông nói. Ông Bae thì im lặng đứng một bên, vẻ mặt tràn ngập lo lắng, đôi mắt cũng nổi lên tơ máu.

"Mọi người nên vào nhà đi..." ông Son thấy đứng ở đây không ổn thì lên tiếng đề nghị.

bà Son cầm tay đầy máu của cô kéo vào nhà băng bó.

"Lại đây..." Seungwan sau khi băng bó thì ngồi xuống sofa với mọi người, cô như nghĩ ra gì đó thì ngẩng đầu nhìn một lên vệ sĩ đằng xa gọi.

"Đại tiểu thư." Nam nhân cung kính chờ phân phó.
"Seoul có bao nhiêu khu rừng có nhà hoang?" Cô nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

"Thưa tiểu thư! Seoul chỉ có ba khu rừng ngoài phía tây, tất cả đều có nhà hoang công trình bị bỏ..." Nam nhân nhớ lại cung kính đáp.

"Vậy mau tập hợp lực lượng khoảng 100 người chia ra ba nơi đến đó chờ lệnh, nhớ đừng để ai phát hiện..."Cô trầm giọng ra lệnh.

"Sao con biết hắn nhất định ở một trong ba nơi đó?" Son lão gia nhìn cô hỏi.

"Phòng bị hơn chuẩn bị." Seungwan chỉ nói một câu, cô không tin hắn có gan ở nơi khác ngoài ba nơi đó.

-------------------------------------------------

Ở bên trong một khu rừng um tùm cây cối, có một ngôi nhà hoang đã muốn đổ vỡ, bên trong là một nữ nhân đang bất tỉnh, đầu hình như bị vỡ nên chỗ nàng nằm chảy ra một vũng máu, hơi thở dần dần yếu ớt đi, người này không ai khác chính là Hạ Vân.
Mỗi góc nhà đều có hai ba tên áo đen đi qua đi lại quan sát xung quanh, Park Bogum sau khi nghe điện thoại xong thì quăng nó sang một bên, ánh mắt nhìn Joohyun tràn đầy hận ý nhưng có thu liễm, hắn nhếch môi phun ra một ngụm khói trắng cười hả hê.

"Ta muốn các ngươi phải chết hết!."

Thời gian chậm rãi trôi kèm theo sự nôn nóng của mọi người, không khí Son gia bây giờ hết sức căng thẳng, chỉ còn nữa giờ thôi mà Seungmin còn chưa trở lại. Seungwan cứ đi tới đi lui, nhìn nàng bây giờ tiều tụy như già đi mấy tuổi.

"Seungwan ngồi xuống đi con, chắc một lát nữa Seungmin sẽ trở lại." bà Son thở dài, đứng dậy đi đến kéo nàng an ủi.

"Sejeong đâu?" ông Son không nhìn thấy Sejeong thì bật dậy lo lắng hỏi.

"Nàng ở trên phòng." Seungwan nhẹ giọng đáp, cũng tại bản thân cô nên mới có kết cục như thế này, hại một người con gái còn chưa đủ, bây giờ còn hại người mình yêu nhất đến không biết sống chết.
"Con đây..." Sejeong một lúc có thể nghe rõ được hết thảy chuyện gì xảy ra, nàng đã đổi đồ lại bộ thường, bước xuống lầu, đôi mắt thì đã sưng lên đáng sợ.

"Con bị gì sao?" bà Son nhìn nàng mắt đã sưng tới như vậy, thì càng nghi ngờ đã có chuyện xảy ra.

"Con không sao." Sejeong nhàn nhạt lắc đầu chậm rãi ngồi xuống sofa.

"Khi nãy tôi thấy Joohyun khóc sướt mướt từ trong đây chạy ra, Son đại tiểu thư có thể cho tôi một lời giải thích chứ?" Jennie liếc Sejeong một cái, rồi quay sang Seungwan nhấn mạnh từng chữ chất vấn.

Bà Son nghe nói thì quay sang nữ nhi mình, rồi lại nhìn sang Sejeong, chắc chắn đã xảy ra chuyện, là có người vỡ trò.

"...Là lỗi của tôi! Không liên quan gì đến Seungwan" Sejeong hít một hơi thật sâu nhìn Jennie nói.
"...Cậu không có lỗi..." Cô lắc đầu, tâm càng thống hận bản thân mình hơn...cảm giác này rất đau khổ.

"Đừng nói với tôi hai người đang làm loại chuyện bại hoại thì bị nàng bắt gặp!" Jennie nhìn hai người nói đỡ nhau, thì càng thêm phẫn nộ gắt lên giọng.

"...Tôi xin lỗi!" Sejeong cúi đầu chân thành nói xin lỗi, bây giờ nàng không muốn giải thích gì cả, nàng mệt quá rồi.

*Chát*

"Tiện nhân không biết xấu hổ!!" Jennie nghe đến lời xin lỗi thì lập tức bạo phát, đứng dậy đi đến tát thật mạnh vào dung nhan kiều diễm của Sejeong, miệng phun ra một câu.

"Jennie con...." ông Bae giật mình bắt lấy tay nàng đang định tát một lần nữa.

"Sejeong..." Seungwan đứng dậy đi đến, kéo Sejeong đang khóc ôm mặt ra xa.

"Đôi cẩu nữ tử các người thật khốn nạn..." Jennie trướng mắt hai người, miệng phun ra lời sĩ nhục.
"Cô đừng quá đáng...." Seungwan vẻ mặt xanh mét gầm lên, tay chỉ vào mặt Jennie.

"Cậu coi lại lời nói của mình đi!" Seulgi phía sau cũng không chịu nổi từ ngữ của nàng, mà quát lên.

"Còn không phải đôi cẩu nữ tử này làm ra loại chuyện không nên làm thì Joohyun đâu có phản ứng như vậy, Son Gia các người thì hay lắm sao? Muốn ức hϊếp người là ức hϊếp, Joohyun bây giờ sống chết ra sao còn chưa biết cũng tại cẩu nữ tử này!" Jennie mất bình tĩnh rống lên một tràn dài nhìn một lượt người Son Gia.

----------------------------------------------------------------------