BJYX-Phong Tình Ấm Áp

18

Trước đó Tiêu Chiến đi đã tìm hiểu về ý nghĩa của loài hoa cúc họa mi, nó biểu hiện của tình yêu thầm lặng vì thế cậu nhanh chóng hiểu ra được sự tình.

Tặng hoa cúc họa mi biểu hiện đang thích thầm đối phương đó cũng là một hành động cố ý.

Triệu Vũ Trạch càng nỗ lực thì đương nhiên Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, cậu cùng Triệu Vũ Trạch thật sự không có nhiều thời gian rãnh, mọi thứ đều dựa vào bản lĩnh của chính họ.

Vì thế, Tiêu Chiến đặc biệt yêu cầu thư ký của cậu phân tích xem ai có cơ hội chiến thắng cao hơn, thư ký sau một hồi phân tích thì khẳng định Triệu Vũ Trạch có cơ hội thắng cao hơn, nghe vậy Tiêu Chiến tức giận đến mức muốn đổi thư kí ngay lập tức, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng những gì thư ký nói không phải là không có lý.

Lợi thế của cậu không có gì khác ngoài việc biết Vương Nhất Bác lâu hơn và hiểu anh nhiều hơn. Nhưng muốn hiểu một người chỉ cần nỗ lực thì mọi chuyện đều có thể được. Triệu Vũ Trạch cũng có thể làm được điều này. Hơn nữa, quá khứ giữa cậu và Vương Nhất Bác là mối bận tâm sâu sắc nhất của cậu, đó cũng là rào cản lớn nhất giữa họ.

Gần đây Vương Nhất Bác cũng nhận ra Triệu Vũ Trạch có ý với anh, rốt cuộc Triệu Vũ Trạch cũng không che giấu ý tứ của bản thân nữa, rất thẳng thắn bày tỏ với đối phương. Thành thật mà nói, Vương Nhất Bác hai năm qua cảm thấy độc thân cũng rất tốt. Hiện tại dồn sức phát triển sự nghiệp thú vị hơn chuyện yêu đương rất nhiều.

Nhưng cũng phải thừa nhận, Vương Nhất Bác có ấn tượng tốt với Triệu Vũ Trạch, thứ nhất là anh thích công việc lính cứu hỏa. Thứ hai, dù Triệu Vũ Trạch không nói nhiều nhưng vẫn rất chịu khó nói chuyện với anh vì thế hai người ở bên nhau sẽ không nhàm chán đến mức không có gì để nói.

Nhưng ấn tượng của anh về Triệu Vũ Trạch chỉ dừng lại ở đây, nếu có ý định tiến xa thêm một chút thì việc kiếm tiền không tốt hơn sao?

Anh biết Tiêu Chiến và Triệu Vũ Trạch nghĩ gì nhưng anh chưa có bất cứ ý định nào đối với họ. Nhưng anh không xoay chuyển thì đối phương sẽ không đứng yên mà đợi.

Hôm đó, Triệu Vũ Trạch đến công ty tìm Vương Nhất Bác, vừa lúc chạm mặt với Tiêu Chiến ở công ty. Lúc đó trong công ty có rất nhiều người, Tiêu Chiến không nói gì, cậu chỉ đọc một số báo cáo về công việc, sau khi Triệu Vũ Trạch rời đi, Tiêu Chiến tìm cơ hội để gặp Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ở văn phòng riêng, không bao lâu sau khi Triệu Vũ Trạch rời đi, Tiêu Chiến gõ cửa đi vào, nhân tiện khóa cửa lại.

Vừa bước vào lập tức nhìn Triệu Vũ Trạch mang đến rất nhiều thịt cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào nồi thịt vô tội, hận không thể ném nó đi đành nhắm mắt làm lơ.

Trước khi Triệu Vũ Trạch xuất hiện, Tiêu Chiến vẫn có thể thuận lợi giám sát và đều đặn mang bữa ăn đến cho Vương Nhất Bác mỗi ngày, nhưng sau khi Triệu Vũ Trạch xuất hiện, Tần Tư Ý không thể ngồi yên, nỗi lo sợ Vương Nhất Bác bất cứ lúc nào cũng có thể thuộc về người khác luôn hiện hữu trong đầu, nó như một con dao sắc bén có thể cắt đứt da thịt cậu bất cứ lúc nào.

"Đàn anh." Tiêu Chiến ngồi ở trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác, gọi.

Vương Nhất Bác gửi e-mail xong thì đặt máy tính ở chế độ nghỉ ngơi, sau đó nói: "Tôi định mua cổ phiếu của Chung thị, bên đó khả năng sẽ tăng giá."

Tiêu Chiến lúc này không có tâm tình nói chuyện đó, chỉ nhìn Vương Nhất Bác híp mắt nói: "Đàn anh, tại sao hắn có thể dễ dàng vào công ty như vậy?"

Vương Nhất Bác không ngu ngốc nên lập tức hiểu được Tiêu Chiến nói "hắn" là ám chỉ ai, anh chỉ nói: "Ở dưới lầu gặp nhau nên có chào hỏi qua..."

"Vì cái gì?" Trước khi Vương Nhất Bác nói xong, Tiêu Chiến càng kích động: "Có phải anh cũng có ý với hắn ta không? "

Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Chiến nhất thời đỏ lên thì nhíu mày. Những chuyện xảy ra trong thời gian này khiến anh có chút mệt mỏi. Anh đứng dậy nói: "Tiêu Chiến, chúng ta ra ngoài ăn trưa đi, đây là lời mời với tư cách cá nhân."
Tiêu Chiến sửng sốt, cơ thể theo phản xạ lập tức đi theo Vương Nhất Bác.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Tiêu Chiến mới tỉnh táo lại. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác không mặn nhạt với cậu, lúc này đột nhiên mời cậu đi ăn với tư cách cá nhân, nói chuyện này không có gì lạ là không có khả năng. Nhưng Tiêu Chiến thực sự không muốn bỏ lỡ việc đi ăn riêng cùng với Vương Nhất Bác, cậu bất chấp tất cả để có thể ở bên anh dù mơ hồ biết được phía trước sẽ có cạm bẫy.

Vương Nhất Bác không chọn chỗ xa, anh đưa cậu đến nhà hàng ở phía bên trái tòa nhà công ty, đó là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Hồ Nam, Vương Nhất Bác tìm một chỗ thích hợp sau đó ngồi đối diện Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Nhất Bác biết anh có chuyện muốn nói, trong lòng không khỏi chột dạ, không biết vì sao bản năng khiến cậu không muốn ngồi lại đây, tiềm thức và cảm giác nói cho cậu biết phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Quả nhiên Vương Nhất Bác bình tĩnh gọi món, tất cả đều là món yêu thích của Tiêu Chiến, điều này khiến cho Tiêu Chiến càng lo lắng nhiều hơn.

Tiêu Chiến rất hiểu Vương Nhất Bác, gặp lại nhau sau ngần ấy năm chia tay, Vương Nhất Bác luôn gọi cậu là "Tiêu Tổng" một cách lịch sự, giống như lúc nãy anh gọi cậu là Tiêu Chiến. Giờ lại gọi những món mà cậu thích, điều này Vương Nhất Bác sẽ không làm sau khi hai người chia tay.

Quả nhiên sau món ăn được dọn ra, Vương Nhất Bác lên tiếng trước: "Thật ra, tôi luôn muốn tìm cơ hội để nói rõ ràng với cậu. Trước đây tôi cũng từng bày tỏ rất rõ ràng nhưng có vẻ cậu cố ý phớt lờ không để ý đến, Tiêu Chiến thật ra..."

"Đàn anh!" Tiêu Chiến ngắt lời anh, vội vàng nói: "Anh vừa nói muốn thâu tóm cổ phần của Chung Thị. Em nhớ khoản đầu tư của Chung thị chỉ có 10 triệu tệ, cũng không quá nhiều, anh định thu mua nó với giá như thế nào?"
Vương Nhất Bác bất lực khi nhìn thấy hai mắt của Tiêu Chiến đỏ bừng, thật lâu sau mới khẽ thở dài nói: "Tiêu Chiến cậu đừng như thế này nữa. Tôi làm sao có thể nói, cậu là người duy nhất tôi yêu trong suốt 26 năm qua."

Nghe đến đây nước mắt của Tiêu Chiến không kìm được nữa lập tức rơi xuống như mưa.

"Tôi biết bây giờ nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, có những thứ tôi chỉ muốn nói một lần mà thôi." Vương Nhất Bác khuấy canh trong bát nói, "Bởi vì cậu là người duy nhất tôi từng yêu nên tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng như thế này. Tiêu Chiến trong ấn tượng của tôi, dám yêu dám hận, dám yêu dám theo đuổi, cầm được thì buông được, giao dịch mấy chục tỉ cũng không thay đổi sắc mặt chứ không phải bộ dạng tiều tụy như hiện tại."

"Về công việc, cậu là cổ đông lớn nhất của Phong Diệp khoa học công nghệ. Công ty có thể có được thành tựu ngày hôm nay có phần đóng góp rất lớn của cậu. Vì vậy, bất kể Phong Diệp khoa học công nghệ hiện tại phát triển như thế nào thì tôi cũng không muốn thu lại cổ phần trong tay cậu. Về tư, chúng ta từng có một đoạn tìm cảm bên nhau, cho dù đã qua rất lâu nhưng không thể phủ nhận nó đã từng tồn tại."
" Hôm nay tôi nói rõ mọi chuyện với cậu. Tiêu Chiến trước đây tôi quá hận cậu, oán trách cậu rất nhiều. Cho dù luôn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng lựa chọn trở về gia đình luôn là bản năng tự nhiên của mỗi người nên không cần oán trách làm gì, nhưng tôi làm không được. Khi đó tôi yêu cậu nhiều bao nhiêu thì cũng hận cậu nhiều như vậy. Lúc đó tôi rất thống khổ nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi và tôi hi vọng cậu cũng sẽ như vậy, Tiêu Chiến đừng chỉ đặt tâm tình của mình vào tôi nữa, vài năm nữa nhìn lại cậu sẽ thấy không đáng phải làm thế đâu."

Tiêu Chiến lau nước mắt, nghẹn ngào nói: " Xin lỗi anh, em xin lỗi... nhưng lúc đó..."

Tiêu Chiến nghẹn ngào đến mức không nói nên lời, Vương Nhất Bác lấy khăn giấy đưa cho cậu, nói: "Đừng khóc, Tiêu Chiến tất cả những vướng mắc của chúng ta hãy dừng lại ở đây. Tôi xin lỗi, sau này ngoại trừ công việc chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác thấy ánh mắt anh thật sự rất bình tĩnh.

Yêu ghét đều không còn, một chút vấn vương của quá khứ cuối cùng cũng được giải tỏa.

Tiêu Chiến duỗi tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nói: "Em không muốn! Tại sao! Tại sao anh đối với Triệu Vũ Trạch lại tốt như vậy nhưng lại muốn vạch rõ ranh giới với em! Em yêu anh hơn cậu ta rất nhiều mà!"

Vương Nhất Bác tách khỏi tay Tiêu Chiến nói: "Nhưng điều này có ích lợi gì, cậu không cần phải so đo đong đếm làm gì nữa, chúng ta là không thể, tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ một lần nữa."

"Mọi lỗi lầm trong quá khứ đều tại em, em chấp nhận hết." Tiêu Chiến đau lòng nói: "Em thà quấn lấy anh đến già còn hơn là nhìn anh ở bên người khác!"

"Tiêu Chiến tôi hi vọng cậu có thể đối mặt với chuyện này, cậu đang làm phiền đến cuộc sống riêng của tôi." Vương Nhất Bác nói: " Và ngay cả việc tôi cùng người khác ở bên nhau, đó không phải là việc cậu có thể ngăn cản được."
Tiêu Chiến nói:" Ý anh là anh thích Triệu Vũ Trạch?! "

"Tôi không muốn nói về nó, tôi không muốn nói về tình cảm trong lúc này, nhưng nếu nhất định ở bên ai đó thì cậu ấy sẽ là ưu tiên của tôi." Vương Nhất Bác nói: "Về phần tôi và cậu, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Xin Tiêu Tổng, sau này đừng gây ra những phiền phức không đáng có cho cuộc sống riêng của tôi nữa."