LIZKOOK - LIÊN MINH PHE THẤT TÌNH

Chap 28

Di động trong túi đột nhiên kêu vang, tinh thần Lisa phấn chấn hẳn lên như tóm được cọng rơm cứu mạng, cũng không để tâm phí điện thoại chuyển vùng quốc tế đắt cỡ nào, vội vàng nhận máy ngay.

"Alô?".

"Là cô Lisa đúng không? Tôi là Hikaru đây".

"A, Hikaru, anh khỏe không?".

Ai nhỉ? Nhưng chẳng quan tâm là ai, dù có là con chó con mèo thì lúc này đều là thiên tướng nhà trời phái xuống.

Đối phương cười nói:"Ban ngày chúng ta đã nói chuyện trên máy bay rồi đấy. Tôi, còn Ryo nữa".

"À à...".

Gọi điện thoại đến thật à.

"Giờ cô đang bận sao?".

"Không có...".

"Tối ra ngoài chơi một lát thì thế nào? Lần đầu tiên cô đến đây, tôi đưa cô tới quán của bọn tôi, là nơi rất được đấy".

Lisa thoáng do dự, lúc trước cô uống nhiều rượu lắm mới tùy tiện nói nhiều với nguời lạ mặt, giờ đã tỉnh rượu rồi, xem ra đối phương cũng không phải người đứng đắn gì, đương nhiên cô không muốn có quan hệ gì nhập nhằng vớ vẩn rồi.

Nhưng vào giây phút thảm hại tả tơi trước mặt Jungkook nguy cấp thế này, lời mời ấy có thể cứu cô thoát khỏi cảnh khốn cùng, thế là Lisa thoải mái hùng hồn đáp:"Được thôi".

Đối phương cười nói;"Tôi nhớ cô nói ở trong khách sạn Bốn Mùa ở Marunouchi, tôi tới đón cô nhé".

Ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy Jungkook vẫn đang thích thú nhìn cô:"Thư ký Kim sắp đi đâu đấy?".

Lisa giả vờ vui vẻ:"Đi quán bar chơi".

Jungkook lại nhướn mày lên, mỉm cười nói:"Hừm? Có người mới nhanh như thế sao?".

"... Tùy anh nghĩ sao cũng được".

"Nhỡ may bị đưa tới nơi không hợp thì rất xấu hổ đấy, Thư ký Kim".

Lisa cười khan:"Ha ha ha..."

"Em phải biết, ở nơi đây chỗ nào cũng có những quán uống bừa cái thôi đã hết cả mấy vạn tệ rồi, lỡ đâu muốn em tới thanh toán hóa đơn, chỉ sợ em khóc mất".

"... Cũng không tới nỗi ấy...".

Lúc này mà cứng đầu đấu khẩu với anh ta thì vô dụng, vừa đánh vừa lui, rồi an toàn lỉnh đi mới là lựa chọn đúng đắn.

Hikaru quả nhiên lái xe tới cổng khách sạn Bốn Mùa đón cô đúng giờ, thái độ khá nhiệt tình.

Lisa vừa nhìn thấy đối phưong mở cửa xe, rồi ân cần đón tiếp cô thì thở phào một hơi.

Không quan tâm lát nữa sẽ đi đâu, đi với ai, chỉ cần có thể để cô chạy thoát khỏi trước mặt Jungkook, nhảy ra khỏi miệng hổ, là được rồi. Dẫu sao thì, chẳng lẽ còn có thể có nơi nào kinh khủng hơn Jungkook và ở bên cạnh Jungkook sao?

Xe chạy qua một dãy phố nhấp nháy đủ sắc màu, rồi dừng lại trước cửa một quán bar khiến người ta phải hoa cả mắt. Lisa xuống xe, hơi ngần ngừ, chưa kịp ngẩng đầu nhìn biển hiệu khiến người ta hoa mắt thì đã theo Hikaru đi vào rồi.

Tới khi vào bên trong, có mấy chàng trai ở đối diện đột nhiên đồng loạt đứng dậy nói: "Chào mừng tới đây", khiến cô phải giật mình.

Đi tiếp vào trong, vừa quan sát cách trang hoàng bài trí xung quanh và mấy cô cô cậu cậu ngồi ở sofa nói chuyên tán gẫu, Lisa đã thấy có gì không hợp vị rồi.

Đây, đây chẳng lẽ là... Host Club trong truyền thuyết, cũng là... quán ngưu lang(39)... đó đó sao?

(39) Quán ngưu lang: còn gọi là Host Club. Là một quán có những chàng trai được đào tạo bài bản để phục vụ các khách hàng (chủ yếu là nữ giới). Họ trò chuyện với các vị khách, kiếm tiền chủ yếu nhờ bán rượu và tiền boa.

Lisa vô cùng hoảng hốt, hóa ra trên thế giới này, với cô mà nói, vẫn còn có nơi kinh khủng hơn ở bên Jungkook!

Hikaru thấy cả người cô căng cứng thì cười nói:"À, đây là quán của tôi và bạn bè, đưa cô tới chơi chút thôi, đừng căng thẳng".
Lisa cứng nhắc nặn ra tiếng cười:"Ha...".

Căng với thẳng cái gì, chỗ này đâu phải chỗ cô nên tới. Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì không biết.

Hikru rất lễ độ và ân cần:"Không sao đâu, đưa cô tới chỉ là giới thiệu với cô thôi, không nhất thiết phải trả tiền cũng ok mà".

"...".

Lisa khóc không ra nước mắt thật, cô rất muốn đạp cửa xông ra luôn, thế nhưng họa vô đơn chí phúc bất trùng lai, cô đã nhìn thấy bóng Jungkook xuất hiện ở cửa rồi.

Đúng là sợ cái gì thì cái ấy tới.

Jungkook muốn xem trò cười của cô thì cô phải làm trò cho anh ta xem thật, có cần phối hợp tốt như thế không... T_T

Hikaru gọi mấy người tới, mọi người ngồi vây xung quanh cô nói chuyện, Lisa bị quây lại ở giữa, thấy Jungkook cũng ngồi xuống ghế sofa cách đó không xa, mà cô trốn cũng chẳng trốn được, động đậy thì cũng chẳng xong.
Sau đó lại nghe có người hỏi:"Cô Lisa làm nghề gì vậy?".

Lisa thành thật trả lời:"Là nhân viên bàn giấy ở công ty".

Hình như mọi người có chút bất ngờ, Hikaru lại hỏi:"Thế bố cô làm gì? Mở công ty à?".

Bố cô làm cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương, sắp về nghỉ hưu rồi.

"Bố tôi là cảnh sát".

"À, thế mẹ cô...".

"Mẹ tôi làm nội trợ".

Thái độ của đối phương có sự thay đổi rất nhỏ, thoáng nảy ra chút tùy tiện trong sự nghi ngờ, cười nói:"Thế à? Vậy sao cô ngồi trong khoang hạng nhất, còn ở trong khách sạn Bốn Mùa?".

"À, đó là vì có người theo đuổi bạn tôi, thế nên đặt giúp cho thôi".

"...".

Bầu không khí chợt đông cứng lại, ánh mắt của mấy người nhìn cô chẳng khác nào nhìn phải thứ hàng kém cỏi vàng thau lẫn lộn, tuy vẫn duy trì nụ cười lễ phép theo tiêu chuẩn nghề nghiệp, nhưng đã có người tìm cớ rút lui.
Lisa không khỏi hối hận vì để chạy thoát thân mà không chọn đúng đường. Đúng là nước ở đây quá sâu, năm nay ấy à, ai cũng có thể áo quần chỉnh tề, ngay cả Jungkook có thể đạo mạo đúng đắn như thế, huống chi là nghề phục vụ. Tùy tiện đi chơi với người lạ mặt đúng là không được.

Người ta hiểu nhầm cô là đại tiểu thư, là khách hàng tiềm năng, mới tốn công sức đưa cô tới đây, kết quả là tới cái bánh mì giá ba trăm yên cô cũng tiếc không mua.

Mới nãy vừa mở mấy bình rượu, nhìn là thấy họ đầu tư sai chỗ rồi.

Đang nhấp nhổm ngồi xấu hổ trong im lặng, Lisa lại thấy kẻ khiến cô đau đầu kia đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười đi về phía cô.

"...".

Xong đời rồi, gần đây công phu thả đá xuống giếng của tên này rất cao, lúc này không phải là càng tệ hơn sao.
Lisa lại chờ bị dội nước lạnh, dù sao cô đã chuẩn bị vứt lòng tự trọng vào trong bồn cầu rồi, ai ngờ Jungkook vừa đứng trước mặt cô lại đột nhiên cung kính lễ độ cúi người xuống:"Đại tiểu thư".

"...!!!!!????"

Tay bị những ngón tay ấm áp của anh ta cầm lấy, Lisa cố không hoảng hốt, vội vàng dùng sức giật ra:"Anh làm cái gì đó?".

Jungkook mỉm cười nói: "Cô lén chạy tới chỗ này sẽ khiến chúng tôi lo lắng. Tôi về cũng khó ăn nói lắm".

"...".

Tiếng Nhật của Jungkook cũng khá lưu loát, thế mà trước kia chuyện gì cũng cần cô phiên dịch là sao? Mà vấn đề là, tuy ngữ pháp của anh ta rất chuẩn, nhưng nói ra câu quái quỷ gì thế?

"... Anh nói lung tung gì thế?".

"Cô đừng giận dỗi nữa, thế này tôi khó xử lắm".

Kính ngữ!! Khi còn sống lại có thể nghe Jungkook dùng kính ngữ với cô! Cô có thể nói chết cũng nhắm mắt được rồi phải không?
Xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều lẳng lặng nhìn Jungkook nghiêm trang như cậu chủ xã hội đen cung kính lễ phép với cô, không dám lên tiếng.

Lisa đã hoàn toàn bối rối không biết làm sao:"Anh, anh buông tay ra! Anh nói linh tinh gì đấy!".

Jungkook ngoảnh đầu lại nhìn Hikaru:"Thật xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới kinh doanh của các anh, nhưng anh đưa đại tiểu thư nhà chúng tôi tới nơi thế này là tuyệt đối không thể".

"...Xin lỗi!!!".

"Tôi bao hết, giờ xin các anh tránh đường".

Thế rồi Jungkook nhẹ nhàng vác cô lên trên vai, thong dong ra khỏi quán trong ánh mắt kính nể cung kính của mọi người.

Lisa cứ giãy giụa tốn cồng vô ích suốt dọc đường, khi được thả vào trong xe thì mặt mày đã đỏ lựng, máu huyết dồn ngược từ lâu:"Anh, đồ khốn nạn, làm gì thế hả?!".

Jungkook đóng cửa xe, cười nói:"Oa, tôi tốt với em như thế, em còn không cảm kích sao?".
"... Tốt cái khỉ ấy!"

"Nhưng tôi vừa mới cứu thể diện cho em đấy".

"...".

"Chơi thế có vui không, đại tiểu thư?".

"...".

"Đúng rồi", Jungkook như nhớ ra gì đó, nói thêm,"Lúc nãy tôi thanh toán hóa đơn giúp em, đã tiêu hết tiền hồi đó em đưa cho tôi rồi".

Trong chớp mắt, Lisa như sét đánh ngang tai:"Anh, anh nói cái gì?".

Jungkook trông vô cùng vui vẻ: "Đã chơi bời thế này là phải có giá, đúng không nào? Cái giá này có thể khiến tôi gọi em một tiếng đại tiểu thư, thật sự là có lời đấy, Thư ký Kim".

Lisa suýt bật khóc:"Tôi không muốn...".

Jungkook cười cười khẽ cúi đầu, hơi thở lướt trên chóp mũi cô:"Thế em muốn gì?".

"...".

Nụ cười của Jungkook vẫn còn trên khóe môi:"Hừm?".

"...".

Hình như mặt anh ta tới sát quá thì phải, Lisa bỗng chốc hoảng hốt tới độ quên cả đau đớn căm hận, vội vàng thu lại nước mắt sắp trào ra.
Hai tay Jungkook đặt lên vai cô, chỉ hơi dùng sức chút thôi đã khiến cô không thể động đậy.

"Thế này là được rồi".

"...Được, được cái gì?"

"Em muốn gì, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ cho em, thế nào?".

"...".

"Tôi là cấp trên tốt đã xin là cho đấy".

"...".

Lisa chìm trong nụ cười và hơi thở gần trong gang tấc của anh ta, đầu óc đột nhiên trống rỗng, ngay cả chuyện đòi nợ quan trọng như thế cũng bị quét đi sạch sẽ như bị thôi miên.

Cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi kỳ lạ theo bản năng. "Tôi, tôi muốn về".

Jungkook nhìn cô:"Thế thôi à?".

Lisa thành thật đáp:"Vâng...".

"Em chắc chứ?".

Lisa run rẩy:"Vâng...".

Jungkook nhướn mày, đứng thẳng người dậy, cười nói: "Thế thì được".

Tự nhiên biến thành người tốt bụng như thế, Lisa nhất thời có chút không quen, cô đành giữ nguyên tư thế gần sát ấy với anh ta, cứng người một lúc lâu.
Jungkook lại khẽ cuời:"Đi nào, tôi đưa em về, đại tiểu thư".

"...".

Xưng hô thế này là muốn làm cô tổn thọ sao.

Jungkook lịch sự cài dây an toàn cho cô, lại như thuận tay vuốt tóc cô xuống. Lisa chỉ thấy ngay cả sợi tóc của mình cũng có dây thần kinh cảm giác, chỉ vì một cái chạm khẽ mà run rẩy dữ dội, lông tóc dựng ngược cả lên.

Xe chạy tới trước cổng khách sạn Bốn Mùa, Jungkook mỉm cười tiễn cô xuống xe, rồi vẫy tay với cô rất dứt khoát:"Chúc ngủ ngon".

"...".

Lisa cũng không khỏi nghĩ thầm:"Chỉ thế thôi".

Một ngày toàn những tình tiết mập mờ như phim tình cảm lúc tám giờ có thể kết thúc một cách trong sáng đứng đắn thế sao? Kết quả vẫn là"chỉ thế thôi".

Jungkook hoàn toàn không thừa thắng xông lên, truy kích tới cùng... Vì hôm sau Lisa mới biết, anh ta đã về nước rồi.
Hình như Jungkook chỉ tiện đường tới Tokyo chơi một ngày như thế, vừa lúc gặp được cô, nhân thể đùa một chút, sau đó thản nhiên quay người đi mất.

Lisa cảm thấy, tối hôm ấy, ngay tại khoảnh khắc ấy, Jungkook chí ít cũng phải cưỡng hôn cô, hoặc là định tiến thêm một bước nữa... Nhưng xem ra Jungkook lại hoàn toàn không có ý đó, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Cũng có thể, giống như nhũng lần xảy ra chuyện mập mờ trước kia, Jungkook quả thật không ngại thân mật với cô, nhưng cũng không nghiêm túc.

Thậm chí vừa bị từ chối thì anh ta sẽ dứt khoát thu tay lại, tới ý định thử thêm một chút cũng không hề có.

Cô sợ sự mập mờ như có như không này của Jungkook. Có khi quả thực là dồn hết tâm trí khiến người ta lạc vào chốn mê, mà vừa ngoảnh mặt lại đã phải nhận một bát nước lạnh.
Kiểu giày vò cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến cô quả tình không dám nữa.

Mấy ngày sau đó, Jungkook cũng không hề liên lạc lại, dường như đã quên mất sự tồn tại của cô.

Kì nghỉ ngắn ngủi qua đi, giờ đi làm tới công ty, bưng cafe vào phòng sếp, Lisa mới lại được nghe giọng anh ta. "Chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng, anh Jeon".

"Tuần trăng mật ở Tokyo có vui không?".

"...".

Quả nhiên là lừa được kì nghỉ, sẽ bị tính sổ sau!

Jungkook cười nói:"Đừng căng thẳng, tôi là cấp trên rất khoan dung độ lượng, không vì chuyện như thế mà trừ lương của em đâu".

Công phu dán vàng lên mặt của người này càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi.

Jungkook nhận cốc cafe cô pha, uống một ngụm, đột nhiên như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói:"Đúng rồi, Thư ký Kim".

"Vâng?".

"Buổi lễ đính hôn của tôi, em sẽ tới dự chứ?".
Tay Lisa vẫn khựng lại giữa chừng, bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người ra.

Chuyện này quá đột ngột, thế nên nhất thời cô chẳng có bất cứ cảm xúc nào hết, thậm chí còn quên che giấu tâm trạng của chính mình.

Dưới ánh mắt như cười của Jungkook, mãi một lúc sau Lisa mới có thể cử động, rồi nghe thấy giọng nói giả như bình tĩnh của mình vang lên, hỏi:"Anh Jeon, anh sắp kết hôn sao?".

"Ừ, là tính thế đấy".

"... Chúc mừng anh".

Cảm ơn em".

"...".

Chúc mừng xong thì nên nhanh chóng đi ra mới phải, nhưng Lisa thấy chân mình như bị dính chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không thể cử động, dạ dày đầy ứ, không tiêu hóa nổi. Tin này tới quá nhanh, cũng quá đột ngột, chẳng hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.

Lisa như vừa thấy anh còn mỉm cười cúi người cài dây an toàn cho cô, cảm giác ngón tay anh lướt qua gò má khi vén tóc cô vẫn còn nguyên, mà giờ anh đã sắp kết hôn rồi.
"Chuyện đó, đã quyết định thời gian kết hôn chưa?".

Jungkook khẽ mỉm cười:"Vẫn chưa quyết, nhưng hy vọng là càng nhanh càng tốt".

Lisa"à" lên một tiếng:"Thế, tới khi ấy nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị quà cưới".

Jungkook cười nói:"Chuyện ấy đừng khách sáo, sao lại để Thư ký Kim tốn kém được".

"... Cũng là chuyện nên làm thôi".

"Thế được rồi, nhất định em phải đến đấy".

"Vâng".

Dù nói thì nói như thế, nhưng cô thật sự không biết bản thân tới khi ấy có dũng khí mà đến dự hay không.

Lịch sự mà nói, cô nên hỏi thêm vài chi tiết nữa, biểu hiện phải quan tâm hơn, nhiệt tình hơn một chút mới đúng, nhưng cô đã không thể nói thêm được nữa rồi.

Cô hoang mang vừa bước giật lùi, vừa nói:"Thế, nếu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây".

Jungkook gật đầu:"Đi đi".
Lisa quay người, thế mà vừa quay một cái đã đυ.ng ngay vào cửa.

Jungkook phía sau cười nói:"Thư ký Kim?".

Lisa quên cả đáp lời, vội vã ôm trán lật đật đi ra ngoài.