| Đồng nhân| Cái chết đau đớn

4.À....

- Máaaaaa!!! Đau !!

   Resumo xuýt xoa rít lên.

   Má ! Đau vl, bọn này làm ăn kiểu gì thế ?

- Nhẹ chút ! Đm !

- Tôi dùng thuốc tê được không ạ ?

- Đéo !

   Người gì đâu kì zậy, bảo dùng thuốc tê thì không cho dùng lúc đau thì chửi.

   Nhưng không sao, ngài thích là được.

   Ụa ! Đéo thể ngờ được gắp đạn ra nó thốn thế này, nhưng bố chắc chắn sẽ không dùng thuốc tê, rồi lúc mình nằm một chỗ ai biết bọn chó điên kia có bê cậu đi giải phẫu ra không, hay tống thứ thuốc gì đó cho cậu.... nhưng cậu chắc chắn chúng sẽ không bao giờ gϊếŧ cậu.

   Resumo âm trầm nhìn tên trước mắt đang gắp đạn thật nhanh chóng ra cho mình, sau đó rít lên.

- Mé ! Nhanh lên !! Bố đau lắm rồi đấy !!

..................

   Sau một trận chiến dữ dội để gắp viên đạn ra, cậu nằm bẹp trên ghế sofa cánh tay được băng bó rũ rưỡi như không xương.

- Tôi lui đây ạ !

- .....

Cạnh ! 

   Tiếng cửa đóng lại, Resumo trầm ngâm nhìn lên trần nhà sau đó vắt tay còn lại lên trán.

   Cậu đang hoài nghi nhân sinh.

   Sao lúc viên đạn còn ở trong thì không đau mấy nhưng sao khi gắp ra nó thốn thế nhở hay tên Sansu đó giở trò gì rồi.

   Thôi vậy, lần sau gặp được tên tội phạm kia phải bắn cho hắn thêm vài cái nữa cho bõ tức mới được.

   Resumo âm thầm ghi nhận trong 3s rồi gạt phăng đi.

   Đéo nghĩ nữa, bố đi ngủ !

   Vật vã với việc gắp đạn và la hét thì cậu cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

------------------

   Bên phía fan não tàn của Resumo kiểu:

   Không khí âm u, im lặng đến đáng sợ.

   Xung quanh một chiếc bàn tròn lớn có khoảng 9 người chăm chú nhìn một tên bị trói ở góc phòng, sương sương còn thấy những tia sét, mùi khét lẹt hòa với một thứ mùi chua chát.

   Mà kẻ bị trói kia lại chính là người vừa gắp đạn cho Resumo, hắn bị trói trên một chiếc ghế dựa, đầu nghiêng sang một bên nụ cười thì ngoác đến mang tai trông phê pha vô cùng, ở mũi còn có hai hàng máu chảy ròng ròng, mặt trắng bệch vì thiếu máu. Miệng thì lầm bà lẩm bẩm.

- Giọng rên của ngài ấy..... ngài ấy kêu đau.....ngài ấy....ngài ấy.....

- Sao lại cử hắn đi chứ đáng nhẽ phải là tôi !

   Một người bức xúc bật dậy, lên án.

- Đéo nhá ! Mày không có cửa lần sau phải là tao !

- Tôi cũng muốn, đả đảo ! Đả đảo !

   Mọi thứ um xùm hết lên.

   Rồi một giọng nói vang lên, vô cùng bình tĩnh nhưng ngữ điệu không được tốt lắm.

- Chúng mày câm ! Lần sau để bố, đừng lo rồi tao sẽ ghi âm lại cho bọn mày nghe ! Chủ nhân là của tao ! Hahahahahahahaha!!

- ....

-....

-....

   Cả không gian lặng như tờ sau đó bùng nổ.

- Á à con chó này ! Mày muốn độc chiếm chủ nhân à !

- Tên chết tiệt ! 

- Lên án hành vi này của mày !

- Chủ nhân là của chung ! Mặc dù tôi cũng muốn ngài ấy là của mình....

- Sếp !! sa thải ngay tên cặn bã này !!

- Đúng vậy ở đây không chứa thể loại này !

- Phải diệt nó trong trứng không được để cho nó sinh sản !

.........

- Thôi im.

   Chỉ một câu từ con người được gọi là sếp kia mọi người nhanh chóng chỉnh lại thái độ rồi ngồi xuống.

- Bọn mày muốn chủ nhân bị thương thế cơ à ?

- .....

- .....

- Cấm nói nhiều ! Bố chốt rồi chủ nhân là của bố, cãi bố diệt khẩu !

- .....

   Sếp lạm dụng chức quyền !!

-.....

   Đả đảo sếp !!

- .....

    Ông làm sếp tôi hơi lâu rồi đấy !

-.....

   Tên sếp khốn nạn !

   Thấy không ai nói gì, tên kia thỏa mãn lươn lẹo đùn đẩy công việc của mình cho cấp dưới rồi phắn ra ngoài để lại bên trong một không gian yên tĩnh kì lạ.
   Bọn này phải lên kế hoạch thủ tiên tên sếp này !!! - dân chúng fan não tàn cho hay.

   Lại một này nữa yên bình trôi qua........ của một lũ trung khuyển.

-------------------( trở lại với nhân vật chính nèo )

   Một buổi sáng êm bình đẹp trời, những chú chim nhỏ hót líu lo nhảy nhót trong nắng mới, mọi người đã vui vẻ thức dậy đón chào một ngày mới bận rộn. Trong căn phòng nọ, ánh nắng ban mai dịu nhẹ vượt qua cửa sổ chiếu vào thân hình nhỏ bé trong phong, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khẽ nhăn, mí mắt hơi động, trông như một tiểu thiên thần.....

   Nhưng đó là tên nam chính nào đó của các chị em chứ đéo phải Resumo đâu, trước khi đi ngủ cậu đóng của sổ rồi, dăm ba cái ánh nắng tào lao làm sao làm phiền cậu ngủ được !

   Và các bạn biết đấy, nếu mà để cho Resumo ngủ trương lên thì còn gì là truyện hay nữa, tác giả bắt phải dậy thì không được ngủ, bắt nó chơi gay thì nó cũng phải chơi, cãi sao được con mắm là tôi ( tác giả ) đây.
   Thế là bằng sức mạnh thần thánh của tác giả, Resu - con ghẻ - mo khẽ lật người sau đó mở bừng mắt bật người dậy ôm cánh tay không cẩn thận vừa đè lên kêu oai oái.

   Cậu mím môi, có vẻ vết thương rách ra rồi.

   Tsk ! Có mỗi viên đạn thôi mà rắc rối quá !

   Nhăn mày khó chịu định gọi bọn người kia đến thay thuốc cho vết thương lại nghĩ đến cái mặt phê pha như chơi thuốc của tên hôm qua gắp đạn cho mình, cậu cắn rứt lương tâm.

   Bố thà đi bệnh viện còn hơn để cho bọn biếи ŧɦái ấy làm !

   Khoác tạm chiếc áo màu da cậu không câu lệ gì vọt ngay ra ngoài, tất nhiên cũng không quên cầm theo mấy cái thẻ đen, thời này có thẻ đen tiện lắm, bao nhiêu tiền cũng mang đi được mà nhẹ nhàng, gọn gàng và một phần cũng thể hiện sự ríc kít, víp bờ rồ của mình chứ.
   Thuê taxi chạy đến bệnh viện chứ ngu gì đi bộ, am ve ri rích ( tôi rất giàu ).

   Sau khi băng bó lại và mua một chút thuốc giảm đau, cậu lại lên đường lê lết về nhà.

   Trong bệnh viện cũng rắc rối thật, các bác sĩ cứ hỏi cái gì mà bố mẹ cháu đâu, họ đánh cháu à, bắt nạt sao,... hay đại loại vài câu ẩn ý làm cho cậu cảm tưởng cứ như mình bị bạo lực gia đình hay học đường gì đó vậy.

- A ! Misano - kun, Misano - kun, này, Misano - kun !!

   Vai bỗng nhiên bị nắm lại cậu gật mình mờ mịt quay lại nhăn mày.

   Thằng chó này ! Kun kun cái * BEEP*! Có biết bố mày đang bị thương không mà cứ động vào nỗi đau của người ta thế ?

   Nghĩ thì nghĩ vậy thôi ở chốn đông người không nên mất phẩm giá như vậy.

- Anh là....

- Em không nhớ tôi sao, tôi là Yamiro Kewasi đây.

   Nghe vậy cậu mỉm cười thật tươi làm cho người đối diện ngơ ngác đỏ mặt đứng nhìn.
- Hả ? Ai cơ sao tôi không biết nhỉ ?

   Mày nên biết điều mà cút nhanh trước khi ông nóng lên táng vỡ alo của mày.

- Anh là..là người đã nói thích... thích... em ở vụ án... hôm trước...

- À....

   Mé ! Tên này rảnh thế à, bố mới bị mẹ gϊếŧ hại mà còn nhông nhông ngoài đây !

- Ùm... em rảnh không ? Đi d---

- Dạ đéo ạ.

-À... Hả ?

- Tôi nói là tôi không rảnh anh hiểu chứ ?

   Xong không để Kewasi phản ứng đã chạy đi thật nhanh.

   Rồi không chạy mà đi từ từ để tên kia nắm tay lại như một màn ngôn lù cẩu huyết trong tiểu thuyết à.

   Tốt nhất vẫn nên chuồn là thượng sách.

   Mà bạn biết đấy trong tiểu thuyết ngôn lù thì có cả tá cách để cách nam chính bắt được nữ chính, trong đó phổ thông nhất là đuổi theo và ôm thật chặt nữ chính đúng không hay có thể là một anh công đẹp trai ôm chặt bé thụ của lòng mình trong bộ đam mĩ nào đó.
   Đúng là Kewasi có chạy theo hòng níu dữ người kia lại, so với Kewasi 1m76 với Resumo 1m43 thì chuyện đuổi kịp không khó, nhưng vốn dĩ kịch bản đã rất sai khi Resumo không phải nữ chính hay nam chính trong ngôn tình, không phải nam phụ bất hạnh, không phải nam chính trong bộ chuyện đam mĩ mà các bạn trẻ ngày nay u mê không lối thoát nhưng cũng chẳng phải nhân vật phản diện mà là trùm ẩn cuối cùng - kẻ mà có thể dễ dàng vả chết nhân vật nam chính trong tích tắc, tạo ra deadflag cho nữ chính hay đơn giản là thao túng nam, nữ phụ và sống dai nhất truyện. Thế mà cuối cùng lại chết một cách lãng xẹt do tác giả đột nhiên buff nữ chính xinh đẹp diệu kì và có sức mạnh thần cmn thánh, buff sức mạnh nam chính lên một tầng cao mới.

   Nói tóm lại dù Kewasi có đuổi kịp thì cũng còn lâu tóm được Resumo.
- Bắt được... rồi....phù...

   Ủa gì kì vậy, con tác giả vừa phân tích một tràng dài rồi nói kiểu gì cũng không bắt được cậu cơ mà, ảo ma quá, con tác giả lừa đảo ! Để rồi xem tôi hành hạ con ruột bà thế nào ?

- Sao em lại chạy chứ ?

   Kewasi vừa nắm chặt cổ tay cậu nói.

   Ơ, buồn cười nhỉ, không chạy để mày túm tao lại như lày à ?

   Vùng ra khỏi bàn tay đang nắm cậu kia, cậu cau mày xoa cổ tay khó chịu nói.

- Anh bị sao thế chúng ta thân đén thế à mà bắt tôi dừng lại ?

   Kewasi mím môi, mày chùng xuống, ừ nhỉ, hắn có là gì của em đâu, mới đây thôi hắn nói thích em nhưng em đâu thích hắn.

   Bạn nghĩ Kewasi sẽ nghĩ như trên theo tình tiết ngôn lù à.

   Thế thì bạn nghĩ đúng rồi đấy.

   Kewasi nhìn con người nhỏ bé trước mặt, anh cười ngượng.

- Thế em làm bạn với anh nhé.....
- Đé---

- Anh biết em sẽ đồng ý mà, nào đi chơi để chúc mừng cho tình bạn của chúng ta nào...

   Kewasi nắm cánh tay Resumo kéo đi.

- Tsk! Bỏ ra coi ! Tên khốn !

   Cậu nhanh gỡ tay anh ra và xuýt xoa cánh tay vừa bị hắn ta cầm vào.

   Đau quá ! Liệu đã chảy máu chưa ta, tên này muốn gϊếŧ mình à, năm lần bảy lượt đυ.ng vào vết thương không biết có phải vô tình hay cố ý nữa.

- Em bị thương sao.... xin lỗi...anh không biết.....

   Cái gì không biết, anh bị thiểu năng à, không thấy tôi từ bệnh viện ôm cánh tay đi ra sao ?

   Nhìn vẻ mặt ủ dột của tên khốn trước mặt như có một thế lực nào đó cuốn hút cậu làm cậu mềm lòng.

   Dù sao đi chăng nữa cậu chắc chắn đây không phải là thế lực gì cả mà là con tác giả đang đưa đấy tình huống đấy, nó muốn đẩy thuyền cậu với thằng này.
   Mơ đi nhá, con tác giả khốn khϊếp, tao hạnh hạnh phúc quá thì mày lại để tao chết, buồn cười ghê á !

- Tôi nhớ là nhà anh mới có người mất nhỉ, sao còn ở đây, không về mà lo hậu sự đi.

- .....

   Đúng quá cãi sao giờ, thật ra Kewasi bận lắm chứ, việc gia đình, việc công ty lại còn thêm lời đồn linh tinh nữa. Anh cũng chỉ là một thanh niên trẻ đang đi học nên việc đột ngột này khó tiếp nhận. Chỉ định đến bệnh viện kiếm vài lọ thuốc an thần tiện thể đi thư giãn đầu óc chút không ngờ gặp được cờ rút, mình mới may mắn làm sao.

   Thôi, người ta có ý đuổi người đến như vậy rồi thì mình cũng nên mặt dày tí chứ :)) . Rồi chẳng lẽ làm đến thế này mà lại bỏ về, khó lắm mới gặp được cờ rút, phải nắm bắt thời cơ.

   Chú họ anh nói rồi phải trát nhựa đường lên mặt, cất liêm sỉ đi thì mới cưa được vợ !
..............

////////////

Xin chào là tác giả đây, nếu thấy hay hãy vote ủng hộ nha !

Love you !