(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C22 Xung đột

Phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh trở lại, Chính Quốc bình tĩnh kéo ghế ngồi đối diện với Kim Thái Hanh, nhìn thẳng vào Kim Thái Hanh không chớp mắt.

Điền Chính Quốc không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh, suýt chút nữa đã bị Kim Thái Hanh tính kế, sau màn nói chuyện có chút trêu đùa của Cung Nam Mạc, hắn đã hiểu rõ sự tình.

Điền Chính Quốc nhớ đời trước, sau khi Kim Thái Hanh mất đi, có một bản di chúc mà Tả Khuynh Huyễn đã để hắn kí về việc được giao lại cổ phần trong tập đoàn Kim Thị.

Kim Thái Hanh để lại 20% cổ phần của tập đoàn Kim Thị cho Điền Chính Quốc, con số này không nhiều so với số cổ phần mà Kim Thái Hanh nắm giữ, nhưng chắc chắn là không ít.

Đời trước, cho đến khi Kim Thái Hanh chết, Điền Chính Quốc và y luôn trong mối quan hệ căng thẳng, Điền Chính Quốc hiểu rằng cho dù Kim Thái Hanh hoàn toàn giao tập đoàn Kim Thị cho anh hắn, hắn cũng sẽ không chấp nhận.

Tuy nhiên đó chỉ là 20% cổ phần, Kim Thái Hanh di nguyện để lại nói rằng, số cổ phần đó không liên quan đến việc điều hành Kim Thị, vì thế Điền Chính Quốc vẫn ký dưới sự chứng kiến của Tả Khuynh Huyễn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì lúc đó Điền Chính Quốc đã hiểu được tình cảm của bản thân, việc giữ lại 20% cổ phần chỉ là muốn giữ lại chút kỉ niệm mà thôi.

Kể từ khi trùng sinh, Điền Chính Quốc chỉ quan tâm đến việc chăm sóc Kim Thái Hanh mà quên đi bản di chúc đó.

Nếu không phải vừa rồi Kim Thái Hanh đề cập đến cổ phần của Kim Thị và câu hỏi vô ý của Cung Nam Mạc, thì Điền Chính Quốc đã quên mất việc kia.

Ánh mắt của Điền Chính Quốc quá nóng bỏng, Kim Thái Hanh muốn ngó lơ cũng không được, hơn nữa y chưa bao giờ có định lừa gạt Điền Chính Quốc, nhưng đây là chuyện bất đắt dĩ.

Điền Chính Quốc rất thông minh và khôn ngoan, dù chỉ một chút lơ là đã bị Kim Thái Hanh tính kế, nhưng chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn sẽ hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Lần này, cũng thế.

"Thái Hanh, anh được lắm, anh nhân lúc em không để ý liền tính kế lừa em?" Điền Chính Quốc buồn bã nói, trong lời nói tức giận đầy chua xót, khiến Kim Thái Hanh không nói nên lời.

"Chính Quốc, anh không có ý đó, anh chỉ là..." Không cho Kim Thái Hanh có cơ hội nói hết, Điền Chính Quốc tức giận cắt ngang: "Anh có ý gì, nhìn em dễ bị lừa, anh liền muốn lừa em có phải không? Thấy em quan tâm đến anh, anh liền dễ dàng để em vào tròng như thế có phải không? "

Điền Chính Quốc càng nói càng tức giận, trực tiếp đứng dậy: "Thái Hanh, em không cần anh cho em cái gì, em không cần tiền của anh, em không cần xe của anh, mặc kệ biệt thự của anh,còn cả bệnh viện của anh, em... "

Điền Chính Quốc không nói tiếp nữa. Ở đời trước, thứ cuối cùng mà Kim Thái Hanh để lại cho hắn là xe hơi, tiền bạc, biệt thự, bệnh viện và cổ phiếu, nhưng Kim Thái Hanh đã không còn sống thì mọi thứ đó với anh đều trở nên vô nghĩa mà thôi.

Điền Chính Quốc hít mũi, không kìm được khóc: "Thái Hanh, em nói cho anh biết, anh sống một ngày em sẽ ở bên anh một ngày. Nếu ngày đó anh mất đi, em sẽ thụ dọn tất cả mọi thứ, bán đi, vứt đi. Sau đó em sẽ tìm một người nào đó để sống một cuộc đời hạnh phúc và hoàn toàn quên anh đi.

Điền Chính Quốc kích động nói, đôi mắt hoa đào đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi nấc nghẹn từng tiếng...

Điền Chính Quốc hiểu rất rõ tâm ý của Kim Thái Hanh. Đời trước, mối quan hệ của bọn họ căng thẳng như vậy, Kim Thái Hanh để lại cho hắn 20% cổ phần. Đời này, Kim Thái Hanh để lại cho hắn còn nhiều hơn thế nữa.
Điền Chính Quốc quật cùng cắn răng không nhìn Kim Thái Hanh, trước đây hắn không để ý, bây giờ nghĩ lại, Kim Thái Hanh hẳn là đã lập di chúc, nhưng anh không biết di nguyện đời trước cùng bây giờ có giống nhau hay không.

Kim Thái Hanh im lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt người kia, càng cảm thấy bi thương và tự trách bản thân hơn...

Y tin sau khi mình chết đi Điền Chính Quốc vẫn sẽ có một cuộc sống rất tốt.

Tất nhiên, ngay cả khi không có cổ phần trong Kim Thị, cuộc sống của Điền Chính Quốc sẽ rất tốt với việc điều hành công ty riêng nhưng Kim Thái Hanh vẫn vô cùng lo lắng và muốn để lại những gì tốt đẹp nhất cho Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh không ngờ tới việc Điền Chính Quốc biết nội dung bản di chúc anh đã viết, xe hơi, nhà cửa, bệnh viện, cổ phiếu, v.v.....
Trước mắt y đều là dáng vẻ bi thương đau khổ của Điền Chính Quốc, bên tai đều là những lời ủy khuất buồn tủi của hắn, trái tim Kim Thái Hanh đột nhiên đau nhói...

Đây là người mà y đặt trong lòng, là người y muốn che chở nhất trong cuộc đời. Nhưng hiện tại y lại tính đế đối với người mình thương yêu nhất, tuy rằng đó là ý tốt, nhưng mà... rốt cuộc lại là sai lầm.

"Chính Quốc, anh xin lỗi, anh..." Kim Thái y sốt ruột, muốn đứng dậy giải thích, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, hai tay chống vịn mép bàn mới ổn định thân thể.

Mặc dù Điền Chính Quốc đang tức giận nhưng hắn vẫn chú ý đến Kim Thái Hanh, khi thấy đối phương suýt ngã, trái tim hắn thắt lại, liền chạy nhanh đến đỡ người kia.

Kim Thái Hanh cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt thành bàn, đợi cơn đau ở ngực dịu lại, mới mở mắt ra và chằm chằm vào Điền Chính Quốc.
"Chính Quốc, anh xin lỗi, anh chỉ muốn cuộc sống của em sau này tốt hơn, đó là tất cả những gì anh có thể cho em." Kim Thái Hanh thì thào nói khiến Điền Chính Quốc đau lòng vô cùng

Kim Thái Hanh sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đáng thương hối lỗi chăm chú nhìn Điền Chính Quốc lấy lòng, khiến cho hắn không khỏi mềm lòng.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc buông Kim Thái Hanh ra, trực tiếp xoay người, mím chặt môi, nhưng chân thì như thể có thể quay người lại bất cứ lúc nào, phản bội ý chí của hắn.

"Thái Hanh, em đã nói không có anh, em cũng có thể sống một cuộc sống rất tốt, nếu như anh không thể cho em thứ em muốn, vậy thì đừng kích động em." Điền Chính Quốc trầm giọng nói, giọng khàn khàn như đang khóc, khiến Kim Thái Hanh cảm thấy rất khổ sở.

Kim Thái Hanh đưa tay ra định nắm tay Điền Chính Quốc, nhưng bị đối phương hất ra.
"Chính Quốc, em là của anh, anh sẽ không cho em cơ hội đi tìm người khác." Nghĩ đến việc Điền Chính Quốc nói đợi đến khi y chết sẽ tìm người khác sống thật tốt, Kim Thái Hanh cảm thấy khó chịu kinh khủng.

Trái tim vốn yếu ớt lại càng bị bóp chặt, đập loạn trong khoang ngực, Kim Thái Hanh ôm chặt ngực, thân thể mất thăng bằng, nhắm mắt ngã ra sau

Tuy nhiên, tình huống y nghĩ đã không xảy ra, y cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm lại từ phía sau, Kim Thái Hanh suy yếu mở mắt ra: "Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc xụ mặt, cẩn thận đỡ Kim Thái Hanh ngồi xuống, sau đó lấy thuốc trên bàn, cầm ly nước đưa cho Kim Thái Hanh uống thuốc

Điền Chính Quốc cầm lấy cốc nước đặt lại trên bàn, liên tục xoa xoa ngực Kim Thái Hanh, xoa dịu nỗi bất an trong tim.