(Taekook Ver) Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

C42 Đến bệnh viện

Điền Chính Quốc tỉnh dậy vì đói.

Vừa mở mắt đã thấy Kim Thái Hanh đang mỉm cười nhìn hắn khiến Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ đến chuyện điên cuồng hôm qua.

Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy dường như vật kia của Kim Thái Hanh vẫn còn ở bên trong chỗ kia của hắn, cảm xúc kỳ lạ và kích động truyền đến khiến gương mặt Điền Chính Quốc trong phút chốc liền đỏ bừng.

Lúc đầu động tình Điền Chính Quốc vẫn còn ý thức nhưng về sau đều mơ mơ hồ hồ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.

Giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt nước, dưới sự chi phối của Kim Thái Hanh mà liên tục chìm nỗi lênh đênh... Chỉ cần nghĩ việc hôm qua không ngừng rêи ɾỉ dưới thân Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc liền xấu hổ nên muốn kéo chăn che mặt lại.

"Được rồi, em còn thấy chưa đủ tối sao? Hay em lại muốn tiếp tục 1 trận nữa!"

Kim Thái Hanh khẽ cười, dùng chút sức kéo chăn ra. Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Điền Chính Quốc y không nhịn được cắn lên.

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh, vừa muốn nói gì đó thì bụng kêu rột rột, sắc mặt đột nhiên đanh lại, sau đó đáng thương nhìn Kim Thái Hanh: "Em đói rồi!"

Kim Thái Hanh đứng dậy, đem quần áo trên đầu giường đưa cho Điền Chính Quốc: "Tỉnh rồi thì dậy đi, để bác Trương làm đồ ăn sớm một chút. Nếu em cảm thấy không khỏe thì đừng đi làm."

Nói xong, Kim Thái Hanh ghé lại gần nhìn vào thắt lưng của hắn, lúc Điền Chính Quốc muốn đứng dậy thì bị người kia đè lại: "Hay là để anh mang đồ ăn lên cho em!"

Điền Chính Quốc khựng lại nói: "Không được!" Nếu làm như vậy, toàn bộ người trong biệt thự sẽ biết giữa hắn và Thái Hanh đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù đây là sự thật nhưng Điền Chính Quốc vẫn tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần hắn xuất hiện thì những người đó sẽ không suy nghĩ nhiều.

Kim Thái Hanh nhướng mày: "Được, vậy để anh mặc quần áo cho em!" Vừa nói, y vừa nhặt một chiếc qυầи ɭóŧ lên, nở nụ cười trêu chọc "Mặc cái này trước nha, em thấy thế nào?"

Điền Chính Quốc a một tiếng, quấn chăn từ trên giường ngồi dậy, hắn đứng dậy giật lấy chiếc qυầи ɭóŧ, nhưng suýt chút nữa thì ngã nhào vì thắt lưng đau nhói không kịp đứng vững.

Kim Thái Hanh lo lắng, vừa định tiến lên liền bị Điền Chính Quốc chặn lại.

Kim Thái Hanh cười tủm tỉm, sờ eo của đối phương, không thành thật còn gãi gãi, khiến Điền Chính Quốc sợ nhột mà khẩn trương: "Anh ra ngoài trước đi, em tự mặc được!"

"Thật sao?" Kim Thái Hanh nhướng mày.

"Thật đấy!" Điền Chính Quốc nhấn mạnh.

"Thôi được, anh đợi em cùng nhau ăn sáng." Biết Điền Chính Quốc ngại ngùng, Kim Thái Hanh cũng không ép buộc, liền rời khỏi phòng trước.

Sau khi ăn sáng xong hai người đều phải đi làm, Điền Chính Quốc trực tiếp đến công ty của hắn, trong khi đó Kim Thái Hanh đi nửa đường bất ngờ nói tài xế quay đầu xe đi đến bệnh viện Minh Kiều.

"Chủ tịch, có phải ngài không được khỏe không, có cần gọi điện thoại cho bác sĩ Trần trước không ạ?" Tài xế cũng như quản gia Trương đều rất quan tâm đến Kim Thái Hanh.

"Không sao, chỉ đến lấy một ít thuốc." Kim Thái Hanh nhắm mắt dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói.

Xe rất nhanh đến bệnh viện, Kim Thái Hanh kêu tài xế đợi bên dưới, tự mình đi lên tìm Trần Dĩ Thành.

Trần Dĩ Thành nhìn thấy Kim Thái Hanh đi vào một mình, thấy y vẻ mặt mệt mỏi không thể che giấu, liền cảm thấy lo lắng.
"Sao cậu lại dám đến một mình thế này, Điền Chính Quốc đâu, cậu ta nói sẽ chăm sóc cậu mà để cậu đi một mình thế này hả!"

Lời nói tức giận của Trần Dĩ Thành không che giấu sự chán ghét đối với Điền Chính Quốc.

Trước mặt Trần Dĩ Thành, Kim Thái Hanh không còn che giấu nữa, ở trên ghế dựa mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Dù vậy, Kim Thái Hanh vẫn không quên biện minh cho Điền Chính Quốc: "Cháu không cho em ấy biết!"

Trần Dĩ Thành đỡ Kim Thái Hanh nằm trên giường, sau đó cẩn thận thực hiện một số kiểm tra. Càng về sau, biểu hiện của Trần Dĩ Thành càng phức tạp, nói chung là sắc mặt khá tệ.

Kiểm tra xong, Trần Dĩ Thành trực tiếp hét lên: "Kim Thái Hanh, cậu muốn chết có phải không? Thuốc tôi đưa cho cậu đâu? lấy ra cho tôi xem!"