(EDIT) [ABO/CAOH] Dã Tính Săn Thú

Chương 9

Phản ứng của Hướng Lăng là nhanh nhất, cậu vô cùng tức giận bay nhanh vọt tới trước người Thần Châu, nắm tay mang theo tiếng gió đấm thẳng vào mặt hắn.

"Đệch con mẹ anh Thần Châu!!!"

Phản ứng của Thần Châu cũng rất nhạy, nghiêng đầu tránh thoát nắm đấm của Hướng Lăng sau đó cầm cổ tay cậu, nhưng kinh nghiệm đánh nhau của Hướng Lăng rất nhiều, cơ thể và đại não phản ứng rất nhanh, một tay khác lập tức ôm cổ Thần Châu kéo xuống dưới sau đó cong đầu gối, nếu hướng đầu gối đúng thì chắc chắn bụng Thần Châu sẽ bị ăn một cú đau đớn.

Thần Châu cũng là một tên có kinh nghiệm đánh nhau dày dặn, tay hắn nhanh chóng ấn xuống đầu gối đang đánh lên của Hướng Lăng rồi sau đó đưa tay về phía eo cậu, trực tiếp chặn ngang Hướng Lăng khiêng lên vai!

Cảm xúc của Hướng Lăng vào giây đầu tiên lúc bị khiêng lên là khϊếp sợ, sau đó là nhục nhã, thẹn quá thành giận hô: "Để tôi xuống! Thần Châu anh mau đặt tôi xuống!"

Cậu cố gắng đập đập vào sau lưng Thần Châu, hai chân đá lung tung, mắt còn trừng lên nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Bỗng nhiên cậu nhớ tới việc nếu phần eo trên cơ thể bị đập thật mạnh có thể khiến phần eo bị tổn thương đau đớn không chịu nổi, thậm chí có thể mất đi khả năng vận động. Nghĩ thế, cậu đánh bất ngờ vào eo của Thần Châu.

Quả nhiên động tác đang bước từ từ ra ngoài của Thần Châu ngừng lại, nhưng Hướng Lăng còn chưa kịp vui mừng thì mông cậu đã bị một bàn tay to lớn vỗ lên.

Một tiếng "Bốp" làm mặt Hướng Lăng đỏ bừng.

"Đệt mẹ tổ tông nhà anh Thần Châu!!"

Mà đàn em đứng một bên đã nhìn hoang mang từ lâu, đại ca Bạch Hổ trong truyền thuyết của bọn họ khiêng chó hoang phố đối diện đi rồi...đi mất tiêu rồi...

Bạch Hổ khiêng chó hoang chạy mất rồi?!

Người trên vai thực sự rất ồn ào, những câu chửi thề cũng cực kì khó nghe. Thần Châu liếʍ nhẹ răng nanh, trong lòng muốn đeo cái rọ mõm chó này của hắn cho Hướng Lăng lắm rồi, cmn, chó hoang mang rọ mõm chó.

Hắn phóng ra một ít pheromone, hướng về phía Hướng Lăng làm cơ thể cậu mềm xuống.

"Có giỏi thì đánh với tôi đi! Dùng pheromone áp chế làm cái gì chứ!"

Thần Châu khiêng Hướng Lăng đi thẳng một mạch đến căn nhà gần nhất ở phố Lộ Tuyền của mình. Cảnh tượng kỳ lạ một Alpha đeo đồ ngăn cắn khiêng một người có lẽ là Alpha đi trên đường làm rất nhiều người qua đường mắt chữ A mồm chữ O.

Hướng Lăng thấy mình bị hắn khiêng vào một căn nhà nhỏ, phòng trên lầu còn mở cửa, đột nhiên có dự cảm Thần Châu muốn làm điều gì, hét thất thanh:" Thần Châu anh dám!"

Thần Châu đi đến cạnh giường ném Hướng Lăng lên, kéo ra đồ ngăn cắn trên mặt cười lạnh nói: "Tôi đương nhiên dám."

Hướng Lăng nhổm dậy nhanh chóng nhưng Thần Châu lại đè lên người Hướng Lăng, thể trọng của một Alpha cấp S thành niên làm cậu không thể cử động được.

"Anh không sợ tôi gϊếŧ anh hả!" Hướng Lăng miệng cọp gan thỏ hô to.

Thần Châu áp xuống sự phản kháng của cậu, đưa đồ ngăn cắn của mình gắn vào mặt Hướng Lăng, dây đeo gắn chặt đồ ngăn cắn và mặt Hướng Lăng vào nhau, phối hợp cùng ánh mắt hung dữ của Hướng Lăng thật đúng là giống một con chó điên đang bị cột lại răng nanh.

Hướng Lăng thở hồng hộc nằm trên giường, cậu giãy giụa từ khi nãy tới giờ đã rất mệt rồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thần Châu. Pheromone hoa quế mang theo sự áp bách phóng ra, Thần Châu có thể cảm nhận sât khí ẩn dưới pheromone hoa quế ngọt ngào đó, tựa như muốn đuổi tất cả mọi thứ xung quang trừ mình ra ngoài, tại đây chỉ cho phép bản thân tồn tại mà thôi.
Nếu lửa là nóng cháy, thiêu rụi thì hoa quế chính là xâm chiếm, diệt sạch mọi thứ.

Không hổ là người được gọi là 'chó hoang', mọi thói hư tật xấu của Alpha đều được pheromone của cậu thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, không thể nghi ngờ là một Alpha rất mạnh mẽ.

Nhưng Hướng Lăng càng mạnh Thần Châu lại càng ham muốn cậu.

Trước đây hắn chưa từng gặp qua 'chó hoang' phố đối diện vì hắn phải bận rất nhiều việc, tuy 'chó hoang' rất mạnh nhưng hắn không có hứng thú. Mà khi hắn thấy cậu dẫm lên đầu người nằm trên đất, vẻ mặt kiêu ngạo, cơ thể dưới lớp áo quần rắn chắc cứng cáp, hình xăm trên người và khuyên trên mặt càng làm cậu nhìn càng dã càng 'cay'.

Trong tâm mỗi người đều có sự khao khát cái mạnh, hắn cũng thế, cho nên hắn muốn có Hướng Lăng. Hắn không muốn phá hủy khí chất trên người cậu mà muốn chiếm hữu cậu, tựa như rồng lớn tích trữ vô số đá quý yêu thích trong hang động của mình, hắn không muốn để người khác biết được sự tốt đẹp của Hướng Lăng.
"Sợ chứ, đương nhiên tôi sợ rồi." Thần Châu hít một ngụm hương hoa quế trong không khí, không phóng pheromone của mình mà để yên cho hoa quế nở rộ trong phòng, hàm răng ngứa ngáy mà liếʍ liếʍ răng nanh sau đó vươn tay bắt đầu từ vạt áo sờ lên bụng nhỏ của Hướng Lăng.

"Tôi ước gì cậu có thể gϊếŧ chết tôi."

Cơ bắp trên bụng cậu rất rắn chắc tinh tế, bóng loáng ấm áp, sờ lên thích đến mức không muốn bỏ ra. Sau đó bàn tay bắt đầu hướng lên trên, ngón cái đè lại đầṳ ѵú một bên xoa nắn nhẹ nhàng, đầṳ ѵú rất nhỏ chỉ lớn hơn hạt kê một chút, chơi trong tay tựa như một món đồ chơi vậy.

Đầṳ ѵú ngưa ngứa, một tiếng rên nhẹ không kịp ngăn lại phát ra.

"A..."

Hướng Lăng hơi cong người, tay đẩy Thần Châu nổi giận mắng: "Mịa nó muốn cᏂị©Ꮒ thì cᏂị©Ꮒ nhanh đi, cái tay chó sờ cái gì mà sờ!"
Tuy lời nói hung dữ nhưng gương mặt cậu lại ửng hồng, lỗ tai hồng hồng, còn cong phần thân dưới, nhìn là biết rất thích nhưng lại nói những lời này, chẳng có tính thuyết phục tí nào.

Thần Châu nuốt nước miếng, yết hầu lăn lăn, dấu cắn gần yết hầu cũng giật giật theo.

Hắn vươn tay xé cái áo cậu đang mặc, không hề quan tâm rằng áo cậu mặc là đồ của mình. Cậu cởi trần hiện ra làn da trắng nõn, ngoại trừ hình xăm kéo dài cả cánh tay và dấu bàn tay lưu lại sau lần làʍ t̠ìиɦ trước thì làn da không còn dấu vết gì khác, Thần Châu cúi đầu in lên bụng nhỏ của Hướng Lăng một dấu hôn mới.

Môi chạm vào da mang theo một dòng điện chạy quanh cơ thể Hướng Lăng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cậu đá văng Thần Châu.

"Đm rốt cuộc anh có muốn làm hay không, cút đi!"

Nói, cậu đứng dậy đi vài bước về phía cửa. Thần Châu đuổi theo sau ấn cậu lên cánh cửa nhà vệ sinh trong phòng ngủ, cúi đầu hôn vài cái vào hình xăm Phượng Hoàng gần chỗ xương bướm của Hướng Lăng.
"Làm chứ, tất nhiên phải làm."

Nói xong hắn đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đẩy Hướng Lăng lại bên chỗ bồn rửa tay.

Mặt Hướng Lăng đối diện mặt hắn, hắn gỡ xuống đồ ngăn cắn trên mặt Hướng Lăng, bóp cằm cậu hôn lên. Môi dán môi, đầu lưỡi hắn chui vào cánh môi hơi hơi hé mở kia, tiến vào quấn quít cùng đầu lưỡi bên trong.

"Ưm ah...."

Cơ thể Hướng Lăng hơi mềm xuống, kỹ thuật hôn của Thần Châu thực sự rất tốt, hôn đến mức đại não của cậu sắp biến thành một đống bùn nhão.

Đồ ngăn cắn chỗ nào cũng tốt, nhưng không thể hôn môi thì không tốt chút nào.

Thần Châu hơi hơi bám vào người, từ dưới bồn rửa tay lấy ra một chai gel bôi trơn đổ vào tay sau đó vói vào trong quần Hướng Lăng sờ soạng kẽ mông cậu.

Hướng Lăng hơi nhíu mày. Ngón tay lạnh lẽo của Thần Châu ấn xung quanh cửa hậu huyệt, cọ cọ nửa ngày cũng không chịu cho vào, cọ đến mức cậu cảm thấy phiền lòng. Vì thế cậu dứt khoát di chuyển eo, làm ngón tay hơi đút vào một khúc.
Sau đó cậu buông môi Thần Châu ra, không kiên nhẫn nói: "Anh đéo làm nổi thì để tôi làm."