Vạn vật đều có khe hở, và em là nơi ánh sáng chiếu vào.
Máu lạnh, vô tình, tên điên, những từ như vậy anh đã nghe quen rồi. Đàm Mặc rũ mắt. Không sao, anh đã nghe quen rồi. "Thế mà bọn họ còn bảo mày đáng thương. Mày đáng thương? Đáng thương cái gì? Cho dù đáng thương thì chắc chắn cũng có chỗ đáng ghét. Loại người như mày, lạnh lùng, ích kỷ, lập dị, không ai chịu được mày, không ai yêu mày, mày cứ như thế sống cả đời cô độc đáng thương đi!"
*** "Bọn họ nói anh không có trái tim, anh không biết yêu người khác." Đàm Mặc nói. Anh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam: "Nhưng anh thật sự rất yêu em." Hốc mắt Kiều Lam cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt. "Em đừng đi, đừng rời bỏ anh." Thiếu niên nhìn cô, nói. "Anh sẽ rất yêu rất yêu em, không ai có thể yêu em hơn anh cả."