(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C15 Lời thề

Mặc dù đã tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, sau khi náo loạn cùng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh rõ ràng là có chút mệt.

"Nếu mệt thì anh nghỉ ngơi một chút đi." Điền Chính Quốc ngồi ở bên giường bệnh, một tay vẫn nằm trong lòng bàn tay của Kim Thái Hanh, nhìn người đàn ông trên giường dù mệt vẫn mở hai mắt nhìn, Điền Chính Quốc cảm thấy có chút bất lực.

Bản thân sẽ không đột ngột biến mất, nhưng dù đã rất mệt vẫn cố mở hai mắt nhìn?

"Không mệt!" Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, không chút che giấu nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, nhìn thấy người trên gường nhíu mày lộ vẻ mệt mỏi, khiến cho Điền Chính Quốc đau lòng không thôi: "Nếu không mệt thì ngủ một lát đi, nếu không bác sĩ Trần sẽ lại đến. Em sẽ gặp phiền toái đó. "

Biết Điền Chính Quốc đang nói đùa, Kim Thái Hanh khẽ gật đầu, sau khi nhắm mắt lại nói: "Chú ấy không dám đâu, nếu chú ấy tìm em, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ đi xử lí chú ấy cho em. "

Tâm ý luôn bảo vệ mình khiến Điền Chính Quốc lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ngọt ngào. Có thể được một người như vậy bảo vệ hắn cả đời, nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi..

Kiếp trước hẳn là hắn bị mù cả hai mắt, nên mới không yêu thương quý trọng người trước mắt

Điền Chính Quốc càng nghĩ càng cảm thấy hối hận tự trách, nhưng may mắn thay, ông trời không đối xử tệ với hắn, đã cho hắn một cơ hội để chuộc lỗi.

Kim Thái Hanh ngủ rất sâu, mãi đến khi trời tối mới từ từ tỉnh dậy.

Trong phòng bệnh, ánh đèn màu vàng mang theo hơi ấm nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh, càng hiện lên nét đẹp mơ hồ, cả người như bao bọc bởi ánh sáng dịu nhẹ, tựa như tiên cảnh, giống như Kim Thái Hanh không còn là người của thế giới này, y sẽ phiêu diêu cùng gió mọi lúc mọi nơi.

Cảm giác này khiến trái tim của Điền Chính thắt lại, lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu thật chặt. Thời điểm Kim Thái Hanh mở mắt, hắn đã bước đến bên giường và nắm chặt tay y.

Điền Chính Quốc sững sờ nhìn Kim Thái Hanh, người này thuộc về hắn, dù có thế nào cũng không buông tay.

"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh cau mày, bộ dạng của Điền Chính Quốc quá sức kỳ quái, giống như đang lo lắng điều gì đó...

"Thái Hanh, anh sẽ không bỏ em lại một mình chứ?" Quá khứ và hiện tại, ở cả hai đời, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc khẩn cầu hỏi Kim Thái Hanh như vậy. Ánh mắt Điền Chính Quốc tràn đầy hy vọng..., Điền Chính Quốc đời trước muốn Kim Thái Hanh biến khỏi cuộc đời mình nên chưa từng nghĩ tới điều đó, đời này Điền Chính Quốc sợ Kim Thái Hanh rời bỏ hắn, nên lo sợ không dám hỏi.

Tuy nhiên trong tình cảnh hiện tại, đối mặt với cảm giác ngày càng bất an, Điền Chính Quốc mong mỏi một câu trả lời khẳng định, một câu trả lời rằng Kim Thái Hanh sẽ không bao giờ rời đi.

"..." Bộ dáng của Điền Chính Quốc quá ngiêm túc, Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào đối phương, khuôn mặt tái nhợt không hiện ra cảm xúc gì, nhưng lòng thì sóng đang gợn sóng không chịu được, đôi mắt mờ mịt không đáy, khiến cho Điền Chính Quốc có cảm giác sờ không được mà nhìn thì không thấu.

Kim Thái Hanh im lặng bao nhiêu thì trái tim của Điền Chính Quốc càng hoảng loạn bấy nhiêu, nghĩ lại những hắn đã làm trước đây, Điền Chính Quốc bất giác cắn chặt môi, dùng sức nắm chặt hai tay của Kim Thái Hanh, để Kim Thái Hanh chú ý đến.

"Chính Quốc, anh..."

Kim Thái Hanh vừa mở miệng liền bị Điền Chính Quốc cắt ngang.
Điền Chính Quốc nhếch môi tự đắc, đôi mắt hoa đào cong lên: "Quên đi, anh không cần trả lời, em cũng không thể rời nào xa anh."

Trái tim tôi đau đớn vô cớ, nhưng đó không phải là kiểu đau đớn bệnh lý, mà là loại đau đớn đến từ thể xác, từ sâu thẳm trong tâm hồn, Kim Thái Hanh không chịu nổi rên một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Anh không bao giờ nghĩ đến Điền Chính Quốc của anh sẽ khổ sở như vậy.

"Chính Quốc, anh không phải có ý đó, anh là..." Anh muốn nói...? Kim Thái Hanh đột nhiên không biết phải nói như thế nào.

Nói rằng anh không còn nhiều thời gian để sống, nói rằng anh đã sắp xếp cho cuộc sống sắp xếp của Điền Chính Quốc, hay nói rằng anh sẽ luôn yêu người đàn ông này.

Nhìn khuôn mặt kiêu định mạnh mẽ của Điền Chính Quốc, nhìn giọt nước mắt chực rơi nơi khóe mắt bị Điền Chính Quốc cố gắng kiềm nén, Kim Thái Hanh không nói được lời nào.
Kim Thái Hanh đưa tay vuốt ve đôi má gầy gò của Chính Quốc, mấy ngày nay đã khiến hắn khổ sở rồi, vẫn là bản thân có lỗi với hắn.

Sớm biết cả hai sẽ rơi vào cục diện như hiện tại, Kim Thái y lúc trước sẽ không chọc đến người này có lẽ cả hai sẽ rơi vào một tình cảnh khác

Kim Thái Hanh thậm chí còn mong Điền Chính Quốc ghét bỏ mình, hận mình như trước, ít nhất có như thế thì khi rời bỏ thế giới này y sẽ không cảm thấy đau buồn.

Kim Thái Hanh khẽ thở dài, trong mối quan hệ này, anh là kẻ ích kỷ.

Chính anh đã bước vào cuộc đời Điền Chính Quốc, nhưng thật tàn nhẫn là khi người đó đắp lại tình yêu của y, muốn y ở bên thì y lại sắp rời xa thế giới này.

Vẻ mặt của Kim Thái Hanh càng lúc càng trở nên buồn bã, nỗi đau trong tim chuyển từ từng cơn sang âm ỉ liên hồi, khiến cho tinh thần và sức lực của Kim Thái Hanh bị bào mòn nhanh chóng.
Điền Chính Quốc đang thất thần suy nghĩ nên không để ý đến biển hiện bệnh lý của Kim Thái Hanh, cho đến khi bàn tay trong lòng bàn tay hắn bắt đầu run lên, mới khiêdn hắn giật mình tỉnh táo.

"Thái Hanh!" Kim Thái Hanh một tay đặt lên tim mình, há hốc thở gấp kịch liệt, đôi mắt nhắm nghiền, vầng trán nhẵn nhụi lấm tấm mồ hôi. Hắn muốn đi gọi bác sĩ nhưng tay lại bị Kim Thái Hanh giữ chặt

Thấy Kim Thái Hanh khó chịu như vậy, Điền Chính Quốc cũng không dám ra sức, chỉ có thể vừa xoa xoa tim cho Kim Thái Hanh vừa nhẹ giọng thuyết phục: "Thư giãn, thả lỏng, hít thở sâu, hít thở sâu..." cho đến khi Kim Thái Hanh chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhìn người say giấc nhưng mày vẫn luôn nhíu chặt, Điền Chính Quốc cười khổ, nhẹ nhàng nắm tay Kim Thái Hanh.

"Thái Hanh, đời này cho dù anh muốn buông tay, em cũng sẽ không từ bỏ, cho dù anh muốn đi đâu, em cũng sẽ theo anh đến cùng trời cuối đấy. Em, Điền Chính Quốc thề sẽ luôn bên anh." "
Trần Dĩ Thành thề, anh thực sự không cố ý nghe lén, nhưng là một bác sĩ, anh có trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân mọi lúc mọi nơi, ai mà biết được rằng Điền Chính Quốc tự thề như thế.

Cửa đã được mở ra, không thể giả bộ không nghe thấy, Trần Dĩ Thành khẽ ho một tiếng, Điền Chính Quốc nhìn sang, hướng mắt nhìn về phía cửa, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Điền Chính Quốc đứng dậy, hôn lên khóe môi Kim Thái Hanh, vén đắp cho đối phương trước khi xoay người đi ra khỏi phòng.

"Bác sĩ Trần, bác có thể nói thật cho tôi biết, sức khỏe của Thái Hanh thế nào, và anh ấy có thể sống được bao lâu?" Đây là một vấn đề cực kỳ nặng nề, ngay cả Điền Chính Quốc sống lại một đời cũng tìm cách né tránh.

Nhưng hôm nay, khi anh ta hỏi Kim Thái Hanh có rời xa mình không, sự do dự của người ấy khiến Điền Chính Quốc cảm thấy không ổn, cho dù muốn trốn tránh cũng phải kiên quyết đối mặt.
Dù hẹn thề bên nhau suốt đời, Điền Chính Quốc vẫn mong mỏi Kim Thái Hanh sống tốt, hai người sẽ ở bên nhau và sống thật tốt.