(Xuyên nhanh) Kẻ tội đồ

Quyển 1: Con búp bê của kẻ điên (13)

       Đợi cho đám người Đỗ Tâm Di xám xịt rời đi, Trình Diệp nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ. Cậu nhóc ôm lấy Mạc Thanh Thành, vùi đầu vào ngực y: "Anh Joyce, anh ngầu quá đê!!!"

       Mạc Thanh Thành bật cười, y vừa xoa đầu cậu nhóc vừa bảo Tường Hân đi đóng cửa. Sau khi dựng một rào chắn bằng linh lực bên ngoài, y mới trầm giọng: "Chắc mọi người có nhiều thắc mắc với tôi lắm nhỉ? Lần trước tôi có nói đến lúc thích hợp sẽ giải thích với mọi người những điều ấy. Thời cơ đến rồi đấy, mọi người hỏi đi."

        Vương Tịch mở miệng đầu tiên: "Anh Joyce, anh ... ờ, sao anh biết mấy phương pháp cường hoá năng lực để dạy cho bọn em vậy?"

       "Tôi không phải người của thế giới này. Tôi sống hai đời rồi." Mạc Thanh Thành bình tĩnh ngồi xuống ghế, đáp.

      "Wh...What? Đời trước anh sống rồi? Xong anh sống lại?! Trọng sinh? Hoá ra trong tiểu thuyết viết đều là thật à?!" Vương Tịch há hốc mồm, đến lời nói cũng không kiềm chế được âm lượng, gào tướng lên. 

        "Đời trước cậu làm gì? Sao cậu sống lại được hay vậy?" Tường Hân run rẩy mở miệng. Có lẽ cô nàng đã bị shock.

       "Vào ngày 15 tháng 6 năm sau sẽ có mưa thiên thạch rơi xuống Trái đất. Con người đã dự đoán được hiện tượng này nhờ vệ tinh nên đã xây dựng hầm trú ẩn, thương vong không nhiều. Zombie thì không may mắn như vậy, ngoại trừ một số con cấp cao thì còn lại phải chết quá nửa. Sau cơn mưa thiên thạch, nhân loại ăn mừng, họ gọi cơn mưa thiên thạch ấy là "Thiên Chúa khóc", một sự kiện đã giúp nhân loại tiêu diệt được cực kì nhiều Zombie. Nhưng hoá ra cơn mưa thiên thạch ấy lại không tốt đẹp như họ nghĩ. Sau đó không lâu, người ta phát hiện ra đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm, không thể trồng trọt nữa. Không chỉ thế, "Thiên Chúa khóc" còn mang lại một lượng phóng xạ cực lớn. Nhân loại chết dần chết mòn. Chính phủ đành phải kêu gọi những dị năng giả hệ thần kinh loại hai lại với nhau để tạo ra tàu vũ trụ di tản người sống sót lên một hành tinh mới. Tuy nhiên, vì thời gian gấp rút nên cuối cùng người ta chỉ chế tạo được ba tàu vũ trụ khổng lồ. Tàu rời đi, rất nhiều người bị bỏ lại hành tinh mẹ. Tôi ấy à, kiếp đó tôi không dễ chịu như này đâu. Đời ấy tôi không có dị năng, đương nhiên không thể lên tàu. Tôi ở lại hành tinh mẹ, chết dưới tay zombie." Mạc Thanh Thành ngả người ra sau, nhắm mắt lại, bình tĩnh đáp.

         Không khí bỗng trầm hẳn xuống, chẳng ai nói gì nữa. Bọn họ biết Joyce không phải dị năng giả mà là tu tiên giả; cũng biết cậu ấy che giấu rất nhiều bí mật. Bọn họ cũng đã từng đoán già đoán non, không ngờ những bí mật ấy lại tàn khốc đến thế. 

         Thiệu Qua siết chặt tay, hắn dịu dàng bảo:"Kiếp này sẽ không thế nữa Joyce à, cậu rất mạnh, chắc chắn có thể lên tàu mà."

        Bạch Chúc cũng phụ hoạ:"Đúng đúng đúng. Joyce, cậu cứ yên tâm đi, nếu đám người chính phủ dám giở trò gì thì tôi sẽ cho chúng biết mặt!"

       "Đúng vậy, chúng ta là một gia đình, cậu đừng buồn nhé Joyce, kiếp này cậu sẽ không cô đơn nữa đâu." Lục Thừa Phong cố gắng lựa chọn những lời lẽ êm tai nhất để an ủi Mạc Thanh Thành.

       Nghe những lời động viên ấy, linh hồn cảnh chủ rung động mãnh liệt, tựa như mặt hồ phẳng lặng nay đã gợn sóng. Y khẽ khàng cười, đưa tay vuốt tóc Trình Diệp líu ríu nãy giờ: "Mọi người đừng lo, tôi không sao. Chỉ là kiếp này tôi không muốn phải rời bỏ Trái Đất, tôi sống lại là để  thay đổi thế giới đấy. Chính phủ đã bắt đầu hành động, tôi nghĩ chúng ta không nên trì hoãn nữa. Nghe tôi nói này..."

===============================================================

        "Joyce, tôi đã hẹn gặp Tô Bạch Duệ cho cậu rồi đấy. Lúc 10 giờ sáng mai, địa điểm là chung cư X bỏ hoang nhá. Cậu ta còn nói muốn gặp cả Thiệu Qua cơ." Lý Phàm vừa tu nước ừng ực vừa nói với Mạc Thanh Thành. "Mà cậu gặp cậu ta để làm gì vậy?"

         "À, nghe nói cậu ta có biệt tài tiên tri, tôi muốn gặp để xác nhận ấy mà." Mạc Thanh Thành đang thái rau trong bếp nói vọng ra.

        "Ý cậu rằng Tô Bạch Duệ cũng trọng sinh?" Tường Hân chiên trứng bên cạnh hỏi.

        "Ừ, cậu ta cũng là tu tiên giả đấy. Lần sau gặp cô nhớ cẩn thận nhé." Mạc Thanh Thành mở vung của nồi canh xương hầm đang sôi, hớt bọt đi, cho thêm ít muối. "Lật mặt trứng đi, đừng có ngẩn người, cháy bây giờ." Y tốt bụng nhắc nhở cô nàng.
        "Ôi chao! Mà khoan! Tô Bạch Duệ muốn gặp cả Thiệu Qua! Tại sao chứ?!" Tường Hân vừa tuyệt vọng lật trứng vừa hỏi.

        "Em là em thấy có mùi drama rồi đấy. Chắc không phải cậu ta nhìn trúng anh Qua đâu nhỉ?" Trình Diệp nhón một miếng cà chua từ chỗ Mạc Thanh Thành, vừa ăn vừa nói.

        "Em nói đúng!!! Joyce, cậu tính thế nào? Cho Thiệu Qua đi luôn à?" Tường Hân kích động kêu lên, lần nữa bỏ quên miếng trứng rán tội nghiệp. Xem ra hôm nay lại có món trứng rán bóng đêm rồi.

        "Chứ không thì thế nào?" Mạc Thanh Thành cho rau củ xắt nhỏ vào bát để làm salad. 

       "Trời ơi! Joyce!!! Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Tô Bạch Duệ kia chẳng phải loại tốt lành gì mà cậu vẫn nhởn nhơ như vậy luôn. Ước gì Bạch Hi ở đây với tôi, cậu ta hẳn sẽ thích lắm." 
        "Chị ấy bận hẹn hò với anh Phong rồi, nghe bảo tối nay hai người không về đâu." Cậu nhóc Trình Diệp lại nhón một miếng lạp xưởng.

        "Phải rồi, Hi Hi đáng yêu của chúng ta bị conditinhyeu quật rồi."Tường Hân thở dài, quyết định vứt chảo trứng sang một bên để ăn vụng salad.

         "Chà, thơm quá, tối nay có thịt kho tàu à?" Có tiếng cảm thán ở cửa lớn, Vương Tịch đã về. Cậu ta mở tủ lạnh, lấy hộp kem còn dở của mình ra, vừa ăn vừa bảo Mạc Thanh Thành: "Joyce, cậu đoán chả sai chỗ nào. Đám người kia đang bí mật xây dựng hầm trú ẩn cách đây hơn 500 km. Việc Tô gì đó trọng sinh thật chẳng sai sót. Có vẻ cậu ta ủng hộ xây dựng tàu vũ trụ chứ không làm như chúng ta."

      "Ừ ừ, để bụng ăn cơm nhé. Mà đừng ăn mảnh thế, kem đó của Bạch Chúc mà?" Mạc Thanh Thành lại quay lại với nồi canh xương hầm. Khói trắng bốc lên khi y mở nắp nồi, mùi thơm toả ra bốn phía.
      "Kệ đi. Thằng đó có người yêu rồi, lộc ăn thiếu gì. Lần trước Tiểu Hi nhờ cậu dạy làm chocolate đúng không? Cho nó đấy thôi." Vương Tịch không cho là đúng nói. 

      "Thiệu Qua đâu?" Tường Hân gọi với ra.

      "Đang đi làm nhiệm vụ, sắp về rồi đấy. Cơm được chưa Joyce, tôi đói rồi."

      "Được rồi đấy. Tiểu Diệp, em ra lau bàn đi." Mạc Thanh Thành rửa tay. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Bạch Duệ chính là người yêu kiếp trước của Thiệu Qua. Không chỉ thế, cậu ta còn trọng sinh và nhận được hệ thống bên phe của Chủ Thần. Phen này khó nhằn ra phết. Từ trước đến nay Chủ Thần và Cục quản lí thời không* vốn không ưa gì nhau rồi. 

    *Mạc Thanh Thành là người của Cục quản lí thời không nha mấy bạn.