(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C33 Che dấu

Kim Thái Hanh tác phong làm việc rất nhanh, sáng sớm hôm sau liền tìm nhân viên dọn nhà đến thu dọn đồ trong biệt thự, tuy nói năm năm không có người ở, nhưng hàng tuần đều có nhân viên đến dọn dẹp, bên trong luôn sạch sẽ, có thể chuyển đồ vào bất cứ lúc nào.

Điền Chính Quốc hướng dẫn nhân viên dọn nhà đóng gói một số thứ cần thiết, mua những thứ khác khi đến đó và để lại những thứ không cần thiết lại đây. Nếu một ngày nào đó cả hai muốn quay trở lại sống thì cũng không cần phải sắm lại đồ đạc.

"Đi thôi, anh sẽ thường xuyên bố trí người đến đây quét dọn. Khi nào em muốn về lại đây sống, chúng ta sẽ cùng nhau trở về." Kim Thái Hanh đứng sau lưng Điền Chính Quốc nhìn căn nhà đã ở suốt 5 năm qua, trong lòng có chút không nỡ.

"Được rồi đi thôi. Khi nào em muốn trở về, anh cùng em trở lại nhé." Điền Chính Quốc quay lại, đôi mắt hoa đào nhìn Kim Thái Hanh, đôi môi đỏ mộng mấp máy theo lời nói.

Kim Thái Hanh gật đầu, cúi người hôn lên môi Điền Chính Quốc: "Được rồi, nếu em muốn trở về, chúng ta sẽ cùng nhau quay về."

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc từ phía sau, vòng tay rộng lớn đặt lên chiếc eo thon gầy của người kia, đem Điền Chính Quốc ôm trọn trong l*иg ngực. Nhìn từ phía sau giống như Kim Thái Hanh bao bọc cả người Điền Chính Quốc vậy.

Biệt thự của Kim Thái Hanh rộng lớn hơn biệt thự của Điền Chính Quốc, tòa nhà ba tầng có lối kiến trúc cổ xưa mang đến cho người khác cảm giác bình yên và một không gian sống rất nghệ thuật.

Sở hữu một căn biệt thự to lớn thế này trong trung tâm thành phố không chỉ là biểu tượng cho tiền bạc, mà còn là biểu tượng cho địa vị và quyền lực.

Biệt thự của Kim Thái Hanh có khoảng sân rất rộng, khoảng cách từ 20 đến 30m, ánh sáng rất tốt, xung quanh đều là những căn hộ, căn biệt thự cao cấp, khu vực này được xem một trong những nơi đắt giá nhất trong thành phố.

Suốt năm năm qua, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc đứng trước căn biệt thự này, không khỏi ngạc nhiên ngắm nhìn căn biệt thự hiện đại cổ kính trước mắt.

"Biết chỗ anh ở tuyệt vời như thế này, em đã sớm chuyển đến ở rồi." Kim Thái Hanh khẽ cười đi tới trước cổng, sau khi nhập một dãy số vào ổ khóa, cánh cổng từ từ mở ra: "Bây giờ, nơi này cũng là của em. "

Biệt thự này từ lâu đã được Kim Thái Hanh viết trong di chúc, sau này sẽ là của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhướng mày và theo chân Kim Thái Hanh vào biệt thự.

"Thiếu gia, tôi đã để hành lý vào phòng theo chỉ dẫn của cậu. Thiếu gia và cậu Điền nên nghỉ ngơi một chút, khi nào đồ ăn xong tôi sẽ gọi hai người." Quản gia Trương cung kính nói với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh gật đầu: "Cảm ơn bác Trương"

Bác Trương vui mừng xoa khóe mắt đầy nếp nhăn, nhìn thấy Kim Thái và Điền Chính Quốc quay lại với nhau, bác Trương cảm thấy hạnh phúc hơn ai hết.

Lúc đầu, bác Trương cũng không tán thành việc Kim Thái Hanh ở cùng một người đàn ông, nhưng sau rất nhiều lần chứng kiến, mới hiểu được Kim Thái Hanh không thể sống thiếu Điền Chính Quốc, bác Trương đã chấp nhận chuyện đó.

Suy cho cùng, không có gì quan trọng hơn là lúc còn sống được sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, nếu Điền Chính Quốc có thể làm cho Kim Thái Hanh hạnh phúc, bác Trương sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy tình cảm chân thành của Điền Chính Quốc.

Bây giờ, nhìn thấy hai người đứng cùng nhau trong Kim gia, Trương quản gia xúc động bật khóc

Vào đến phòng, Điền Chính Quốc lập tức bổ nhào lên giường, a a vài tiếng đầy phấn khích, Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh cười giải thích: "Bác Trương là quản gia ở nhà cũ, biết anh sẽ chuyển về nên bác ấy qua đây ở cùng anh, nếu em không thích bác ấy ở đây thì anh sẽ nói bác ấy về lại bên kia"
" Không! " Điền Chính Quốc lật người, nằm ngửa trên giường, lộ ra đôi chân thon thả tùy ý: "Bác Trương rất tốt với anh, chỉ cần bác ấy tốt với anh thì em cũng sẽ thích bác ấy".

Kim Thái Hanh xoay người lại nghiêng sang một bên đối mặt với Điền Chính Quốc. Đôi mắt luôn sắt nét nhìn người kia thành khẩn nói: " Chính Quốc anh hơi khát, em có thể giúp anh rót một cốc nước được không? "

Kim Thái Hanh nhướng mày, ánh mắt thâm sâu mang theo ý cười trêu chọc, như thể đang tính toán xem Điền Chính Quốc có đi rót nước cho mình hay không.

Điền Chính Quốc vươn vai lười biếng duỗi eo, sau đó từ trên giường ngồi dậy, đặt hai tay lên vai Kim Thái Hanh, nở nụ cười rạng rỡ: "Anh muốn em đi rót nước cho anh vậy có phần thưởng gì cho em không nè?"

Kim Thái Hanh không khỏi cau mày suy nghĩ, lát sau liền nói: "Có!"
"Cái gì nè?" Điền Chính Quốc nhướng mày, đặt hai tay sau gáy Kim Thái Hanh và nghiêng người về phía trước, khiến cả 2 chỉ cách nhau nhau vài cm.

Kim Thái Hanh nhu nhu khóe môi, chạm vào môi của Điền Chính Quốc sau đó tách ra: "Khi em quay lại, anh sẽ nói cho em biết."

"Được rồi!" Điền Chính Quốc đắc ý vì đã đạt được mong muốn, buông Kim Thái Hanh ra, đứng dậy đi về phía cửa nói: "Chờ em, em sẽ lại ngay."

Kim Thái Hanh mỉm cười gật đầu: "Được rồi, anh đợi em!"

Nụ cười liền biến mất khi Chính Quốc vừa quay đầu đi về phía cửa, Kim Thái Hanh có chút hoàn loạn mò trong quần áo, lấy thuốc trong túi ra, tay run rẩy đổ ra mấy viên thuốc màu trắng, vì tay không ngừng run rẩy nên lọ thuốc rơi xuống sàn khiến thuốc vươn vãi khắp sàn nhà.

Kim Thái Hanh bỏ năm sáu viên vào lòng bàn tay mà không thèm nhìn, sau đó bỏ hết thuốc vào miệng, ôm chặt ngực, cả người vô lực ngã xuống giường... Điền Chính Quốc đi xuống lầu nhìn thấy Bác Trương đang bận rộn trong bếp, thân hình gầy gò ấy giống như ẩn chứa nguồn năng lượng vô tận, mọi việc đều được làm hết sức nhanh nhẹn, so với người trẻ như hắn còn thành thạo hơn.
"Bác Trương, đây là súp gì vậy ạ, thơm quá!" Điền Chính Quốc rót nước tò mò hỏi khi thấy Bác Trương đang nấu súp.

"Đây là cháo hồng nhĩ, rất tốt cho cơ thể của thiếu gia." Bác Trương giải thích với Điền Chính Quốc trong lúc vặn nhỏ lửa.

"Bác Trương, bác có thể dạy con nấu súp, nấu đồ ăn bổ dưỡng không ạ?" Điền Chính Quốc nghĩ về thất bại của mình hôm trước, không cam lắm muốn học hỏi: "Để cháu cầm nước lên cho anh Hanh, cháu sẽ xuống ngay"

Nói xong, Điền Chính Quốc cầm cốc nước nhanh chóng bước lên lầu, trước khi kịp nghe bác Trương nói.

"Quái lạ, mình nhớ rõ ràng là không có khóa cửa!" Điền Chính Quốc cố mở vài lần nhưng vẫn không mở được cửa phòng ngủ, nóng vội nói: "Thái Hanh, mở cửa cho em!"

Điền Chính Quốc hoảng loạn hét lên, nghĩ đến bệnh trạng của Kim Thái Hanh, Điền Chính y càng căng thẳng liên tục hét lên trước khi cánh cửa được mở ra từ bên trong.
"Thái Hanh!" Nhìn thấy Kim Thái Hanh khắp mồ hôi đầm đìa, sắc mặt không được tốt, Điền Chính Quốc lo lắng vội bước tới, nắm lấy tay Kim Thái Hanh, đỡ y ngồi xuống giường

"Anh lại khó chịu nữa phải không? Sao anh ra mồ hôi nhiều vậy? Thuốc của anh đâu? Anh uống thuốc chưa? Tốt hơn là để em gọi bác sĩ Trần tới..."

Điền Chính Quốc khẩn trương nói, nhưng Kim Thái Hanh đưa tay ra, giật điện thoại trên tay Điền Chính Quốc: "Anh không sao, chỉ là anh hơi chán nên đi rửa mặt thôi."

Để tăng thêm độ tin cậy, Kim Thái Hanh cố ý nâng cánh tay bị ướt lên: "Nhìn này, để mở cửa cho em, anh còn không kịp lau khô tay."

Chính Quốc nheo mắt hoa đào mỉm cười, "Em đi lấy khăn tắm cho anh!", lúc xoay người nụ cười trên gương mặt hắn liền biến mất, siết chặt nắm tay, tất cả đều nói lên sự bất an trong lòng Điền Chính Quốc và nỗi cay đắng sâu thẳm trong trái tim hắn.
Thái Hanh, sao anh lại giấu em!