[Tầm Tấn] - Dây bịt mắt

Chương 14

"Nữu Nữu...em có yêu anh không?"

Từ Tấn chạm vào gò má lạnh băng của hắn, nghiêng đầu đưa môi nếm hương cồn toả ra từ hơi thở. Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy Lục Vi Tầm rời khỏi người ấy liền tìm tới men rượu nhưng chưa lần nào đau thương trong mắt hắn hiện lên thê lương đến thế này. Cậu dùng bao nhiêu tình yêu cũng không thể khiến hắn ngừng đày đoạ bản thân mình, thậm chí mức độ còn nặng nề hơn xưa.

Hắn vẫn yêu người đó nhiều như vậy.

Lục Vi Tầm anh nhìn lại anh xem, chân trần đứng giữa trời tuyết đổ, toàn thân lạnh đến khó khăn cử động. Người đó nếu thương xót anh từ lâu đã thương xót rồi, còn cần anh hành hạ mình sống dở chết dở hơn ba mươi năm sao?

Những thứ thuộc về Từ Tấn tôi ngoại trừ luân hồi kiếp khác, bằng không chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát, hạnh phúc hay khổ đau cũng duy nhất mình tôi ban cho.

Đã rõ chưa Lục Vi Tầm?

"Nữu Nữu, em có yêu anh không?"

Lục Vi Tầm không nhận được câu trả lời, chỉ thấy xung quanh bị một tấm vải đen phủ kín tầm mắt. Từ Tấn đè hắn xuống sô pha, bắt đầu ngấu nghiến cơ thể hắn bằng những nụ hôn cuồng dã. Giờ phút này đây hắn chỉ mong cầu cậu nói một lời yêu hắn, hết thảy hắn sẽ xem như chưa từng biết gì mà âm thầm giải quyết họ Lâm kia.

Nhưng Từ Tấn không nói.

Lục Vi Tầm trong bóng tối gượng người lật cậu đè xuống dưới thân, đưa bàn tay to lớn che khuất đôi mắt cậu.

Từ Tấn, em nghe cho kỹ từng nhịp rêи ɾỉ này vì ai mà phát ra!

Lục Vi Tầm, anh cảm nhận cho rõ mình thuộc quyền sở hữu của ai!

Từ Tấn, em che mắt tôi hầu giấu đi biểu cảm chỉ còn là ham muốn chiếm đoạt?

Lục Vi Tầm, nhìn thấy hay không anh vẫn chán ghét đôi mắt này như vậy?

Ở đâu đó bên ngoài người ta nói với nhau rằng khi nhắm mắt lại mọi xúc cảm của trái tim sẽ chân thực chạm đến nhau hơn, nhắm mắt siết chặt lấy nhau, nhắm mắt thưởng thức vị ngọt đôi môi. Hai người bên trong phòng lại mỗi người đeo lên một bịt mắt, bịt mắt ôm nhau, bịt mắt hôn nhau, hoà mình vào màn đen mịt mù vô tận.

Không ai biết đôi mắt đối phương cũng ngập đầy ánh nước.

Sáng hôm sau Lục Vi Tầm tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, hắn loạng choạng đứng dậy nhìn những dây hình ảnh xung quanh treo đầy như mạng nhện. Tất cả ghi lại lịch trình sinh hoạt hằng ngày của hắn trong gần một năm qua, bắt đầu từ hôm đầu tiên hắn đến bệnh viện chăm sóc Từ Tấn.

Cậu là muốn nói cho hắn biết, từng chân tơ kẽ tóc của Lục Vi Tầm đều nằm trong tầm mắt của Từ Tấn, như con mồi bị giam cầm trong căn phòng chi chít mạng nhện, mỗi nhịp bước chân đều phải mang đầy sợ hãi.

Ngày hôm qua cũng không ngoại lệ.

Lục Vi Tầm xem đến tấm ảnh cuối cùng, bình tĩnh bước ra khỏi cửa, hắn muốn xem cậu đưa mình đến nơi thiên la địa võng nào. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, căn phòng này không ở đâu xa mà nằm trong nhà kho dưới tầng hầm, hiển nhiên tồn tại ngay trước mắt hắn.

Hoá ra là Lục Vi Tầm quá đề cao bản thân mình, Từ Tấn kiểm soát hắn, điều khiển hắn trong chính căn nhà ngỡ là tổ ấm của cả hai.

Còn bao nhiêu bí mật mà hắn chưa được biết tới nữa?

Tâm trạng Lục Vi Tầm ngổn ngang rời nhà đến công ty, từ cửa kính ô tô hắn nhìn thấy người lia máy ảnh chĩa vào mình hoàn toàn không chút kiêng dè, thậm chí là cố tình để hắn biết. Hắn tức giận đánh gãy camera trong văn phòng, tắt cả màn hình quay cảnh phòng làm việc của Từ Tấn. Cơn khó chịu gần như không thể giải toả, hắn thở hồng hộc chạy ra ngoài đập vỡ tất cả các camera giám sát, cắt hết dây mạng nối vào công ty.
Hắn gấp rút cho người gắn lại đường dây mới, chọn công ty lắp đặt chưa từng làm việc trước đây. Cả buổi sáng Lục Vi Tầm chỉ xoay quanh những phẫn nộ và tìm cách làm sao dập tắt hết lửa nóng trong lòng, hắn ngã người ra ghế uống một cốc nước đá lạnh, cố dằn lòng mở lên lịch làm việc hôm nay. Chợt điện thoại trên bàn reo lên tiếng chuông khác hẳn thường ngày, ảnh nền và tên người gọi đến cũng được thay đổi.

Từ Tấn lấy điện thoại hắn đổi tên mình thành Kẻ mù, nhạc chuông là bài Believer.

Lục Vi Tầm chờ đến cuộc gọi thứ ba mới bắt máy, không chờ hắn trả lời đầu bên kia cậu đã ngọt ngào lên tiếng trước "A Tầm à, công việc bận rộn cũng đừng bỏ bữa sáng chứ, hại sức khoẻ lắm. Thời tiết này uống nước đá rất dễ bị viêm họng đó, em gửi cơm và trà nóng đến cho anh rồi, nhớ ăn hết nhé!"
Tức thì bên ngoài có người gõ cửa báo với hắn rằng chủ tịch Từ gửi bữa trưa sang, Lục Vi Tầm ném mạnh điện thoại xuống đất, giật lấy túi cơm thẳng tay bỏ vào thùng rác. Hắn đóng sầm cửa sổ, khoá chốt cửa lớn, tiếng mail gửi đến vẫn không buông tha hắn. Từ Tấn bảo sợ hắn đóng hết cửa bị ngạt, vẫn là nên mở một chút cửa sổ, lát nữa cậu sẽ gửi thêm áo ấm qua.

"Từ Tấn!!!"

Tròng mắt Lục Vi Tầm đỏ ngầu gạt đồ đạc trên bàn ngổn ngang rơi xuống đất, đập bể tất cả những thứ xuất hiện trong tầm mắt. Từ Tấn không chỉ cho người thu lại nhất cử nhất động của hắn, xung quanh còn không biết có bao nhiêu tai mắt của cậu cài vào. Cậu là đang muốn chứng tỏ hắn đối với mình chỉ như con mồi cố vẫy vùng trong mạng nhện, càng tìm đường thoát thân càng tiến gần cái chết.
Nữu Nữu, anh không phải muốn chạy trốn.

Nhưng Nữu Nữu, em yêu anh được bao nhiêu?

Hắn ngồi thụp xuống sàn nhà đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có phải đây là báo ứng của quá khứ hắn dằn vặt Từ Tấn suốt bao nhiêu năm, đến bây giờ trong lòng cậu chỉ còn muốn giam giữ hắn như vật nuôi trong l*иg?

Nữu Nữu...anh thật sự rất yêu em!

Lục Vi Tầm gục đầu giữa đống đổ nát đến khi thư ký gõ cửa phòng báo sắp có cuộc hẹn. Trong suốt buổi ký hợp đồng và cả lúc đặt chân về đến nhà, đầu óc hắn vẫn như người lạc giữa sương mù, mơ hồ không tìm được lối ra. Hắn mệt mỏi khoác nước lên rửa mặt, nhìn khuôn mặt mình hiện lên trong gương. Chỉ mới một đêm mà cả thế giới của hắn hoàn toàn đảo lộn, nếu như lần này Lục Vi Tầm lựa chọn không đến Ba Lan, có phải hắn và Từ Tấn vẫn sẽ mãi hạnh phúc?
"Bụng đói thì không nên uống rượu đâu, hại dạ dày lắm."

Lục Vi Tầm giật mình nhìn lại Từ Tấn đang bước đến bên cạnh, cậu cúi đầu rửa tay "Lãng phí thức ăn là xấu lắm đấy."

"Nữu Nữu anh xin lỗi."

"Ừm, thích tên danh bạ mới em đặt không?" Cậu nâng mắt nhìn hắn, nhẹ mỉm cười "Em là Kẻ mù, anh là Cây gậy, đường em đi, việc em làm đều là nương theo anh đó."

"Nữu Nữu, chúng ta làm lại từ đầu được không? Chỉ hai chúng ta thôi, đi đến nơi chỉ hai chúng ta thôi. Được không em?"

"A Tầm, đến Ba Lan làm gì vậy?"

"Anh......" Lục Vi Tầm đã hứa với Từ Phóng không nói về việc ông ấy kinh doanh thất bại, nhưng sẽ lấy lý do gì đây, hắn không muốn lừa cậu thêm lần nữa.

Từ Tấn mỉm cười nhón chân hôn nhẹ lên đầu mày nhíu chặt của hắn "Không muốn nói thì không cần nói."
"Nữu Nữu...."

Bàn tay Lục Vi Tầm xoa xoa eo cậu, kéo hai thân thể phả hơi thở nóng rực áp sát vào nhau. Họ siết lấy đối phương môi lưỡi quấn quýt, cảm tưởng như chưa từng xảy ra vết rạn nứt ngày hôm qua. Hắn nương theo động tác ngã người vào tường của Từ Tấn, lần theo những ngón tay cậu đang tự tháo mở cúc áo mình. Lục Vi Tầm chìm sâu vào mùi hương từ làn da hắn say đắm, lắng nghe hơi thở vì hắn mà dồn dập. Đến khi đôi mắt cậu loang loáng mê tình choàng tay qua cổ cắn vào vai hắn, cơn đau càng thúc giục Lục Vi Tầm bỏ qua tất cả mà cùng cậu bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng Từ Tấn thỏ thẻ vào tai hắn "Dù gì chơi trò thợ săn và con mồi vẫn thú vị hơn."

Sống mũi hắn xộc lên một cảm giác cay xè, mờ mịt nhìn cậu quăng xuống giường chiếc hộp điện thoại mới "A Tầm bất cẩn quá, lỡ tay làm rơi điện thoại mà bể nát hết cả."
"Lần sau đừng để em chờ đến cuộc gọi thứ hai nhé, hỏng bao nhiêu cái thì em mua lại bấy nhiêu."

Bóng dáng cậu dần dần lướt qua đáy mắt hắn rồi mất hút, đêm đó Từ Tấn không về nhà nữa.

Sáng hôm sau Lục Vi Tầm từ bước chân đầu tiên tiến vào công ty đã cảm giác những ánh mắt e ngại tứ phía chĩa thẳng vào mình, lạnh giọng gọi thư ký hỏi xem đã có chuyện gì. Thư ký nhỏ nhìn thấy sắc mặt hắn thì người đã run không nói được một câu hoàn chỉnh, ú ớ lựa lời mãi mới kể ra câu chuyện theo chiều hướng ít có sức sát thương nhất.

"Trong nhóm công khai của công ty có một tài khoản không biết là ai gia nhập từ năm ngoái, tối hôm qua vừa đăng tải một clip ngắn cảnh...cảnh Lục tổng và chủ tịch Từ...hôn nhau. Nhưng tôi đã xoá rồi ạ!"

Nắm tay Lục Vi Tầm nổi đầy gân xanh.
---

Giữa trời đông buốt giá vùng Trung Âu, gã trợ lý đưa tay xoay mấy lọn tóc bồng bềnh của Từ Phóng đang ngủ say bên cạnh. Người đàn ông này thứ gì cũng xuất sắc, có lẽ vì vậy mà ông trời lấy đi mất khả năng biết yêu. Chỉ cần không còn giá trị nữa, một giây trước đang mặn nồng thì một giây sau liền có thể thẳng tay không nể tình. Gã yêu ông ấy như thế, giao thân cho người khác kiếm về lợi ích cũng cam tâm tình nguyện, vậy mà ngày bị đá đi lại không còn xa.

Ông ấy thích gã khôn lỏi, vậy thì gã sẽ phát huy hết sự khôn lỏi này cho ông ấy xem. Ai cần quan tâm Lâm Thâm là tên nào, đánh lạc hướng để Từ Phóng nghĩ gã có ý đồ với hắn là được. Những người mà ông ấy yêu thương, gã buộc tất cả phải nếm đau khổ như gã phải chịu. Chủ tịch Từ cao cao tại thượng Từ Phóng coi trọng nhất, chẳng qua cũng chỉ nghe ba chữ Lục Vi Tầm đã không giữ được bình tĩnh, quá đơn giản rồi.
Gã lấy điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn "Không cần biết tôi là ai, nghe nói dạo gần đây Đoàn Thị bị Từ Thị chèn ép, Đoàn tổng có hứng thú trả đũa không?"

- Hết chương 14 -

Này là bài Believer nhạc chuông mà Từ Tấn đổi cho Lục Vi Tầm nè mọi người, mình không tìm được bản dịch nào sát nghĩa điên điên cuồng cuồng của bài hát nên lấy nguyên bản gốc luôn. Đại ý mình dùng là một người trải qua những nỗi đau theo sự trưởng thành, đã trở thành tín đồ của nỗi đau. Cuộc đời, tình yêu, nghị lực tất cả đều xuất phát từ nỗi đau đến không còn sợ hãi nữa, cũng giống như một lời tuyên chiến với những gì đã, đang và sẽ xảy ra.