[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 4 - Suy đoán của người nhà

 4. Suy đoán của người nhà.

Hạng Cửu Đỉnh vẫn còn mặc quần áo của tùy tùng, không biết bộ quần áo này lột xuống từ trên người kẻ nào mà thật không vừa người. Hắn còn bôn ba bên ngoài một ngày một đêm lây dính đầy vết bẩn, nhìn cực kỳ chật vật.

Nhưng Hạng Cửu gia vốn sống trong nhung lụa lại không hề mất tự nhiên, vừa vào cửa đã quỳ xuống trước mặt Lý lão phu nhân.

"Đây đều là lỗi sai của ta, đều là chúng ta không chu toàn, ta nguyện ý bồi tội trước mặt đại tiểu thư." Hắn nói.

Nhận sai nhanh nhẹn, dứt khoát như vậy khiến mọi người trong phòng có chút ngoài ý muốn. Khi vừa được tin không thấy Lý Minh Lâu, Hạng Cửu Đỉnh không hề một mực nhận rằng Hạng thị sai, mà tỏ ra không biết việc gì đang phát sinh.

Nhưng mà hiện tại khi đứng trước mặt trưởng bối, hắn dứt khoát quỳ xuống nhận sai như vậy, thái độ không tồi.

Tuy rằng Lý lão phu nhân còn trầm mặt nhưng ý trách cứ đã hòa hoãn lại.

"Hạng cửu gia, việc này thật dọa người." Bà nói: "Phụ thân của Tiên Nhi vừa mới xảy ra việc, hiện tại đứa nhỏ có tốt xấu gì, chúng ta là trưởng bối làm gì còn mặt mũi để sống nữa."

Hạng Cửu Đỉnh quỳ trên mắt đất xưng vâng, dập đầu nói:

"Ta không còn mặt mũi nào nữa, nhìn thấy lão phu nhân chỉ biết dập đầu tạ lỗi, sau khi được nói tiếng rất xin lỗi với đại tiểu thư, ta sẽ nhanh chóng trở về lĩnh tội trước mặt đại bá và lục thúc trong nhà."

"Cửu gia." Lý Phụng Thường nói:

"Chờ hỏi rõ nguyên nhân mọi sự rồi lại đi cũng không muộn, dù cho ngài có phải nhận trách phạt đi nữa thì Hạng lão Thái gia và Hạng đại nhân cũng rõ ràng."

Tả thị nói:

"Tiên Nhi bị thương và kinh hách cho nên tạm thời không thể gặp người khác."

Đây là giải thích lý do vì sao giữ hắn lại, Hạng Cửu Đỉnh cả kinh thấy xấu hổ lại cảm kích, hắn lại dập đầu một lần nữa:

"Tội của ta thật là vạn lần đáng chết."

Tuy rằng tất cả mọi người đều mơ hồ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vạn hạnh là người đã trở về, nên hỏi cũng đã hỏi, nên nhận sai cũng đã nhận sai, tiếp theo chỉ còn cách chờ một đoạn thời gian, hỏi rõ mọi việc từ đương sự.

Hiện tại mọi người đều mệt nhọc do chấn kinh, do bôn ba cho nên chỉ có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm tạm nghỉ ngơi một chút.

...

...

"Hạng cửu gia thật thức thời." Tả thị bưng trà đưa cho Lý Phụng Thường vừa mới tắm rửa xong: "Như vậy có thể thấy được, Hạng gia rất coi trọng việc hôn nhân này."

Lý Phụng Thường tiếp nhận chén ra, uống một ngụm, sắc mặt dần giãn ra:

"Hiện tại Hạng thị phải làm ra vẻ thôi, bởi vì có quan hệ tốt với Lý gia chúng ta thì bọn họ mới chiếm được nhiều chỗ tốt."

Tả thị gật đầu, lại nhíu mày:

"Nhưng mà, có phải... có phải Tiên Nhi không muốn gả đến Hạng gia hay không?"

Lý Phụng Thường quả quyết phủ nhận:

"Đây là đề nghị trước khi lâm chung của đại ca, đứa nhỏ cũng nguyện ý mà."

Tả thị nói:

"Dù sao cũng xa như vậy, tuổi nàng lại nhỏ, nếu sinh ra khϊếp đảm, hối hận cũng có thể lý giải." Nói xong lại cười cười: "Nếu nguyên nhân là vậy thì cũng dễ làm, tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện, thϊếp khuyên nhủ nàng một chút là được."

Nếu nguyên nhân chỉ ở Lý Minh Lâu thì đúng là việc nhỏ, sắc mặt Lý Phụng Thường càng thả lỏng, hắn gật đầu.

"Nhưng, cũng không thể bài trừ việc có người khác phá rối." Hắn chuyển động chén trà trên tay. "Tại sao đột nhiên Tiên Nhi lại hối hận, là ai nói gì hay sao."
Hạng gia rất muốn kết thân, nhưng Hạng gia cũng không chỉ có một mình Hạng Nam là đang ở độ tuổi thích hợp.

Hơn nữa, thân nhân của Lý Minh Lâu ngoài Lý gia họ ra còn có bên ngoại là Liên gia, nhất định Liên gia không muốn nàng kết thân với Hạng thị rồi.

"Không thể là Liên gia được." Tả thị nói: "Từ khi đại tẩu qua đời, Liên gia lại muốn đưa thứ nữ tới gả tục huyền cho đại ca bị hắn từ chối thì hai nhà đã xa lạ rất nhiều. Những năm gần đây đã không hề liên hệ, việc hôn sự của Tiên Nhi làm gì đến phiên bọn họ nhúng tay."

Lý Phụng Thường cười lạnh:

"Đại ca đã không còn nữa."

Phụ thân, mẫu thân đều không còn, cho nên những trưởng bối phía trên có tư cách để hỏi đến.

Tả thị lắc đầu cười:

"Đúng là đại ca không còn, nhưng không phải Lý gia chúng ta không còn."
Bà đưa tay nhận lại chén trà trong tay Lý Phụng Thường rồi đẩy hắn vào nghỉ tạm.

"Trước tiên không cần suy nghĩ nữa, người đã bình an trở về rồi, chờ hỏi qua Tiên Nhi biết rõ ngọn ngành rồi lại suy xét sau, dù cho có người gây rối thì chỉ cần bắt được là tốt rồi."

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, mọi việc đã xảy ra rồi nghĩ cách giải quyết là được, vạn hạnh là việc này phát sinh trên đường đi chứ nếu tới Hạng gia rồi mới xảy ra thì càng thêm phiền toái.

Lý Phụng Thường gật đầu, trước khi đi nghỉ còn dặn dò một câu:

"Đại ca mất, hiện tại mọi thứ nhìn như vững vàng nhưng bên ngoài và trong nhà đều có sóng ngầm mãnh liệt, nàng phải chú ý nhiều một chút."

Ví dụ như việc ngoài ý muốn khi Lý Minh Lâu đi đến phủ Thái Nguyên chẳng hạn.

Việc này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.
Tả thị nói câu đã biết rồi thúc giục hắn đi nghỉ.

Đại trạch Lý gia tạm thời an tĩnh lại, bọn hạ nhân đi lại cực kỳ cẩn thận, e sợ quấy nhiễu tới những người vừa mới bị kinh hách hay ưu tư mỏi mệt này, nhưng bọn nhỏ lại không hề có nhiều cố kỵ như vậy.

Phía tây đại trạch là một tòa sân viện riêng, được tu sửa tinh xảo có đình đài lầu các, cầu nhỏ và suối nước chảy róc rách. Sau giờ ngọ trong tiết trời mùa hè oi bức những tiếng oanh thanh yến ngữ quanh quẩn bên trong.

Bên suối nước, bọn nha đầu kéo tay áo nhấc góc váy chơi đùa, trong tiểu đình có ba thiếu nữ đang ngồi câu cá.

Nhưng mà tâm tư của các nàng lại không hề đặt ở việc này.

"Tứ thúc nói, đại tiểu thư lộn trở lại nửa đường là vì một đôi chim Anh Vũ." Lý Minh Nhiễm ngồi thẳng lại thân mình, hai mắt sáng ngời nói.
Nàng là tiểu nữ nhi của Lý Phụng Thường, tuổi vẫn còn nhỏ, vừa nói vừa không nhịn được mà khoa tay múa chân, tựa hồ như vậy mới có thể khiến cho mọi người chú ý đến mình.

"Không phải Tứ thúc nói." Lý Minh Kỳ dựa vào rào chắn, nàng là tiểu nữ nhi của Lý Phụng Diệu, nàng dùng khinh thanh tế ngữ sửa đúng lại: "Đó chỉ là do tổ mẫu châm chọc tứ thúc mà thôi, phản bác lại vì sao đại tiểu thứ lại chỉ vì một đôi chim nhỏ mà quay trở về."

"Nhưng đối với đại tiểu thư thì vì một đôi chim mà quay về cũng không phải không thể." Lý Minh Hoa là đại nữ nhi của Lý Phụng Cảnh đang khoanh chân ngồi trong đình nhìn chằm chằm cần câu nói.

So với hai thiếu nữ còn lại, nàng lớn tuổi hơn một chút, nói chuyện cũng vững vàng có đạo lý hơn.

"Phòng ở tại Kiếm Nam đạo nàng còn dọn về đây được thì có gì mà đại kinh tiểu quái nữa."
Đây là một việc thú vị về Lý Minh Lâu.

Lúc Lý Minh Lâu mới 3 tuổi, mẫu thân của nàng là Liên thị qua đời khi sinh Lý Minh Ngọc, Lý Phụng An quyết định tự mình chăm sóc con cái. Sau khi qua thời gian giữ đạo hiếu đã mang hai tỷ đệ Lý Minh Lâu tới nơi nhậm chức, mãi cho tới năm kia mới đưa hai người về nhà.

Đưa về không chỉ có hai tỷ đệ họ mà còn kéo theo 30 chiếc xe chở đồ đạc, sau khi dỡ xuống bày biện lại thì mới biết đó là một gian phòng bị tháo rời, điều này khiến cho toàn bộ Lý gia bị chấn kinh, cũng là việc lạ chưa từng có tại phủ Giang Lăng này.

Những phiền toái khi tháo rời một gian nhà chỉ là việc nhỏ, còn việc vận chuyển nó về đây, tiêu phí kia mới làm người líu lưỡi, mà vì sao lại phải làm như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, là Lý Minh Lâu kén chỗ ngủ.
Chỉ vì kén chỗ ngủ mà có thể dọn cả một gian nhà về thì việc quay lại giữa đường vì một đôi Anh Vũ thật ra cũng quá bình thường.

Hiện tại Lý Minh Nhiễm vẫn đang ở độ tuổi nghe thấy gì thì biết cái đó, nàng nghe vậy thì gật đầu:

"Muội cảm thấy, đại tiểu thư trở về vì một đôi chim nhỏ kia."

Lý Minh Hoa cũng không để ý đến cái này:

"Nếu là vì một đôi chim thì chỉ làm việc nhỏ, sợ rằng đại tiểu thư không muốn gả đi Hạng gia thôi."

"Nàng không muốn gả sao?" Lý Minh Kỳ ngồi thẳng thân mình.

"Vì sao nàng lại không muốn gả? Hạng gia kia, khá tốt nha."

Ngoại trừ khoảng cách xa một chút mà thôi, nhưng mà gả chồng thì chính là rời nhà, chỉ cần nhà mẹ đẻ đặc lực thì việc xa hay gần có quan trọng gì.

Lý Minh Hoa lắc đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lý Minh Kỳ thì cười cười nói:
"Tốt ư? Đối với chúng ta hoặc là đối với những cô nương khác mà nói thì là tốt, nhưng đại tiểu thư đâu có giống chúng ta."

Không giống nhau à? Hiện tại Lý Minh Kỳ không cho rằng như vậy, bởi vì cha của Lý Minh Lâu đã chết, Lý Minh Lâu đã không phải Lý Minh Lâu trước kia nữa rồi.

--------------------------------