truyện cổ tích 18+ (Tạm Ngưng)

công chúa Quỳnh Nga (phần10)

Đến chiều tà thì Gióng theo ông ngoại về cung, sau khi thu hoạch được một đống tư thế và kỹ năng kí©ɧ ɖụ© cùng hai lần xuất tinh vào nàng sư phụ Thúy Kiều xinh đẹp.

Thiên Thanh đang đứng chờ trong cung, thấy hai người về, nàng tiến đến cười hỏi: “Hai ông cháu đi đâu chơi thế?”

Vua Thủy Tề liếc mắt lảng đi, ngón tay trỏ đưa lên gãi mũi: “Ờ… đi vòng quanh Thủy thành thôi…”

Thấy biểu hiện khác thường của cha, Thiên Thanh nghi ngờ tiến lại kề mũi vào người Gióng để ngửi thử, mùi hương son phấn xộc vào mũi khiến nàng trừng mắt giận dữ: “Phụ hoàng! Phụ hoàng dẫn con của con đi lầu xanh phải không!”

Vua Thủy Tề giật nảy mình: “Đúng rồi… À đâu có! Nó đòi đi mà!” Rồi lão liếc sang nháy mắt với thằng cháu ngoại: “Hé Gióng!”

Vua Thủy Tề định đẩy trách nhiệm cho Gióng vì nghĩ Thiên Thanh sẽ không la nó, nhưng lão đâu có ngờ Gióng không chỉ thừa hưởng thần lực mà còn thừa hưởng tính thật thà của cha nó, nó mở tròn mắt đáp: “Đâu! Ông ngoại dẫn con đi mà! Ông còn gọi người dạy con nữa, con học được nhiều thứ lắm!”

Vừa nói mắt nó vừa sáng lên nhớ lại những tư thế sướиɠ khoái vừa được học, không hề biết mắt mẹ nó đang bốc lửa nhìn ông ngoại nó.

Thu Thủy phu nhân đang tiến đến nghe hết mọi chuyện, nàng vội cứu nguy cho chồng: “Thôi trễ rồi hai ông cháu vào tắm rửa đi.”

Thiên Thanh không cam lòng: “Nhưng…”

Thu Thủy phu nhân cười: “Nhưng cái gì mà nhưng, dù sao Gióng nó cũng lớn rồi, nếu không đưa nó đến lầu xanh để học thì con phải tự dạy nó đấy! Hay con định để nó tự phát triển? Nên nhớ con của con không phải là loài người!”

Thiên Thanh bĩu môi, nàng chưa bao giờ cãi thắng mẹ. Vua Thủy Tề và Gióng thở phào nhìn Thu Thủy phu nhân bằng ánh mắt biết ơn như thể nàng vừa cứu hai người một mạng.

Đêm khuya nơi thủy cung xanh thẳm, Thiên Thanh uống lọ thuốc của thầy lang cá heo đưa cho rồi lên giường nằm ngủ cạnh con trai, lòng nàng bâng khuâng về đưa con mới ngày nào còn bé bỏng mà giờ đã phát dục trưởng thành.

Tĩnh mịch, không biết chợp mắt đã được bao lâu, Thiên Thanh mơ màng trong giấc ngủ, nàng cũng không biết mình đang tỉnh hay đang mơ, chỉ cảm thấy người mình nóng bừng, cơn khát tình đang cháy âm ỉ không rõ nguyên do, còn cơ thể nàng dường như đang bị ai đó vuốt ve sờ mó.

Thiên Thanh đang nằm nghiêng một bên, muốn chuyển mình nhưng cơ thể dường như không nghe theo nàng, Thiên Thanh muốn mở mắt nhưng đôi mắt dường như mỏi mệt không hé lên nổi, chỉ có làn da nàng mơ hồ cảm nhận hơi ấm từ cơ thể kẻ kia áp vào lưng nàng, cảm nhận từng luồng hơi thở của gã phả vào cổ nàng, cảm nhận hai bàn tay gã một đang ôm ngực một đang xoa đùi nàng.

Thiên Thanh hoảng hốt, nhưng lạ là cảm giác thèm khát lại nhanh chóng nhấn chìm cơn sợ hãi, người nàng nóng ran, cơ thể nàng khẽ run như mời gọi, Thiên Thanh cảm thấy cơ thể mình có gì đó bất thường nhưng không biết do đâu… giống như nàng ăn phải thứ gì đó có tính nóng…

“Lọ thuốc…” Thiên Thanh chợt nghĩ đến lọ thuốc lấy từ chỗ thầy lang cá heo, lại nghĩ đến nét mặt da^ʍ dê gian xảo của thầy mo bạch tuộc. Lão biết chứng bệnh của nàng, hẳn phải biết thuốc trị, lão lại là một tên chuyên pha chế thuốc, có thể lão cố ý pha thuốc gì đó vào lọ thuốc trước khi thầy lang cá heo đưa nàng…

Luồng suy đoán của Thiên Thanh diễn ra rất nhanh rồi bị dập tắt khi nàng cảm nhận được có một vật dài đang chui vào giữa hai chân nàng, dù cách lớp áo mỏng nhưng nàng vẫn cảm nhận được khí thế hừng hực của vật đó.

Bàn tay của kẻ phía sau nhẹ nhàng kéo áo Thiên Thanh xuống khỏi vai nàng, sau đó là cảm giác mềm mại ẩm ướt tỏa ra nơi bờ vai trần gợi cảm của nàng, Thiên Thanh mơ hồ cảm thấy kẻ đó đang hôn vai nàng, hôn và liếʍ dần lên cổ.
“Là ai?” Như có gì đó ngăn Thiên Thanh mở mắt, như có gì đó kêu gọi nàng hưởng ứng cuộc giao hoan. Trong đầu Thiên Thanh dần tưởng tượng ra thân ảnh đang vuốt ve mình, nàng tưởng tượng ra một cơ thể béo ú đang áp vào lưng mình, tưởng tượng hai cánh tay thô kệch đen đúa đang nghịch ngợm bò khắp những nơi kín đáo nhất của nàng, tưởng tượng gương mặt xấu xí của lão thầy mo bạch tuộc đang dùng cái miệng ghê tởm của gã hôn cổ nàng… và tưởng tượng một ©ôи ŧɧịt̠ trông như cái vòi bạch tuộc đang uốn éo chui vào giữa hai chân nàng.

Cảm giác nơi làn da rất thật trong tâm trí mơ hồ khiến Thiên Thanh tin những gì nàng tưởng tượng ra là sự thật. Nhưng nàng không muốn thoát ra, không muốn ngừng lại, tim nàng rộn ràng, cửa mình nàng rạo rực, dù là lão bạch tuộc da^ʍ dê ghê tởm cũng được, nàng thèm muốn cái vòi bạch tuộc của gã chui vào âʍ đa͙σ nàng để giải tỏa cơn hứng tình cùng cực…
Kết hợp giữa cảm giác của làn da và hình ảnh trong tưởng tượng, Thiên Thanh cảm thấy lão bạch tuộc đang lướt đôi môi thâm xì của lão từ cổ lên tai nàng, lão gặm nhẹ vào tai nàng rồi hôn lên gò má xinh đẹp thơm tho của nàng, một tay gã nghịch phá đầu ti đã cương cứng trên bầu ngực tròn của nàng, tay còn lại gã chen vào giữa hai đùi nàng rồi nâng lên…

“Đẩy vào đi… đẩy vào đi…” Thiên Thanh mê man không biết mình đang nghĩ thầm hay đã nói ra thành tiếng, chỉ biết cùng lúc đó thì gã bạch tuộc dường như đang áp người gã vào sát người nàng hơn, khiến cái vòi bạch tuộc tởm lợm của gã cọ nhẹ vào cửa mình nàng. Cái vòi bạch tuộc này chà vào cửa mình nàng vài lượt rồi theo dâʍ ŧᏂủy̠ dẫn đường từ từ chui vào trong âʍ đa͙σ nàng…

“Uhm…” Thiên Thanh mơ màng nghe tiếng rên khe khẽ mà dường như phát ra từ chính cổ họng nàng. Cái vòi của lão bạch tuộc này to và cứng hơn nhiều so với nàng tưởng tưởng, khiến âʍ đa͙σ nàng bị nong rộng và rất khó khăn mới ôm trọn được vào trong.
“Uhm…” Thiên Thanh rên như mời gọi, “lão bạch tuộc” đang nằm phía sau nàng như hiểu ý, từ từ rút “cái vòi” của lão ra rồi lại đẩy nhẹ vào.

“Uhm… um…” Những nhịp đẩy ©ôи ŧɧịt̠ nhẹ nhàng làm Thiên Thanh dần tan cơn mơ màng, đôi mắt tuyệt trần từ từ hé ra, đón thấy những tia sáng xanh thẳm nhu hòa. Giường ngủ rung lên, cơ thể Thiên Thanh bị đẩy đưa theo từng nhịp ȶᏂασ, nàng mất thêm một giây để xác định rằng mình vẫn đang ở trong phòng mình nơi Thủy cung.

Thiên Thanh tỉnh giấc, những cú đẩy ©ôи ŧɧịt̠ dồn dập vào âʍ đa͙σ lúc này rất thật, rất sướиɠ khiến nàng xác định những gì đang diễn ra là thật. Nhưng sao lão bạch tuộc vào đây được? Thiên Thanh nhíu mày, trong khoảnh khắc này nàng dường như quên mất mình đang bị ȶᏂασ. Thiên Thanh vội quay mặt lại và hỏi: “Làm sao chàng vào đây được?”
“Hả? Mẫu hậu nói gì?”

Mặt Thiên Thanh đơ ra, thì ra kẻ đang đυ. nàng không phải là lão thầy mo bạch tuộc kia mà chính là thằng con trai yêu quý của nàng. Gióng cũng đơ ra, câu hỏi bất ngờ của mẹ khiến nó giật mình, sau đó lại thôi vì nó nghĩ mẫu hậu tưởng người đang ȶᏂασ nàng là phụ hoàng.

Thiên Thanh lúc này như đứng hình, mắt nàng nhìn đứa con trai mà tâm hồn thì như có sóng gió cuộn trào, Gióng là con trai ruột của nàng, thế mà lúc này âʍ đa͙σ nàng đang ngậm chặt ©ôи ŧɧịt̠ của nó và thậm chí dù đã tỉnh ra nhưng nàng vẫn thấy sướиɠ không muốn tách rời.

Gióng dừng trong tư thế một tay ôm ngực một tay nâng đùi mẹ nó còn ©ôи ŧɧịt̠ nó thì đang đẩy một nửa vào âʍ đa͙σ nàng. Nó cũng nhìn mẹ nó, trong ánh sáng nhu mờ nhưng nó vẫn thấy gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng của mẹ, hương da và dục cảm khiến gương mặt nàng càng thêm phần da^ʍ tà quyến rũ. Gương mặt con trai trong mắt Thiên Thanh lúc này cũng đầy nét anh tuấn mị hoặc, lại thêm mùi đàn ông toát ra khiến tim nàng đập như trống đánh.
Như vô thức, Gióng nhướng mặt tiến gần đến mặt mẹ nó, cũng gần như vô thức, Thiên Thanh nhắm hờ đôi mắt, môi nàng khẽ ngước lên như thẹn thùng mong đợi.

Hai đôi môi chạm vào nhau…

Đầu Gióng như nổ tung, đôi môi Thiên Thanh cũng thơm ngọt như môi dì và ngoại nhưng lại khác nhau về hương vị, cũng thấm đậm chất yêu thương và du͙© vọиɠ nhưng lại có thêm tình mẫu tử, nàng hôn nó như hôn một người yêu, hôn một bạn tình mà vẫn không quên là đang hôn môi của con trai mình.

Nụ hôn ngọt ngào kéo dài như bất tận, “thanh kiếm” đang nằm yên lại có dấu hiệu giương cứng hơn nữa và bắt đầu chuyển động.

“Dừng lại!” Khi Gióng khởi động cho đợt sóng tình thứ hai thì Thiên Thanh vội nhả môi con trai ra và quát khẽ.

“Ai bảo con làm chuyện này với mẫu hậu?” Thiên Thanh hỏi, nàng muốn tỏ ra nghiêm nghị nhưng chỉ làm cho gương mặt nàng thêm gợϊ ȶìиᏂ.
“Dạ… là bà ngoại, bà ngoại bảo đợi mẫu hậu ngủ rồi làm như vậy thì con hỏi gì mẫu hậu cũng sẽ trả lời.”

Thiên Thanh trừng mắt nói thầm: “Ông ngoại thì dẫn cháu đi kỹ viện, bà ngoại thì dạy cháu lσạи ɭυâи với mẹ, hai người làm con tức chết rồi!”

Thiên Thanh xoay người lại nằm đối diện Gióng, ©ôи ŧɧịt̠ của con trai từ từ trượt ra khỏi âʍ đa͙σ khiến nàng có cảm giác không nỡ, nàng hỏi: “Con muốn hỏi gì?”

Gióng hỏi: “Dì Quỳnh Nga nói”kiếm”càng to thì càng sướиɠ, nhưng bà ngoại thì bảo chưa hẳn, là thế nào ạ?”

Mắt Thiên Thanh trợn tròn lần nữa, lại còn cả Quỳnh Nga, vậy là chỉ có nàng là không biết gì về con trai mình. Nàng nói: “Không phải ban chiều ông ngoại dẫn con đi học sao? Sao không hỏi cô luôn?”

Gióng đáp thật thà: “Gióng muốn làm theo cách của bà ngoại, Gióng muốn… làʍ t̠ìиɦ với mẫu hậu!”
Nếu là bình thường thì có lẽ Thiên Thanh sẽ tát cho con mình 1 bạt tay, dù ở Thủy Tề không cấm nhưng việc lσạи ɭυâи cũng không phải chuyện đúng, hơn nữa nàng và con là hoàng hậu và hoàng tử của một nước rất coi trọng lễ nghĩa. Nhưng lúc này trong người Thiên Thanh như bị lửa dục thiêu đốt, cảm giác này mãnh liệt hơn mức bình thường khiến nàng cũng muốn làʍ t̠ìиɦ với con mình, đừng nói là con ruột, dù là bất kỳ người đàn ông nào có mặt bên cạnh lúc này này cũng sẵn lòng giao hoan.

Đúng là lão bạch tuộc đã chơi Thiên Thanh một vố, biết loại thuốc thầy lang cá heo sẽ đưa cho nàng nên trước khi thầy lang về, lão lén pha vào đó một ít thuốc kí©ɧ ɖụ© mà lão mới chế ra rồi đặt ở nơi dễ lấy nhất. Lão biết chồng nàng không cùng nàng xuống thủy cung nên muốn khiến nàng khó chịu đến mức phải tìm trai để chơi ngay trong Thủy cung, nhưng lão đâu có nghĩ là nàng lại ngủ cùng đứa con trai và con trai nàng được bà ngoại nó mớm cho một âm mưu tương tự.
Thuốc của thầy mo bạch tuộc được lão chế ra để gã dễ dàng đưa bất cứ người phụ nữ nào gã muốn lên giường, chỉ cần vài giọt và thêm một chút gạ gẫm là đối phương sẽ sẵn sàng đáp ứng, đối với Thiên Thanh, sau khi nàng ngủ một chút thì thuốc đã ngấm sâu và còn bị Gióng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên ảnh hưởng của thuốc đã đạt đến tối đa.

Thiên Thanh liếc xuống dươиɠ ѵậŧ của con trai, nó giờ đã to và dài hơn hẳn của chồng nàng, biểu lộ cho một khả năng tìиɧ ɖu͙© cường hãn. Nàng ngại ngùng giải thích cho con trai hiểu: “Có 3 loại sinh vật hình người, một là con người bình thường như phụ hoàng, dì Quỳnh Nga, hai là thú hóa hình người như ông ngoại con, và ba là người lai thú là con của người bình thường với thú hóa người như con vậy.”

“Vâng.”

“Đối với người bình thường,”kiếm”của họ dù lớn hay nhỏ thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến khả năng sinh dục.”
“Tại sao ạ?”

“Vì họ là cơ thể tự nhiên, không phải do tu luyện biến thành, còn thú hóa người thì phải tu luyện nhiều năm mới thành người, cơ thể người của họ sẽ phụ thuộc vào cơ thể thú, và độ lớn”kiếm”của họ cũng biểu trưng cho khả năng sinh dục mạnh hay yếu của họ.”

“Vâng.” Gióng nằm chăm chú nghe mẹ giảng dạy, đôi mắt nó thỉnh thoảng lại liếc xuống cơ thể gợi cảm của nàng khiến Thiên Thanh thẹn thùng kéo áo ngủ che lại.

“Còn về dạng người lai thú lại chia làm ba loại, một loại khi sinh ra đã là cơ thể người như con, đây là loại thường thấy nhất, còn 2 loại khác rất hiếm, một là vừa có thể hóa hình người vừa có thể hóa hình động vật như mẫu hậu, kích thước”kiếm”của hai dạng này cũng thể hiện khả năng sinh dục của họ.”

“Còn dạng thứ ba thì sao ạ?” Gióng vừa hỏi vừa lén nhích người tới cho ©ôи ŧɧịt̠ của nó chạm vào đùi Thiên Thanh.
Cảm nhận được độ nóng của ©ôи ŧɧịt̠ thằng con cọ vào đùi mình, tim Thiên Thanh đang đập chậm dần lại bắt đầu tăng nhịp đập, nhưng nàng không tránh xa mà còn cố tình nhích đùi tạo ra sự mơn trớn. Nàng nói: “Dạng thứ ba là thân thể nữa người nữa thú, không thể hóa hình người mà cũng không thể hóa hình thú, dạng này thì rất đặc biệt vì bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của họ…” Nói đến đây Thiên Thanh ngừng lại một chút vì tưởng tượng lại ©ôи ŧɧịt̠ y hệt cái vòi bạch tuộc của lão thầy mo bạch tuộc, nhớ lại cảnh tượng mơ màng cảm thấy cái vòi của lão cọ quậy trong âʍ đa͙σ nàng, khiến lúc này dâʍ ŧᏂủy̠ trong âʍ đa͙σ nàng lại phát tiết, nàng nói tiếp: “… sẽ là chính bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hình thú của họ…”

Gióng gật gù nghĩ một chút rồi nói: “À vậy giống như em họ của mẫu hậu, nửa thân trên là người nhưng không có chân mà chỉ có đuôi cá!”
Gióng nói tiếp với vẻ tự hào: “Gióng là nữa người nữa tiên cá, Kiếm của Gióng rất lớn, vậy là Gióng làʍ t̠ìиɦ rất giỏi!”

Nhìn đứa con trai nói về tìиɧ ɖu͙© mà nét mặt ngây thơ hồn nhiên, Thiên Thanh bật cười, nàng nhích người lại sát người con trai, môi nàng kề môi nó và thì thầm: “Cái đó… thì phải thử mới biết được…”

Môi Thiên Thanh chạm môi Gióng rồi bắt đầu mơn trớn, lưỡi nàng chủ động đưa ra dâng vào miệng con trai hương vị thơm tho ngọt ngào. Đùi Thiên Thanh nhích lại kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ của con trai nàng, cho thân dươиɠ ѵậŧ của nó cọ xát vào cửa mình nàng.

Không phải Thiên Thanh đĩ thõa đến mức có thể tự nhiên thể hiện những động tác gợϊ ȶìиᏂ với đứa con trai ruột của nàng mà do tác dụng của thuốc quá mạnh, cơn hứng tình tột cùng khiến cho nàng chỉ còn cảm thấy sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làʍ t̠ìиɦ với con trai.
Gióng 3 tuổi, cơ thể dậy thì quá sớm khiến nó còn chưa nhận thức được lσạи ɭυâи là đúng hay sai, lúc này nó chỉ biết mẫu hậu nó quá đẹp, môi nàng quá ngọt, tóc nàng quá thơm, da nàng quá mịn màng và đẩy dươиɠ ѵậŧ vào âʍ đa͙σ nàng quá sướиɠ.

Cơ thể Thiên Thanh và con trai quấn chặt vào nhau, môi hai mẹ con nàng như hút lấy nhau, hai chiếc lưỡi như muốn tan vào nhau, có thể nghe rõ tiếng mυ"ŧ môi và tiếng rên dâʍ đãиɠ pha lẫn tiếng thở gấp gáp.

Thiên Thanh tự kéo chiếc áo ngủ mỏng như không mặc của nàng quăng ra nền phòng, sau đó lại giúp con trai cởϊ áσ ra cho bộ ngực trần chắc khỏe của nó áp vào đôi gò bồng đảo to tròn thơm ngát của nàng. Hai mẹ con hôn nhau mặc kệ mọi thứ, thỉnh thoảng lại ôm nhau lăn trên giường để đổi người nằm trên, “thanh kiếm” của Gióng tuy chưa đút vào nhưng vì cứ cọ vào âʍ đa͙σ Thiên Thanh nên cũng ướt đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Thiên Thanh và Gióng hôn nhau đến tê cả môi, mỏi cả lưỡi mới chịu buông ra, Gióng nằm dưới thở hồng hộc ôm eo mẹ nó nâng hông lên để đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào âʍ đa͙σ nàng, Thiên Thanh nhìn con trai và cười bằng đôi mắt quyến rũ mê hồn, tay nàng dịu dàng cầm lấy “bảo kiếm” của con trai để dẫn đường đưa nó vào cửa mình nàng.

“Thanh kiếm” nóng hổi từ từ chen sâu vào trong, Gióng trở về nơi mình sinh ra theo một cách hoàn toàn khác. Mẫu hậu, người sinh ra nó, giờ đang lõa thể ngồi trên mình nó để cho dươиɠ ѵậŧ của nó đâm vào âʍ đa͙σ mình.

Khác với cơn mê man nửa tỉnh khi nãy, lần này được cảm nhận rất thật cảm giác khi dươиɠ ѵậŧ của con trai ruột đang chen từng chút một vào âʍ đa͙σ mình, Thiên Thanh dâng lên cảm giác sướиɠ khoái không gì so sánh được, đây có lẽ là phần trả ơn tuyệt vời nhất của con trai dành cho nàng vì sự chịu đau khi sinh nó ra vào ba năm trước.
“Ư… To quá!” Thiên Thanh vừa rên vừa bấu chặt tay lên ngực con trai, dươиɠ ѵậŧ nó sau khi đi hết chiều dài âʍ đa͙σ nàng thì bắt đầu lấn sâu vào tử ©υиɠ.

“Sướиɠ không mẫu hậu?”

“Không! Đau gần chết đây!” Thiên Thanh nũng nịu.

“Vậy để con rút ra!”

“Không được!” Thiên Thanh trừng mắt nói, lúc này âʍ đa͙σ nàng đã hoàn toàn nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của đứa con trai, nhờ dư âm lần trước nên lần này đẩy vào không mấy khó khăn.

Được cắm lút ©ôи ŧɧịt̠ vào âʍ đa͙σ mẫu hậu, Gióng sướиɠ khoái rên hừ hừ, hai tay đưa lên nâng đỡ hai quả đào ngon ngọt của nàng và xoa nắn. Khi nó đang xoa thì Thiên Thanh bắt đầu nâng mông lên, âʍ đa͙σ nàng hút chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Gióng không nỡ rời.

Đến khi chỉ còn đầu khấc dươиɠ ѵậŧ thằng con trai ở lại trong âʍ đa͙σ mình, Thiên Thanh lại hạ mông xuống, nàng ngồi trên người Gióng, eo ưỡn cong, hai tay chống trên ngực con trai, cặp đùi trắng mơn mởn nhịp nhàng nâng hạ trên giường, cho âʍ đa͙σ nàng lần lượt hút nhả dươиɠ ѵậŧ của đứa con trai.
Gióng hai tay hứng hai quả đào đang đẩy đưa của mẹ, hông nó cũng nâng hạ theo nhịp mông của nàng, mắt nó săm soi ngắm nhìn như để ghi nhớ từng phần cơ thể trần trụi quyến rũ của mẹ mình, còn mắt nàng cũng nhìn ngắm gương mặt và cơ thể hấp dẫn của con trai.

“Còn đau không mẫu hậu?”

“Ư… Còn… của con… to quá! Ư…”

“Con còn làm to gấp đôi nữa cơ!”

Mắt Thiên Thanh sáng ngời: “Thật không? Ư…”

Gióng cười khoái chí: “Tất nhiên là không rồi!” Vừa nói hai tay nó vừa nghịch véo hai đầu ti của Thiên Thanh.

Thiên Thanh cũng cười khì, nàng cúi thấp người xuống, gương mặt đẹp dâʍ đãиɠ ra vẻ hờn dỗi: “Thằng quỷ! Dám trêu mẫu hậu!” Rồi nàng hạ môi hôn môi con trai, cặp đùi vẫn nhịp nhàng di chuyển đẩy mông tới lui, dâʍ ŧᏂủy̠ trong veo chảy dọc theo làn da đùi trắng trong như ngọc.
“Uhm… uhm…”

Chỉ riêng tiếng rên dâʍ đãиɠ của Thiên Thanh, tiếng thở của Gióng, tiếng hai mẹ con nàng nút lưỡi nhau và tiếng da thịt va chạm cũng đủ gây ra hiệu ứng kí©ɧ ɖụ© như một loại thuốc.

Sau một hồi lâu đưa đẩy, Thiên Thanh mỏi người nên dừng lại, Gióng đỡ nàng ngồi thẳng dậy, nó cũng ngồi lên áp ngực nó vào ngực mẹ, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, vừa hôn vừa ȶᏂασ nàng trong tư thế ngồi.

“Uhm… uhm… uhm… A! Uhm…” Thiên Thanh vịn hai tay trên bờ vai săn chắc của Gióng, môi và lưỡi nàng quấn lấy như bị nghiện mùi vị của miệng con trai, thỉnh thoảng lại nhả ra và kêu a một tiếng vì một cú ȶᏂασ trật nhịp của con trai.

“Sao… môi mẫu hậu… thơm quá!”

Thiên Thanh dâʍ đãиɠ đáp: “Thơm… để cho… con… hôn đó! Uhm…”

“Sao da… mẫu hậu… mịn quá!”
“Mịn… để cho con… A! Ư… ôm đó!”

Gióng chợt cười gian xảo hỏi tiếp: “Sao… l*и mẫu hậu… êm quá!”

Thiên Thanh đỏ mặt véo nhẹ vai con trai một cái rồi thẹn thùng đáp: “Êm… để cho… chàng… đυ. thϊếp đó… Ư…”

Gióng ngây ra mất một lúc, mẫu hậu nó, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt lẳиɠ ɭơ, lại gọi chàng xưng thϊếp với nó, cảm giác như lúc này nàng không phải mẹ nó là là vợ nó, và đêm nay là đêm động phòng.