[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 36 - 40

 36. Mời xem thật lòng.

Cửa nhà vốn hẻo lánh của Quý gia nay thật náo nhiệt, trước kia không phải chưa từng náo nhiệt như bây giờ.

Lão giả đứng trước cửa cảm thán cái loại náo nhiệt này.

"Lúc kia, hắn nổi điên chọc không ít phiền toái, ở trong thôn không nổi nữa cho nên mới bị đuổi tới nơi này." Lão tức giận nói: "Chính mình bị đánh thì cũng thôi đi còn làm Tiểu Oản cũng bị đánh, nhưng mà trước kia đều gây họa cho đám gia súc gà vịt thỏ hoang, nhiều nhất cũng chỉ dùng chúng đi gạt người, hiện tại còn muốn đi gây họa cho con người à."

"Ta không phải kẻ điên, ta là đại phu." Quý Lương ngồi dưới đất tức giận sửa đúng lại lời lão giả.

Tiểu Oản không nói gì.

Lão giả lắc đầu nhìn Tiểu Oản: "Tiểu Oản, cháu cũng nổi điên theo cha cháu sao?" Lão chỉ vào ba người Lý Minh Lâu, vô cùng đau đớn nói: "Đây là ân nhân cứu mạng của cháu đấy, tại sao lại lừa gạt họ."

Tiểu Oản gục đầu xuống nhưng vẫn không nói gì.

Lý Minh Lâu cảm tạ lòng tốt của lão giả: "Đại phu mà ta muốn tìm đúng là người như Quý tiên sinh đây."

"Tiểu thư à, người này căn bản không phải đại phu, không biết chữa bệnh đâu." Lão giả tận tình khuyên bảo, nhìn vị cô nương đang phải bọc lấy diện mạo còn dùng dù đen che khuất thân thể này, lão cũng đồng tình và lý giải đối với việc nàng vội vàng tìm thấy chữa bệnh, con người mà khi cùng đường thì cọng rơm cũng muốn bám lấy.

"A bá à, ta không phải là trị bệnh mà là trị thương." Lý Minh Lâu nguyện ý nói thêm vài câu trấn an vị lão giả lương thiện này.

Sau đó nàng tiến lên một bước, thi lễ với Quý Lương: "Tiểu nữ là Lý Minh Lâu, nhà ở phủ Thành Đô, muốn mời tiên sinh đến Kiếm Nam đạo làm nghề y."

Một câu này nói ra hai địa phương khiến ba người Quý Lương, lão giả và Tiểu Oản không kịp phản ứng.

"Kiếm Nam đạo? Mấy người không phải ở phủ Giang Lăng sao?" Lão giả lẩm bẩm.

Đương nhiên, lão nhớ rõ ngày ấy khi Phương Nhị ra tay cứu giúp đã tự báo gia môn.

"Kiếm Nam đạo có Phủ Thành Đô." Quý Lương gãi gãi tóc nói.

Hắn phản ứng nhanh hơn lão giả, biết Kiếm Nam đạo là khu trực thuộc, biết phủ Thành Đô là nơi đừng chân. Như vậy, cũng không phải là kẻ điên, kẻ ngốc không biết thế sự.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hắn không hô lên tên Lý Phụng An như nàng suy đoán.

Cuối cùng, vẫn là lão giả chợt nghĩ ra: "A... Lý đại đô đốc."

Lý Minh Lâu thưa: "Gia phụ Lý Phụng An."

Lão giả không nhịn được thi lễ, trong miệng liên tục lẩm bẩm. 'hóa ra là Lý đại tiểu thư', rồi lại lần nữa tán thưởng quả nhiên là hiệp nghĩa, tâm địa thiện lương gặp chuyện bất bình v..v... Thông qua những lời này, Quý Lương và Tiểu Oản đã hiểu rõ xuất thân lai lịch của Lý Minh Lâu, cũng hiểu rõ vì sao người xưng Lý thị phủ Giang Lăng mà lại nói nhà ở phủ Thành Đô.

Nhưng mà, Quý Lương vốn đang ngồi dưới đất vội đứng lên, vỗ vỗ bụi đất bám trên quần áo: "Ta không đi phủ Thành Đô, mấy người đi mời cao minh khác đi."

Biểu tình hắn rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh, không hề có chút kích động điên cuồng như lúc trước nữa.

Lý Minh Lâu có chút kinh ngạc, người này không chỉ không nhắc đến tên phụ thân của nàng, mà hiện tại sau khi nàng đã giới thiệu thân phận. Một lão ông ở sơn dã cũng kích động vì uy danh hiển hách của Lý Phụng An. Nhưng hắn lại vẫn không có phản ứng, thậm chí còn quả quyết cự tuyệt đi thăm khám trị bệnh.

Căn bản không hề giống như Hạng gia tuyên truyền, vì Liệp tiên sinh ngưỡng mộ Lý Phụng An, cho nên khi nghe tin mới lập tức không hề do dự mà gia nhập vào quân đội.

Là Hạng thị nói dối hay là Quý Lương không phải Liệp tiên sinh?
Nhưng mà, Hạng thị nói dối là điều bình thường, ngay cả bản thân nàng cũng bị lừa gạt bởi những lời nói dối ấy, còn Quý Lương có phải Liệp tiên sinh hay không cũng không quá trọng yếu, người trước mắt đây quả thật có tài nghệ trị thương tuyệt hảo.

Quý Lương bình tĩnh, Lý Minh Lâu trầm mặc, Tiểu Oản không nói lời nào, Lão giả thở phào nhẹ nhõm.

Quý Lương nửa điên chứ không hoàn toàn điên, nghe được lai lịch, thân gia của vị tiểu thư này cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn biết điều, không làm bậy hay nổi điên nữa, dù cho lăn lộn gà rừng, vịt hoang hay heo chó gì, thậm chí là con trai của mình, cuối cùng cũng chỉ bị người ta mắng là kẻ điên, chịu chút khổ hoặc bị đánh một trận mà thôi, nhưng nếu chạm vào vị tiểu thư này thì thứ mất đi chính là cái mạng đấy.
"Quý tiên sinh." Lý Minh Lâu chưa từ bỏ." Quý tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta thật lòng tới mời tiên sinh."

Quý Lương chỉ lắc đầu nói: "Không đi, không đi, mấy người đi, mấy người đi đi."

"Chuyện này chỉ có tiên sinh làm được." Lý Minh Lâu nói.

Quý Lương liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi cho rằng ta ngốc à, ngươi, một người ở phủ Thành Đô làm sao lại biết ta được? Còn cố ý tới mời ta."

Hóa ra vì nguyên nhân này, quả nhiên không ngốc đâu, Nguyên Cát ở bên cạnh nghĩ, chỉ là điên mà thôi.

"Ta nghe gia phụ nói về đại danh của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói.

Quý Lương hừ một tiếng: "Lý đại đô đốc không ở phủ Giang Lăng 10 năm rồi, lúc ông ấy ở phủ Giang Lăng thì ta còn chưa thành danh mà."

Hiện tại, ngươi cũng không thành danh đâu, lão giả lắc đầu, ngăn lại đối thoại không đáng tin cậy kia:
"Lý tiểu thư, Quý Lương thật sự không phải đại phu, ngài đi mời cao minh khác đi, làm trì hoãn thời gian của ngài, đừng nói là Quý Lương mà chúng ta cũng đều cảm thấy hổ thẹn."

Lý Minh Lâu không để ý đến lão giả, mà nhìn Quý Lương: "Quý tiên sinh không tin ta thật lòng mời ư?"

Đối phương hừ một tiếng, không trả lời, lắc lắc tay áo xoay người.

"Ta tin tưởng tài nghệ của tiên sinh." Lý Minh Lâu nói: "Không tin thì mời tiên sinh nhìn sự thật lòng của ta."

Nhìn xem thật lòng? Nhìn thế nào?

Quý Lương khó hiểu quay đầu, Tiểu Oản và lão giả cũng nhìn về phía nàng, ba người thấy nàng đã tới bên người Phương Nhị, đưa dù cho hắn rồi giơ tay .... đây là muốn lấy tiền ư?

Có đôi khi tiền đúng là có thể biểu đạt được sự thật lòng.

Phương Nhị tiếp nhận dù, lúc này tay Lý Minh Lâu không lấy túi tiền của hắn mà rút ra một thanh chủy thủ trên eo hắn.
Vỏ dao bên ngoài chủy thủ xám xịt không hề bắt mắt, nhưng khi rút ra, lưỡi dao lập lòe hàn quang dưới ánh mặt trời nhìn thật dọa người.

Đây là muốn hù dọa à? Trong lòng lão giả nghĩ, sau đó, lão nhìn thấy người thiếu nữ đang bọc lấy diện mạo kéo tay áo to rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt lão là da thịt trắng nõn, sau đó là những vết đốm điểm xuyết trên da thịt như bị bỏng .....

Thật sự là có thương tích mà, cho nên trên mặt nàng cũng như vậy sao? Thật đáng thương....

"Quý tiên sinh, xin mời ngài xem." Lý Minh Lâu nói, chủy thủ chạm vào mu bàn tay, lưỡi dao ấn mạnh xuống.

Giọt máu tựa như hạt ngọc đỏ tươi dần dần tràn ra vẩy ra theo vết cắt trên lưng cánh tay, dưới ánh sáng mặt trời sáng ngời, thứ ấy lóa mắt khiến người ta phải thất thần.
"A......" Tiểu Oản kêu lên một tiếng.

"Tiểu thư." Kẻ luôn trầm mặc ít lời như Phương Nhị cũng phải hô to.

Nguyên Cát bắt được cánh tay đang nắm chặt chủy thủ của Lý Minh Lâu.

Nàng không hô to lên cũng không đoạt lại chủy thủ, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Quý Lương, nói:

"Quý tiên sinh, ta tin tưởng tài nghệ của ngài, mời ngài giúp ta khâu vết thương đi."

Khuôn mặt nàng giấu trong chiếc mũ choàng lại còn bị miếng vải đen bọc lấy, không ai nhìn rõ được biểu tình nhưng thanh âm nàng phát ra lại có thể nghe thấy ý cười.

Ta dám cắt vào cánh tay mình, bởi vì ta tin tưởng ngươi có thể chữa khỏi cho ta, trên đời này để biểu đạt nhiệt tình, biểu đạt thật lòng có việc gì có thể hơn việc này nữa?

Lão giả khϊếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Trong biểu tình kinh ngạc của Quý Lương còn pha chút khó hiểu, hắn kinh ngạc không phải bị dọa sợ mà chỉ là không rõ vì sao nàng lại làm như vậy. Chờ nghe nàng nói xong, kinh ngạc không làm tan đi biểu tình vui mừng đang trào ra.
"Được nha, được nha."

Hắn cao hứng gật đầu, đôi mắt nho nhỏ sáng lấp lánh. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang chảy đầm đìa của người thiếu nữ dưới ánh mặt trời, tựa như quỷ đói thấy được bữa tiệc phong phú.

Lão giả đứng ở bên cạnh không hề ngăn trở nữa, cũng không hề mở lời.

Quý Lương là kẻ nửa điên nhưng Lý gia đại tiểu thư này chính là kẻ thật sự điên rồi.

-----------------------------

 37. Thuyết phục bằng trị thương.

Cánh cửa rách nát của Quý gia cuối cùng cũng mở rộng, phòng ốc bên trong cũng rách nát nhưng sân nhỏ được thu dọn sạch sẽ, ngay cả mấy cái sọt cũng được bày biện chỉnh tề ở góc tường.

Lý Minh Lâu ngồi trên chiếc ghế nhỏ thu lại tầm mắt đánh giá, nàng nhìn người vừa mới bận rộn một trận giờ ngồi xuống trước mặt mình.
"Bắt đầu rồi sao?" Nàng hỏi.

Quý Lương không để ý đến nàng, tầm mắt hắn đang bận tuần tra trên mấy cây kim to nhỏ, ánh mắt kia vừa dịu dàng vừa vui vẻ giống như nhìn những đứa con yêu của mình:

"Dùng cái nào bây giờ nhỉ? Lần này dùng cái nào đây? Lần đầu tiên khâu cánh tay cho tiểu cô nương đấy."

Lần đầu tiên .... bàn tay to lớn của Phương Nhị đang nắm chặt cán dù hơi run lên:

"Không thể đi vào trong phòng nằm xuống à? Tiểu thư nhà ta không thể ở bên ngoài quá lâu."

Quý Lương không cao hứng ngẩng đầu nhìn chiếc dù đen đang che khuất đỉnh đầu:

"Trong phòng ánh sáng không tốt, rất nhanh thôi chỉ một lát là được rồi, ngươi...." Hắn gọi Nguyên Cát đang đứng một bên tới. "Đè nàng lại."

Đè lại sao... Nguyên Cát hít sâu một hơi rồi đè đầu vai Lý Minh Lâu lại.

Quý Lương không hề để ý tới bọn họ, tiếp tục tươi cười nhìn hòm thuốc của mình, lẩm nhẩm một hồi cuối cùng cũng đã chọn xong, hắn nhấc một cây kim nhỏ bé tinh xảo lên, xâu vào một đoạn dây không biết làm bằng cái gì, bắt đầu đè lên cánh tay Lý Minh Lâu đang duỗi ra trước mặt hắn.
Máu đã được lau qua, lộ ra da thịt bị xẻ rách, da thịt dọa người mà cây kim thon dài kia cũng dọa người không kém khiến cho lão giả đang ngồi xổm ở cửa cũng ngừng hít thở.

Chợt Quý Lương như nghĩ đến thứ gì đó, hắn dừng lại nói: "Tiểu cô nương sợ đau mà, cũng có thể không đau nha." Tròng mắt hắn đảo quanh một cái, duỗi tay còn lại lấy ra một bình sứ từ trong hòm thuốc. "Rắc cái này lên sẽ không đau."

Dứt lời vừa muốn đổ vào vết thương thì Tiểu Oản vốn đứng trầm mặc ở một bên bỗng vọt tới bắt lấy cánh tay hắn:

"Cha, đây là cái gì vậy?"

"Thuốc tê." Biểu tình Quý Lương cực kỳ tự nhiên nói: "Dùng cái này khi khâu sẽ không đau."

Sắc mặt Tiểu Oản đỏ lên chất vấn: "Vậy tại sao không cho con dùng qua?"

Nguyên Cát nhìn về phía Tiểu Oản, mọi người đều biết vết thương của thiếu niên này được Quý Lương khâu vào, hắn có thể tưởng tượng được từng mũi kim đâm vào da thịt, khâu sống vết thương lại sẽ đau đớn như thế nào.
Nguyên Cát cũng biết đến thuốc tê, hắn từng thấy ở trong quân doanh, hiệu quả chẳng ra gì còn cực kỳ đắt đỏ, nếu có thể thì hầu như đại phu sẽ không dùng tới nó.

Quý Lương không cho con trai dùng là bởi vì quá đắt đỏ, cho nên luyến tiếc ư? Đó là con trai ruột đấy ...

Quý Lương nghiêm túc nói: "Con da dày thịt béo đâu có giống với tiểu cô nương đâu." Hắn lại nở nụ cười với Lý Minh Lâu: "Hơn nữa vị tiểu thư đây là khách nhân tới cửa tìm thầy chữa bệnh mà."

Khách nhân tôn quý cho nên càng phải dùng thuốc quý, kẻ nửa điên cũng không ngốc, còn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

"Cha nói bừa!" Tiểu Oản tức giận kêu lên, hắn xông lên bắt lấy chiếc bình sứ nhỏ trong tay Quý Lương:

"Đây là cha mới làm!"

Quý Lương gượng cười ha ha vài tiếng: "Không phải thiếu chút nữa con đau đến chết hay sao, mấy ngày nay ta cố ý làm thuốc tê này đấy, lần sau trị thương cho con sẽ không còn đau nữa." Hắn lại nhìn Lý Minh Lâu cười: "Vị tiểu thư đây vận khí thật tốt, vừa lúc có thể sử dụng, không cần chịu đau giống như Tiểu Oản."
"Cha, con sẽ không để cha thử dùng mấy loại thuốc lung tung rối loạn lên người vị tiểu thư này đâu." Tiểu Oản khàn giọng gằn từng chữ một, hắn nắm chặt bình sứ trong tay.

Thử dùng ....

Kẽo kẹt một tiếng, cán dù ở trong tay Phương Nhị tựa như bị bóp nát, đôi tay Nguyên Cát cũng rời khỏi đầu vai của Lý Minh Lâu, chuẩn bị tóm lấy Quý Lương.

"Thử dùng thì làm sao? Thử đó là nguồn gốc của vạn vật." Quý Lương nói, hắn cũng rất tức giận nói: "Vừa hay có cơ hội này, hà tất phải lãng phí."

Hắn không phải giảo biện mà thật sự nghĩ như vậy, người này quả thật là kẻ điên, trong mắt hắn có phải vạn vật đều là công cụ để thử dùng hay không? Mặc kệ là gà rừng, thỏ hoang trên núi hay là chính đứa con trai của hắn hoặc là bất luận người nào đến tìm thấy trị bệnh.
"Quý tiên sinh, ta rất vinh hạnh có thể thử dùng thuốc mới của ngài." Lý Minh Lâu ngăn động tác của Nguyên Cát lại, nàng nhìn về phía thiếu niên đang nắm chặt bình sứ thối lui về phía xa.

"Tiểu Oản, ta nguyên ý thử xem, ta tin tưởng phụ thân của ngươi."

Quý Lương cao hứng gật đầu liên tục nói được được.

Lão giả ngồi xổm ở cửa thì lắc đầu, tuy rằng lão không rời đi nhưng không có tâm tình mở lời, điên rồi đều điên hết rồi.

Tiểu Oản nắm chặt bình sứ cúi đầu không chịu, nói: "Thuốc của ông ấy vô dụng."

"Con chưa thử qua làm sao biết vô dụng!" Quý Lương hô lên.

Tiểu Oản ngẩng đầu tức giận, hô: "Con thử còn ít sao? Từ nhỏ đến lớn cha đã cho con thử bao nhiêu loại thuốc vô dụng rồi."

Quý Lương đạm nhiên nói: "Chỉ là có vài loại không hiệu quả mà thôi, con không phải vẫn tốt đẹp ở đây hay sao."
Tiểu Oản không thể nhanh mồm dẻo miệng bằng phụ thân, hắn chỉ có thể nắm chặt bình sứ trong tay:

"Cha không được cho nàng ấy dùng."

Lý Minh Lâu đáng gãy hai cha con đang giằng co: "Tiểu Oản, ngươi cũng nói, nhiều nhất là thuốc này vô dụng. Nếu ta vận khí tốt thuốc có tác dụng miễn cho ta phải chịu đau, còn vô dụng thì cuối cùng vẫn phải chịu đau mà thôi."

Tiểu Oản chần chờ không nói gì.

"Hơn nữa, thân thể ta không tốt, không thể ở lâu bên ngoài." Nàng cúi đầu nhìn xuống cánh tay trần trụi, tuy rằng có chiếc dù đen che đậy, nhưng cánh tay bắt đầu phiếm hồng, giống như máu ở trong bắt đầu trào lên dưới làn da.

Tiểu Oản hoảng sợ, sắc mặt bất an đi tới gần.

Quý Lương duỗi tay, Tiểu Oản trần trừ không muốn buông bình sứ: "Chỉ là thuốc tê thôi phải không?"

Quý Lương không kiên nhẫn, hừ một tiếng: "Chỉ là thuốc tê!"
Cuối cùng Tiểu Oản buông lỏng tay ra, Quý Lương nắm lấy bình sứ, lưu loát đổ thuốc bột lên cánh tay của Lý Minh Lâu. Sau đó, mân mê mấy thứ trong hòm thuốc, cuối cùng bắt đầu khâu vết thương. Trong nháy mắt chiếc kim đâm xuyên vào làn da, thân mình Lý Minh Lâu run lên, co vào, cũng may Nguyên Cát đè nàng lại.

"Xem ra vận khí không tốt rồi, thuốc tê không có công hiệu." Lý Minh Lâu nói với Tiểu Oản.

Thanh âm của nàng run rẩy, nhìn như đang cười nhưng thực chất là đau đớn. Trong lòng Tiểu Oản cực kỳ rõ ràng, đột nhiên hắn ngồi xổm xuống bên người nàng, nhét tay mình vào bàn tay còn lại của nàng.

Lý Minh Lâu không thể không chế được thân thể, theo bản năng nàng cầm lấy bàn tay kia, nắm chặt lấy nó tựa như tìm được suối nguồn sức lực.

Tiểu Oản nhe răng trợn mắt muốn hô đau nhưng trong nháy mắt khi thanh âm vọt ra, hắn đã nhét bàn tay còn lại của mình vào miệng, cắn chặt lấy nén tiếng kêu kia ở bên trong. Phương Nhị liếc mắt nhìn hắn một cái, tay hắn nắm chặt lấy chiếc dù đen không cho một chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào người Lý Minh Lâu.
Sân nhỏ yên ắng, lão giả không dám nhìn vào bên trong, chỉ ngồi xổm đưa lưng về phía kia, nhưng tựa hồ vẫn nghe thấy thanh âm kim chỉ đâm xuyên vào da thịt, khiến người ghê răng, khiến người tê dại.

Kẻ điên, đều là kẻ điên.

Khi sợi chỉ cuối cùng bị cắt đứt, Quý Lương chưa đã thèm nhìn vết thương trên cánh tay vừa được khâu vào, tầm mắt chợt thấy được đốm sẹo lộ ra trên da thịt sau khi lau hết vết máu của Lý Minh Lâu.

"Cái này trước tiên rạch ra cắt hết chỗ sẹo sau đó khâu vào được không?" Hắn hứng thú bừng bừng nói vậy, bàn tay đã duỗi vào trong hòm thuốc lấy ra một con dao nhỏ.

"Cái này phỏng chừng không được." Thanh âm Lý Minh Lâu suy yếu vang lên.

Nguyên Cát cởϊ áσ che lại cánh tay của nàng, đồng thời gạt đi cánh tay đang giơ dao của Quý Lương.

"Được chứ, thử xem thì biết mà." Quý Lương tiếc nuối nói, hắn nhìn nàng tận tình khuyên bảo.
Chỉ có lúc này, tầm mắt hắn mới dừng lại trên người nàng.

"Vết thương trên mặt ngươi cũng như thế à? Để ta nhìn xem."

Phương Nhị đè chiếc dù đen xuống, đẩy bàn tay Quý Lương sắp sửa xốc mũ choàng của Lý Minh Lâu ra.

"Quý tiên sinh, đa tạ ngài, nhưng hôm nay ta không còn sức lực, sẽ không chịu đựng được nếu lại trị thương nữa." Lý Minh Lâu lễ phép giải thích, nàng chậm rãi dựa vào người Nguyên Cát.

Thấy Phương Nhị và Nguyên Cát nhìn mình như hổ rình mồi, cuối cùng Quý Lương chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

"Không vội, không vội, chờ mai có sức lực, ta lại xem cho." Hắn không quên nhắc nhở nàng phải giữ lời hứa.

Lý Minh Lâu nói: "Tiên sinh, thật ra chuyện của ta không vội, ta muốn mời tiên sinh đến Kiếm Nam đạo."

Quý Lương ồ một tiếng, lúc này không lập tức cự tuyệt.
"Kiếm Nam đạo phía Tây Nam, Man di tác loạn khiến cho rất nhiều binh sĩ bị thương, đao chém tên bắn..." Lý Minh Lâu.

Lời còn chưa dứt, Quý Lương đã ngồi thẳng dậy.

"Nhiều ư?" Hô hấp hắn dồn dập. "Là bao nhiêu?"

Nguyên Cát nói: "Rất nhiều, không chỉ là binh sĩ của chúng ta bị thương mà dân thường thương vong càng nhiều hơn."

Quý Lương đứng lên gọi Tiểu Oản: "Nhanh thu thập đồ đạc, chúng ta đi Kiếm Nam đạo."

--------------------------------------------------

 38. Dặn dò trước lúc đưa đi

Hạng đại lão gia nói Liệp tiên sinh vì cố thổ nan li rất khó mời, khi gặp lúc ấy là hắn đang đi du lịch, nhưng nhất quyết nói phải về phủ Giang Lăng không muốn rời đi.

Hạng Vân phải dùng tất cả mọi biện pháp, cuối cùng dùng danh nghĩa Lý Phụng An mới có thể mời được hắn.

Đương nhiên, hiện tại Lý Minh Lâu đã không tin được lời nói của Hạng đại lão gia, và sự thật chứng minh dù có dùng danh nghĩa của Lý Phụng An cũng vô dụng, hoặc là Quý Lương không phải Liệp tiên sinh, nhưng mặc kệ có phải hay không, nàng phải đánh cuộc một phen. Nàng tin tưởng dù người này không phải Liệp tiên sinh nhưng cũng sẽ trở thành người không hề thua kém.
Thông qua 2 lần gặp ngắn ngủi, nàng có thể hiểu đại khái Quý Lương là loại người gì.

Hắn là một người điên, si mê nghiên cứu những y thuật hiếm lạ cổ quái, vạn vật trong thế gian này dưới con mắt hắn đều là công cụ của y thuật, bao gồm cả con hắn. Khi mà con trai ruột của mình bị thương, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn không phải lo lắng hay bi thương mà là vui mừng vì có cơ hội để chữa trị.

Một khi đã như vậy thì mọi chuyện rất đơn giản. Trước tiên nàng cho hắn thấy sự thật lòng của mình, nàng tin tưởng vào tài nghệ của hắn, tiếp đó lại nói cho hắn biết ở Kiếm Nam đạo hắn có cơ hội để thi triển thân thủ, không còn bị thôn dân xua đuổi, không cần đối mặt với gà rừng hay thỏ hoang, mà hắn có thể cứu trị những người tỏ lòng cảm kích hắn như thương binh, dân thường khốn khổ.
Đối với thương binh hay dân thường mà nói, trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, thì dù cho phương thức cứu trị có đau đớn như thế nào thì họ vẫn có thể tiếp nhận, mục đích của bọn họ chỉ có một đó là sống sót.

Quý Lương cần người bệnh, mà người bị thương cũng cần đại phu.

"Đa tạ tiên sinh." Lý Minh Lâu nói lời cảm tạ, nàng lại chỉ vào Nguyên Cát: "Đây là đại quản gia Nguyên Cát nhà ta, hắn sẽ sắp xếp cho tiên sinh đi Kiếm Nam, ta không còn sức lực nữa, xin được nghỉ ngơi trước."

Vừa dặn dò xong chuyện này nàng ngã xuống hôn mê bất tỉnh, cảm giác cuối cùng mà nàng cảm nhận được đó là Nguyên Cát nắm chặt lấy đầu vai của nàng, tiếng Phương Nhị kêu gọi, cùng với âm thanh vui mừng của Quý Lương.

"Ngất rồi thì càng tốt, trị thương đi, để ta trị vết thương trên mặt nàng ấy cho."
Ồ, chắc hẳn Nguyên Cát sẽ không đánh chết đối phương đâu nhỉ.

...

...

Nàng cũng không hôn mê quá lâu, khi tỉnh lại là đang trên đường về nhà, Nguyên Cát đã ngồi vào trong xe ngựa.

"Không phải do trị thương." Lý Minh Lâu giải thích bằng thanh âm suy yếu: "Là thân thể của ta càng ngày càng không tốt."

"Nhưng nhất định trị thương là một trong những nguyên nhân." Thanh âm Nguyên Cát trầm xuống.

Lý Minh Lâu không phản bác, khi chủy thủ cắt vào da thịt hay từng mũi kim xâu vào huyết nhục, đã đánh sâu vào cả tinh thần lẫn thân thể của nàng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu một vết thương nào dù chỉ là đứt tay, cho đến lúc chết dưới loạn tiễn xuyên tâm ấy.

Nguyên Cát nói: "Tiểu thư muốn lấy niềm tin của Quý Lương thì để nô tài cũng giống nhau."

Lý Minh Lâu cười cười: "Ta thì càng tốt hơn."
Bởi vì nàng là con gái của Lý Phụng An, không tiếc tự hại thân thể quý giá để cho đối phương thấy lòng thành, so với hắn thì càng thuyết phục hơn, Nguyên Cát cũng hiểu rõ đạo lý này. Lý Phụng An cũng là người như vậy, một khi đã làm việc gì thì không sợ, không đẩy, không trốn.

Nhưng mà nếu ngài ấy vẫn còn, đại tiểu thư cần gì phải làm như thế, Nguyên Cát ảm đạm nghĩ.

"Nguyên Cát thúc, ta làm như vậy không phải vì phụ thân không còn nữa." Lý Minh Lâu nói.

Đời trước, không có phụ thân, nàng trải qua cuộc sống không khác gì lúc ông còn sống. Kiếm Nam đạo phụng nàng là chủ, Hạng gia phụng nàng là tôn quý, tài phú trong tay nàng dùng mấy đời cũng không hết.

Nàng ở phủ Thái Nguyên có trang viện, có đồng ruộng còn mua cả một ngọn núi, xuân đi ngắm hoa, hạ ra nghịch nước, thu đến thu hoạch, đông sang săn thú, bước ra cửa là có ngựa xe tinh mỹ, tôi tớ vờn quanh.
Nàng Lý Minh Lâu giống như nhũ danh của mình, trải qua những ngày tháng như thần tiên, cho đến giây phút trước khi chết kia, nàng cũng không biết cái gì gọi là phiền não, là gian nan trong thế gian này.

Lầu các thân tiên đã sụp đổ, lang tâm hổ dữ của Hạng thị, nàng đã nhìn rõ, dù cho phụ thân có còn nữa hay không thì lang tâm ấy của Hạng thị vẫn còn, chẳng qua phụ thân tạ thế bọn họ không có gì để kiêng kị nữa mà thôi.

Nếu đã biết như vậy, khi không còn phụ thân nàng phải làm gì đó, mà cho dù còn phụ thân nàng cũng phải làm.

Hơn nữa, nàng làm chuyện này bởi vì cái thân thể này nữa.

Thân thể giống như quỷ của nàng không thể thấy được ánh mặt trời, trái tim đập cũng dần dần không được bình thường, không biết lúc nào nàng sẽ biến thành một cỗ tử thi. Nàng muốn thử một lần, cũng may, vết cắt sẽ đổ máu, sẽ đau, rất đau.
"Chỉ cắt lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa." Nàng lẩm bẩm.

Sẽ không còn lần sau nữa, mọi việc bọn họ sẽ làm tốt, không cần nàng phải lo lắng hao tâm tốn sức nữa, Nguyên Cát thu hồi ảm đạm: "Ba ngày sau nô tài sẽ tới đón Quý Lương, và lập tức viết thư cho Nghiêm Mậu, sẽ nói rõ ràng về thân thế và những việc trước đây của Quý Lương cho hắn."

Nghiêm Mậu trầm ổn lại nhạy bén sẽ hiểu rõ tác dụng và tầm quan trọng của Quý Lương.

Lý Minh Lâu im lặng một chút, nàng nói: "Sắp xếp tìm cho hắn một trợ thủ."

Trong quân doanh cũng có rất nhiều đại phu, điều này không khó, Nguyên Cát thưa dạ.

"Trợ thủ này phải chọn lựa kỹ càng, yêu cầu quan trọng nhất không phải là y thuật mà là nhân tâm." Lý Minh Lâu nói.

Quý Lương chỉ muốn chữa trị không muốn cứu giúp, người ở trong mắt hắn không phải là người, điều này có thể khiến hắn chuyên tâm dốc lòng nâng cao tài nghệ, nhưng đồng thời cũng khiến hắn trở nên cực kỳ đáng sợ.
"Phải có người trông nom hắn, đừng để hắn vì trị thương mà tạo thương." Lý Minh Lâu nói.

Không biết lúc trước Hạng Vân đã nói lời gì với Quý Lương, nhưng nàng phải tạo hạn chế cho hắn, không thể để việc người may mắn được trị thương lại biến thành bất hạnh.

Nguyên Cát nghe hiểu, nghiêm túc thưa dạ: "Tiểu thư yên tâm, nô tài sẽ sắp xếp tốt."

Lý Minh Lâu nhắm mắt lại: "Chuyện tiếp theo vất vả Nguyên Cát thúc, ta nghỉ ngơi mấy ngày."

"Tiểu thư hãy nghỉ ngơi cho tốt." Nguyên Cát nói, rồi đỡ nàng nằm ổn hơn để giảm bớt xóc nảy trên xe ngựa.

Tuy rằng Lý Minh Lâu không lại ngất xỉu nhưng thân thể chưa từng suy yếu như lúc này. Lần này về nhà, nàng được Phương Nhị ôm vào khiến cho Kim Kết sợ hãi thiếu chút nữa đã chết ngất. Nhưng nàng kiên trì không cho người đi mời đại phu tới xem bệnh, Kim Kết đành từ bỏ, dồn hết tâm tư vào đồ ăn thức uống đề nàng tẩm bổ.
Lý Minh Lâu được Phương Nhị ôm vào cửa đã nhanh chóng truyền khắp Lý gia. Lão phu nhân và Tả thị đều phái người tới thăm hỏi, Kim Kết đi ra thay mặt cảm tạ các nàng và cự tuyệt việc mời đại phu. Hai người cũng không cưỡng cầu, tiếp tục vội vàng nhìn chằm chằm đoàn xe đưa tiền càng lúc càng gần.

Sau vài ngày Lý Minh Kỳ đóng cửa ăn năn nàng lại xuất hiện trước mặt Lý lão phu nhân, không hề nhắc lại chuyện chuỗi ngọc nữa, cũng phảng phất như chưa bao giờ bị Lý lão phu nhân mắng mỏ, giũ sạch hết chuyện này, còn càng thêm ngoan ngoãn trước mặt bà.

Lý lão phu nhân cũng quên đi chuyện này, không hề chỉ trích Lý Minh Kỳ nữa, chẳng qua đối với việc các cháu gái đến làm bạn lại có chút thất thần, dứt khoát miễn việc các nàng tới làm bạn mỗi ngày. Đám cô nương đã thật lâu không ra cửa, thời tiết lại vào cuối thu mát mẻ, Lý lão phu nhân để cho các nàng nhận lời mời của các tiểu thư nhà khác, cùng đi leo núi, vào miếu thưởng cảnh ngoạn nhạc.
Một ngày nọ, ba tỷ muội đang trên đường trở về sau khi đi dâng hương ở chùa miếu, Lý Minh Kỳ ngồi trong xe, trên tay là một túi thơm đang treo lủng lẳng: "Không biết đại tiểu thư có thu tâm ý này không nhỉ, chúng ta ra cửa ngoạn nhạc mà vẫn nhớ thương nàng ấy đấy."

Lý Minh Nhiễm gật đầu: "Ta cũng đã để phần cho nàng ấy một phần bánh gạo chiên rồi."

Lý Minh Hoa cười cười: "Nếu là tâm ý thì nhất định nàng ấy sẽ thu thôi."

"Minh Hoa, tỷ đưa cái gì vậy?" Lý Minh Nhiễm tò mò hỏi.

Lý Minh Hoa nói: "Ta không nghĩ ra nên đưa cái gì, chút nữa sai nha đầu đi hỏi xem nàng ấy thích chơi cái gì rồi ta lại đưa."

" 'Tâm ý' này của tỷ thật mưu lợi." Lý Minh Kỳ bĩu môi, tay nàng đáp trên cửa sổ xe, ngày mùa thu thời tiết ôn hòa không nóng cũng không lạnh, màn xe là loại lụa mỏng rũ xuống, cơn gió nhè nhẹ thổi qua cũng có thể làm rèm xe lay động, người ngồi bên trong có thể nhìn ra được bên ngoài. Xe bọn họ đã về tới Lý trạch.
"Trước cửa có người." Lý Minh Nhiễm nhòm qua cửa sổ, nói.

Lúc nào trước cửa Lý gia chẳng có người, Lý Minh Hoa không để ý, Lý Minh Kỳ lười nhác liếc qua.

Trước cửa Lý gia cũng không giống như ngày thường người đến người đi mà cửa lớn đã đóng chặt, đám sai vặt cũng không ngồi tán gẫu nói giỡn trước cửa nữa, mà nơi kia chỉ có một thiếu niên đang ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm biển.

Thiếu niên tuổi 16 - 17, tay nắm roi ngựa, phát hiện có xe ngựa đến gần thì quay đầu lại.

Ngay lúc Lý Minh Kỳ nhìn qua thì khuôn mặt thiếu niên xâm nhập vào tầm mắt nàng, cùng lúc xe ngựa cũng đã tới trước cửa.

Thiếu niên nhìn Lý Minh Kỳ đang vén màn xe lên, nói:

"Tiểu thư, xin hỏi nơi này chính là nhà của Lý Phụng An Lý đại đô đốc phải không?"

Hắn chắp tay thi lễ báo lên gia môn.
"Tại hạ là Hạng Nam đến từ phủ Thái Nguyên."

--------------------------

 39. Đến vì tiểu thư Minh Lâu.

Chúng tỷ muội không phải lần đầu nghe được cái tên Hạng Nam nhưng mà đây là lần đầu tiên người này xuất hiện trước mắt các nàng.

Lý Minh Kỳ thất thần vẫn nâng tay vén lên rèm che, đầu tiên là bởi vì tia cười nhạt trên khóe miệng của thiếu niên kia, sau đó là bởi vì tên của hắn.

"Đây là Hạng Nam?" Tuổi Lý Minh Nhiễm còn nhỏ cho nên chỉ tò mò chứ không thất thần, tay nàng túm lấy cửa sổ xe, cả thân mình lẫn thanh âm đều xông ra ngoài:

"Là người mà Lý Minh Lâu sẽ gả ư?"

Lý Minh Hoa đưa người ngó qua khe hở giữa Lý Minh Kỳ và Lý Minh Nhiễm, từ xa chỉ thấy người thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn lãng, khóe miệng hơi hơi cong lên, điều này khiến cho hắn tựa hồ như thời thời khắc khắc nở nụ cười, tựa như gió xuân.
Nhìn thấy ba vị cô nương chen chúc ở cửa sổ, gió xuân kia càng thêm nồng đậm, khóe miệng Hạng Nam kéo ra:

"Đúng là tại hạ."

Lý Minh Kỳ buông màn xe xuống.

"Công tử Hạng gia?"

"Là công tử Hạng gia của phủ Thái Nguyên!?"

"Người đâu?"

Thanh âm của nhóm tôi tớ của Lý gia nổi lên bốn phía, có người tiến lên nghênh đón, có người chạy đi gọi người, tức khắc trước cửa trở nên náo nhiệt.

Khách quý tới chơi nhưng thật không khéo.

"Lão phu nhân, Nhị lão gia và Nhị phu nhân đều không có nhà." Quản sự đón khách vào cửa mang theo áy náy nói, rồi lại nghĩ đến gì đó nói thêm: "Mà tứ lão gia đã ra ngoài cũng Hạng cửu gia."

Hạng Nam đưa roi ngựa cho tôi tớ của Lý gia, hắn bước qua ngạch cửa đánh giá đình viện trước mặt, nghe vậy thì mở lời:

"Ta còn chưa gặp Cửu ca nhà ta."

Đi qua nơi ở của Hạng Cửu Đỉnh nhưng không vào, mà lại đi thẳng đến trước cửa nhà Lý gia nha.
"Tổ mẫu, bá phụ và bá mẫu cùng nhau đi ra ngoài à?" Lý Minh Hoa đi phía sau hỏi.

Bởi vì nhìn thấy người ra nghênh đón không phải đại quản gia, lại nghe thấy Nhị lão gia đã ra cửa, Lý Minh Hoa không cho xe ngựa đi vào nhị môn mà xuống xe ở đây cùng nhau đi vào, chờ nghe thấy ba người lớn trong nhà đều ra ngoài, nàng rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ đi thăm nhà thế giao nào rồi? Chứ bắng không tại sao cả ba người lại cùng nhau ra cửa.

Biểu tình quản gia có chút cổ quái: "Đồ Kiếm Nam đạo đã đưa tới."

Lý Minh Hoa hiểu rõ đồ kia là thứ gì, lần trước Lý Mẫn tới đã khiến cho trong nhà rối loạn một hồi, mấy ngày hôm trước lại có một quản sự tới, không khí trong nhà càng thêm náo nhiệt, ồn ào lâu như vậy rồi cuối cùng cũng tới lúc chấm dứt.

Vì mấy thứ kia mà ba người lớn trong nhà đều đã ra ngoài, Lý Minh Hoa không muốn lại tiếp tục nhắc đến đề tại này: "Đi mời chưa?"
Quản sự thưa dạ.

"Trước gọi Minh Hải ca tới đây đi." Minh Hoa lại nói.

Lý Phụng An thành thân muộn, chỉ sinh một nữ một nam, trưởng nữ Lý Minh Lâu năm nay mới 13 tuổi, còn Lý Phụng Thường có hai nam ba nữ, hai nam và trưởng nữ đã thành gia và sinh con.

Trưởng tử của Lý Phụng Thường là Lý Minh Uyên đang du học bên ngoài, con thứ là Lý Minh Hải bắt đầu xử lý gia nghiệp, lúc này chắc hẳn đang ở nhà.

Quản sự thưa rằng đã đi mời.

Mắt Lý Minh Hoa nhìn Hạng Nam nhưng lại nói với quản sự: "Minh Xuyên và Minh Hà đang ở học đường à? Cũng gọi tới đi."

Lý Phụng Diệu có hai nam, Lý Phụng Cảnh có một nam, tuổi xấp xỉ với Hạng Nam, còn đang đi học trong tộc.

Quản sự thưa vâng rồi bảo người đi mời.

Hạng Nam ở bên cạnh, biểu đạt xin lỗi: "Đột nhiên tới cửa thật quấy rầy."

Trong ba tỷ muội ở đây, Lý Minh Hoa là lớn nhất, lúc này không có trưởng bối, các ca ca lại chưa tới, nàng tự nhiên lại hào phóng đón tiếp khách tới.
Lý Minh Nhiễm đi theo sau tò mò đánh giá, chờ có cơ hội vội hỏi:

"Huynh đến thăm Minh Lâu tỷ tỷ à?"

Hạng Nam cười với nàng: "Ta đang làm việc ở bên ngoài, nghe thấy tin tức nàng xảy ra chuyện, cho nên đã xin nghỉ tới đây, thật hấp tấp không chào hỏi trước."

Lý Minh Nhiễm càng thêm tò mò: "Huynh cùng tuổi với tam ca và tứ ca mà đã làm việc ở bên ngoài rồi sao? Huynh tới một mình à?" Nàng quay đầu nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy một tùy tùng nào của Hạng Nam: "Một mình huynh đi đường à, lá gan thật lớn .... Tỷ túm ta làm gì?"

Câu cuối là đang nói với Lý Minh Kỳ.

Nàng quay đầu nhìn Lý Minh Kỳ, mà tầm mắt của Hạng Nam cũng đưa sang, Lý Minh Kỳ vẫn luôn yên lặng không tiếng động đi bên cạnh chợt nở nụ cười, nghiêng người rũ mặt hơi thi lễ, Hạng Nam cũng đáp lễ.

Lý Minh Hải nghe tin chạy tới, chào hỏi với Hạng Nam.
Lý Minh Hoa cáo lui lôi kéo Lý Minh Nhiễm đang còn muốn hỏi đông hỏi tây, Lý Minh Kỳ đi cuối cũng quay đầu lại nhìn, thấy Hạng Nam đáp lễ với Minh Hải: ".... Minh Lâu tiểu thư có tốt không? Huynh trưởng có thuận tiện mang ta đi gặp nàng được không?"

Đúng là không nói vòng vo mà một lòng chỉ hỏi Lý Minh Lâu, Lý Minh Kỳ thu hồi tầm mắt nhìn sang hành lang gấp khúc dẫn đến sảnh ngoài.

"Đây là công tử Hạng Nam đấy." Lý Minh Nhiễm nhẹ nhàng a một tiếng, "Thoạt nhìn người rất tốt."

Lý Minh Hoa nói: "Không cần xem cũng biết người rất tốt rồi."

Đây là việc hôn nhân được Lý Phụng An quyết định cho con gái, sao có thể không tốt được, mà công tử được Hạng gia chọn lựa kỹ càng, sao có thể không tốt.

Ý nàng nói ở đây chính là gia thế, tài học, tướng mạo, khí chất rất thích hợp, còn Lý Minh Nhiễm lại không để ý nhiều như vậy, nàng nói: "Người đó nói chuyện rất tốt, không giống các ca ca luôn tỏ ra không kiên nhẫn đối với ta."
"Đó là bởi vì muội không phải muội muội ruột thịt của hắn." Lý Minh Hoa gõ trán nàng: "Muội đi cùng ta tới nhà bà ngoại, các biểu ca bên đó đối xử với muội như thế nào?"

Lý Minh Nhiễm cười hắc hắc: "Các ca ca Lâm gia cũng rất tốt." Nàng lại thè lưỡi: "Nhưng mà bề ngoài cũng không tốt như công tử Hạng Nam."

Chỉ cần thiên vị thì cùng là tốt nhưng luôn có chỗ càng tốt hơn, Lý Minh Hoa trợn mắt, Lý Minh Nhiễm cười cười lắc lư ống tay áo của nàng, hai tỷ muội cười đùa náo nhiệt.

"Minh Kỳ đâu?" Lý Minh Hoa nhớ đến gì đó, quay đầu lại.

Lý Minh Kỳ đi theo sau thấy nàng quay đầu thì nâng mắt cong cong mỉm cười.

"Tại sao muội không nói lời nào? Ta còn tưởng muội đi lạc." Lý Minh Hoa hồ nghi nhìn đối phương.

Lý Minh Kỳ bĩu môi: "Vì nói chuyện mà ta chọc phải nhiều chuyện như vậy, gần đây ta không muốn mở lời."
Minh Nhiễm bật cười khách khách: "Không nói lời nào sao có thể lấy lòng tổ mẫu được."

"Hiện tại không nói lời nào chính là lấy lòng tổ mẫu rồi." Lý Minh Kỳ chậm rì rì nói, sau đó nghĩ ngợi hỏi: "Hai người nói đi, Minh Lâu có gặp công tử Hạng Nam không nhỉ?"

Lý Minh Hoa nghĩ cũng không cần nghĩ nói: "Vấn đề này của muội thật xấu xa."

Lý Minh Kỳ cười cười: "Ta quên mất, nhất định đại tiểu thư đã đọc qua sách sử về chuyện của Lý phu nhân."

Lý Minh Nhiễm còn chưa đọc qua, rất tò mò về câu chuyện ấy, Lý Minh Hoa nhanh nhẹn dứt khoát nói cho nàng:

"Chuyện xưa chính là đại tiểu thư sẽ không gặp Hạng công tử, không hề có liên quan gì đến sách sử hay Lý phu nhân hết, là nữ từ thì đều sẽ không gặp."

Lý Minh Nhiễm là nữ tử tỏ ra hiểu hiểu gật đầu: "Đúng rồi, mặt của Minh Lâu tỷ không thể gặp người, vạn nhất dọa Hạng công tử chạy mất thì không xong rồi."
...

...

Xét thấy thân phận của Hạng Nam, Lý Minh Hải đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, tự mình tới thông báo cũng như dò hỏi ý của Lý Minh Lâu.

Lý Minh Lâu có chút ngoài ý muốn khi nghe tin Hạng Nam tới, nàng không nghĩ rằng đời này sẽ sớm gặp hắn như vậy,

Đời trước khi nàng tới phủ Thái Nguyên, Hạng Nam cũng không ở nhà,

Hạng thị là gia đình thơ lễ, rất nhiều con cháu theo đường đọc sách vào khoa cử, nhưng từ khi Hạng Vân lấy văn nhập võ quan, cũng đã chọn lựa con cháu trong nhà đưa vào trong quân để rèn luyện, Hạng Nam là một người trong số đó.

Lúc ấy, hắn đang huấn luyện ở trấn Tuyên Võ, vừa lúc hộ tống sứ giả của hoàng đế đi Phạm Dương gặp An thị cho nên không thể trở về, sau đó lại vì An thị phản loạn mà lâm vào hỗn loạn, cho đến mùa đông năm sau mới trở lại phủ Thái Nguyên, đó là khi nàng đã vào ở Hạng thị hơn một năm.
Dựa theo thời gian ấy, lúc này hẳn là hắn đang đi theo đoàn sứ giả rời đi trấn Tuyên Võ, cho nên việc nghênh đón vị hôn thê hay tổ chức đính hôn đều không thể cãi lời quân lệnh. Vậy tại sao bây giờ nghe nói vị hôn thê xảy ra việc ngoài ý muốn lại có thể quay về, hiện giờ quân lệnh có thể cãi lời sao?

Tay nàng chống lên đầu nghĩ ngợi, rồi không khỏi cười cười.

Kim Kết nhìn thấy khóe miệng cong lên của nàng, suy đoán hỏi:

"Tiểu thư, ngài muốn mời Hạng công tử vào không?"

Mời hắn vào à? Mời vào sau thì .... gϊếŧ hắn, ngón tay nàng bên trong vạt áo nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải bố.

----------------------------

 40. Một lời âu yếm.

Lý Minh Lâu chưa từng quên việc muốn gϊếŧ chết hai thúc cháu Hạng gia.

Thân phận của Hạng Vân quá đặc thù, liên lụy tới quá nhiều thứ, không dễ dàng gϊếŧ chết, còn Hạng Nam chỉ là hậu sinh trẻ tuổi, chết thì chết, nhiều lắm là Hạng gia rối loạn một chút mà thôi, đây là kết quả nàng đúc kết được.
Nhưng mà không thể động thủ ở đây, gϊếŧ ở nơi nào cũng phải suy nghĩ cho tốt, cho nên giờ phút này không cần gặp đối phương. Lý Minh Lâu không muốn lãng phí một chút cảm xúc nào với Hạng Nam cả, nàng lắc đầu:

"Không gặp."

Gặp hay không, Kim Kết cảm thấy không cần phải đưa ra lý do giải thích, nàng thưa dạ rồi cứ đơn giản đi ra đáp lời Lý Minh Hải, không kèm theo bất cứ lời giải thích hay cảm tạ gì, Lý Minh Hải cũng không cảm thấy có gì không ổn ở đây.

"Sau khi Tiên Nhi muội muội xảy ra chuyện, ai nàng cũng không gặp, tổ mẫu cũng đều đứng cách cửa để nói chuyện." Hắn chủ động giải thích cho Hạng Nam.

Hạng Nam tỏ vẻ thông cảm: "Bệnh nàng như thế nào hay đại phu ra sao, ta sẽ không hỏi, lão phu nhân và thúc phụ tất nhiên đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, ta cũng không có đại phu nào tốt để đề cử cả."
Lý Minh Hải nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng những việc này."

Hạng Nam gật đầu: "Ta không thể giúp gì được nàng, cũng không phải tới để ép buộc nàng gặp ta, chỉ cần nàng biết ta đến là được rồi."

Lý Minh Hải ngẩn ra, đây là ... lời âu yếm à?

Lý Minh Hải 19 tuổi, đã thành thân và năm trước mới vừa sinh một cô con gái, trước mặt Hạng Nam mới 17 tuổi là có thể bày ra tư thế của người lớn tuổi hơn nhưng vừa nghe lời nói kia hắn vẫn đỏ bừng mặt giống như thiếu niên bồng bột.

Hắn và thê tử thành thân qua lời mai mối, đêm tân hôn mới thấy mặt lần đầu, chưa từng tương tư cô nương nào, càng chưa từng nói lời âu yếm gì.

"À, được." Hắn lắp bắp nói.

Sau khi Hạng Nam biểu đạt ý đồ đến, hắn cáo từ, không chờ Lý lão phu nhân và Lý nhị lão gia trở về: "Tới quá vội vàng, giờ gặp trưởng bối sẽ quá thất lễ, ta đi gặp Cửu ca của ta trước, tắm gội thay quần áo chuẩn bị lễ xong sẽ tới cửa bái kiến lão phu nhân và bá phụ."
Lý Minh Hải nói vài câu giữ lại rồi tự mình đưa Hạng Nam rời đi. Hắn đứng ở cửa nhìn người thiếu niên độc hành một người một ngựa biến mất ở cuối phố xong mới đi vào, nói cho người dưới thông báo cho tổ mẫu và phụ thân rằng Hạng Nam đã rời đi, không cần vội vàng trở về, tuy rằng bọn họ không có khả năng vì một vãn bối mà gấp gáp trở về, quả nhiên chỉ có đại quản gia Lý Dương là trở lại.

Lý Minh Hải nói đơn giản ý đồ của Hạng Nam, quản gia Lý Dương nghe xong cũng rời đi, nhưng có một việc Lý Minh Hải không biết nên quyết định như thế nào.

"Câu nói trước khi Hạng công tử đi, ta có nên chuyển cho Minh Lâu không?" Hắn chỉ có thể hỏi nhỏ thê tử của mình.

Thê tử của hắn là Triệu thị năm nay 18 tuổi, tuy rằng đã sinh đứa nhỏ nhưng khi nghe thấy lời biểu đạt tình ý trực tiếp như vậy thì vẫn đỏ mặt: "Có thể không được tốt hay không?"
"Chắc không sao đâu, tuy rằng bọn họ chưa thành thân nhưng việc hôn nhân đã định rồi." Lý Minh Hải suy tư, lại nói: "Nếu không không cần phải nói rõ, Minh Lâu đã biết Hạng công tử tới, điều này mang ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết."

Nhưng việc tình ý như vậy càng hàm súc mới càng tốt đẹp.

Triệu thị nghĩ nghĩ lắc đầu: "Vẫn nên nói cho đại tiểu thư biết đi, hiện tại nàng ấy gặp phải việc kia, có lời nói của Hạng công tử thì nàng càng an tâm, tự suy đoán và nói ra rõ ràng là không giống nhau đâu."

Tuy rằng Lý Minh Hải không quá hiểu, nhưng vẫn làm theo lời của thê tử, hắn vừa đỏ mặt vừa nói cho Kim Kết biết, Kim Kết lại đỏ mặt chuyển đạt cho Lý Minh Lâu, còn Minh Lâu nàng chỉ cười cười.

Nàng từng nghe rất nhiều lời ấu yếm của Hạng Nam, trang giấy thì ngắn mà tình ý thì dài, Hạng Nam thường xuyên không có ở nhà, giữa bọn họ sẽ liên hệ qua thư từ.
Nàng không phải một cô nương mới 13 tuổi, vừa nghe thấy một lời âu yếm đã đỏ mặt, huống chi lại là người gϊếŧ mình, nàng chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Nhưng những người khác thì không, lời nói kia của hắn đã truyền khắp Lý gia, rất nhiều người giống như Lý Minh Nhiễm sẽ thét lên, hai mắt sáng ngời nghĩ công tử Hạng Nam thật tốt, lời kia đúng là lời âu yếm khiến cả thế gian động tâm.

Và cứ như vậy lời ấy yếm động lòng người kia như cơn gió được lan truyền, thế cho nên Hạng Cửu Đỉnh nghe thấy lời nói kia trước rồi rồi mới nhìn thấy người.

Hạng Cửu Đỉnh nhìn thiếu niên đang ngồi yên lặng uống trà trong thính đường, hô lên:

"Nếu ngay từ đầu đệ tới đây thì hiện tại hẳn chúng ta đang ngồi uống trà ở nhà rồi."

Lý Minh Lâu đính hôn với Hạng Nam, nhưng vì tuổi còn nhỏ cho nên chưa tổ chức hôn lễ, dù vậy thì khi đón nàng tới phủ Thái Nguyên, Hạng Nam thân là vị hôn phu hẳn là nên tới nghênh đón, nhưng vừa khéo Hạng Nam có quân lệnh trên người, không thể xin nghỉ.
Trên đời này không có gì là không xin nghỉ được, chỉ xem ngươi có muốn xin hay không thôi.

Hạng Nam nâng bát trà che đi khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

"Lục thúc xin nghỉ cho ta, bảo ta đến đây."

Hạng Vân quyết định ư? Hạng Cửu Đỉnh đi vào ngồi xuống bên cạnh: "Khi nào vậy? Sao ta lại không biết? Sao Lục thúc lại không nói với ta một tiếng?"

"Mới đây thôi." Hạng Nam trả lời đơn giản.

Hạng Cửu Đỉnh bĩu môi nhìn Hạng Nam nhỏ tuổi hơn mình:

"Đệ không cần chỉ lấy lòng đám cô nương, mà lại lạnh băng đối với chúng ta như vậy, đệ cười với ta một cái, nói vài câu dễ nghe xem nào."

Hạng Nam nhìn hắn: "Cửu ca gầy rồi, vì ta cưới vợ mà huynh phải vất vả."

Hạng Cửu Đỉnh chà xát đầu gối: "Luôn cảm thấy lời nói của đệ không thật lòng." Rồi lại vỗ vỗ bụng mình: "Hơn nữa ta cũng đâu có gầy, vừa rồi còn chia sẻ một con dê nướng với Lý tứ gia mà."
"Cho nên mới nói Cửu ca thật vất vả." Hạng Nam nói, rồi tự mình châm trà, hắn một mình ra roi thúc ngựa ngày ngày đêm đêm ăn uống qua loa, vừa tới Lý gia đã vội vàng quay lại chưa được ngụm trà nào.

Hạng Cửu Đỉnh cười hắc hắc: "Đệ cưới vợ cũng không dễ dàng gì." Hắn thu lại vẻ đùa cợt: "Lục thúc có dặn dò gì không?"

Hạng Nam uống một hơn cạn sạch chén trà, khóe miệng hơi nhếch lên:

"Lục thúc bảo ta dù cho Lý Minh Lâu bị thương hay tàn phế đều phải cưới về nhà, ngay cả khi nàng chỉ là một khối thi thể cũng phải nâng vào cửa, bái đường thành thân."

Cho dù có chết cũng không rời không bỏ, Hạng Cửu Đỉnh cảm thán: "Này đúng là lời âu yếm êm tai nhất thiên hạ rồi."

Hạng Nam nhìn hắn: "Trách không được Lục thúc bảo ta tới."

Hạng Cửu Đỉnh hơi gật mình, sau đó mới lấy lại tinh thần hiểu rõ ý của Hạng Nam, thấy có chút xấu hổ và buồn bực.
Dù cho đây có là lời âu yếm không động lòng người đi chăng nữa thì đối với Hạng gia mà nói hôn ước này vốn đã được quyết định xong, nó phải được hoàn thành, không rời không bỏ. Mặc kệ cho Lý Minh Lâu có dung mạo như thiên tiên hay xấu như quỷ quái, mặc kệ nàng có tứ chi kiện toàn hay là bệnh tật quấn thân, cho dù hôm nay vừa đính hôn ngày mai đã chết đi thì Hạng Nam vẫn phải nâng bài vị của nàng để thành thân.

Điều bọn họ muốn cưới cái tên Lý Minh Lâu này, cho nên dù người có làm sao thì cũng không quan hệ.

Vì sao còn muốn Hạng Nam tới đây, cường điệu cho mọi người thấy đạo lý vốn đã rõ ràng này?

Hạng Cửu Đỉnh nghĩ: "Lý gia muốn đổi ý à? Sao có thể? Lý gia không có gì biến hóa, Lý Tứ gia ngược lại còn càng thêm thân cận với ta, bộ dạng kia chỉ sợ ta chạy mất, Lục thúc biết được tin tức kia từ đâu vậy?"
Hạng Nam hơi mím môi, nước trà nhuộm đẫm cánh môi không còn nhìn rõ đôi môi khô khốc lúc trước: "Lý gia không phải Lý Minh Lâu."

Hạng Cửu Đỉnh rõ ràng: "Là Kiếm Nam đạo hay Lý Minh Lâu? Đúng rồi, mấy ngày nay chỉ có người của Lý gia là có qua lại còn Nguyên Cát chưa từng gặp lại ta." Hắn nhíu mày khó hiểu: "Tại sao lại như vậy? Vì sao nhỉ? Không thể như vậy."

Hạng Cửu Đỉnh lẩm bẩm tự nói tự vỗ bụng, sờ đầu, đứng ngồi không yên, rồi lại nhìn sang Hạng Nam đang ngồi yên lặng châm trà, biểu tình của người thiếu niên không hề có chút lo âu.

Hạng Cửu Đỉnh hừ một tiếng, lại ngồi xuống ghế: "Mặc kệ bọn họ vì sao lại như vậy, Tiểu Nam, đệ đã đến rồi thì chuyện này không thành vấn đề nữa, một khi đệ nguyện ý thì cô nương nào lại không muốn gả cho đệ chứ."
Hạng Nam không nói gì, khóe miệng cong cong, nâng ly trà vừa châm lên.

"Trà ở nơi này của ta không tốt đâu." Hạng Cửu Đỉnh đứng dậy, bắt lấy chén trà của đối phương.

"Nhanh đi rửa mặt thay quần áo trang điểm xinh đẹp rồi đi tới nhà tức phụ của đệ mà uống."

-------------------------