[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 151 - 155

 151. Biết điều chi cam

Chén đũa trên bàn trước mặt Võ Nha Nhi đã thu dọn xong, lại có binh sĩ tiến vào chuẩn bị trà nóng, mà đám hạ nhân của Võ thiếu phu nhân còn chưa tới.

"Nghe đại nhân nói muốn gặp cho nên bọn họ đã đi tắm rửa." Một vị quân hán chẹp chẹp lắc đầu. "Vậy mà bọn họ còn tùy thân mang theo quần áo mới."

Đây vốn là thói quen lễ nghĩa hay là biểu đạt tôn kính với đối phương nhỉ?

"Mặc kệ là lễ nghĩa hay là tôn kính, thì đều là muốn có thể diện." Lão Hồ ôm tay cười hắc hắc. "Nói chuyện với người muốn có thể diện sẽ dễ dàng hơn một chút."

Võ Nha Nhi cười cười: "Dễ dàng à? Dựa vào lễ nghĩa bọn họ đã nuốt cả huyện Đậu, cho nên đến nay còn không có người nào phát hiện ra đâu."

Lúc trước, hắn cho rằng những người ở huyện Đậu này là do phụ tử An Khang Sơn và An Đức Trung sắp xếp, đặc biệt là khi nghe thấy huyện Đậu cũng xảy ra nạn binh hỏa.

Vốn dĩ phỏng đoán của hắn là thời điểm An Đức Trung gây ra binh loạn sẽ dùng danh nghĩa mẫu thân và thê tử của hắn bị hại để gây ra ảnh hưởng, giống như việc huyện lệnh và đoàn luyện của huyện Đậu bị sơn tặc gϊếŧ chết.

Hắn liều mạng mở rộng thanh thế của mình ở kinh thành chính là vì muốn tên tuổi của mình được vang danh khiến An Đức Trung vì lợi ích hoặc vì sợ hãi mà giữ lại mạng sống của mẫu thân hắn, không để bà bị thương tổn.

Không nghĩ rằng dân tráng huyện Đậu lại không phải diễn trò với binh mã của An Đức Trung, ngược lại khiến thanh danh của Chấn Võ quân càng nổi hơn.

"Thật sự là đánh, đánh cực kỳ hung ác." Thám báo tại huyện Đậu miêu tả cảnh tượng ấy một cách kỹ càng tỉ mỉ.

An Đức Trung lên kế hoạch nhiều như vậy đương nhiên không phải vì thanh danh của Chấn Võ quân, cho nên những người kia không phải là người của An Đức Trung, nhưng cũng không thể xác định đó là bạn được.

"Ta đã gặp vị Võ thiếu phu nhân kia." Vương Lực miêu tả kỹ càng buổi gặp mặt quỷ dị ấy. "Nàng cùng thím đang ăn gì đó, tuy rằng có thể là cố ý để cho ta bắt gặp nhưng thím cũng không phải bị người sắp xếp làm vậy."

Khung cảnh rất quả thực rất nhẹ nhàng, thanh thản không hề trúc trắc, tựa như các nàng thường xuyên làm vậy.

"Nhưng nàng ấy cự tuyệt không đưa thím về." Lão Hồ vạch trần điều mấu chốt nhất trong chén mật ngọt này.

Lời của Võ thiếu phu nhân đã biểu lộ thái độ, các nàng sẽ không rời khỏi huyện Đậu, nói cách khác hiện tại sẽ không tha cho mẫu thân của Võ Nha Nhi.

"Nhất định là vì hiện tại thanh danh của Nha Nhi cho nên chuẩn bị muốn chỗ tốt rồi." Lão Hồ nói, trong đầu lại nảy ra một ý tưởng. "Nhóm người này có phải là sơn tặc hay không? Sơn tặc gϊếŧ huyện quan và quan binh!"

Võ Nha Nhi nói: "Sơn tặc vừa có lễ nghĩa lại có tiền à? Vậy nhất định là đại sơn tặc."

Lão Hồ cười ha ha, tuy rằng không biết vì sao lại muốn cười.

"Người của đại sơn tặc tới rồi." Một người đàn ông bên cạnh nhắc nhở.

Ngoài cửa có vài người đàn ông ăn mặc sạch sẽ với khuôn mặt hiền lành phảng phất như là lão gia nhà giàu đi đến. Lão Hồ dừng cười xoay người trốn vào bình phong phía sau. Hắn và Võ Nha Nhi từng xuất hiện tại huyện Đậu. Tuy rằng đã dịch dung nhưng không thể mất cảnh giác được, Võ Nha Nhi nhìn quen mặt có thể nói do trùng hợp chứ hai người nhìn quen mặt mà xuất hiện bên nhau sẽ không phải trùng hợp nữa.

Những người này là đại tặc, tặc như thế nào chính hắn đã tự mình cảm thụ qua.

"Khương Danh bái kiến đại nhân." Khương Danh dẫn đầu thi lễ.
Một giọng nam rõ ràng vang lên trước mặt: "Không cần khách khí, ngồi xuống nói chuyện đi."

Khương Danh nói lời cảm tạ đứng thẳng dậy, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo cấm vệ ám đen đỏ thẫm, tóc đen mặt trắng, hai mắt sắc bén.

Khương Danh rũ mắt, ngồi xuống: "Biết được Đô tướng cứu hộ bệ hạ ở kinh thành, phu nhân và thiếu phu nhân rất lo lắng nên bảo chúng ta đến xem."

Võ Nha Nhi nói: "Ở đây mọi thứ đều tốt, không cần phải lo lắng, chẳng qua hiện tại còn chưa an ổn, ta không rời đi được."

Khương Danh thưa dạ: "Phu nhân và thiếu phu nhân cũng hiểu điều đó, đô tướng vất vả rồi."

Có binh sĩ dâng trà lên, Võ Nha Nhi giơ tay mời, chính mình cũng đón lấy nâng chén uống, đám người Khương Danh cũng không khách khí mà mỗi người bưng lên uống.
"Ở bên kia như thế nào?" Võ Nha Nhi hỏi.

Khương Danh lại cười nói: "Cũng tốt, đạo phủ cũng có lời khen ngợi, giữ các phu nhân ở lại, phu nhân thường thường đi theo thiếu phu nhân khắp nơi, mấy ngày trước vì ăn mừng, trong huyện xướng tuồng, phu nhân rất thích nghe, mỗi ngày đều đi."

Trên mặt Võ Nha Nhi hiện lên ý cười: "Nghe diễn cũng tốt, mẫu thân rất thích náo nhiệt." Hắn buông chén trà xuống. "Thời gian các ngươi tới đây cũng đã lâu, nhanh chóng trở về đi."

Khương Danh đứng dậy vâng dạ: "Hiện tại huyện Đậu rất loạn, chúng ta không thể ở lại lâu, đô tướng đại nhân ở kinh thành cẩn thận một chút, dù sao nơi này cũng là trời xa đất lạ."

Võ Nha Nhi cười cười: "Các ngươi cũng vậy, huyện Đậu cũng là trời xa đất lạ."

Khương Danh cười không nói thêm mà chỉ cúi người thi lễ, đoàn người bọn họ được vị quân hán lúc trước đưa ra ngoài.
"Lần này qua lại vội vàng." Quân hán cảm thán, vỗ vỗ bàn tay to lên người Khương Danh. "Lần sau có cơ hội nhất định phải cùng uống thật nhiều rượu đấy."

Khương Danh nắm lấy tay hắn: "Không say không thôi."

Quân hán cười ha ha: "Không say không thôi."

Đám người Khương Danh lên ngựa, cũng lưu luyến chia tay với những người không hề tin tưởng nhau.

Đoàn người bay nhanh ra khỏi kinh thành, màn đêm buông xuống bọn họ mới ngừng chân tại một khách điếm. Người bên trong rất nhiều, một mình tiểu nhị lo liệu không hết việc, bước chân như bay, hắn lớn tiếng dò hỏi bọn họ muốn dùng gì, nhưng vì quá nhiều người, ồn ào nên không nghe rõ đành phải cúi người tới gần.

"Đã gặp Võ Nha Nhi." Khương Danh nhỏ giọng nói: "Nói cho Trung Hậu rằng thái độ của hắn cũng được, thoạt nhìn rất dễ thương lượng."
Tiểu nhị bĩu môi: "Có biết vì sao hắn lại gặp các ngươi không? Bởi vì người của hắn phái đi huyện Đậu gặp đại tiểu thư đã trở về."

Khương Danh ngạc nhiên, thì ra là vậy, rồi bật cười: "Cho nên hắn căn bản không cần phải gặp chúng ta."

Trách không được lại dễ nói chuyện như vậy, bởi vì bản thân người này đã tự tìm hiểu, hắn không tin cũng không thèm để ý bọn họ.

"Tóm lại, không thể khinh thường người này." Tiểu nhị nhỏ giọng nói.

Đôi đũa trên tay Khương Danh khựng lại: "Vốn dĩ chúng ta cũng có khinh thường hắn đâu, chúng ta muốn giao hảo với hắn mà."

Tiểu nhị gật đầu: "Trên đường các ngươi phải cẩn thận, việc kinh thành có chúng ta đã nhìn chằm chằm rồi." Dứt lời hắn vắt chiếc khăn lông lên vai, cất cao thanh âm. "Được rồi, mỳ nước trong không thêm trứng."
Có một người đàn ông ngồi thẳng dậy, còn chưa hồi hồn: "Vì sao lại mỳ nước trong không thêm trứng? Ăn đồ không mùi vị còn chưa đủ hay sao?"

Đám người Khương Danh đi đến đâu, ăn mỳ có thêm trứng hay không Võ Nha Nhi không thèm để ý, cũng không cho người đi tìm hiểu.

Hắn đang ngồi trong phòng chuyên chú ngắm bức họa mẫu thân của mình, trong gian phòng chỉ có tiếng hoa đèn thỉnh thoảng nổ bụp một cái tạo ra thanh âm nhẹ nhàng, yên ắng khiến nhân tâm mềm mại, đám quân hán đi vào cũng không khỏi rón ra rón rén.

"Nha Nhi, định để mặc cho Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu như vậy à?" Lão Hồ không nhịn được mở miệng nói: "Ta biết ngươi lo lắng cho thím vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hiện tại chúng ta có rất nhiều cách để cứu thím ra."

"Không nói những thứ khác, chỉ cần một ý chỉ bệ hạ để cho Võ thiếu phu nhân vào kinh thì nàng ấy dám kháng chỉ hay sao?" Một người khác nói.
Võ Nha Nhi lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt dính trên bức họa nhìn sang ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn cười cười: "Không cần lo lắng, ta không phải đang khổ sở, ta tin tưởng bọn họ sẽ chăm sóc cho mẹ ta thật tốt, xem thái độ của bọn họ thì tương lai cũng sẽ chăm sóc bà ấy cực tốt."

Đám người Lão Hồ liếc nhau.

"Nhưng bọn hắn vẫn giữ thím làm lợi thế." Một người nhíu mày nói.

Chăm sóc dù tốt thế nào nhưng vẫn có mục đích.

"Vậy thì phải xem bọn họ dùng lợi thế này để kết giao hay để áp chế." Võ Nha Nhi nói, tầm mắt hắn chuyển sang dư đồ treo trên tường.

Dư đồ trong kinh thành thật tốt, không giống ở Mạc Bắc của bọn họ, cái thì cũ nát hoặc tự mình vẽ ra.

Tầm mắt hắn dừng ở huyện Đậu cùng với toàn bộ Hoài Nam đạo.

"Ta cảm thấy bọn họ mới bắt đầu ăn uống thôi." Hắn nói.
Lão Hồ bước đến dư đồ, bàn tay to lớn vỗ lên Hoài Nam đạo: "Dù bọn họ định 'ăn' bao nhiêu nơi đi nữa thì có quan hệ gì tới chúng ta chứ?"

Võ Nha Nhi nói: "Đó không phải là của bọn họ mà chúng ta."

Mọi người giật mình, không quá rõ ràng.

"Võ thiếu phu nhân là thê tử của Võ Nha Nhi, của nàng, còn không phải là của ta à?" Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. "Nếu nàng chết, địa bàn của nàng, người của nàng, thì kẻ là trượng phu như ta không thể ném xuống mặc kệ được."

------------------------

 152. Tâm ý của trượng phu.

Phu thê là một thể, đương nhiên của thê tử cũng là của trượng phu.

Vị Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu dùng danh nghĩa Chấn Võ quân thì người trong thiện hạ đều coi bọn họ là người của Chấn Võ quân rồi.

Mấy người trong phòng chợt hiểu rõ ý của Võ Nha Nhi.
Thuận nước đẩy thuyền.

"Bọn họ muốn dùng danh nghĩa của chúng ta để làm việc, vậy chúng ta cũng trợ giúp bọn họ một tay." Lão Hồ ôm tay cười cạc cạc. "Tương lai lúa chín, đương nhiên người thu hoạch là chúng ta."

"Nhưng mà không biết rốt cuộc những người này muốn làm gì?" Có người vẫn đề phòng hỏi. "Nếu định bại hoại thanh danh của Quạ quân chúng ta thì ...."

Võ Nha Nhi nói: "Chúng ta có thanh danh gì để bại hoại? Chúng ta sợ bại hoại thanh danh hay sao?"

Lão Hồ cười ha ha: "Chúng ta có thành danh à?"

Có được ngoại hiệu Quạ quân trong Chấn Võ quân thì đúng là không cần thanh danh.

Người đàn ông có ý đề phòng cũng bật cười, lắc đầu: "Mấy ngày nay được khen nhiều nên ta cũng đã quên mình là ai."

"Nếu bọn họ làm xằng làm bậy." Võ Nha Nhi vỗ vỗ quần áo, buông tay áo đang xắn xuống: "Chúng ta chỉ đành vì đại nghĩa diệt thân thôi."
Lão Hồ vỗ tay. "Được lắm, Võ Đô tướng thật trung nghĩa vũ dũng, binh lính dưới trướng đều thiện chiến, quân kỷ nghiêm minh."

Đây là lời mà Hoàng đế và triều đình khen ngợi Võ Nha Nhi, mọi người có mặt tại đây đều bật cười lớn.

Lúc này, có người bước vào cửa với sắc mặt khó xử: "Đại nhân, La gia lại tặng lễ, vẫn không nhận à?"

Nghe vậy, Lão Hồ nghĩ đến điều gì đó, hắn nhíu mày nói: "Binh mã phụ trách thủ vệ cửa thành và tuần tra kinh thành của chúng ta đã bị thay đổi, quân bộ nói là do mệnh lệnh của Thôi Tể tướng."

Võ Nha Nhi nổi danh trong kinh thành dẫn tới vô số người tới cửa muốn kết giao, tất nhiên La Quý phi và La thị cũng không ngoại lệ, rất nhiều lần đưa danh thϊếp mời Võ Nha Nhi tới nhà làm khách.

Võ Nha Nhi dùng cái cớ ngày đêm ở trong cung làm bạn với Hoàng đế để cự tuyệt gặp khách và lễ vật, chỉ nhận danh thϊếp.
"Chúng ta mới đến, quan hệ trong kinh thành lại rắc rối phức tạp, vì tránh việc kết giao vô ý rơi vào phiền toái cho nên dứt khoát không kết giao với ai." Võ Nha Nhi dặn dò mọi người như vậy.

Nhưng ai cũng không kết giao cũng có vấn đề, hắn hung thần ác sát vọt vào kinh thành cắn xé khắp nơi, ai cũng sợ hãi ai cũng e ngại, như vậy khi thế cục không xong các thế lực sẽ muốn mượn sức hắn, thế cục đã ổn định thì sẽ quay đầu muốn đối phó với hắn.

Hắn đứng bên cạnh hoàng đế đã là dị số trong triều đình, là đao là gai trong mắt nhiều người.

Tuy rằng hắn gϊếŧ Toàn Hải nhưng cũng gϊếŧ Ngô Chương cho nên tể tướng Thôi Chinh đề phòng hắn, cũng lý do này, khi hắn gϊếŧ Ngô Chương và cũng gϊếŧ Toàn Hải thì La thị cũng cảnh giác với hắn.

Tuy rằng hắn đứng trước mặt hoàng đế nhưng không có gốc không có rễ, chỉ le loi một mình, không thể chịu nổi nhiều người cùng cắn xé như vậy. Huống chi Hoàng đế đã rất nhiều năm không để ý tới triều chính, ngoại trừ tên tuổi Hoàng đế ra thật sự ngài chỉ là một kẻ cô đơn mà thôi.
Võ Nha Nhi nói: "Nhận lễ vật của La gia đi."

Cho nên vẫn phải chọn lựa à? Lão Hồ nói. "Thôi Chinh bất hòa với La gia đấy."

Không nhận lễ vật của ai hết, không cho ai mượn sức cả vậy mà đột nhiên tới gần La gia, thì sẽ bị nhận định thành người của La gia. Toàn Hải đã chết, La thị là cái đinh trong mắt Thôi Chinh, mà giờ cái đinh này lại có thêm một thanh đao, Thôi Chinh tuyệt đối sẽ không cho phép điều ấy.

"Chính là vì bọn họ bất hòa nên ta mới thu lễ vật." Võ Nha Nhi nói. "Thôi Chinh không cho phép cái đinh trong mắt mình có thêm một thanh đao thì La thị càng muốn nắm chặt thanh đao là chúng ta này, để hắn ra mặt cấu xé với Thôi tể tướng và đám quan viên triều đình đi, như vậy chúng ta có thể yên ổn làm việc."

"Nhưng như vậy cũng không nhất định có được yên ổn, việc này một khi xảy ra thì hệ lụy trong đó sẽ dây dưa không dứt, còn phiền toái hơn so với đánh giặc rất nhiều." Lão Hồ bĩu môi.
"Chuyện này thật ra cũng chẳng phải việc gì lớn." Võ Nha Nhi nói. "Phiền toái lớn nhất là những việc ở bên ngoài."

Hắn hất cằm ra phía ngoài.

"Cho đến này An Khang Sơn vẫn chưa về Phạm Dương."

Kẻ kia tựa như một con mãnh hồ thở phì phò đỏ mắt nhìn kinh thành.

Đám người lão Hồ sợ hãi.

"Chờ phiền toái này tới thì đám người trong triều đình kia cũng chẳng phải là cái gì." Võ Nha Nhi nói. "Chúng ta đầu nhập vào La thị không phải là sợ Thôi Chinh mà là để tiện làm việc."

Nói tới đây hắn cười cười, quay đầu nhìn về phía huyện Đậu trên dư đồ.

"Giống như Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu vậy, dựa vào lễ nghĩa sử dụng quan phủ, đóng quân dưỡng dân thu nạp nhân tâm, mọi chuyện đều thuận lợi."

"Hiện tại chúng ta ở trong triều đình, những người này cũng không thể thật sự làm gì chúng ta, nhưng có lễ có nghĩa thì làm việc thuận lợi hơn, có thể tích tụ càng nhiều lực lượng để đối phó với phiền toái thực sự tới từ bên ngoài."
Những người như lão Hồ cũng không phải thô cuồng giống như bề ngoài, bọn họ có thể sống sót qua vô số trận tử chiến thì chỉ cần giải thích một chút là thông suốt.

"Nếu muốn kết giao thì phải chân thành một chút." Một người quay đầu dặn dò người vừa tới. "Nhận lễ vật của La thị cũng đừng quên đáp lễ."

Người mới đến thưa dạ rồi xoay người vội vàng đi.

Mấy người trong phòng cầm danh mục quà tặng của La thị lên xem, còn đùa giỡn trêu chọc.

"Tặng không ít đồ đâu."

"Mấy thứ trên này đứng nói là biết, chữ viết này ta cũng không nhận đâu, đây là cái gì vậy?"

"Nhất định là thứ tốt, thấy bảo La thị ra cửa thứ rớt xuống mặt đất không phải bụi đất mà là trân châu đấy."

Lão Hồ ngẩng đầu lên từ danh mục quà tặng: "Chúng ta có gì để đáp lễ đối phương."
Bọn họ ở kinh thành lâu như vậy, tuy rằng nhìn có vẻ vẻ vang, nhưng cũng không hề phát tài gì, trong tay trống trơn, ngoại từ lúc Hoàng đế ban thưởng cho một ít đồ vật khi đọc thánh chỉ tuyên dương ra thì không có gì hết.

"Mà mấy thứ kia cũng không thể coi là lễ vật để tặng người được." Một người vội kêu lên. "Nhanh đi nói với mấy người dưới đi."

Một đám binh lính không hiểu việc đời, nếu đem mấy thứ được hoàng đế ban thưởng đưa đi tặng thì quả là chọc phiền toái lớn rồi.

"Lễ vật đã có quà đáp lễ." Vị quân hán phụ trách thu lễ, tặng lễ bị gọi tới lớn giọng nói, hắn có vài phần không vui. "Không đưa đồ ngự tứ, yêm (ta) cũng biết là đồ của hoàng đế thì không thể động mà."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lão Hồ tò mò hỏi: "Vậy tặng lại cái gì? Thịt khô chúng ta mang theo hay sao?" Nói xong chính hắn cũng không nhịn được ôm bụng cười: "Này cũng coi như của hiếm lạ, cả đời này chắc La thị chưa từng ăn thứ nào như vậy đâu."
Quân hán kia bĩu môi: "Yêm không phải kẻ không kiến thức, đưa lại đều là thứ tốt."

"Thứ tốt gì?" Có người khó hiểu hỏi.

"Là một cái cây làm bằng vàng!" Quân hán đắc ý nói, hắn khoa tay múa chân. "Phía trên có mấy con chim làm bằng đá quý, có tận 10 con chim nhưng mà nhìn thật xấu."

Tuy rằng mọi người không biết cái gì mà cây cái gì mà chim nhưng vàng và đá quý thì ai cũng biết.

"Chờ một chút, chờ một chút." Có người kinh ngạc hô. "Chúng ta có loại cây này từ bao giờ vậy?"

Đúng vậy, đám đàn ông trong phòng đều lấy lại tinh thần, Võ Nha Nhi cũng nhìn sang vị quân hán kia, bọn họ không có khả năng có thứ này bởi vì không cho phép thu lễ vật, càng không cho phép cướp bóc khi xông vào kinh thành.

"Là Vương Lực mang về." Quân hán duỗi tay chỉ ra ngoài. "Thiếu phu nhân cho."

Thiếu phu nhân....
"Đúng vậy, đúng vậy, thiếu phu nhân bảo người đóng gói lễ vật cho chúng ta." Vương Lực bị gọi tới, nhớ lại. "Thiếu phu nhân nói là mang chút trợ cấp cho Đô tướng, kinh thành không phải nơi khác."

Trợ cấp này đến thật kịp thời, đám đàn ông liếc nhau.

"Vậy cây bằng vàng kia có tặng cho đối phương nữa không?" Vị quân hán phụ trách việc tặng lễ phát hiện không khí trong phòng có chút cổ quái, chủ động dò hỏi. "Người của La thị còn đang chờ đấy."

Võ Nha Nhi gật đầu: "Đưa đi thôi."

Quân hán chỉ cần nghe được đáp án này là được, hắn thưa dạ rồi lui ra.

"Thiếu phu nhân thật thận trọng." Lão Hồ nói, nếu đã là lễ vật nàng chuẩn bị thì có sáng mù mắt người khác cũng không kỳ lạ.

Hắn chợt nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở huyện Đậu, người kia tùy ý tặng bảo đao cho người khác, ngã đổ rượu ngon, ném châu báu lên đài cao, rồi cây san hô đỏ được thương nhân nâng vào .... chậc chậc chậc.
Mấy người còn lại vây quanh những đồ vật mà Vương Lực mang về cũng phát ra những tiếng chậc chậc.

"Đây là đồ mà đám Vương Lực dùng mấy miếng thịt khô, đồ ăn sơn dã cùng da thú để đổi lấy à?" Bọn họ trêu chọc.

"Bên kia nhất quyết nhét cho, ta từ chối thì đúng thật bất kính." Vương Lực buông tay.

Có đối lập này, bọn họ quả thật có chút keo kiệt.

Võ Nha Nhi nói: "Không sao, chúng ta cũng tặng nàng thêm một chút lễ vật là được."

Nhưng bọn họ không có vàng bạc làm cây, đá quý làm chim đâu.

"Ta sẽ thỉnh chỉ từ Hoàng đế." Võ Nha Nhi hơi hơi mỉm cười. "Thỉnh xin ngài ban thưởng cho phu nhân của ta."

Đối với người có lễ có nghĩa như Võ thiếu phu nhân thì có lễ vật nào biểu hiện thành ý hơn thứ này nữa?

----------------------

 153. Săn sóc của thê tử.

Thỉnh xin thánh chỉ cũng không phải việc dễ dàng gì, rất lâu rồi hoàng đế đã không thượng triều, hiện giờ tuy rằng ngài có ngồi trong đại điện nhưng tinh thần còn chưa trở về.
Về cơ bản, ngài ngồi trên long ỷ không nói lời nào, không phải ngây ngốc thất thần thì lại chuyên chú viết khúc phổ.

Thôi Chinh và chúng quan viên vẫn làm chủ trên triều đình.

Võ Nha Nhi đứng trên triều kể cho hoàng đế về những việc Võ thiếu phu nhân làm, còn tỏ vẻ bản thân nguyện ý không cần bất cứ phong thưởng gì chỉ muốn xin hoàng đế có thể hạ chỉ phong thưởng cho mẫu thân và thê tử của mình.

Hoàng đế thất thần nhưng vẫn nghe thấy lời của hắn, chẳng qua chỉ là nghe lời hắn nói mà thôi, còn nội dung gì thì không để ý, thấy hắn nói thì gật đầu.

Có quan viên đứng ra tỏ vẻ phản đối, nhưng lập tức có quan viên đứng ra tán đồng, có người phản đối, có người tán đồng thì dĩ nhiên xảy ra tranh chấp, triều đình trở nên ầm ĩ khiến hoàng đế bực bội, ngài đứng dậy bãi triều.
Người đứng ra tán đồng đương nhiên là La thị.

"Võ Nha Nhi tặng cho La gia một cây Phù Tang bằng vàng." Trong phủ tể tướng, một gã quan viên khoa tay múa chân miêu tả. "Được cấu thành từ 3 phần, có thể tháo dỡ và lắp ráp được, toàn bộ đều bằng vàng, vẽ hoa văn mây trôi, trên thân có 3 tầng nhánh cây, mỗi tầng có gắn vài viên ngọc bích làm quả, trên quả còn có chim bằng vàng đang đậu, vừa tinh xảo lại kỳ mỹ."

"Không giống đồ được làm bây giờ, là đồ cổ." Một quan viên khác bổ sung. "La thị coi đó là kỳ trân."

"Võ Nha Nhi kia ở đâu ra kỳ trân hay đổ cổ gì, Lương Chấn lại càng không có." Có người tỏ ra khinh thường.

La thị được ân sủng nhiều năm, nhà kho của Hoàng đế đã dọn về không ít, kỳ trân dị bảo gì mà chưa thấy qua. Nhưng mà lại khen lễ vật của một kẻ nhà quê đến từ Mạc Bắc, đây chẳng qua là khoe khoang đã thu được Võ Nha Nhi làm môn hạ.
"Cũng không thể nói vậy, tuy rằng Mạc Bắc rất nghèo nhưng có thể cướp đoạt đồ vật." Thôi Chinh đánh gãy lời bọn họ. "Tóm lại là Võ Nha Nhi đã đưa ra lựa chọn."

Có quan viên cười lạnh: "Theo ta thì Võ Nha Nhi vốn dĩ là kẻ mà La thị sắp xếp, chiêu này diệu thật, vừa diệt trừ được Toàn Hải lại càng có được tín nhiệm của bệ hạ."

La thị và Toàn Hải sống nhờ lẫn nhau mà cũng đề phòng lẫn nhau. Toàn Hải cho rằng La thị dựa vào La quý phi mới có thịnh sủng như hôm nay, mà La thị lại cho rằng Toàn Hải dựa vào mồm mép dỗ ngọt La quý phi mới có ngày này.

Hiện tại Toàn Hải đã chết, Thôi Chinh kẻ tranh đấu với Toàn Hải khiến hoàng đế lâm vào nguy hiểm, giờ ở trước mặt ngài thì thể diện tất nhiên không bằng lúc trước nữa, chỉ có La thị là sạch sẽ. Mà ở trong cung La quý phi độc hưởng thịnh sủng, ở bên ngoài có Võ Nha Nhi hung thần ác sát, cho nên cuối cùng trên triều đình La thị cũng có thể thay thế Thôi Chinh một tay che trời.
Thôi Chinh cười cười: "Ngay cả ngoại thích cũng không phải, bọn họ hẳn nên đọc nhiều sách sử một chút, nếu La thị muốn dùng thánh chỉ này để lấy lòng Võ Nha Nhi thì cứ để bọn hắn như nguyện đi."

"Chúng ta mặc kệ hay sao?" Có người hỏi.

"Máu trên tay còn chưa lau khô đã định công phu sư tử ngoạm rồi. Hôm nay muốn thứ này cho thê tử và lão nương, ngài mai sẽ muốn binh mã cho bản thân mình." Thôi Chinh thổi thổi chén trà nóng. "Hắn chỉ là một kẻ hạ tiện lai lịch không rõ ràng chỉ muốn đầu cơ trục lợi thôi, hiện tại tự cho mình là công thần khai quốc ư."

Hắn đặt chén trà nóng xuống bàn.

"Để cho hắn cứ muốn đi, hắn không duỗi tay thì sao có thể đánh gãy được tay hắn."

Đám quan viên trong nhà lĩnh hội vội vàng thưa dạ.

"Tại sao Triệu Lâm lại không có tin tức gì? Kinh thành xảy ra chuyện như vậy chỉ biết tránh ở bên An Khang Sơn không dám trở về hay sao?" Có người nhớ tới vội hỏi.
Thôi Chinh cũng nghĩ đến điều này. "Viết thư bảo hắn trở về, bảo An Khang Sơn cũng về cùng, lý do để giải buồn cho bệ hạ, còn nữa đổi luôn tiết độ sứ ở Phạm Dương đi."

Đương nhiên là đổi người của bọn họ, Phạm Dương gần với Chấn Võ quân, vừa lúc có thể áp chế.

Bọn quan viên đồng thanh hô dạ.

"Bên Chiêu Vương có nên tới kinh thành nữa hay không? Bọn họ cũng đang ở trên đường." Có người lại hỏi.

Lúc trước khi hoàng đế bị nhốt, Thôi Chinh tự mình chủ trương, hiện tại hoàng đế đã trở về cũng không chủ động nhắc đến triệu Chiêu Vương vào kinh nữa.

Đại khái là Hoàng đế đã quên bản thân có 2 nhi tử đang ở bên ngoài đất phong.

Thôi Chinh nói: "Đương nhiên không cần tới, bệ hạ vẫn luôn không thích người kia, phụ tử gặp nhau chỉ tăng thêm phiền não thôi."
Bọn quan viên liếc nhau, có bệ hạ ở đây, Chiêu Vương không được sủng ái, cũng không phải thời điểm người này nên đến. Chờ khi bệ hạ không còn nữa, lại mời Thái tử ốm yếu không con thừa tự đi ra ngoài, rồi mời Chiêu Vương vào triều, như vậy một vị Tể tướng ở trước mặt Tân đế mới biểu hiện được quyền uy và kính ý.

Tục ngữ có câu: một đời vua, một đời thần. Nhưng một đời thần có thể hầu hạ ba đời vua cũng không phải không thể.

Việc giữa quân thần mới là việc lớn như trời, bọn đạo chích ngẫu nhiên nhảy ra không cần phải để ý đến, ngọn đèn dầu sáng ngời soi tỏ bóng người lay động trong nhà, tay áo nhấc lên bàn luận, phân công quan viên triều đình ra sao hay là chỉ điểm dân sinh như thế nào, hoặc vung bút vẩy mực viết xuống văn chương cẩm tú.
Mặc kệ đám quan viên triều đình len lén suy nghĩ, Võ Nha Nhi không hao tâm tốn sức nữa. Sau khi Hoàng đế trở về tẩm cung, cùng quý phi hát một khúc ca vũ, thánh chỉ được viết ra. Tiếp đó được La thị điều tiết, cuối cùng thánh chỉ và ban thưởng cũng thuận lợi ra khỏi kinh thành hướng về huyện Đậu.

Còn những việc nhỏ như cáo trạng Võ Nha Nhi vô lễ ương ngạnh như thế nào trên triều đình, rồi có lời đồn vài bá tanh nào đó chạy tới nha môn kêu ca khóc lóc kể lể mình bị cướp bóc khi phá thành ra sao v...v... Võ Nha Nhi không thèm để ý, mà Lý Minh Lâu ở Huyện Đậu lại càng không để ý đến.

Ngày ấy, tiếng chiêng trống vang lên cả một ngày dài.

Huyện nha huyện Đậu không chỉ nghênh đón tri phủ Quang Châu và Quan Sát sử Hoài Nam đạo tự mình tới mà còn nghênh đón cả sứ giả tuyên đọc thánh chỉ và ban thưởng.
Đây cũng là lần đầu tiên đám quan viên Đạo phủ nhìn thấy Võ phu nhân và Võ thiếu phu nhân, cho nên cực kỳ thông cảm cho Võ Nha Nhi vì sao không đề cập với thế nhân về cha mẹ thê nhi của mình, cũng thông cảm cho hắn vì sao lại vội vã thỉnh phong thưởng cho các nàng như vậy.

Một người vừa điên vừa ngốc vừa mù, một người mặt mày hủy hoại không thể gặp người, đúng là cần phải tô đẹp, tôn vinh.

Mặc dù người tới là sứ giả và quan lớn nhưng Võ thiếu phu nhân chỉ tiếp thánh chỉ cùng đồ ban thưởng sau đó thì dẫn theo Võ phu nhân về hậu trạch, việc chiêu đãi và xã giao đã có chủ bộ đại nhân và huyện nha gánh vác.

Sau khi tiếp chỉ mặc vào áo bào mới được thân phong, các nàng về hậu trạch chỉ mặc quần áo thông thường. Hiện giờ, ở trong nhà ngoại trừ mặt thì Lý Minh Lâu đã không cần che chắn toàn thân nữa.
"Những thứ này đều do Nha Nhi đưa tới cho người." Lý Minh Lâu lôi kéo phụ nhân sờ qua toàn bộ tơ lụa vàng bạc.

Phụ nhân ngậm cười nghiêm túc vuốt ve.

"Phu nhân, chúng ta dùng cái này làm một bộ y phục mới nhé." Kim Kết đi theo nói, nàng cầm lấy tơ lụa khoa tay múa chân ướm lên người phụ nhân.

"Được nha." Bà gật đầu cười.

Lý Minh Lâu nói: "Nha Nhi còn chưa thể tới gặp chúng ta, ta viết thư cho hắn nói rằng chúng ta đã nhận được, người có gì muốn nói cho hắn không?"

Lúc này phụ nhân không cự tuyệt, bà nghĩ một chút rồi nói: "Nói ta rất tốt, bảo hắn giữ sức khỏe."

Lý Minh Lâu nói được: "Kim Kết, em và phu nhân thương nghị nên sắp xếp đồ ban thưởng này như thế nào."

Kim Kết ngoan ngoãn thưa dạ, nàng cầm một chuỗi ngọc lên: "Phu nhân, cái này có thể đeo lúc chúng ta đi du xuân đấy." Nói rồi, nàng lại nhìn sang một bên hỏi. "Tư thế của ta đẹp không?"
Có 3 người đàn ông đang ngồi trong góc phòng, vừa nhìn khung cảnh này vừa nhanh tay tô vẽ.

Nghe thấy Kim Kết dò hỏi, một người thành thật gật đầu, một người càng thành thật hơn, lắc đầu: "Kim Kết tỷ tỷ, đầu phải hơi chuyển một chút về phía này thì càng đẹp hơn."

Một người khác lại càng càng thành thật, khuôn mặt không động đậy. "Kim Kết tỷ tỷ, mặc kệ đứng như thế nào, vẽ ra đều đẹp."

Kim Kết cười khanh khách: "Không được, thiếu phu nhân nói, phải vẽ như thật để cho Võ Đô tướng xem, mấy người không cần tự mình tưởng tượng."

Ba họa sư đều thành thật gật đầu, nghiêm túc đúng sự thật vẽ ra khung cảnh tại giờ khắc này Võ phu nhân cực kỳ sung sướиɠ nhận thưởng ngữ tứ.

Hiện tại, người đến cửa tự tiến cử càng ngày càng cổ quái nhưng tiểu thư chỉ cần thấy hữu dụng thì luôn đón nhận. Nguyên Cát nhìn cảnh này cũng thấy buồn cười, hắn thu hồi tầm mắt đi theo Lý Minh Lâu vào gian phòng bên cạnh.
"Xem ra Võ đô tướng nguyện ý trao đổi với chúng ta." Hắn nói. "Còn đưa tặng một phần đại lễ như vậy."

Điều Lý Minh Lâu muốn là thân phận Võ thiếu phu nhân. Đây là thứ mà nàng muốn trao đối với Võ Nha Nhi, nhất định người kia có nghi ngờ thân phận của nàng nhưng hắn không bóc trần, còn dứt khoát thỉnh xin thánh chỉ. Trên danh nghĩa là ban thưởng nhưng thật ra đó là chiêu cáo thiên hạ, người ở huyện Đậu này là thê tử của Võ Nha Nhi hắn.

Lý Minh Lâu nhìn thánh chỉ được đặt trên bàn, phần lễ vật này vượt qua dự kiến của nàng. Nàng cho rằng hắn không bóc trần đã là tốt rồi không nghĩ tới hắn dứt khoát chiêu cáo thiên hạ.

Khóe miệng dưới khăn che mặt của nàng khẽ nhếch lên, con người của Đệ nhất hầu quả thật không tồi. Nàng hạ quyết tâm, tương lai sau khi hắn chết, nàng sẽ nuôi dưỡng binh mã của hắn lớn mạnh, còn bảo dưỡng mẫu thân hắn cho đến cuối đời, còn quá kế cho hắn một đứa con trai để lo hương khói.
--------------------------------

 154. Việc ý nghĩa chẳng phân biệt lớn nhỏ.

Lúc này tri phủ Quang Châu và Quan sát sử đều ngủ lại huyện Đậu, kể cả sứ giả kinh thành.

"Huyện Đậu của chúng ta tuy rằng nhỏ nhưng cũng khá náo nhiệt đấy." Chủ bộ đại nhân nhiệt tình đãi khách.

Các vị đại nhân và chúng quan viên cùng đi xem qua lu rượu lu cháo của huyện Đậu, dưới sự dẫn dắt của Chúc Thông mọi người đi tới nơi tụ tập của đám thương nhân để có thể quan sát được lu rượu róc rách như dòng suối chảy ra từ bốn phía, còn thấy được pháo hoa chất như núi và sân khấu kịch vững chắc.

Trước kia, khi không có việc gì, chỉ cần Võ thiếu phu nhân vui vẻ sẽ cho bắn pháo hoa, xướng tuồng, còn cho vài người rất giỏi lên tung hứng hay diễn ảo thuật, rượu nha, thịt nha có thể tùy tiện ăn uống.
Hiện giờ, nhận được ban thưởng của hoàng đế, một việc vui lớn như này thật không biết nên ăn mừng như thế nào. Chủ bộ không tưởng tượng được ra, cũng rất chờ mong, đám thương nhân cũng chen chúc tới đây, khi tặng quà sinh nhật cho An Đức Trung, Võ thiếu phu nhân vung tiền như rác, nay để tạ ơn hoàng đế không biết thứ gì mới vào được mắt nàng.

Nhưng khiến mọi người ngoài ý muốn là Võ thiếu phu nhân không mời bọn họ uống rượu ăn thịt, cũng không cho bắn pháo hoa suốt đêm không ngừng nghỉ, càng không mua sắm kỳ trân trong thiên hạ.

"Nạn binh hỏa không phải là việc tốt đẹp gì, ta tình nguyện không cần những ban thưởng này, chỉ hy vọng nạn binh hỏa chưa bao giờ xảy ra." Lý Minh Lâu giải thích với chủ bộ. "Còn nữa, bệ hạ mới trải qua đại nạn, việc này thật sự không thể chúc mừng."
Chủ bộ đại nhân bừng tỉnh lại thấy hổ thẹn: "Thiếu phu nhân suy xét chu đáo."

Đương nhiên, Lý Minh Lâu suy xét chu đáo, hiện tại có thánh chỉ, thân phận của nàng đã là thật sự, đáng tin. Công lao được triều đình tán dương, còn có một vị trượng phu một bước lên trời, mặc kệ ở huyện Đậu hay là Hoài Nam đạo thì nàng làm việc gì sẽ không có người ngăn trở, ít nhất là trong khoảng thời gian này sẽ không có ai, nàng không cần phải dựa vào tiền tài mở đường nữa.

Tiêu tiền phải có ý nghĩa.

"Ta không phải người loạn tiêu tiền." Sau khi tiễn chủ bộ ra ngoài, Lý Minh Lâu vừa tiếp tục trò chơi với phụ nhân mắt mù, vừa nói với Nguyên Cát.

Kim Kết đứng bên cạnh bật cười, nhìn tiểu thư nắm chiếc móc nhỏ bằng ngọc trong tay, ngay cả chiếc móc dùng trong trò chơi cũng được làm bằng thứ ngọc tốt nhất, tiểu thư đúng là người không tùy tiện tiêu tiền.
"Phu nhân, đến lượt người đoán rồi." Nàng nhắc nhở.

Phụ nhân mắt mù nắm lấy bàn tay vừa mới nắm chặt của Lý Minh Lâu, dịu dàng cười nói: "Ở đây."

Kim Kết ảo não dậm chân: "Phu nhân lại đoán đúng rồi." Nàng nhấc bút nhìn về phía gương, trên mặt nàng đã có vài nét mực trông thật buồn cười. Nhưng lần này, nàng không cần vẽ lên mặt mình nữa. "Tiểu thư, em phải vẽ lên mặt người."

Lý Minh Lâu cười, hơi hơi ngửa đầu, khăn che mặt nhẹ nhấc lên một góc, lộ ra một phần da thịt trắng nõn nơi cằm. Kim Kết còn chưa kịp nhấc bút thì phụ nhân đã duỗi tay dính một chút mực trong nghiên mực trên bàn. Mắt bà đã mù không nhìn thấy, vốn chỉ định chạm vào che mặt của người đối diện nhưng Lý Minh Lâu đã đến gần, để đầu ngón tay của bà chạm vào mặt mình.

Da thịt trắng nõn dính một chút mực tàu, tỏa sáng lấp lánh.
Kim Kết cười ha ha, tuy rằng phụ nhân không nhìn thấy nhưng cũng cười rất dịu dàng.

Khung cảnh này được họa sư ở bên cạnh nhanh chóng vẽ xuống, sau đó nó cùng với những bức họa được vẽ trước đó được đóng gói kỹ càng, rồi từ Khương Danh dẫn theo mười tôi tớ tố y giản mã (hành trang gọn gàng, cưỡi ngựa đơn giản) đi theo thái giám tuyên chỉ về kinh thành.

"Khương huynh đệ!"

Còn chưa tới cửa thành thì đã có quân hán đứng chờ đã lâu tươi cười tới đón.

Khương Danh không chờ ngựa dừng ổn đã nhảy xuống, ôm vai bá cổ người kia: "Một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã xa cách mấy mùa thu rồi nhỉ?"

"Không chỉ ta ngóng trông các ngươi mà Đô tướng đại nhân cũng đang rất ngóng trông đấy." Quân hán kéo tay hắn. "Đi thôi, nhanh về nhà đi."

Một đám người lên ngựa phi nước đại vào trong thành khiến dân chúng ven đường kinh ngạc chỉ trỏ.
Thấy đám binh sĩ như lang như hổ này, người đi đường nhanh chóng tránh né, hiện tại ở cửa kinh thành có binh tướng canh gác, nghiêm tra mỗi người ra vào, nhưng khi nhìn thấy đám người này, chẳng những không tiến lên quát bảo ngừng lại mà ngược lại còn xua đi dân chúng đang chen chúc.

Quân hán dẫn theo nhóm người Khương Danh chạy như bay qua cửa thành, phía sau vang lên những tiếng nghị luận.

"Đó là ai vậy?"

"Ngay cả thủ vệ trông giữ cổng thành cũng không tra xét."

"Người của La thị à?

"Hiện tại La thị cũng không được như vậy đâu, đây là người của Võ Đô tướng."

"Người ta cầm đao có thể phá nát cửa thành xông vào, ai dám ngăn cản đây?"

Trong đám người có người cười lạnh, có người trào phúng, có người khinh thường, Trung Hậu nghe xong cũng chẳng thèm để ý, thừa dịp thủ vệ còn chưa bắt đầu kiểm tra cũng nhanh chóng đi vào thành.
Tiếng nghị luận đầy trời bên ngoài có như thế nào, Võ Nha Nhi cũng không thèm để ý, sau khi gặp Khương Danh, hàn huyên vài câu thì cho bọn hắn xuống nghỉ ngơi. Đã có quân hán lôi kéo đám người họ xuống xã giao chiêu đãi rượu ấm, cơm ngon canh ngọt còn Võ Nha Nhi thì ngồi trong phòng treo hai tập họa thật lớn kia lên.

Bức họa có kích thước như thật, còn cực kỳ sinh động khiến lão Hồ vừa mới bước vào cũng phải hoảng sợ.

"Ta còn tưởng là có người thật đang ngồi đấy." Hắn hô lên, vừa kinh ngạc vừa tò mò dán lên phía trước, ngón tay thô to chọc chọc vào bức vẽ. "Tại sao lại có thể vẽ giống được như vậy, trên bàn bày gì đây, hồ lô à? Trên hồ lô là gì vậy? Châu chấu à? Mùa đông sao lại có châu chấu?"

Tiếng hô to gọi nhỏ của hắn tràn khắp gian phòng, ngón tay thô to kia nhanh chóng bị người bên cạnh kéo ra: "Đừng dùng tay ngươi chọc vào, cần thận hỏng bức họa."
Lúc này lão Hồ mới đứng thẳng dậy, chẹp chẹp bảo: "Hóa ra hằng ngày thím cũng chơi trò chơi, đang chơi gì vậy? Vẽ lên mặt à?"

Nha đầu bên cạnh cầm bút, trên mặt vẽ tứ tung ngang dọc, vị Võ thiếu phu nhân thì che mặt nhưng lộ ra một góc khuôn cằm đang bị phụ nhân mắt mù duỗi tay dính mực.

Võ Nha Nhi nói: "Giấu móc câu."

Giấu móc câu là gì? Lão Hồ khó hiểu, Võ Nha Nhi cũng không giải thích, tầm mắt hắn lưu luyến hình ảnh trên bức vẽ, nhìn mẫu thân xem xét đồ vật được ban thưởng, nhìn mẫu thân ướm thử châu báu, nhìn mẫu thân vui vẻ cười đùa, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

"Vị Võ thiếu phu nhân này đúng là có tâm." Người đàn ông bên cạnh nói. "Ô Nha, xem ra bọn họ rất muốn hợp tác với chúng ta."

Võ Nha Nhi gật đầu.

"Một khi đã vậy, Ô Nha, ngươi cũng biểu đạt chút thành tâm đi." Một người khác nói.
Thành tâm không phải đã biểu đạt rồi sao? Thánh chỉ còn chưa đủ à?

Người này cười: "Biết ngay là người chưa thành thân không hiểu cái này mà." Hắn hất cằm về phía bức họa." Có đôi khi thành tâm càng được thể hiện ở trong những việc nhỏ."

Võ Nha Nhi cau mày: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như viết thư nhà." Người kia cười nói.

Võ Nha Nhi còn chưa kịp nói lão Hồ đã hô to gọi nhỏ: "Không biết nàng ấy là người hay quỷ, viết thư cái gì, viết như thế nào!"

"Hiện tại không phải vì để nàng tin tưởng Ô Nha tin nàng là Tước Nhi, là tức phụ của mình hay sao?" Người kia giải thích. "Đương nhiên là trước kia viết cho Tước Nhi như thế nào thì giờ cũng viết cho nàng như vậy."

Vậy sao Võ Nha Nhi không phản đối chỉ trầm mặc suy nghĩ.

Người đàn ông đã thành thân biết rõ người thanh niên trước mặt đang suy nghĩ cái gì, hắn cười hắc hắc: "Rất đơn giản, chỉ nói mấy việc vặt râu ria hàng ngày là được, ăn cái gì, nhìn thấy cái gì, trên triều có việc gì mới mẻ, càng dong dài càng tốt."
Đám đàn ông còn lại đều bật cười: "Giả Tam, ngươi lừa gạt tức phụ của mình như vậy đúng không?"

Tầm mắt Võ Nha Nhi lại hướng về bức họa to rộng trải dài trước mặt, người phụ nhân mắt mù không hề nhìn phía trước, mà chỉ chuyên chú nhẹ nhàng ngồi cười hưởng thụ, mặc kệ là lúc nào, tấm mắt bà đều ở trên người vị nữ tử bị quần áo và mặt nạ che đậy.

Nàng có thể khiến mẫu thân tin cậy và ỷ lại như vậy ....

Nếu nàng đã có lòng thành vậy hắn cũng có lòng thành, tương lai nàng chết, hắn sẽ thay nàng nuôi dưỡng binh lính, bảo vệ địa bàn, giữ lại thân phận Võ thiếu phu nhân của nàng, để nàng vẻ vang như lúc sinh thời.

Võ Nha Nhi bước tới gần án thư, ngồi xuống, nhấc bút: "Giả Tam, ngươi nói đi ta viết."

...

...

Lý Minh Lâu có chút ngoài ý muốn khi nhìn bức thư trên mặt bàn.
"Đây là cái gì?" Nàng hỏi.

Thật khó có thứ nào mà tiểu thư không biết, Kim Kết vội cười: "Đây là thư nhà của cô gia viết."

Nguyên Cát liếc nhìn nàng một cái, Kim Kết lè miệng cười hì hì đi ra, Lý Minh Lâu cũng cười, đương nhiên nàng nghe thấy lời Khương Danh nói khi dâng bức thư lên, nhưng mà, cô gia, thư nhà .....

Không nghĩ rằng đời này, kiếp này đã không có Hạng Nam mà nàng còn nhận được thư nhà do trượng phu viết.

Lý Minh Lâu mở thư ra đọc, càng đọc càng buồn cười: "Hắn không phải thật sự coi ta là Tước Nhi đó chứ?"

Nàng đưa thư cho Nguyên Cát.

Nguyên Cát trả lời vấn đề này từ một góc độ khác: "Đúng là chữ viết của Võ Nha Nhi, Khương Danh đã thấy qua chữ của hắn ở công văn hàng ngày trên bàn." Sau đó hắn mới cúi đầu đọc nôi dung, không tự giác cũng bật cười: "Có lẽ vì để người tin rằng hắn tin người là Tước Nhi."
Lời nói tuy rằng lòng vòng nhưng mọi người đều hiểu ý nghĩa.

Lý Minh Lâu đưa tay ôm đầu: "Chẳng lẽ thoạt nhìn ta rất ngu ngốc hay sao?"

Nguyên Cát nói: "Nếu muốn để cho người khác tin tưởng thì đầu tiên bản thân mình phải tin trước đã." Hắn trả bức thư cho nàng, còn bổ sung một câu. "Viết cũng được."

"Nguyên Cát thúc, hôm nay thúc nói khá nhiều nha." Nàng dùng hai tay kẹp bức thư đong đưa, đong đưa. "Người là thê tử như ta phải viết hồi âm cho hắn."

Nguyên Cát nói: "Tiểu thư bảo người khác viết cũng giống nhau."

Lý Minh Lâu nhìn bức thư trong tay, việc như để người khác tin tưởng cho nên mình phải tin trước thế này, Hạng Nam cũng đã từng làm, nàng nhớ đến kiếp trước nhận được những bức thư có nội dung gần giống vậy. Lúc ấy, còn cảm thấy chút cảm tình vụn vặt trong ấy, nhưng hiện tại xem ra thật trống rỗng và nhợt nhạt. Nội dung kia có thể áp dụng cho bất cứ người nhận nào, ừm.....
Vậy cũng không đúng lắm, đời trước những thứ Hạng Nam viết có thể áp dụng cho người và thời gian thích hợp, cũng không coi như lãng phí vì nàng nhớ rõ rất nhiều nội dung.

Lý Minh Lâu buông thư xuống, ngồi thẳng lại: "Ta tự mình viết." Nàng cười với Nguyên Cát. "Chốc lát nữa, Nguyên Cát thúc xem ta viết có được không nhé."

Đua đòi giống như trẻ nhỏ, Nguyên Cát lại bật cười, ánh mắt nhu hòa, từ nhỏ đại tiểu thư đã không có bạn chơi cùng, giờ có Võ Nha Nhi này làm bạn chơi cũng tốt.

Hắn ở bên cạnh nghiền mực, nhìn nàng đưa bức thư người kia gửi trên tay cho Kim Kết để nàng ấy đọc cho phụ nhân mắt mù, bên kia đọc thư, bên này viết thư. Se lạnh dần tan đi, mùa xuân đang tới, trong nhà sáng sủa hơn trước, khiến tâm tình mọi người cũng tươi sáng theo.

Cuối tháng hai lạnh giá dần qua nhưng những cơn gió vẫn thổi hơi lạnh tới.
Hạng Nam bọc áo choàng nhưng vẫn hắt xì, giơ tay xoa xoa mũi.

"Hạng Nam, tức phụ lại nhớ ngươi đúng không." Đồng bạn ở phía sau cười hỏi.

Người này về nhà thành thân, đám đồng bạn trong quân doanh ai ai cũng biết, tân lang mà trở về luôn bị lấy ra để nói giỡn.

Hạng Nam quay đầu lại chỉ cười không nói gì.

"Ngươi đúng là, vội vã trở về quân doanh làm gì? Tưởng đại nhân không phải cho ngươi nghỉ phép ba tháng hay sao."

"Giờ xem đi, vừa trở về đã phải ra ngoài."

"Trời lạnh như vậy mà đường tới Phạm Dương lại quá xa, sao bằng được việc ở nhà ôm tức phụ chứ."

Mấy người đồng hành đuổi kịp vừa cười đùa vừa oán giận.

Hạng Nam chỉ mỉm cười lắng nghe không xấu hổ trốn tránh cũng không quát tháo bảo ngừng mấy lời cười đùa thô tục này lại, hắn lướt qua đồng bạn nhìn về phía sau, ở đó có binh mã cũng với hai chiếc xe ngựa.
"Các đại nhân ngồi trên xe ngựa nhất định không lạnh đâu." Có đồng bạn thì thầm.

Hạng Nam nói: "Ngồi xe ngựa cũng không thoải mái."

Chẳng sợ bên trong có trải đệm chăn êm dày, quãng đường đi từ kinh thành đến Phạm Dương cũng không phải hưởng thụ.

"Bệ hạ đã hạ chỉ cho 12 vệ binh trở về chỗ đóng quân vì sao còn phải phái người đi Phạm Dương một chuyến nữa." Có binh sĩ nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi không biết rồi, trong mắt bệ hạ An đại đô đốc không giống người khác đâu." Người khác cười nói. "Chuyện lớn như vậy, đương nhiên cố ý muốn nói riêng với người kia một tiếng."

Việc An Khang Sơn được ân sủng là sự thật, có một lần nghe nói hắn bị bệnh, hoàng đế và quý phi còn phái sứ giả tới thăm hỏi.

Nhưng lúc này thì không phải vậy, Hạng Nam từng nghe, trước khi đi cấp trên của hắn là Tưởng đại nhân đã nói, trước tiên chuyện này không phải ý của Hoàng đế mà là ý của Thôi Chinh Thôi tướng gia, còn nữa không phải đi nói về vấn đề rút binh mã mà là muốn mời An Khang Sơn vào kinh.
Trong xe ngựa phía sau có 4 vị quan viên, trong đó sẽ có 2 người đi cùng An Khang Sơn vào kinh, 2 người còn lại sẽ tới Phạm Dương thay An Khang Sơn làm tiết độ sứ.

"Sóng ngầm hiện giờ quá mãnh liệt, Võ Nha Nhi ương ngạnh tụ tập binh quyền, người Thôi tướng gia tín nhiệm chỉ có chúng ta thôi." Tưởng đại nhân dặn dò hắn. "Lần này ngươi dẫn theo binh mã, một phần là hộ tống An Khang Sơn hồi kinh, một phần là hộ tống hai vị đại nhân đi Phạm Dương, phía Phạm Dương kia là đầm rồng hang hổ đấy."

Quan viên triều đình luôn tự cho là đúng nhưng đối với quan tướng như bọn họ, phía Phạm Dương có động tĩnh gì thì có thể khiến nhân tâm kinh sợ. Tuy rằng từ khi thi hành chế độ tiết độ sứ đến này, về cơ bản thì quân đội, vệ binh các nơi đều được tiết độ sứ nắm giữ trong tay, nhưng trình độ tư binh lại sâu không lường được nhất là hai nơi. Một là An Khang Sơn tại Phạm Dương ỷ vào việc hoàng đế sủng tín và còn lại là nơi trời cao hoàng đế xa đường xá khó đi, Kiếm Nam đạo.
Nhắc đến Kiếm Nam đạo, Tưởng đại nhân cũng trêu ghẹo Hạng Nam vài câu.

"Tuy rằng mọi người đều cười cợt cậu em vợ của ngươi là tiết độ sứ trẻ con nhưng thật sự Kiếm Nam nuôi quân cực kỳ có thủ đoạn." Hắn lại thành khẩn dặn dò. "Có thể học một chút thôi cũng được lợi rất nhiều rồi, ngươi vừa thông tuệ lại nhạy bén còn có công phu trong người, về sau chắc chắn tiền đồ vô lượng."

Mỗi người đều cho rằng có thể leo lên Kiếm Nam đạo là tiền đồ vô lượng à? Rời khỏi Kiếm Nam thì chẳng làm nên trò trống gì sao? Hạng Nam cười tự giễu. Vốn dĩ Tưởng đại nhân sắp xếp cho hắn hộ tống An Khang Sơn vào kinh nhưng hắn chủ động muốn hộ tống quan triều đình đi Phạm Dương.

Phạm Dương là đầm rồng hang hổ, vậy hắn xông vào đó thì có sao?

"Ấy dà, vậy ngươi phải mất hơn một năm không thể trở về gặp thê tử của mình đấy." Tưởng đại nhân kinh ngạc nói.
Nghe nói người giống như tiên nhân, đương nhiên, điều quan trọng đó là nàng là đại tiểu thư của Kiếm Nam đạo.

"Hiện giờ thế đạo không xong, bệ hạ gặp phải nguy nan, đúng là lúc cần dùng đến binh mã." Hạng Nam nói. "Ta không dám cô phụ hoàng ân."

Là con rể của Kiếm Nam đạo quả nhiên là khác biệt, Tưởng đại nhân cười ha ha đồng ý thỉnh cầu của hắn.

"Hạng thống lĩnh, phía trước là nơi dừng chân của binh lính Phạm Dương." Có thám báo quay lại mang đến tin tức mới đánh gãy Hạng Nam xuất thần.

Hạng Nam nghiêm túc giơ tay làm mấy thủ thế với những người phía sau, vốn dĩ mấy binh sĩ đang nói giỡn lập tức khôi phục lại vẻ túc trọng, chỉnh lại đội ngũ, thông báo cho các đại nhân ngồi trong xe ngựa. Đoàn người bọn họ dài như trường long tiến về phía trước, lướt qua đồi núi là thấy được doanh địa đứng sừng sững trên mặt đất đóng băng.
Hạng Nam đứng trên đồi cao quan sát.

"Binh mã Phạm Dương đúng là không ít." Hắn nhỏ giọng lầu bầu.

Cờ màu bay phấp phới trên doanh địa, binh mã chạy băng băng, một chiếc xe lớn được 20 tráng phó lôi kéo chậm rãi đến, một tòa núi thịt không chờ xe dừng ổn đã bước xuống.

Người hầu thô tráng hai bên không kịp nâng, tòa núi thịt kia ngã lăn xuống mặt đất, quần áo tóc tai tán loạn nhìn rất chật vật.

"Các đại nhân, cuối cùng các ngài cũng tới rồi." An Khang Sơn ngồi luôn dưới đất, không thèm để ý dung nhan của mình, hắn mở miệng khóc lớn. "Bệ hạ và mẹ nuôi của ta rốt cuộc thế nào rồi? Nhi thần nghe mà tâm đau muốn chết."

-------------------------------

 155. Doanh địa cuồng hoan.

Các đại nhân tới từ kinh thành phải phí rất nhiều sức lực mới khuyên bảo được An Khang Sơn đang khóc lại, người hầu thô tráng lại dùng rất nhiều sức lực mới nâng hắn lên xe.
Hắn sửa sang lại dung nhan rồi một lần nữa hành lễ với đám người tới từ kinh thành, sau đó cùng tiến vào đại doanh.

Hộ vệ bên người các đại nhân cũng đi vào còn binh mã đi theo thì có người sắp xếp.

"Chư vị đi đường vất vả." Một quan tướng với khuôn mặt đỏ bừng, chòm râu rậm rạp lớn tiếng nói: "Xin mời đến đây nghỉ ngơi, rượu ngon thịt ngon đã được chuẩn bị."

Hắn tự giới thiệu mình họ Tôn tên là Triết, Hạng Nam bước lên cũng báo danh hào của mình.

"Hạng Nam?" Tôn Triết đánh giá hắn. "Là con rể của Lý đại đô đốc Kiếm Nam đạo à?"

Hạng Nam mỉm cười không phản bác mà chỉ nói: "Hạng Nam Hạng thị của phủ Thái Nguyên."

Tôn Triết cũng không để ý mà bước lên một bước hỏi: "Ngươi đã từng gặp Lý đại đô đốc chưa? Ngươi từng thấy binh mã của Kiếm Nam đạo chưa? Có phải thật sự lợi hại như lời đồn hay không?"
Hạng Nam nói: "Mới vừa thành thân, lại có quân vụ trong người, mỗ còn chưa từng tới Kiếm Nam đạo."

"Tôn đại nhân, không biết ngài đã chuẩn bị loại thịt ngon gì?" Một đồng bạn đứng phía sau Hạng Nam bước lên hỏi. "Có phải thịt sói hay không? Nghe nói quân lính Phạm Dương vũ dũng giỏi săn sói nhất."

Tôn Triết cười ha ha: "Thịt sói mới mẻ thì không có nhưng có thịt sói khô." Hắn vung tay lên dặn dò thân binh. "Lấy thịt sói khô ra để mời các huynh đệ Tuyên Võ đạo nếm thử đi."

Nhóm thân binh hô ứng, Tôn Triết vừa dẫn mọi người đi về một tòa doanh trướng, vừa trả lời câu hỏi của những binh sĩ khác như các ngươi đã ở đây bao lâu, Phạm Dương có lạnh hơn ở đây hay không v...v.... Còn Hạng Nam bị tụt lại phía sau.

"Ngươi hẳn là nên đi theo mấy người Vương đại nhân." Một đồng bạn nhỏ giọng cười với hắn, hất cằm về phía Tôn Triết, khinh thường: "Ngươi đến trước mặt An Khang Sơn có thể nhận được lễ ngộ, chứ đối mặt với đám hán tử thô bỉ này thì ...."
Đến trước mặt An Khang Sơn nhận được lễ ngộ cũng là vì Kiếm Nam đạo như vậy lễ ngộ và thô bỉ thì có gì khác nhau đâu? Hạng Nam cười cười: "Chúng ta vẫn nên ở bên ngoài quan sát thôi."

Quan sát cái gì? Đồng bạn quay trái quay phải theo bản năng.

Đội của bọn họ đã vào hết bên trong doanh địa, phiến doanh địa này rất lớn, có tường gỗ, mương nước bao quanh, có sân bãi thao luyện, giữa sân có không ít binh mã người lên ngựa, kẻ xuống ngựa hoặc đối chiến.

Đây là một doanh địa nghiêm chỉnh, tựa như một tòa thành, nhưng tòa thành này đang sống, bố cục của nó là một chiến trận, có thể tấn công có thể phòng thủ, hơn nữa chỉ cần ra lệnh một tiếng thì cả tòa thành này có thể ngay lập tức cuồn cuộn đi về phía trước....

Còn nữa là về binh sĩ cấu thành nên tòa thành này.
Bọn họ nhìn tòa quân doanh này, binh sĩ trong quân doanh cũng đang nhìn bọn họ.

Đám binh lính xuất hiện trong tầm mắt đều là những người có thân hình cao lớn hùng tráng, người thì xếp hàng tuần tra kẻ thì ngồi xổm trên mặt đất nói giỡn, không thì cũng chơi đùa vuốt ve ngựa chiến, nhưng không một ai là không kiệt ngạo chi khí, ánh mắt đều lập lèo phát ra quang mang u ám.

Đây là một đám binh mã dùng thịt tươi và máu tươi để nuôi dưỡng. An Khang Sơn được hoàng đế tín nhiệm, ngoại trừ giả ngây giả dại thì thứ đóng góp lớn nhất cho sự tín nhiệm ấy là sau khi hắn tới Phạm Dương đã thanh trừ toàn bộ dư nghiệt của Hung Nô ở xung quanh khu vực, còn chấn phục Khiết Đan và vài bộ tộc người khác.

Thứ báo lên triều đình chỉ có công lao, còn quá trình chỉ được lén truyền ra. Binh mã An Khang Sơn hung tàn thích gϊếŧ chóc, dùng các loại âm mưu thủ đoạn nham hiểm như hạ độc, phóng hỏa, lừa gạt, lấy người già, phụ nữ và trẻ em ra để áp chế ...
Trước kia chỉ là nghe nói, đến hôm nay tận mắt nhìn thấy, cảm giác càng khác biệt. Hạng Nam nhìn bốn phía xung quanh, không hề lảng tránh tấm mắt của đám binh sĩ này mà chỉ đảo mắt nhìn thoáng qua.

"Chư vị, doanh trướng ở bên này." Tôn Triết ở phía trước kêu lên. "Hành quân vội vã cho nên chiêu đãi không được chu toàn."

Hạng Nam thu hồi tầm mắt, lướt qua mọi người tiến lên phía trước: "Tôn đại nhân, không có gì chiêu đãi tốt hơn có rượu ngon có thịt ngon trong cái thời tiết lạnh giá này."

Tôn Triết cười ha ha vỗ tay, lửa trại thiêu đốt hừng hực, binh sĩ hùng tráng nâng lu rượu và dê bò vừa được làm thịt ra, lập tức khung cảnh trở nên ầm ĩ.

So với bên ngoài đào hố đốt lửa trại khói lửa mịt mù không có những miếng thịt được xắt chỉnh tề, chén bát bằng được làm gốm thậm chí có người còn trực tiếp xách vò rượu lên uống thì trong doanh trướng náo nhiệt của các đại nhân đồ vật mang ra tinh xảo hơn rất nhiều.
Bên trong doanh trướng được trải nỉ lót tinh mỹ, bàn được chế tạo bằng vàng, trên bàn bày chén bát khay rượu bằng bạc, mỗi góc có chậu than cũng được làm bằng vàng bạc được che đậy bằng l*иg sắt. Đám quan lớn ngẩng đầu có chút nhìn không rõ An Khang Sơn vì bị một tầng kim quang xán lạn bao quanh.

Đó là một tấm bình phong thật lớn làm bằng vàng, cũng không phải được đúc nguyên một khối mà có thêm cả họa tiết lông chim bằng vàng xếp thành.

"Ta nhớ rõ tấm bình phong này là bệ hạ chế tạo cho ngài." Một vị đại nhân nói.

Đây là một thái giám, An Khang Sơn thịnh sủng được ở bên người hoàng đế, có thể cùng ăn cùng ngủ, đám thái giám bên người hoàng đế hắn đều quen thuộc nhưng người này thì hắn không biết.

"Trong cung đình Toàn Hải hoành hành ngang ngược, ta khuất dưới da^ʍ uy, cho nên không thể hầu hạ gần người bệ hạ, An đô đốc không biết ta đâu." Thái giám kia thở dài nói.
An Khang Sơn lại một lần nữa khóc lớn: "Ác tặc Toàn Hải hại bệ hạ của ta phải chịu trắc trở, ta chỉ hận không thể chính tay gϊếŧ kẻ ác kia."

Các đại nhân tới từ kinh thành lại lần nữa khuyên bảo, qua màn khóc lóc mắng chửi, mỹ rượu và thức ăn tinh mỹ được bưng lên, thôi bôi hoán trản (chén qua chén lại) khiến không khí trong doanh trướng trở nên náo nhiệt.

Các đại nhân nói những điều có thể nói về hỗn loạn đã trải qua, An Khang Sơn hỏi về tình huống của những người quen có thể hỏi trong kinh thành. Kể về quá khứ xong, hiện tại An Khang Sơn khóc đỏ mắt uống đỏ mặt, được người hầu hai bên đỡ hắn đứng lên.

"Ta muốn khiêu vũ." Hắn nhấc tay kêu. "Ta phải khiêu vũ cho bệ hạ, ngài thích nhất là ta khiêu vũ, nay bệ hạ không nhìn thấy ta cũng muốn nhảy."

An Khang Sơn tuy béo ụt ịt nhưng lại giỏi ca múa, năm đó đã từng biểu diễn rất nhiều lần khi có yến hội ở cung đình.
Khi đó, bệ hạ mỗi ngày còn thượng triều, mỗi ngày cung đình đều có yến hội, khi đó tứ phương cúi đầu xưng thần, khi đó triều đình thanh minh khí phách hăng hái. Nhớ tới khi đó, lại nghĩ về nạn binh hỏa lúc này, cửa cung bị thái giám cầm giữ, lại còn bị một đám binh tướng như lang như hổ cầm đao thương xua đuổi, khiến cho bốn vị đại nhân ngồi đây cũng không nhịn được bi thúc, vỗ tay hò reo muốn người kia khiêu vũ.

Người hầu thô tráng ngoại trừ có thể nâng An Khang Sơn lên xe xuống ngựa thì ngón tay thô ráp ấy còn có thể đánh đàn bát cổ. Nhất thời, tiếng nhạc tiếng ca vang khắp doanh trướng, cùng với tiếng vỗ tay, dậm chân có tiết tấu. An Khang Sơn giống như tòa núi lượn vòng đung đưa khiến cho toàn bộ doanh trướng cũng như lay động theo hắn.

Toàn bộ doanh địa đều lâm vào không khí náo nhiệt.
Hạng Nam dừng chân nhìn về đám người đang ăn uống vui vẻ rồi lại quay đầu nhìn nơi vừa đi qua, rất nhiều binh lính trong doanh địa đã tới yến hội, cho nên những nơi khác yên ắng hơn rất nhiều.

Hạng Nam thu hồi tầm mắt nhìn xung quanh lại, lướt qua một bức tường gỗ, lật qua một mương nước là một khu khác trong doanh địa, bên này có chuồng ngựa, có doanh trướng thấp bé, đuốc chiếu sáng rất ít, là nơi để quân nhu.

Hắn lặng yên không một tiếng động qua lại, nhấc lên tầm mành của một doanh trướng thấp bé đi vào xem xét. Trong lòng yên lặng tính toán, sắc mặt cũng càng ngày càng ngưng trọng, quân nhu này không giống phải hành quân gấp gáp.

Lúc ấy, thánh chỉ mời Vệ quân vào kinh cứu giá, đó là việc gấp như trời sụp, đám Vệ quân tất nhiên là sẽ giản lược ngựa xe, giống như Võ Nha Nhi dẫn dắt Chấn Võ quân thiếu ăn thiếu mặc xông pha màn trời chiếu đất.
Đám binh mã Hà Nam đạo may mắn còn sống sót kể lại lúc Chấn Võ Quân tới cửa kinh thành đám bọn họ tựa như một đám khất cái.

Còn nữa, những quân nhu này dường như không phải để cung cấp cho binh mã trong doanh địa này.

Hạng Nam đứng lên nhìn về bóng đêm, có tiếng bước chân truyền đến, một đội tuần tra đang tới, hắn linh hoạt trốn tránh giữa khe hở của các doanh trướng rồi thuận tay xốc tấm màn của một doanh trướng trước mặt. Nương ánh sáng từ những ngọn đốc, hắn nhìn thấy bên trong bày biện toàn là cờ xí. Lúc hành quân cần phải có cờ xí, mỗi vệ quân đều có cờ của riêng mình, khi nghênh chiến, khi mở đường v...v.. nhưng mà.

Hạng Nam cúi người kéo một mặt cờ từ bên chân ra, quang ảnh lay động phía sau chiếu sáng vài chữ to, [Thảo phạt nghịch thần Toàn Hải, La Thích Thanh.]
Thánh chỉ lúc trước là do Toàn Hải phát ra, kẻ bị thảo phạt là Thôi Chinh, vì sao An Khang Sơn lại làm loại cờ này?

"Kẻ nào?"

Phía xa có tiếng quát, ngọn đuốc sáng ngời cùng theo tới chiếu sáng toàn bộ bên trong, gió đêm thổi khiến vải bạt phát ra những tiếng phần phật.

Binh sĩ tuần tra nhìn trái rồi nhìn phải không thấy bóng dáng ai khác thì duỗi tay đè lại mành che của doanh trướng.

"Doanh trướng này hỏng rồi, bảo người sửa đi."

"Không cần sửa, sắp không cần doanh trướng nữa rồi."

Gió đêm truyền đi tiếng cười đùa ồn ào.

Tiếng ồn ào ầm ĩ dần tan đi theo tiếng nhạc kết thúc, trước khi An Khang Sơn ngã ngồi xuống mặt đất đã được nhóm người hầu đỡ dậy, hắn phát ra tiếng cười to sung sướиɠ.

Tiếng vỗ tay cùng tiếng trầm trồ khen ngợi lại vang lên từ bốn phía.

"An đô đốc múa thật đẹp." Một vị đại nhân đứng lên, giơ một chén rượu ra trước mặt người kia. "An đô đốc vừa nói thật đáng tiếc là bệ hạ không nhìn thấy. Ta lại có một tin tức tốt muốn nói cho ngài đây, Bệ hạ mời ngài vào kinh, vì vậy ngài lập tức có thể khiêu vũ trước mặt bệ hạ rồi."
An Khang Sơn nhìn hắn hỏi: "Vậy sao? Tề đại nhân, ta có thể tâm tưởng sự thành à?"

Người được gọi là Tề đại nhân cười gật đầu, đưa chén rượu qua: "An đô đốc, mời ngài uống ly rượu mừng này đi."

An Khang Sơn cười ha ha, dưới sự giúp đỡ của người hầu nhận lấy chén rượu.

"Còn nữa, An đô đốc, tại sao không thấy Triệu Lâm Triệu đại nhân?" Tề đại nhân nhìn bốn phía xung quanh hỏi.

An Khang Sơn ồ một tiếng, cũng nhìn mọi người ở bốn phía: "Đi mời Triệu đại nhân tới."

Hóa ra còn chưa tới à?

Có hai quan tướng thưa dạ rồi xoay người đi ra ngoài, Tề đại nhân nhìn về phía tòa núi thịt tiếp tục đề tài vừa rồi: "..... Bên Phạm Dương, đô đốc không phải lo lắng, có Cát đại nhân và Vương đại nhân rồi." Hắn chỉ vào hai người khác đang ngồi trước bàn.

Hai người kia đứng dậy chắp tay gật đầu với An Khang Sơn.
"Bọn họ sẽ thay đại đô đốc xử lý mọi việc." Tề đại nhân nói, lại nhìn người trước mặt cảm thán. "Ngài mau chóng đi kinh thành đi, hiện tại Bệ hạ thật sự rất cần đến ngài, triều đình cũng cần đến ngài, ngài không biết tên Võ Nha Nhi kia đâu, hắn không tốt hơn so với Toàn Hải là bao."

"Võ Nha Nhi à?" An Khang Sơn giơ chén rượu lên. "Hiện tại người trẻ tuổi thật là lợi hại."

Tề đại nhân lắc đầu: "Lợi hại cái gì á, căn bản là không hiểu chuyện."

Mành doanh trướng bị xốc lên, hai quan tướng lúc trước đi ra giờ bước vào hô: "Triệu đại nhân tới."

Tề đại nhân ngừng nói nhìn sang nhưng không thấy người đi vào.

Người đâu?

Quan tướng đứng ở cửa vung tay lên, thứ đồ vật đang xách trong tay rơi xuống người Tề đại nhân.

Việc xảy ra đột ngột khiến Tề đại nhân không kịp phòng ngừa, hắn duỗi tay nhận lấy theo bản năng, thứ đầu tiên cảm nhận là mùi hôi thối bốc ra, vừa cúi đầu nhìn xuống là một cái đầu người đã hư thối đang đối mặt với hắn, dù là mùa đông nhưng vẫn có giòi bọ mấp máy bên trong.
Tề đại nhân phát ra tiếng thét chói tai, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Trong doanh trướng vang lên tiếng cười đinh tai nhức óc.

An Khang Sơn đưa chén rượu lên miệng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

-------------------------

P/s: Chúc mừng ngày Quốc tế phụ nữ 08/03/2023!!!

----------------------------------------