(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C11 Thổ lộ

Nói không bị sốc là dối lòng, Tả Khuynh Huyễn bị lời nói của Điền Chính Quốc làm cho choáng váng, nhưng ngay sau đó anh đã bình tâm lại.

Là một luật sư xuất sắc, Tả Khuynh Huyễn tin vào bằng chứng chứ không phải là lời nói suôn.

Đối với tình cảm của Kim Thái Hanh, Tả Khuynh Huyễn có thể nhìn thấy rõ ràng và thấu đáo, kiếp này y dành tất cả tâm ý vào người đàn ông tên Điền Chính Quốc này. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, Kim Thái Hanh bị một loại độc tên "Điền Chính Quốc" xâm nhập. "Là loại cực độc! loại độc gây chết người!

Hơn ai hết Tả Khuynh Huyễn luôn muốn Kim Thái Hanh được hạnh phúc, hắn luôn hy vọng Điền Chính Quốc có thể đáp lại tình cảm của Kim Thái Hanh... Nghĩ đến những nỗ lực của Kim Thái Hanh trong suốt những năm qua, nghĩ đến cuộc đời ngắn ngủi của bạn mình, Tả Khuynh Huyễn tình nguyện lựa chọn tin tưởng Điền Chính Quốc, không muốn nhìn thấy bạn thân của mình đau buồn mà chết đi.

Ngay cả pháo hoa vẫn cần phải bắn lên thật đẹp.

"Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa không được làm gì tổn thương đến cậu ấy." Tả Khuynh Huyễn lựa chọn thỏa hiệp, không phải bản thân tin tưởng Điền Chính Quốc, mà là không muốn nhìn thấy Kim Thái Hanh đau khổ thêm nữa.

Trong trò chơi mang tên "Tình yêu" này, Kim Thái Hanh đã thua triệt để, y đã dành tất cả sức lực của mình cho trò chơi đầy mạo hiểm này, thậm chí ngay cả tình trạng sức khỏe của y cũng đang rất tệ.

Vậy nên hắn quyết định ích kỉ một lần, vì thế Khuynh Huyễn nhìn Điền Chính Quốc, kiên quyết nói: "Cậu cũng biết tôi là luật sư, chỉ cần tôi muốn, tôi có cách hủy hoại cậu!"

Điền Chính Quốc khẽ cười, nhìn Tả Khuynh Huyễn đầy kiên quyết nói, "Được thôi! Nhưng tôi không nghĩ là anh sẽ có cơ hội làm vậy!"

Tả Khuynh Huyễn dừng lại một lúc, nhìn Điền Chính Quốc một lúc sau mới nói, "Tôi cũng hy vọng như vậy."

Đèn "phòng phẫu thuật" lúc này đã được tắt, Điền Chính Quốc lập tức đứng dậy, thời điểm cánh cửa mở ra, hắn đã đứng ngay truớc cửa.

"Thái Hanh?" Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào vị bác sĩ mặc blouse trắng trước mặt, Trần Dĩ Thành tháo khẩu trang ra, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc trong chốc lát, khi nhìn thấy Tả Khuynh Huyễn, liền nổi giận mắng người: "Cậu điên sao, biết tình trạng của nó mà vẫn thông đồng với nó lẻn ra khỏi bệnh viện, đây là muốn đi tìm chết?" Trần Dĩ Thành nói một hơi, đôi mắt híp lại liếc nhìn Tả Khuynh Huyễn đầy trách móc, cuối cùng là nhìn đến Điền Chính Quốc.

" Cậu là Điền Chính Quốc?" Trần Dĩ Thành căn bản không đợi Điền Chính Quốc trả lời, liền trực tiếp mắng người: "Nếu cậu thích Điền Chính Quốc, thế thì tốt, nhưng nếu cậu không thích thì biến khỏi đây, đừng đứng ở đây cản đường! "

" Cậu muốn giày vò nó, nó không còn sức chịu nổi giày vò nữa, nếu muốn nó chết sớm, cậu cứ tiếp tục làm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận." Trần Dĩ Thành nói nửa ngày, vẫn không thấy Điền Chính Quốc nói lời nào, cũng không có biểu hiện mất kiên nhẫn hay muốn phản bác lại. Thái độ của hắn dịu lại nói: "Quên đi, tôi không thể quan tâm đến cậu."

Nói xong, Trần Dĩ Thành đẩy Điền Chính Quốc ra chuẩn bị rời đi, đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Tả Khuynh Huyễn: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không nghe lời tôi một lần nữa, mặc kệ sống hay chết đừng có đến tìm tôi nữa.

Trần Dĩ Thành chắp tay sau lưng, lẩm bẩm rời đi, "Lúc còn trẻ không biết trân trọng, lúc về già thì mới hối hận."

"Yêu cái quái gì, ngươi không có sức lực còn yêu cái rắm!"

"..."

Điền Chính Quốc cau mày, hắn không quen biết Trần Dĩ Thành, nhưng hắn cũng biết, người đó thật sự lo lắng cho Kim Thái Hanh, người như vậy, đừng nói là mắng chửi vài câu, đánh hắn vài cái cũng là xứng đáng.
Kim Thái Hanh phát bệnh là bởi vì liên quan đến mình, không cần phải nói, Điền Chính Quốc hổ thẹn biết chừng nào.

Y tá đẩy giường bệnh ra khỏi phòng phẫu thuật, Kim Thái Hanh hôn mê nằm trên đó, mặt nạ oxi lớn che đi gần hết khuôn mặt, bởi vì hơi thở, trên mặt nạ oxi xuất hiện một chút hơi nước.

Điền Chính Quốc đi theo y tá đến phòng bệnh, bị y tá chặn trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn qua cửa kính, Điền Chính Quốc nhìn họ di chuyển Kim Thái Hanh từ chiếc từ băng ca sang giường bệnh, mặc dù động tác của họ rất nhẹ nhàng, nhưng theo cảm nhận của Điền Chính Quốc, động tác có hơi mạnh.

Máy đo điện tâm đồ, máy đo huyết áp, ống truyền dịch, ống thở oxy và ống dẫn nướ© ŧıểυ, từng cái được nối trên cơ thể Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc những thứ chằng chịt đó, hốc mắt lại đỏ hoe.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Kim Thái Hanh nằm tĩnh lặng trên giường, mái tóc đen lòa xòa trên gối trắng, sắc mặt tái nhợt.

Điền Chính Quốc đứng sát cửa sổ, nhìn các bác sĩ và y tá bận rộn quây quanh Kim Thái Hanh, nhìn y bị lật qua lật lại, cảm thấy bất lực vô cùng, Kim Thái Hanh luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ bị người khác thao túng bất lực như thế...

Điền Chính Quốc bên cửa sổ, chăm chú nhìn Kim Thái Hanh qua lớp kính thủy tinh, ngay cả khi Tả Khuynh Huyễn đến gần anh cũng không nhận ra.

Tả Khuynh Huyễn nhìn Điền Chính Quốc, rồi nhìn đến Kim Thái Hanh, cuối cùng lắc đầu, bất lực rời đi.

Mãi đến ngày hôm sau, Kim Thái Hanh mới chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh bình thường.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh rất khẽ của máy điện tâm đồ, yên tĩnh đến mức Điền Chính Quốc có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Anh ngồi cạnh giường bệnh, một tay nắm lấy tay không cắm kim truyền Kim Thái Hanh, tay còn lại đặt ở trên mu bàn tay, nhẹ nhàng vỗ về.

Điền Chính Quốc nở nụ cười, đôi mắt đẹp tựa hoa đào trìu mến nhìn người đàn ông trên giường bệnh, mỗi hơi thể đều ngập tràn yêu thương.

"Thái Hanh, là em, Điền Chính Quốc!" Điền Chính Quốc khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng thanh tao, đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

"Trước đây em đã sai, em sai rồi. Anh mở mắt ra nhìn em có được không?"

" Em biết mình là một tên khốn, em không biết tốt xấu, em thật tồi tệ, nhưng Thái Hanh, em thực sự biết em sai rồi, anh đừng trừng phạt em như thế này, có được không anh? "

" Thái Hanh, chúng ta hãy thỏa thuận được không anh, em sẽ đếm tới ba, chỉ cần anh mở mắt, sau này em sẽ luôn nghe lời anh!"
" Một! "

" Hai! "

"Ba!"

"Thái Hanh, anh thật sự không ngoan chút nào. Sao lại không nghe lời như vậy? Em thật sự biết em sai rồi. Anh là người rất tốt, vậy nên anh tha thứ cho em được không?"

"À, em biết rồi. Em nghĩ là em đã đếm quá nhanh đúng không? Vậy thì em sẽ đếm chậm lại. Anh hãy lắng nghe cẩn thận, em sẽ bắt đầu đếm, lần này anh phải mở mắt ra đó. "

"... Một... hai... ba... được rồi, Lần này em đếm chậm rồi đó, anh hãy mở mắt đi, đừng đùa nữa, nếu anh đùa như vậy, em sẽ đi đó. "

" Em đi thật đó, em đã không ăn cái bánh kem anh làm cho em," mặc dù trông nó không đẹp lắm, nhưng em tin là nó rất ngon... "

" Thái Hanh, anh biết đấy, đó là sinh nhật tồi tệ nhất mà em từng có, bởi vì em đã khiến anh tức giận và em suýt mất anh."

Điền Chính Quốc nói rất nhẹ nhàng, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Kim Thái Hanh, vuốt ve mu bàn tay nhợt nhạt của y, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
"Thái Hanh, em hối hận rồi, em thật sự hối hận."

"Anh mau tỉnh lại đi, được rồi em cầu xin anh, anh có thể mắng em, đánh em, chỉ cần anh đừng không để ý tới em như thế này, em không thể chịu đựng được, thật sự là em không chịu được... "

" Không phải anh từng nói là thích giọng hát của em sao? Vậy thì em sẽ hát cho anh nghe. Mà này, anh còn nợ em bài hát hát sinh nhật đó, hay chúng ta cùng nhau hát đi.. "

Hốc mắt của Điền Chính Quốc đỏ hoe, ngay cả tròng mắt cũng chằng chịt tơ máu, bởi vì dùng sức cắn răng nên gò mà vặn vẹo khổ sở.

"Thái Hanh, em chuẩn bị hát nhé, nghe kỹ đó, em chỉ hát một lần thôi đó."

"Chúc mừng sinh nhật tôi, chúc mừng sinh nhật tôi, chúc mừng sinh nhật tôi, chúc mừng sinh nhật tôi, chúc mừng sinh nhật Chính Quốc..."