[ĐAM MỸ - EDIT] Không dựa vào nhan sắc để trở mình

Chương 5

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, Học viện quân sự Liên bang mới xuất hiện một học sinh lẻn vào ký túc xá giáo viên. Trường quân đội phát ra thông báo phê bình cực kỳ to và rõ trên đài truyền hình của trường và hiện trên màn hình thông báo trước cổng làm ai nấy đều choáng váng không thôi.

Độ nổi tiếng của Lệ Kinh Bình trong trường quân đội từ lúc bắt đầu khai giảng tới nay đều vô cùng cao. Một là vì xuất thân bình dân nhưng một đường thuận lợi thi đỗ Học viện quân sự, hai là tiềm lực cấp S hi hữu của hắn. Sau khi vào Học viện quân sự, thực lực cường hãn của hắn luôn khiến người ta phải kinh ngạc.

Lần trước hắn khiêu chiến Lôi Ân, nghe nói tuy rằng không đấu lại đối phương, nhưng có thể khiến huấn luyện viên đứng đầu xuất toàn lực, học sinh mới này tuyệt đối không hề đơn giản, mọi người hoàn toàn thán phục thực lực của Lệ Kinh Bình.

Lần này, điều khiến thanh danh Lệ Kinh Bình "tiếng lành đồn xa" chính là thông báo phê bình. Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều sợ ngây người: xông vào ký túc xá giáo viên, vừa vặn bị huấn luyện viên Lôi Ân bắt gặp.

Nghe nói Lệ Kinh Bình đêm khuya thanh vắng xông vào ký túc xá giáo viên là để gặp bác sĩ Sở. Nhờ phước của Lệ Kinh Bình ban tặng, bác sĩ Sở lại một lần nữa bước lên No.1 topic thảo luận trên diễn đàn Tinh Võng của trường.

【 Về chuyện Lệ Kinh Bình ban đêm xông vào ký túc xá giáo viên, rốt cuộc bác sĩ Sở là nhân vật như thế nào! 】

【 Ảnh cap màn hình phần giới thiệu nhân viên công chức của trường đây, tui vừa kiếm xong, share cho mọi người coi nè. 】

【 Tầng trên, cậu xác định đây là ảnh chụp giới thiệu nhân viên công chức của trường sao? Không phải do tay nghề photoshop của cậu đấy chứ? 】

【 Tầng trên chưa đi qua phòng y tế lần nào đúng không? Bác sĩ Sở phòng y tế nhan sắc thần tiên, người lại ôn nhu, hòa ái dễ gần. Ai tới cũng biết 】

【 Liều chết thả một con ảnh chụp lén bác sĩ Sở lúc đang làm việc. 】

Là một tấm ảnh chụp Sở Vân Tiếu hướng về màn hình viết bệnh án. Bác sĩ trong ảnh đeo kính mắt viền bạc, bởi vì phản quang mà phản chiếu một chút quầng sáng. Làn da dưới ánh mặt trời trắng nõn, như thể trong suốt.

Đôi mắt Sở Vân Tiếu nhìn vào màn hình điện tử, tập trung và nghiêm túc. Trong tay cầm bút điều khiển kỹ thuật số, khớp xương rõ ràng, mới chỉ là một tấm ảnh đã khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào, hoặc là được bàn tay ấy nắm lấy.

【 Vl lỗ rồi, trước giờ tui chưa từng tới phòng y tế, tui lỗ to rồi. 】

【 Từ trước tới nay tui chỉ thích con gái, nhưng nhan sắc thần tiên của bác sĩ Sở đã làm tui động tâm 】

【 Mình cũng......】

【+1】【+1】【+ tài khoản ID Tinh Võng 】

Bởi vì Sở Vân Tiếu rất hot trên diễn đàn Tinh Võng của trường, vô số học sinh Học viện quân sự sau khi nhìn thấy ảnh bác sĩ Sở trong bài đăng trên diễn đàn đều sôi nổi chạy đến phòng y tế để được trực tiếp trông thấy nhan sắc thần tiên của vị bác sĩ này.

Nhưng khi mọi người tới phòng y tế, chỉ gặp một bác sĩ khác là Tần Thu, hoàn toàn không thấy Sở Vân Tiếu. Theo như bác sĩ Tần nói, hôm nay bác sĩ Sở xin nghỉ rồi, đám học sinh trường quân đội tiếc nuối vô cùng.

Trung tâm của chủ đề hôm nay, Sở Vân Tiếu, đã rời Học viện quân sự từ rất sớm. Có một chuỗi cửa hàng cà phê rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố, cà phê và món tráng miệng của họ đặc biệt nổi tiếng khắp Liên bang. Không ít người vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, gọi một tách cà phê và bánh ngọt đặc trưng của cửa hàng.
Trong thời kỳ Liên bang tinh tế, do sự phát triển của khoa học kỹ thuật, sản xuất công nghệ cao đã thay thế sản xuất thủ công, theo đuổi hiệu quả và chất lượng khiến thực phẩm làm bằng tay như thế này ngày càng ít đi. Thức ăn do máy hoặc đầu bếp robot thông minh làm ra rất nhanh chóng và đạt tỷ lệ hoàn hảo với tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết, nhưng không thể so với thức ăn làm bằng tay của con người về hương vị.

Tiệm cà phê này xay cà phê nguyên chất và làm bánh gato theo cách thủ công. Cho dù giá cả xa xỉ, nhưng ở một tinh hệ giàu có và phát triển như Trung Ương Tinh, nó vẫn được giới quý tộc hoặc những người có tiền ưa chuộng.

Sở Vân Tiếu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, người máy phục vụ đặt tách cà phê thơm nồng và một miếng bánh gato cà phê tinh xảo trước mặt anh. Anh cầm muỗng khuấy cà phê, để hương cà phê từ tách thoang thoảng bay ra.
Trong chốc lát, một người ngồi xuống đối diện với anh. "Thủ lĩnh, tôi xin lỗi vì đã tới chậm!" Trên mặt người đó lộ ra vẻ áy náy, mặc dù đã mặc vest và đi giày da nhưng cậu ta luôn cảm thấy trang phục này không phù hợp với mình.

"Chậm trễ vì chuyện gì?" Sở Vân Tiếu nhìn người đối diện một chút, sau đó quay đầu hướng về phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt không rõ tiêu cự, nhìn những chiếc xe năng lượng cao đi tới đi lui bên ngoài cửa sổ và những con robot vệ sinh môi trường.

"Việc kiểm tra danh tính ở Tinh vực đã nghiêm ngặt hơn, phải mất một thời gian mới vào được Trung Ương Tinh." Bạch Nguyên Lâm kéo kéo chiếc cà vạt đang đeo, vẻ mặt thập phần không dễ chịu "Thủ lĩnh, lần sau chúng ta đừng gặp mặt ở những nơi trang trọng như vậy nữa, tôi thực sự không quen mặc những bộ quần áo không thoải mái như thế này."
"Lý do ta xin nghỉ ở Học viện quân sự là đi xem mắt. Trước không nói về việc Trung Ương Tinh có hay không, cậu nghĩ có ai đi xem mắt ở quán nước ven đường không?" Sở Vân Tiếu liếc mắt nhìn đối phương một cái, chiếc muỗng trong tay chỉ vào miếng bánh gato, "Cho cậu ăn thử."

"Oa, cảm ơn thủ lĩnh!" Bạch Nguyên Lâm vốn đã nhìn chằm chằm miếng bánh thật lâu, nghe thấy Sở Vân Tiếu nói vậy liền mừng rỡ, lập tức đem bánh gato để trước mặt, dùng muỗng múc một miếng, gấp không chờ nổi mà đưa vào trong miệng.

"Ngon quá đi mất, đúng là mỹ vị nhân gian!" Bạch Nguyên Lâm nhịn không được nhắm hai mắt lại, ngậm cái muỗng cảm thán.

"Không có tiền đồ!" Sở Vân Tiếu nhìn vẻ mặt của Bạch Nguyên Lâm, không khỏi bật cười một tiếng, sau đó lại bàn về chính sự, "Hai ngày trước Văn Sinh gửi tin tức tới, đồ lại không đủ. Ta đã liên hệ rồi, mấy ngày nữa cậu tới chỗ cũ nhận hàng, sau đó gửi cho Văn Sinh."
"Đã rõ, tôi sẽ đem đồ đưa đến tận tay Chu ca." Bạch Nguyên Lâm gật gật đầu, nuốt miếng bánh kem trong miệng, nhìn Sở Vân Tiếu có chút nhăn lại mày, "Thủ lĩnh, ngài gặp vấn đề gì sao?"

"Người vẫn luôn làm giao dịch với chúng ta tăng giá vô cớ, hàng lần này tăng giá gấp đôi." Ánh mắt Sở Vân Tiếu lộ rõ ​​sát ý, "Nếu hắn chán sống, không muốn cố gắng kiếm tiền, vậy ta sẽ tiễn hắn một đoạn."

Đối mặt với sát khí của Sở Vân Tiếu, Bạch Nguyên Lâm không khỏi run lên, cậu biết quá rõ thủ lĩnh của mình đáng sợ thế nào. "Thủ lĩnh muốn chỉnh hắn thế nào?"

"Quỷ đoản mệnh này thích chơi gái. Sau khi cậu lấy được hàng, người ta sắp xếp bên cạnh hắn sẽ làm hắn chết ở khu đèn đỏ. Nếu chết trên bụng phụ nữ ở nơi đó, phía chính phủ sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, dù sao chuyện đó cũng không vẻ vang gì." Sở Vân Tiếu nhấp một ngụm cà phê trong tay, cẩn thận cảm nhận vị cà phê nồng đậm, "Lúc sau, cậu nhớ thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết do giao dịch với hắn ta để lại, đừng để lại đuôi cho người ta tóm."
"Vâng, thủ lĩnh!" Bạch Nguyên Lâm trong lòng nhịn không được lặng lẽ thắp cho người kia một cây nến, chọc giận thủ lĩnh nhà mình, kết cục như vậy chỉ có thể nói đáng đời.

Bạch Nguyên Lâm lại múc một miếng bánh kem, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lo lắng, "Thủ lĩnh, tôi nghe Cửu Nhi nói ngài muốn tra tư liệu của người khác ? Có phải thân phận bại lộ không ?"

"Hẳn là không, chỉ là có chút khác thường thôi, cẩn thận đề phòng để Cửu Nhi tra một chút." Sở Vân Tiếu đầu tiên nghĩ tới địch ý khó hiểu của tiểu thiếu gia Tả gia; tiếp theo là một gương mặt khiến anh buồn bực, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Thủ lĩnh, tôi vẫn cảm thấy một mình ngài ẩn nấp ở trường quân đội quá nguy hiểm. Hay ngài cử thêm người đến đó đi." Bạch Nguyên Lâm buông cái muỗng trong tay, giọng nói tràn ngập lo lắng. Nhiều năm như vậy thủ lĩnh Sở Vân Tiếu của cậu một mình ở trường quân đội, vừa truyền tin vừa tìm kiếm nguồn hàng, nguy hiểm rình rập khiến cho tất cả đám anh em bọn họ lo lắng vô cùng. "Không cần, một mình ẩn núp không dễ dàng bị phát hiện, nhiều người ngược lại không tốt. Không biết đây là lần thứ mấy Sở Vân Tiếu nghe được Bạch Nguyên Lâm nhắc tới chuyện này. Đương nhiên không chỉ riêng Bạch Nguyên Lâm, Chu Văn Sinh và Cửu Nhi cách xa ở tinh vực khác cũng đã nói rất nhiều lần. Thế nhưng để tiến vào Học viện quân sự không phải vấn đề đơn giản, một mình anh nằm vùng trong trường quân đội chẳng hề dễ dàng, huống chi là những người khác.
"Được rồi được rồi, tin tưởng thủ lĩnh, chúng tôi sẽ không gây cản trở cho ngài đâu." Bạch Nguyên Lâm buông tay, biết chính mình khuyên bảo vô dụng, chỉ có thể từ bỏ. Bỗng nhiên cậu ta lại nghĩ đến một vài tin đồn gần đây, trên mặt lộ ra vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, "Thủ lĩnh, nghe nói ngài ở trường quân đội rất nổi danh! Đầu tiên là có hai người đàn ông vì ngài mà vung tay đánh nhau, lại còn có cậu học sinh mới trường quân đội ban đêm xông vào ký túc xá, không sợ bị phê bình khiển trách, chỉ để được gặp mặt ngài. Thực sự có chuyện như vậy ạ?"

"Nếu cậu rảnh rỗi quá, ta có thể tìm việc cho cậu làm. Không có việc gì thì nghe người khác đồn nhảm ít thôi." Nghe những lời này, Sở Vân Tiếu lại buồn bực một trận. Hôm nay xin nghỉ là vì chuyện hàng hoá, còn nữa là để né tránh chuyện phiền phức ở trường quân đội.
Nghĩ đến đầu sỏ gây tội đã phá hỏng cuộc sống bình yên hàng ngày và gây ra tất cả những chuyện này, Sở Vân Tiếu liền đau dạ dày.

Nhưng sự thật chính là, người mà mình càng không muốn gặp thì thì càng gặp suốt ngày, không dừng nổi. Chẳng hạn như hiện tại, cửa tiệm cà phê được đẩy ra, một nam một nữ bước vào. Nữ sinh bước vào trước, nhìn qua rất phấn chấn.

Cô gái nhìn một lượt xung quanh toàn bộ tiệm cà phê, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở bàn của Sở Vân Tiếu, đôi mắt vốn đã tròn, bởi vì giật mình mà trừng đến lớn hơn nữa. Nữ sinh duỗi tay giữ chặt nam sinh đi cùng bên cạnh, một tay khác chỉ về phía Sở Vân Tiếu, "Lệ học đệ, cậu nhìn xem, người ngồi bên kia có phải bác sĩ Sở không!"

Nam sinh bị nữ sinh lôi kéo, nghe được lời của cô gái, thuận tiện nhìn về phía bên đó, cùng ánh mắt Sở Vân Tiếu không hẹn mà gặp. Ở trong tầm mắt Sở Vân Tiếu, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt nam sinh bỗng chốc bị thay thế bởi kinh ngạc và phấn khích.
Sao tới chỗ nào cũng gặp phải cậu ta vậy! Sở Vân Tiếu âm thầm oán trách một câu, hạ thấp giọng nói với Bạch Nguyên Lâm, "Gặp phải người, nhớ rõ thân phận hôm nay của cậu là đối tượng xem mắt của ta."

Bạch Nguyên Lâm không quen biết đôi nam nữ kia, nhưng thấy Sở Vân Tiếu hiếm khi có vẻ cấp bách như gặp địch, lập tức thu hồi cợt nhả, nghiêm túc gật gật đầu.

Lệ Kinh Bình vốn dĩ bị kéo đến tiệm cà phê vô cùng không tình nguyện, một là hắn không thích đồ ngọt, hai là hắn cũng không thích uống cà phê đắng ngắt. Nếu không phải việc hắn đột nhập vào ký túc xá giáo viên là do nữ sinh trước mắt - Bạc Thiên Tĩnh, giúp hắn từ bị trừ điểm sửa thành phê bình khiển trách, chính mình nợ một ân tình, hắn mới không muốn cùng nữ sinh này tới nơi như thế.

Thế nhưng có thể gặp được bác sĩ Sở mà hắn tâm tâm niệm niệm, này thật đúng là niềm vui bất ngờ. Lệ Kinh Bình vui sướиɠ còn chưa được bao lâu, bỗng nhiên nhìn thấy đối diện bác sĩ Sở là một người đàn ông xa lạ. Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn không phải người có quan hệ tới trường quân đội.
Sở Vân Tiếu cùng người đàn ông khác ở loại tiệm cà phê này gặp mặt, cùng nhau uống cà phê ăn bánh kem, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào? Trong lúc nhất thời sắc mặt Lệ Kinh Bình lại trầm xuống.

"Là bác sĩ Sở đúng không? Không biết có làm phiền hai người không." Bạc Thiên Tĩnh không chú ý tới bầu không khí kỳ quái giữa họ, cô bước tới gần trước, hướng về phía Sở Vân Tiếu chào hỏi, "Em là Bạc Thiên Tĩnh, năm hai trường quân đội."

"Thời gian này trường quân đội hẳn là đang trong giờ học, sao hai người ra đây được?" Bạc Thiên Tĩnh, đại tiểu thư Bạc gia, quân đoàn số Hai của Liên bang. Rốt cuộc lai lịch của Lệ Kinh Bình như thế nào, chỉ vì tiềm lực cấp S là có thể hấp dẫn nhiều người như vậy sao? Đầu tiên là tiểu thiếu Tả gia, hiện tại là đại tiểu thư Bạc gia.
"Sáng hôm nay năm hai thi, buổi chiều thi thực chiến, em đã thông qua, được miễn thi, không cần tham gia. Xem như là được nghỉ." Bạc Thiên Tĩnh lại nói một chút về Lệ Kinh Bình bên cạnh, "Lệ học đệ là bị đình chỉ, vừa lúc cậu ấy rảnh nên em kéo cậu ấy theo đi mua bánh gato, không nghĩ tới gặp được bác sĩ Sở ở chỗ này."

Bạc Thiên Tĩnh cười nghiền ngẫm, ánh mắt không ngừng xoay chuyển trên người Sở Vân Tiếu và Lệ Kinh Bình, lại nhìn nhìn người đàn ông ngồi đối diện Sở Vân Tiếu, trong lòng không biết đang tính toán cái gì. "Nghe nói bác sĩ Sở xin nghỉ là để xem mắt, không nghĩ tới địa điểm là ở đây. Vị này là đối tượng xem mắt của bác sĩ Sở sao? Rất tuấn tú lịch sự."

Không đợi Sở Vân Tiếu trả lời, Lệ Kinh Bình mới chỉ nghe được từ "xem mắt", căn bản là nhịn không nổi. Hắn bước nhanh đi tới phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Nguyên Lâm, đánh giá mấy lần từ trong ra ngoài.
"Xem mắt?" Hắn nắm cổ tay không ngừng chuyển động, xương cốt phát ra tiếng kêu rắc rắc, "Tiếu Tiếu, em vẫn còn sống sờ sờ đây, sao anh có thể trèo tường (1) đi xem mắt cùng người đàn ông khác?"

"Tối hôm đó anh sờ soạng khắp nơi trên cơ thể người ta, anh không chịu phụ trách đã muốn bội tình bạc nghĩa sao?" Lệ Kinh Bình quay sang Sở Vân Tiếu, giọng điệu trở nên tủi thân oan ức, như thể bác sĩ Sở là tên tra nam đã bỏ rơi hắn.

Con mẹ nó bội tình bạc nghĩa em gái cậu! Ngay lập tức tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể thở dốc!

------

Chú thích:

1. Trèo tường (墙跟): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ nɠɵạı ŧìиɧ, chân đạp hai thuyền.