[Xuyên Không - Dị Giới] Đến Thế Giới Khác Làm Thiên Tài - Tây Qua Hảo Điềm

Q1 - Chương 35.1: Triệu hoán thú... nở?

Một câu nói ra, Tạ Thương Lan sững sờ, người nhà họ Tạ sững sờ. Ai cũng không ngờ biện pháp mà Ngụy An Nhi nói lại đơn giản trực tiếp như vậy. 

Trở thành Luyện đan sư, giấc mộng cả đời của gia tộc Luyện đan. 

Trong lòng mỗi một người mang dòng máu nhà họ Tạ đều muốn như vậy, nhưng nói dễ hơn làm, liệu biện pháp này có thể thành công hay không. 

Không ai dám chắc chắn, nhưng đứng trước lời nói thản nhiên không chút do dự của Ngụy An Nhi, giống như có một sức mạnh vô hình lôi kéo họ, khiến họ tin rằng, chỉ cần là lời cô nói, thì có thể thành hiện thực. 

Trở thành Luyện đan sư... Trong lòng mọi người đều nhen nhóm một ý chí như thế này. 

Trong lòng Ngụy An Nhi lại nghĩ, sư phụ Vãn Anh dạy dỗ cô và giúp cô sống lại, bây giờ cô truyền đạt lại kiến thức cho hậu duệ của nhà họ Tạ, cũng xem như báo đáp được phần nào ân tình của người. 

Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Thương Lan, chờ quyết định của cậu. 

Sở dĩ cô không lo lắng việc Tạ Thương Lan không có song hệ Hoả Mộc, vì cô đã từng kiểm nghiệm qua rồi. Cho dù cô chưa làm thế, thì nhà họ Tạ là dòng tộc luyện đan lâu đời, cái gọi là dòng tộc, chính là di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhà họ Tạ suy tàn, nhưng truyền thừa chảy trong máu họ vẫn còn đó, chỉ cần có được cơ hội thích hợp, cô tin chắc họ sẽ có thể vùng dậy. 

"Sao… Tôi… Nhưng… Tôi… Ừm.. Đ-Được."

Tạ Thương Lan lắp bắp mãi cuối cùng cũng gật đầu, cậu cúi gằm mặt, không biết là đang nghĩ gì. Ngụy An Nhi cười cười, bảo:

"Tốt lắm, từ giờ cậu hãy cùng tôi học luyện đan. Có điều. . ."

Cô quay sang chỗ Tạ lão gia và ông nội Tạ:

"Con nghĩ nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Mọi người có cách nào để họ không thể làm phiền chúng ta trong thời gian tới không ạ? Ý con là tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể trước khi ra đòn phản kích."

Ông nội Tạ và Tạ lão gia nhìn nhau, lát sau, ông nội Tạ nói:

"Cách thì có, nhưng…"

Sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng. 

Ngụy An Nhi cũng biết bây giờ nhà họ Tạ thế đơn lực bạc, muốn ngăn cản một gia tộc có cả Đại Kiếm sư như nhà họ Lâm thật sự là khó khăn vô cùng. Cô cười trừ:

"Không sao, để con nghĩ cách. Mọi người cứ tiếp tục ăn đi."

Ăn xong, cô lấy ra cho người nhà họ Tạ một ít tinh thạch nguyên tố Hoả và Mộc, để họ tự tu luyện và kiểm tra xem có thể trở thành Luyện đan sư hay không, dù sao mọi người đều là người lớn, tự có cách tu luyện của riêng mình, cô không cần nói nhiều, riêng Tạ Thương Lan thì có thêm một cuốn sách dày cộm. 

"Học thuộc nó đi, càng sớm càng tốt."

Cuốn sách dày gần bằng một gang tay, Tạ Thương Lan nuốt nước bọt, hỏi:

"Phải học hết thật sao?"

"Ừm." Ngụy An Nhi đáp, "Cậu có thể chép ra thành nhiều bản, vừa giúp thuộc nhanh vừa có thể đưa cho người nhà cậu, và phải bảo quản thật kỹ, quyển sách này rất quý giá với tôi."

Tạ Thương Lan lập tức cẩn thận cầm lấy nó. 

"Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng học."

Ngụy An Nhi để Tạ Thương Lan rời đi, mình thì lấy thuốc ra, luyện chế đan dược nâng cao sức khoẻ và thúc đẩy tốc độ tu luyện của nhà họ Tạ. Kiếm sư thì cho Tăng khí đan, Ma pháp sư thì cho Tăng nguyên đan, Y sư thì cho Cường thể đan, bận rộn suốt cả ngày, đến chiều, Ngụy An Nhi đưa mấy bình sứ cho người nhà họ Tạ. 

Ông nội Tạ dường như biết trước cô sẽ đến, ngồi ở phòng chính chờ, trên bàn để sẵn một cái rương đã cũ, thấy cô đến, ông lập tức đứng dậy. 

Ngụy An Nhi ba bước thành hai, đi nhanh tới đỡ ông ngồi xuống: "Ông nội, ông cứ ngồi đi, đừng đứng dậy."
Ông nội Tạ gật đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: 

"Cháu đã làm rất nhiều cho nhà ta rồi, ta không biết lấy gì để báo đáp cho cháu. Đây là đan phương gia truyền của nhà họ Tạ, cháu là Luyện đan sư, chắc chắn nó sẽ có ích với cháu."

Ngụy An Nhi ngạc nhiên, cũng không từ chối mà nhận lấy cái rương, mở ra xem, cô phát hiện bên trong tràn đầy phương pháp luyện chế các loại đan dược khác nhau. Ngụy An Nhi như mở cờ trong bụng, dù có rất nhiều thứ cô đã học qua rồi, nhưng những đan phương này rất quý giá, đủ để vực dậy nhà họ Tạ một lần nữa. 

Cô vui mừng khôn xiết, nhưng khi biết ông nội Tạ định đưa hết nó cho cô thì lắc đầu, bảo ông hãy giữ lại. 

Ông nội Tạ có chút ngạc nhiên: "Đối với Luyện đan sư, đan phương chính là một trong những thứ thiết yếu nhất, có đan phương mới có thể luyện đan, sao cháu lại không cần?"
Ngụy An Nhi cười: "Cháu nghĩ nhà họ Tạ cần nó hơn cháu. Với lại, nếu cháu cần đan phương, lúc nào cũng có thể về đây lấy mà.”

Ông nội Tạ không biết nói gì hơn, cô gái trước mắt thật đơn thuần bình dị, không biết nhà ông đã tích bao nhiêu đức, mới có thể gặp cô ngay lúc suy tàn nhất như thế này? 

Trong lời nói của cô để lộ ý thân thiết, xem nhà họ Tạ là người nhà, ông cũng rất xúc động, trong lòng hạ quyết tâm, sau này sẽ xem cô như con cháu trong nhà. Nhà họ Tạ sau này, sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô.

“Đúng rồi.” Ông bỗng nhớ tới một chuyện, “Hôm trước, chuyện cháu nói với ta, Thương Lan nó… Thật sự có song hệ Hỏa Mộc sao?”

Ngụy An Nhi đáp: “Đúng vậy ông nội, cháu đã kiểm tra qua rồi, khi để tinh thạch nguyên tố Mộc và nguyên tố Hỏa gần Thương Lan, hai tinh thạch đã cộng hưởng với nhau, theo cháu được biết, đây là dấu hiệu của người có thể trở thành Luyện đan sư, có phải không ạ?”
Ông nội Tạ gật đầu: “Đúng vậy. Mấy chục năm trước, đây chính là phương pháp mà nhà ta dùng để xác định một đứa trẻ có thể Luyện đan hay không.”

Lúc này những người khác của nhà họ Tạ cũng đến, kích động nhất là Tạ Thương Lan, cậu chạy như tên bắn vọt vào trong, khi thấy ông nội và người nhà mới dừng lại thở hổn hển. 

Ngụy An Nhi cảm nhận một chút, mỉm cười nhìn Tạ Thương Lan. 

Cậu đáp lại ánh nhìn của cô bằng một nụ cười, rồi quay sang chỗ ông nội Tạ:

"Ông nội, cha mẹ, chú thím, con có nguyên tố Hoả và nguyên tố Mộc, con có thể trở thành Luyện đan sư!!!!"

“Thật vậy sao?” 

Tạ lão gia vốn không có chắc chắn lắm, dù sao bây giờ ông tu Kiếm sư, sợ Tạ Thương Lan cũng giống mình chỉ có thể tu luyện Kiếm khí, không nghĩ tới cách một thế hệ, con trai mình lại có thể tiếp nối truyền thống của dòng tộc, đây chẳng khác nào việc vui từ trên trời rơi xuống, trong lúc kích động, hai cha con ôm chầm lấy nhau, lệ nóng tung hoành.
Ngụy An Nhi và ông nội Tạ liếc nhau, ăn ý mỉm cười.

Các chú thím của nhà họ Tạ cũng báo kết quả của mình, chú ba và chú út cũng có được song hệ Hỏa Mộc, nhưng chú hai cũng giống như Tạ lão gia vậy, vì bị đôc ảnh hưởng quá lâu, chỉ có thể tu luyện Kiếm khí. Khá bất ngờ là không chỉ bà nội Tạ và Tạ phu nhân mà ba vị phu nhân còn lại cũng có thể hấp thụ nguyên tố. Ngụy An Nhi nhớ, ba người vợ của chú cậu chỉ là người thường trong thành Hạ Đan, không nghĩ tới vẫn có thể tu luyện, điều này không thể nghi ngờ là một chuyện đáng mừng đối với nhà họ Tạ.

Ngụy An Nhi kiểm tra cơ thể cho bọn họ thêm một lần nữa, xác định không còn gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nguy cơ vẫn chưa kết thúc, nhà họ Lâm như hổ rình mồi, cần có gì đó ngăn chặn bọn họ lại trong một thời gian mới được.
Ngụy An Nhi đau đầu nghĩ, cô không giỏi mưu kế, nếu… nếu có Trương Thiên Nhi ở đây thì tốt rồi.

Ngụy An Nhi kìm lòng không được, trở về phòng của mình, đóng chặt cửa lại, mở ra truyền âm ngàn dặm kết nối với Trương Thiên Nhi.

Trái tim cô đập thình thịch, trong lòng vừa sầu lo vừa hốt hoảng, cũng có chút mong đợi nhớ nhung. Mấy ngày nay liên tục bận rộn chuyện của nhà họ Tạ, cô cũng không có thời gian nghĩ tới y, bây giờ vừa nghĩ đến, nỗi nhớ như dung nham nén dưới đáy núi lửa đã lâu, đồng loạt phun trào. 

Cô tự ti với bản thân, cẩn thận che giấu tình cảm mà bản thân xem là xấu xí, nhưng lại không có cách nào ngăn trái tim của mình lại, không thể nào ngừng hướng về phía Trương Thiên Nhi, tha thiết được nhìn thấy y, hoặc chỉ nghe giọng nói thôi cũng được. 
Nhưng từng phút trôi qua, đầu bên kia vẫn không hề có phản hồi.

Biểu cảm hân hoan chờ đợi trên gương mặt của Ngụy An Nhi dần dần biến mất. Cô ngồi xuống giường, chán nản thở dài một hơi, trong đôi mắt đen nhiễm một tầng sương dày mông lung.

Đúng lúc này, một cơn xao động truyền vào trong người Ngụy An Nhi. Cô hoảng hốt, nương theo tiếng kêu gọi đó mà chạm vào vòng tay không gian của mình.

Quả trứng… Triệu hoán thú của cô!

Ngụy An Nhi lập tức lấy quả trứng ra, cô không nén nổi kinh ngạc, trên quả trứng bao phủ một tầng nguyên tố Băng thật dày, mơ hồ lóe ra tia sáng, Ngụy An Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám đặt quả trứng xuống, cứ cầm trên tay quan sát.

Một lát sau, ánh sáng màu xanh băng trên quả trứng dần dần biến mất.

Ngụy An Nhi nhìn tới nhìn lui, thấy nó yên lặng, cũng không có dao động gì. Cô thử nói chuyện với nó, nhưng cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. 
Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, quả trứng đột nhiên rắc một tiếng, xuất hiện vết nứt.

!!!!!

Trái tim của Ngụy An Nhi bỗng chốc nhảy lên tận cổ họng.

Triệu hoán thú của cô… sắp nở rồi????

Những vết nứt trên vỏ quả trứng càng lúc càng nhiều hơn, báo hiệu chuyện một sinh mệnh chuẩn bị ra đời. Ngụy An Nhi gần như nín thở, trong khoảnh khắc kỳ diệu này, cô muốn chứng kiến trọn vẹn không bỏ sót một chút gì sự ra đời của con thú nhỏ có liên kết đặc biệt gắn bó cả đời với cô!

“Rắc rắc”

Âm thanh vỏ quả trứng vỡ ra, Ngụy An Nhi nhịn không nổi ôm chặt trái tim của mình, bốp một tiếng, vỏ trứng hoàn toàn nứt vỡ, một luồng sáng màu xanh băng tỏa ra, như sao băng tỏa sáng rực rỡ trong phòng, khiến Ngụy An Nhi không nhịn được nhắm chặt hai mắt, nhưng cô vẫn bị ánh sáng chói lòa của chiếu vào, bất đắc dĩ lấy tay che mắt lại.
Một lúc lâu sau, đợi khi ánh sáng dần dần tắt đi, Ngụy An Nhi mới từ từ mở tay ra, cô chạy đến chỗ quả trứng, chỉ thấy chỗ để quản trứng chỉ còn lại chút vỏ trứng vỡ vụn, Triệu hoán thú của cô đâu…?

Ngụy An Nhi vội tìm kiếm xung quanh. Dưới gầm bàn: không có, trên đệm rơm: không có, trên bàn: cũng không có. 

Cô tự hỏi, liệu có phải nó đã chuồn ra ngoài rồi hay không?

Mới nở đã chạy mất, thật là ham chơi mà. 

Ngụy An Nhi lập tức xoay người ra cửa, cô nhớ Mạnh Lạc bảo Triệu Hoán thú của cô là một con non mới sinh, nếu để nó lung tung chạy loạn, e là sẽ rơi vào tay kẻ xấu mất.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, bước một bước dài, không ngờ chưa kịp chạm tay vào cánh cửa đã đập mặt vào một cái gì đó lành lạnh bằng phẳng.

Ngụy An Nhi bị đau, ôm trán lùi lại mấy bước, đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi.