[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 246 - 250

 246. Người thân xa lạ.

Trong sinh mệnh của Lý Minh Lâu, thời gian tồn tại của mẫu thân rất ngắn.

Trong sinh mệnh của Lý Phụng An, Liên Thanh tựa như một đóa hoa tươi, mỹ lệ lại ngắn ngủi, vừa nở rộ đã bị ông cất chứa mang đi.

Liên thị ở Thông Giang trong Kiếm Nam đạo lại càng phảng phất như chưa bao giờ tồn tại cả.

"Ta không hề nghĩ tới." Nguyên Cát cảm thán. "Lúc trước, nhà họ Liên liên tiếp muốn dâng nữ tử trong tộc lên làm vợ kế của đô đốc, còn dùng không ít thủ đoạn, chọc giận ngài ấy, khiến đô đốc đoạn tuyệt qua lại với nhà họ, thậm chí cắt đứt việc kinh doanh của Liên thị tại Ba Thục."

Lý Phụng An là tiết độ sứ Kiếm Nam đạo thủ đoạn tuyệt tình nhà họ Liên chỉ là thương nhân, thật không chịu nổi một kích, cho nên đây là vì sao Liên Tiểu Quân nói nguyên quán ở Thông Giang mà lại buôn bán ở Thương Châu.

Lý Minh Lâu nhìn danh thϊếp: "Ta còn nhớ rõ khiến phụ thân tức giận là vì ngoại tổ mẫu và mấy mợ, mấy dì đe dọa ta, nói rằng tương lai mẹ kế đến sẽ dùng nước nóng bỏng chết ta và đệ đệ."

Từ lúc Liên Thanh mất, Lý Phụng An cực kỳ bảo hộ Lý Minh Lâu, ông nói cho nàng rằng mẫu thân chỉ là đi lên bầu trời trước mà thôi, tuy rằng không thể vẫn luôn ở bên cạnh nhưng bà sẽ ở trên đó quan sát nàng và đệ đệ, tương lai rồi sẽ gặp lại.

Cho nên để càng gần mẫu thân hơn, Lý Phụng An đã dựng cho nàng một lầu gác thật cao. Nàng ở trên lầu cao đó có thể tuỳ thời nói chuyện với mẫu thân, có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, có thể vui vẻ sung sướиɠ không khác gì lúc trước.

Nhưng toàn bộ người bên nhà ngoại đã đánh vỡ mộng đẹp của nàng, làm cho nàng biết, không có mẫu thân là việc đáng sợ như thế nào.

Lý Phụng An giận dữ, ông đoạn tuyệt quan hệ với Liên thị, còn tàn khốc cắt đứt mọi căn cơ gốc rễ nhà họ tại Ba Thục, coi họ thành kẻ thù.

Sau đó, nhà họ không hề xuất hiện trước mắt Lý thị nữa, ở đời trước, cho đến lúc chết nàng cũng không gặp bất cứ ai nhà ngoại cả, cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì của bọn họ.

Nhưng mà cũng tốt, nói vậy sẽ không bị Lý thị liên lụy, có thể bình an mà sống sót.

"Tiểu thư, Liên Tiểu Quân này không phải đã phát hiện ra gì chứ?" Nguyên Cát hỏi.

Đại đô đốc mất, có lẽ Liên thị động tâm tư, mấy nay năm hắn không chú ý tới bọn họ, cũng không phải không có khả năng xuất hiện sơ hở.

Lý Minh Lâu cười cười lắc đầu: "Không phải, người này không nhận ra ta."

Đương nhiên cũng vì ngừa vạn nhất, trước khi Liên Tiểu Quân ngẩng đầu nàng đã tránh đi. Nàng và mẫu thân rất giống nhau, nghĩ đến đây nàng cầm gương lên xem xét: "Nguyên Cát thúc, ta và Liên Tiểu Quân, ai đẹp hơn?"

Nguyên Cát không nhịn được, bật cười: "Đương nhiên, đại tiểu thư đẹp nhất."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Ta không tin, đám nhỏ vừa nhìn thấy Liên Tiểu Quân đã thay đổi cử chỉ, bọn chúng gặp ta cũng chưa từng đâu."

Nguyên Cát cười nói: "Đại tiểu thư và Liên Tiểu Quân không giống nhau, bọn chúng kính sợ đại tiểu thư, còn Liên Tiểu Quân chỉ là khách nhân, chỉ để ngắm nhìn mà thôi."

Lý Minh Lâu cười cười, đương nhiên, nàng không phải thật sự để ý đến mỹ mạo, nàng chưa bao giờ để ý đến điều đó cả. Mà người này lại rất giống với mẫu thân, không biết có phải con cháu trong cùng một chi hay không?

"Đã cho người đi tìm hiểu." Nguyên Cát hiểu rõ tâm tư nàng nên nói, rồi tạm dừng một chút. "Đại tiểu thư muốn tiếp tục bàn với người này về kỳ trân kia à?"

Đại tiểu thư tuyệt đối không phải vì muốn nhận người thân với người nọ, nàng sẽ không vi phạm ý muốn của phụ thân mình.
"Đúng vậy, dù cho hắn không phải họ Liên thì cũng đã thuyết phục được ta rồi." Nàng gật đầu đứng bên cửa sổ nhìn đυ.m tuyết ngoài sân.

Nguyên Cát nhớ đến lời người kia nói, dường như không nói gì quá đặc biệt, không khác gì Hạng Nam.

"Không giống nhau." Lý Minh Lâu xoay người nói. "Hạng Nam nói 'nguy rồi' đó là vì ta hà khắc với thế gia đại tộc và giới quyền quý còn Liên Tiểu Quân là nói ta hà khắc với những người kia bởi ta không có tiền."

Nguyên Cát bừng tỉnh: "Hắn nói 'nguy' ở đây là vì đại tiểu thư không có tiền, cũng không phải vì người hà khắc với thế gia đại tộc."

"Đúng vậy." Lý Minh Lâu nói. "Cho nên, ta muốn xem hắn có biện pháp nào không."

Không có tiền thật sự là nguy cấp lớn nhất ở hiện tại, phải nuôi dưỡng biết bao quân, dân và thành trì, trừ khi thật sự có chậu châu báu mới có thể làm được. Nàng không phải thần tiên, ngược lại còn là một lệ quỷ không thể ngửa mặt nhìn trời, mà để lấy tiền từ Kiếm Nam đạo cũng không phải dễ dàng.
"Vậy được rồi, ta sẽ tìm hiểu tin tức của hắn rõ ràng." Nguyên Cát nói.

Chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Kim Kết che mặt ngó vào: "Tiểu thư, phu nhân hỏi có thể ăn đậu hủ nướng được không?"

Vị phu nhân kia chưa từng chủ động yêu cầu cái gì, rõ ràng là bản thân mình thèm. Nguyên Cát lắc đầu, có lẽ là do tiểu thư chủ động lựa chọn lễ vật, làm Kim Kết phát hiện ra tiểu thư cũng sẽ muốn làm những việc của đám cô nương, cho nên thường thường dẫn dắt nàng làm mấy chuyện vui vẻ.

"Được nha." Lý Minh Lâu nói, nướng đậu hủ cũng không chậm trễ công việc, nàng có thể vừa ăn vừa nghĩ sự tình. "Sang bên này đi."

Kim Kết xốc che mặt lên, vui vẻ thưa vâng, sau đó lại cẩn thận kéo xuống cảnh giác nhìn trái nhìn phải rồi mới chạy bước nhỏ rời đi.

Bởi vì Hạng Nam đến, mang tới kinh hách, những người bên cạnh Lý Minh Lâu tận lực thay đổi toàn bộ, Kim Kết cũng chỉ ở bên người Võ phu nhân, còn mang cả khăn che.
Hiện tại việc che mặt trong thành cũng trở thành nét đặc sắc riêng, bọn nữ tử che khuất mặt mày được mọi người cho rằng mỹ mạo, đương nhiên nếu có người chê cười bảo không có dung mạo như Võ thiếu phu nhân thì chẳng cần phải che mặt, bắt chước làm bừa, bọn nữ tử hoàn toàn không tỏ ra tức giận, mà đáp:

"Mỹ mạo của nô gia không bằng Võ thiếu phu nhân, cho nên thấy xấu hổ mới che đậy dung nhan." Các nàng đáp.

Lời này làm kẻ rảnh rỗi đang cười nhạo kia không có cách nào phản bác, mà bọn nữ tử càng có thể tự nhiên hào phóng, cơ trí thản nhiên.

Tóm lại, che mặt làm bọn nữ tử càng thêm toả sáng động lòng người, vì thế biến thành tục lệ.

Trời tuyết, sau hậu trạch hương khí toả khắp, ở trong phòng ba người ngồi vây quanh bếp nướng đậu hủ cùng các loại thịt khô, mà dưới hành lang trải thảm nỉ lót, đám nam đồng nữ đồng cũng vây quanh bếp lò ăn uống.
"Cẩn thận bỏng tay nhé!" Thỉnh thoảng Kim Kết lại dặn dò vài câu.

Đám nhỏ này đều do nàng phụ trách dạy dỗ, trách nhiệm nặng nề.

Chẳng qua chuyện khác học không được nhưng ăn ăn uống uống là kỹ năng trời sinh của bọn nhỏ, không có đứa nào bị bỏng tay hay bỏng miệng hết, hơn nữa nướng đồ vừa nhanh lại vừa ngon, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ. Sau đó, đám nhỏ nháy mắt khoa tay múa chân một lúc để phân chia thắng bại, hai đứa trong nhóm nâng một khay chạy đến trước mặt Lý Minh Lâu, trúc trắc hành lễ rồi buông khay xuống chạy mất.

"Kim Kết dạy rất tốt." Lý Minh Lâu khen ngợi.

Để tiện ăn uống cho nên Kim Kết đã dịch khăn che sang bên tai, buộc gọn tay áo để nướng đồ: "Là thiếu phu nhân đối xử với chúng quá tốt, bọn nhỏ mới không nghe lời em dạy đâu."

Thấy nội trạch hoà thuận vui vẻ, Nguyên Cát an tâm đi tìm hiểu tin tức, tới tối tin đã được đưa tới.
"Liên Tiểu Quân là con trai thứ ba của thất đường huynh phu nhân." Nguyên Cát báo.

Lý Minh Lâu tự hỏi, mẫu thân mình có mấy vị đường huynh nhỉ? Khi nàng còn chưa nhớ rõ nhà ngoại tổ mẫu có bao nhiêu thân thích thì đã đoạn tuyệt quan hệ với đối phương. Liên thị là một đại gia tộc kinh thương trong nhiều thế hệ.

"Ngoại lão thái gia có 3 huynh đệ, cùng thế hệ phu nhân có tất cả 7 tỷ muội và 5 huynh đệ." Nguyên Cát giới thiệu. "Từ khi phu nhân mất, 3 huynh đệ của ngoại lão thái gia đã phân gia."

Liên Thanh gả cho Lý Phụng An, cả tộc hưởng vinh quang. Lý Phụng An kết thù với Liên thị thì cả tộc lại coi chi này là kẻ thù, vì thế khi tai vạ đến từng người tự bay.

"Tổ phụ của Liên Tiểu Quân là tam lão thái gia, cũng là thúc phụ của phu nhân, đã mang theo người nhà dọn đến Thương Châu. Chuyển đến đây không bao lâu thì tam lão thái gia mất, sản nghiệp trong nhà giao cho Thất lão gia chưởng quản, nhưng trời cao đất lạ, chậm chạp không thể mở rộng kinh doanh.
"Liên thị ở Thương Châu có người trồng trọt, có người đọc sách, nhưng thất lão thái gia kiên trì làm buôn bán không chịu bán của cải hay cửa hàng lấy tiền mặt, chẳng qua thân thể không tốt, nhiều năm như vậy chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ."

"Hiện giờ gặp gỡ chiến loạn, Thương Châu vì ở gần Kinh thành cho nên cũng bị lan đến, buôn bán không được vì thế mới ra ngoài tìm đường sống."

"Nhưng Thất lão gia thân thể không tốt, không thể đi đường, cho nên Liên Tiểu Quân mới ra ngoài đi khắp nơi, mất mười ngày mới tới phủ Quang Châu."

Những tin tức này là do Nguyên Cát thu thập được từ các thương nhân, mà cũng chẳng phải bí mật gì, đặc biệt là đối với những người buôn bán như bọn họ.

Thương nhân vào nam ra bắc, đi qua thành lớn hay trấn nhỏ bởi vậy biết rất nhiều tin tức, nhất là về Liên thị vẫn luôn nổi danh trong giới.
Lý Minh Lâu gật đầu: "Hắn rất biết cách buôn bán à?"

Nên dù ở loạn thế mà Thất lão gia vẫn cho hắn ra cửa.

Biểu tình Nguyên Cát có chút cổ quái: "Liên Tiểu Quân chưa từng ra ngoài buôn bán, cũng chưa từng ra cửa, đây là lần đầu tiên."

Lần đầu tiên? Lý Minh Lâu kinh ngạc nghe.

"Hắn quá đẹp, còn nhỏ khi ra ngoài thiếu chút nữa đã bị bắt đi, sau khi trưởng thành ra làm buôn bán, cũng luôn bị ..... mơ ước." Nguyên Cát nói. "Cho nên chỉ có thể ở trong nhà, lần này hắn ra ngoài, thật ra là để tị nạn. Bởi vì có kẻ quyền quý ở địa phương nhân cơ hội hỗn loạn định cướp đoạt hắn."

---------------------

247. Mỹ mạo là buôn bán.

Bóng đêm buông xuống cũng là lúc phủ Quang Châu cấm đi lại. Binh mã bắt đầu tuần tra, và cũng chỉ lúc này mới làm cho mọi người nhớ đến hiện tại đang ở chiến loạn.
Trong khách điếm, những ngọn đèn dầu được thắp sáng, người ăn cơm, người uống rượu, người nói, người cười, người đàn, người ca còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.

Ngoài cửa tiếng bước chân vọng tới, khi tới gần lại nhẹ dần, đồng thời là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nữ dịu dàng vang lên: "Công tử, đồ ăn của ngài đã lên."

Liên Tiểu Tường bước tới, kéo cửa ra, đưa tay đón lấy, như vị phụ nhân chủ quán đã kịp chen vào rồi: "Để nô gia, để nô gia, đừng làm tay ngài ô uế."

Phụ nhân cẩn thận đặt thức ăn lên bàn, Liên Tiểu Quân ngồi trước bàn nhìn về phía nàng.

"Công tử, đây đều là do nô gia tự tay làm." Phụ nhân đã rửa mặt chải đầu, trang điểm tô son trát phấn, cử chỉ thẹn thùng nói. "Rất sạch sẽ."

Liên Tiểu Quân nói cảm tạ nàng, phụ nhân đỏ mặt tươi cười.
Liên Tiểu Tường bị quên đi vội chen tới nhắc nhở: "Ăn xong, ta sẽ cầm chén đũa đưa xuống bếp."

Lúc này phụ nhân mới lấy lại tinh thần, vội xua tay: "Không cần, không cần, đến lúc đó để nô gia lên lấy là được rồi." Sau đó vội vàng đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên liếc mắt nhìn Liên Tiểu Quân một cái.

Chỉ tiếc là 'vị hạ nhân' đã đi tới chặn tầm mắt lại.

"Rõ ràng đều là công tử." Liên Tiểu Tường cầm đũa lên, bưng bát nói. "Chỉ cần đệ ở đây ta lại thành hạ nhân."

Lời trêu ghẹo này nghe nhiều cũng chẳng còn buồn cười nữa, Liên Tiểu Quân cũng cầm bát đũa bắt đầu ăn cơm.

"Nhưng mà, nhờ phúc của ngươi mà ăn uống ngủ nghỉ đều không tồi." Liên Tiểu Tường há to và cơm. Tuy rằng bọn họ chọn món rẻ nhất nhưng phụ nhân chủ quán lại làm món ăn với chất lượng và hương vị vượt qua giá trị, giống hệt như phòng ở, dùng giá rẻ nhất lại có thể ở phòng tốt nhất.
Đây là giá trị của mỹ mạo.

"Không cần khách khí." Liên Tiểu Quân nói. "Khi bị liên lụy thì đừng mắng ta là được."

Rời khỏi nhà lúc nửa đêm, trốn đông trốn tây không phải trải nghiệm chưa từng có, khi đó Liên Tiểu Tường đâu phải cảm thấy không tồi mà chỉ muốn chửi bới.

Liên Tiểu Tường vội lướt qua đề tài này: "Cũng do hiện tại nhà chúng ta không bằng trước kia, chứ không đệ cũng chẳng cần ra ngoài vất vả như vậy. Nếu không thì cũng phải có mấy chục hộ vệ vây quanh, tựa như khi còn nhỏ ở Thông Giang vậy, đó mới gọi là cuộc sống thần tiên." Nói tới đây, hắn chọc chọc chiếc đũa vào bát, oán hận. "Họ Lý đúng là thiên gϊếŧ."

Liên Tiểu Quân ăn từng đũa từng đũa: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ chúng ta có thể sống cuộc sống thần tiên như vậy cũng là nhờ nhà họ Lý."
Liên Tiểu Tường dùng chiếc đũa muốn chọc vào tay Liên Tiểu Quân: "Đệ nói đệ đi, đẹp như vậy rồi thì đầu óc có thể ngu một chút hay không?"

Liên Tiểu Quân cũng dùng đũa gạt đũa của đối phương ra, bật cười: "Nếu đầu óc ta mà không tốt thì thế gian này sẽ không có mỹ mạo như ta đâu."

Có mỹ mạo mà hồ đồ thật sự sống không lâu được.

Liên Tiểu Tường bĩu môi gắp đồ ăn, nhưng cảm thấy ăn vào miệng không còn mỹ vị nữa: "Dù sao đó là mệnh đệ không tốt, mệnh Liên gia chúng ta cũng không tốt, gia đạo suy tàn còn chưa tính, thiên hạ rối loạn, muốn ăn no chờ chết cũng không được."

Liên Tiểu Quân vẫn vững vàng ăn từng đũa như cũ: "Nhị ca à, thật sự không cần phải hận Lý thị đến vậy đâu."

Người kia bực bội mắng: "Không hận hắn thì hận ai? Do Lý Phụng An khiến Liên thị chẳng còn gì."
"Làm buôn bán không phải vậy sao?" Liên Tiểu Quân nói. "Thành công thì kiếm lời, mà thất bại thì bồi thường. Bồi thường hết gia sản không phải việc thường thấy hay sao"

"Đây không phải làm buôn bán..." Liên Tiểu Tường gõ đũa.

"Đây là buôn bán." Liên Tiểu Quân đánh gãy lời hắn. "Năm đó, Nhị thúc tổ gả cô cô cho Lý Phụng An đó là làm một vụ buôn bán, ngay từ đầu buôn bán cực tốt, chúng ta đạt được lợi nhuận cao, cô cô chết, việc buôn bán gặp phải phiền toái. Chúng ta không thể thỏa thuận mua bán tiếp được với Lý Phụng An, không thể giải quyết phiền toái, nên kinh doanh thất bại, bồi thường cả nhà vào."

Liên Tiểu Tường trừng mắt nắm chặt đôi đũa, còn có thể suy ra như vậy à?

"Có cái gì mà không thể, vạn sự trong thiên hạ này đều là mua bán." Liên Tiểu Quân dùng đôi đũa gắp từng gắp cơm. "Huynh làm buôn bán bị thất bại sẽ hận đối phương à?"
Liên Tiểu Tường hừ một tiếng: "Ta là người của Liên gia, nhà chúng ta làm buôn bán đã mấy thế hệ, quy củ vẫn phải có, đã đánh cuộc thì phải chịu thua lỗ thôi."

"Lúc trước về việc buôn bán của Lục cô cô, là nhị thúc tổ không làm tốt." Liên Tiểu Quân nhìn đĩa củ cải được cắt sợi mỏng đến trong suốt, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui, có thể thấy được người làm rất dụng tâm. "Cũng là vì làm buôn bán với Lý Phụng An có lợi nhuận quá lớn, khiến mọi người đỏ mắt mất đi đúng mực, ngược lại ly tâm."

"Khi đó ta còn nhỏ." Liên Tiểu Tường nói thầm một câu, hắn cũng không biết việc gì đã xảy ra, tự nhiên ngày lành kết thúc, một đại gia tộc to lớn như vậy chỉ sụp đổ trong một đêm, mỗi người chạy trốn một nơi.

"Khi đó, thật sự không nên nghĩ lại kết thân nữa, vốn dĩ đã thân thiết rồi, cô cô không còn nữa thì có hai đứa nhỏ mà." Liên Tiểu Quân nói. "Chỉ cần dụng tâm đối tốt với hai đứa nhỏ thì vững chắc hơn nhiều so với lại đưa người."
Liên Tiểu Tường xì xụp ăn hết đồ ăn trong chén: "Nghe nói, Lý Phụng An không cho nhị thúc tổ tiếp xúc với hai đứa nhỏ kia, cho nên nhị thúc tổ mới nóng nảy."

"Tóm lại vẫn là quá nóng nảy." Liên Tiểu Quân ăn xong một miếng cơm cuối cùng. "Làm buôn bán là như vậy, rút dây động rừng, một bước sai thì toàn bộ đã thua rồi."

Liên Tiểu Tường đứng dậy, thu dọn chén đũa vào khay: "Đúng vậy, chỉ mong lần này chúng ta ..." Hắn rút lấy đôi đũa từ trong tay Liên Tiểu Quân, còn chọc chọc vào mặt đối phương: "Chỉ mong đệ có thể làm tốt được vụ mua bán này."

Liên Tiểu Quân cười: "Đúng, Ta tranh thủ dựa vào khuôn mặt này để làm tốt vụ mua bán này."

Hắn biết mình rất đẹp, nhưng cũng không quá coi trọng mỹ mạo này, người khác có thể trêu chọc, hắn cũng có thể.

"Dựa vào mặt cũng được, chẳng sợ không thành được vụ mua bán này." Liên Tiểu Tường nói. "Thì có thể dựa mặt, làm Võ thiếu phu nhân bảo vệ chúng ta như vậy Liên thị cũng coi như đã hoàn thành một vụ mua bán rồi."
Nói tới đây, hắn bừng tỉnh.

"À à, cho nên đệ mới kiên trì muốn tới phủ Quang Châu để gặp Võ thiếu phu nhân này đúng không."

Trong thiên hạ này, có nam nữ già trẻ nào gặp Liên Tiểu Quân mà không động tâm đâu, Liên Tiểu Tường hạ giọng cười cười:

"Đệ không sợ trượng phu của nàng sao?"

"Nếu ta sợ trượng phu của nàng thì đã đến Lân Châu rồi." Liên Tiểu Quân cũng cười, không phản bác ý trêu ghẹo của đối phương. Hắn nhẹ phẩy quần áo đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nơi những ngọn đèn dầu lập loè. "Phủ Quang Châu này là của Võ thiếu phu nhân."

Trượng phu của nàng không phải chủ nhân của nơi này.

Hắn sẽ không coi mỹ mạo là vinh quang nhưng cũng không lấy đó là sỉ nhục, càng không vì mỹ mạo mà đẩy mình vào nguy hiểm, mà tự bi ai. Hắn cũng không để ý dùng vẻ đẹp bản thân này làm trợ lực, bởi vạn sự đều là buôn bán, đều có thể mang ra buôn bán.
Võ thiếu phu nhân muốn mỹ mạo này của hắn hay thứ khác cũng chẳng ảnh hưởng đến điều hắn muốn.

Ngày hôm sau khi trời mới sáng, người của nàng đã tới khách điếm.

"Thiếu phu nhân cho mời Liên công tử." Bọn họ nói.

Liên Tiểu Quân không thấy ngoài ý muốn chút nào, chỉ lộ ra một nụ cười rồi thưa dạ trước mắt mọi người, nụ cười này khiến người ở đây cũng không ngoài ý muốn.

Nhìn thấy Liên Tiểu Quân ngồi trên chiếc xe ngựa hoa lệ của Võ thiếu phu nhân, phụ nhân chủ quán lệ quang lấp lánh, nàng còn cố ý buộc khăn trùm đầu mới để xuống bếp, giờ vừa đau thương lại vừa vui sướиɠ.

"Liên công tử chính là kỳ trân hiếm có ở thế gian này." Nàng nói. "Nên ở bên thần tiên giống như thiếu phu nhân vậy."

...

...

Liên Tiểu Quân lại một lần nữa đứng ở ngoài gian phòng của Võ thiếu phu nhân, trước mặt vẫn là sa mành che đậy, bọn nhỏ đã chuyển chiếc bàn dài và đệm êm mời hắn ngồi xuống. Đứa này châm trà, đứa kia bày mâm đựng trái cây, đám nhỏ vừa tay chân nhẹ nhàng vừa vui sướиɠ vây quanh bên người hắn.
"Công tử làm thế nào để chứng minh mình là kỳ trân?" Võ thiếu phu nhân ở bên trong hỏi.

Liên Tiểu Quân nhờ người lấy bút mực, rất nhanh đã vẽ một bức họa. Bức họa vẽ một mỹ nhân giấu mặt đứng khuất trong đám mây mù tựa như thần tiên, bọn nhỏ vui vẻ nâng vào cho thiếu phu nhân xem.

Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang mâm chén tới, gỡ xuống một đóa hoa nhung trên đầu một tiểu cô nương đang đứng bên cạnh. Đôi tay xinh đẹp vung lên tựa như con bướm tung bay, sau đó để mọi người đoán xem hoa nhung đang giấu trong chiếc chén nào. Bọn nhỏ đoán trước, Võ thiếu phu nhân ở cách sa mành cũng đoán vài lần nhưng không ai đoán đúng.

Liên Tiểu Quân lại nhờ người mang cầm tới, tình tang vừa đánh đàn vừa hát một khúc ca, mấy chú chim sẻ dạn người đậu ở cành cây trên mái hiên như đang lắng nghe.
Tri phủ đi tới cửa thấy khung cảnh như vậy chỉ biết khϊếp sợ tròn mắt, bạn bè thần tiên từ bầu trời xuống thăm thiếu phu nhân ư?

Hắn ngăn lão bộc muốn vào thông báo lại, sau đó vội rời đi, ném lại tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười của thiếu phu nhân ở phía sau.

Không dám quấy nhiễu nha.

-----------------------------

 248. Buôn bán không cần tiền.

Tài nghệ vẫn luôn được thể hiện đến sau giờ ngọ, Võ thiếu phu nhân mới Liên Tiểu Quân cùng dùng cơm.

Tuy rằng vẫn cách sa mành nhưng nàng nói chuyện với hắn càng lúc càng nhiều. Nàng tựa hồ như chưa ra ngoài nhiều, mà hắn cũng rất ít khi ra cửa, cho nên chỉ có thể nói về những việc xung quanh mình. Ví dụ như khi còn nhỏ cùng người nhà đi xe hoa đăng, bị người ta bắt đi như thế nào.

"Nhà công tử có phải mỗi người đều đẹp như vậy không?" Võ thiếu phu nhân hỏi.
Liên Tiểu Quân nói: "Ta đẹp nhất."

Vừa không làm thấp đi người nhà của mình, cũng ngăn trở ý niệm gọi những người khác tới.

Tiếng cười của Võ thiếu phu nhân truyền tới từ bên trong.

"Nhưng mà có một người đẹp hơn ta." Liên Tiểu Quân lại nói: "Đó là Lục cô cô, chẳng qua bà đã qua đời."

Võ thiếu phu nhân tò mò hỏi về người này, nhưng Liên Tiểu Quân không chịu nói thêm. Chỉ nói là rất đẹp, bởi vì quá đẹp cho nên nhân gian không thể giữ chân được. Xin thiếu phu nhân tha thứ cho hắn, hắn không muốn đàm luận về vị cô cô xinh đẹp mà mất sớm này, giống như đàm luận là khinh nhờn người đã khuất.

Nàng không hỏi thêm nữa, chỉ mới hắn uống trà sau đó hỏi: "Công tử còn sẽ làm gì?"

Hắn thể hiện nhiều tài nghệ như vậy, chỉ cần hắn ngồi ở nơi này đã được coi là một kỳ trân dị bảo, thiếu phu nhân quả nhiên là thiếu phu nhân, không dễ dàng bị hấp dẫn.
"Thiếu phu nhân muốn ta làm gì?" Liên Tiểu Quân hỏi.

Lý Minh Lâu cười cười, nàng không còn hứng thú ngồi với hắn nữa, từ trên người hắn nàng nhìn được, nghe được cũng tưởng tượng được khi còn trẻ mẫu thân sinh hoạt như thế nào.

"Công tử nói mình là kỳ trân, còn nói ta nguy rồi." Nàng hỏi. "Vậy vị kỳ trân đây có thể giải quyết mối nguy của ta không?"

Liên Tiểu Quân gật đầu nói: "Có thể."

"Công tử muốn làm như thế nào?" Lý Minh Lâu hỏi.

Liên Tiểu Quân đáp: "Ta có thể kiếm tiền cho thiếu phu nhân."

...

...

Tống tri phủ đi tới đi lui ở sảnh ngoài, biểu tình khi thì vui vẻ khi thì ưu sầu khi thì căng thẳng, trường sử nhìn mà tâm thần không yên.

"Thiếu phu nhân đánh chết hai vị tiên sinh viết thư kia sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

Tống tri phủ hoảng sợ: "Nói bậy gì đó!" Rồi sửa đúng. "Dù cho hai tiên sinh viết thư kia có bị đánh chết thì cũng không thể nói là do Võ thiếu phu nhân đánh chết, chỉ có thể là do quan phủ chúng ta đánh chết....."
"Bị quan phủ chúng ta định tội xử phạt, do thể nhược không chịu nổi mà chết." Trường sử cũng mở lời sửa đúng lại.

Võ thiếu phu nhân không thể tuỳ tiện đánh chết người, quan phủ cũng không thể, mọi việc nhất định phải như có danh nghĩa thì mới được xuất binh.

Tống tri phủ hừ một tiếng, lắc lắc tay áo, ngồi xuống ghế.

"Vậy rốt cuộc hai tiên sinh viết thư kia ra sao rồi? Đại nhân đi gặp thiếu phu nhân về, sao lại ưu sầu như thế?" Trường sử hỏi.

Tống tri phủ vẫy tay với hắn, ý bảo tới gần rồi nhỏ giọng nói: "Ta chưa gặp được hai tiên sinh viết thư kia, nhưng bên thiếu phu nhân lại có thêm một người khác."

"Gì mà thêm người khác?" Trường sử khó hiểu.

Tống tri phủ ý vị thâm trường nói: "Một vị thần tiên."

...

...

Tống tri phủ và trường sử nhìn chằm chằm ở cửa, khi sắc trời chạng vạng, một chiếc xe ngựa đi ra khỏi hậu trạch không bao lâu đã trở về.
Hai tiểu lại theo sát bên xe ngựa cũng vội nhảy vào nha môn.

"Đó là đi khách điếm đón tuỳ tùng của Liên Tiểu Quân và hành lý." Bọn họ thấp giọng nói. "Thiếu phu nhân còn thanh toán tiền trọ cho bọn họ, tuỳ tùng kia nói về sau sẽ vào ở nơi này."

Tống tri phủ nhắm mắt lại, xua tay với hai người nọ: "Đừng nói như vậy, không thể nói như vậy."

Lời còn chưa dứt thì lại có một tiểu lại từ phía sau chạy tới, nhỏ giọng báo: "Bên thiếu phu nhân đã bố trí gian nhà gần hoa viên, nói rằng cho khách ở."

Tống tri phủ đưa tay đỡ trán.

"Thật sự đẹp như vậy à?" Trường sử tò mò hỏi.

Ba tiểu lại đều gật đầu.

"Ở khách điếm người ta nói, người này chỉ có ở trên bầu trời mới có thôi."

"Tiểu nhân vừa mới đi tới gần hậu trạch nhìn thoáng qua, công tử kia đang đi qua cầu đá, chỉ quay đầu lại liếc tiểu nhân một cái, quả thật đẹp giống như một bức họa."
Tống tri phủ không nghe nổi nữa, xua bọn họ đi: "Ai còn dám hồ ngôn loạn ngữ ta đánh gãy chân."

Đám quan lại súc cổ chạy mất.

Trường sử nhỏ giọng hỏi: "Vậy là người kia lấy mĩ mạo tự tiến cử ư, thiếu phu nhân cứ như vậy nhận lấy à?"

Tống tri phủ không đành lòng nghe nữa: "Đừng nói khoa trương như vậy!"

Nhưng sự việc không chỉ khoa trương như lời nói. Ngày thứ hai, xe ngựa của Võ thiếu phu nhân được mười mấy hộ vệ bao quanh đi ra khỏi cửa. Khi dân chúng vây lấy hô to 'Võ thiếu phu nhân', màn xe bị gió nhấc lên, lộ ra một người đẹp như thiên tiên, nhưng lại là đàn ông.

Mỹ nam tử này ngồi trong xe ngựa của Võ thiếu phu nhân, được hộ vệ của nàng vây quanh đi vào cửa hàng, tửu lâu, mua sắm các loại hàng hóa, ăn nhậu chơi bời, dẫn tới cả thành oanh động.
"Dân chúng đều đang nói, hoá ra ngoại trừ võ nghệ, thuyết thư, hát tuồng, vẽ tranh, ảo thuật thì mỹ mạo cũng có thể tự tiến cử." Trường sử nói những gì nghe được trên đường cho tri phủ nghe. "Có người cảm thấy như vậy không ổn, cũng có người cảm thấy đó là đương nhiên. Người cảm thấy đương nhiên đại đa số là nữ tử, nói dĩ vãng đám đàn ông luôn dùng mỹ nhân là lễ vật để tặng, vậy phụ nữ cũng có thể nhận được lễ vật là mỹ nhân ..."

Hai tay Tống tri phủ chống đầu, cuối cùng không nghe nổi nữa, hạ tay xuống vỗ vào đầu gối, đánh gãy lời hắn: "Ngươi đừng nói nữa, việc này có cái gì mà bàn say sưa đến vậy. Thiếu phu nhân, nàng chính là một thiếu phu nhân, là phụ nữ có chồng. Đầu tiên một gã Hạng thị chạy tới quấn quýt si mê, giờ lại đến một vị Liên mỹ nhân. lần này nàng không đuổi đi mà còn giữ lại, cho ở trong nhà."
Trường sử tựa như thất thần lại tựa như đang suy nghĩ gì đó: "Đại nhân, hai tiên sinh viết thư kia trông thế nào?"

Hai tay đang đặt trên đầu gối của Tống tri phủ lại vỗ mạnh lên trán một lần nữa, giấu mặt vào tay áo.

Nhưng mặc kệ hắn không muốn nghe đến đâu thì bên người thiếu phu nhân có một mỹ nam tử làm bạn đã thành sự thật mà người người đều biết. Khi thiếu phu nhân đi quân doanh xem binh mã, gặp quan lại ở phủ nha để nghe bàn mọi việc về dân sinh, hay thậm chí xem sổ sách đều có Liên Tiểu Quân này ở bên làm bạn.

"Mấy ngày nay, công tử thấy thế nào?"

Tuy rằng ngày ngày làm bạn nhưng khi ra cửa Võ thiếu phu nhân đã lại dùng khăn che mặt một lần nữa, khi ở nhà nói chuyện vẫn cách tấm mành như cũ, nàng không triển lộ khuôn mặt trước Liên Tiểu Quân.

Liên Tiểu Tường cho rằng, đây là nàng tự biết xấu hổ, lúc trước có rất nhiều nữ tử cũng vì mỹ mạo của Võ thiếu phu nhân mà che mặt.
Liên Tiểu Quân không có bất cứ suy đoán gì, tuỳ ý không nghĩ, không hỏi. Sau khi nghe thấy người phía trong sa mành hỏi chuyện, hắn buông chén đũa xuống.

"Ta đã nắm bắt được đại khái." Hắn nói. "Trước tiên sẽ làm một vụ mua bán giải quyết việc bức thiết nhất cho thiếu phu nhân đã."

"Mua bán gì?" Võ thiếu phu nhân hỏi.

Liên Tiểu Quân đáp: "Mua lương."

Ăn uống quả thật là vấn đề bức thiết nhất cũng là nguy cơ lớn nhất. Lương thảo cho quân dân của phủ Quang Châu càng ngày càng eo hẹp, nếu không có đủ tiền để tính toán tỉ mỉ và sắp xếp chu đáo thì chỉ sợ sẽ dẫn đến khủng hoảng.

Lý Minh Lâu ở bên trong cũng buông chén đũa xuống: "Công tử yêu cầu bao nhiêu tiền?"

Liên Tiểu Quân cười nói: "Ta không cần thiếu phu nhân ra tiền, chỉ cần cho ta 500 cường binh hãn tướng làm hộ vệ là đủ rồi."
Cuối cùng sau tấm rèm che truyền đến tiếng cười của nữ tử.

"Công tử có thể hoàn thành mua bán như vậy, quả nhiên là trân bảo."

Nếu không thành thì Liên Tiểu Quân không phải là bảo nữa.

Lời nói là con dao hai lưỡi, bên này khen, bên kia là châm biếm.

"Thiếu phu nhân này thật là tàn nhẫn." Liên Tiểu Tường vừa thu dọn tay nải vừa oán giận. "Đệ đã ở cùng nàng nhiều ngày như vậy, thế mà còn đuổi đệ ra ngoài, không chút thương tiếc ra ngoài gian nan, khó khăn biết bao."

Liên Tiểu Quân nhìn gương, duỗi tay sờ sờ mặt: "Xem ra nàng không coi trọng mỹ mạo của ta rồi."

--------------------------

 249. Chậm biến tiệm sinh (Dần dần thay đổi)

Trước khi Liên Tiểu Quân thể hiện bản lĩnh nào khác, thì dân chúng chỉ nhìn thấy mỹ mạo của hắn thôi.

Liên Tiểu Quân lại ra cửa, hắn ngồi xe ngựa của Võ thiếu phu nhân, còn có thêm 500 tướng sĩ mang giáp nặng, nghe nói là ở phủ Quang Châu không thú vị, muốn đi nơi khác để giải sầu.
Thương nhân khác phải bỏ tiền ra mới được binh mã phủ thành hộ tống, Liên Tiểu Quân chỉ cần dựa mặt là được.

Tri phủ trốn sau cửa nhìn người kia rời đi, hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Đại nhân không hỏi thiếu phu nhân một chút xem Liên Tiểu Quân này đi đâu à?" Trường sử cũng núp ở phía sau nhỏ giọng hỏi.

"Ta cần gì phải quan tâm hắn đi đâu." Tri phủ phất tay áo. "Tốt nhất là đi luôn đi, đừng trở về."

Võ thiếu phu nhân làm việc gì hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ làm nhưng điều mà nàng dặn dò thôi.

"Cũng không biết đại nhân ngài sợ cái gì nữa." Người hậu cận có chút coi thường, vừa cởi quan bào cho tri phủ vừa nói: "Võ thiếu phu nhân tốt như vậy, chi phí ăn mặc ở xa hoa lãng phí, nhưng không hề có tính tình của đám tiểu thư quý tộc gì."

Bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng nổi giận, đám nhỏ kia được mang về làm người hầu, chẳng làm tốt được việc gì, nàng cũng chỉ cười không để ý, ngược lại còn nắm tay dạy bọn chúng đọc sách viết chữ.
Còn việc bắt hai tiên sinh viết thư bên đường hay nhận lấy một mỹ nam tử đành đàn, ca hát, tìm người nói chuyện thì đâu phải chuyện lớn.

"Ngươi không hiểu, nhân tài như vậy mới đáng sợ." Tri phủ nói. "Bọn họ có chí hướng lớn."

Người có chí hướng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu ngươi cản trở chí hướng của người đó thì tất nhiên sẽ không lưu tình.

Liên Tiểu Quân không đi dạo trong thành Quang Châu, lời ong tiếng ve trên đường cũng ít đi nhiều. Tuy rằng hiện giờ ngoài cửa nhà Võ thiếu phu nhân có không ít nam tử trẻ tuổi ăn mặc ngăn nắp mặt mày sáng rọi đi tới đi lui nhưng không thấy ai được nàng mời vào cả. Tri phủ cảm thấy có chút may mắn khi Liên Tiểu Quân tự tiến cử, bởi một mỹ nam tử như vậy ở thế gian này không có nhiều lắm.

Người như vậy trước tiên lọt vào mắt Võ thiếu phu nhân thì đám có chút ít tư sắc không đáng bàn đến. Huống chi chính bản thân nàng đã có mỹ mạo của tiên nhân.
Không biết Võ Nha Nhi kia bộ dạng như thế nào? Hẳn là chẳng ra gì đúng không, tri phủ còn ngầm suy đoán, như vậy có thể thấy được Liên Tiểu Quân đi rồi, hắn nhẹ nhàng không ít.

Cuộc sống của tri phủ thật ra vốn dĩ rất nhẹ nhàng, tuy rằng thoạt nhìn hắn rất bận, làm lụng vất vả ngày đêm ra ra vào vào không ngừng. Chứ thật ra cũng chỉ không ngừng ngày đêm ra ra vào vào mà thôi.

Có việc cần giải quyết thì đám người Võ thiếu phu nhân và Nguyên Cát sẽ bàn bạc, mà thực thi làm việc thì lại có nhóm binh tướng và quan lại. Mọi người không phải người tài ba gì, nhưng ai cũng có sở trường riêng, được phân công làm việc, giống như đàn kiến, số lượng nhiều thì việc gì cũng có thể làm được, chỉ cần đồng tâm hiệp lực.

Khi bàn bạc công việc hắn sẽ ở đó, khi thực thi hắn cũng sẽ ra mặt, cũng chỉ như vậy mà thôi, thật ra hắn là vật bài trí.
"Đại nhân đừng cảm thấy vật bài trí là vô dụng." Võ thiếu phu nhân dẫn người dọn dẹp lại nhà kho, nàng chọn lựa trang sức tinh mỹ cẩm tú hoa lệ sau đó đưa cho Nguyên Cát đi bán.

Quan thương phủ Quang Châu đã sớm không có tiền, vẫn luôn dựa vào nàng chống đỡ, nhưng nàng cũng không có tiền, nhà kho ở huyện Đậu đều đã bán sạch không, điều này nàng không hề gạt tri phủ.

"Chuyện của chúng ta, bản thân chúng ta cần phải biết rõ"

Nàng coi tri phủ hắn là người một nhà, giống như Vệ Vinh huyện lệnh huyện Đậu kia. Vì thế khi lúc này Tống tri phủ gặp Vệ huyện lệnh sẽ không sợ lão già kia luôn bày ra bộ dạng ngài không hiểu đâu, chỉ có ta và thiếu phu nhân mới là người một nhà.

"Tượng thần trong miếu có hữu dụng không? Nhưng dân chúng lại không rời bỏ được, ý niệm của mọi người đều đặt hết vào đó." Võ thiếu phu nhân nói. "Đặc biệt là loạn thế như hiện tại, người người hoảng sợ. Đại nhân đây là định thần châm, có ngài ở thì thiên hạ này sẽ ở, quan phủ sẽ ở, là nơi dân chúng dựa vào. Ngài chính là đầu, một người mà không có đầu thì sẽ chết."
Hắn liên quan đến sinh tử của toàn bộ phủ Quang Châu này nha, tri phủ tự hào lại xấu hổ hỏi: "Vậy thiếu phu nhân, người là gì?"

"Ta à, là hộ vệ, không cho người khác hại ngài, không cho bất cứ kẻ nào chặt đứt đường sống của dân chúng phủ Quang Châu." Võ thiếu phu nhân cười nói.

Tri phủ cũng cười, cuộc sống này thật tốt.

"Đại nhân, đại nhân không tốt rồi." Có tiểu lại vội vội vàng vàng chạy vào hô. "Có rất nhiều người muốn rời khỏi phủ Quang Châu."

Nói đùa à, hiện giờ có thể tìm được một nơi an toàn là chuyện vô cùng may mắn rồi, nơi đào nguyên tiên cảnh mà mỗi người đều hướng tới, ai nỡ rời đi đây?

Tri phủ không tin, dân chúng phủ Quang Châu cũng không tin, cho đến khi mọi người thấy ngựa xe trên đường bị ủng đổ thì mới sợ hãi.

Những người này dìu già dắt trẻ, ngồi trên xe đi trước là già trẻ lớn bé, ở giữa là những chiếc xe lôi kéo dụng cụ, còn phía sau là trâu ngựa gia súc.
Hộ vệ cưỡi ngựa, phụ nhân tiểu thư ngồi xe, vυ" già nha đầu đi bộ khiêng theo bao lớn bao nhỏ, váy áo hoa lệ, vàng bạc châu thoa đong đưa dưới ánh mặt trời. Bên trong chiếc xe chòng chành có cả tiếng chim chóc kêu to, trong màn xe một con mèo trắng nhỏ chạy ra, nhảy xuống, một đám nha đầu đuổi theo khiến đường phố vốn tắc nghẽn càng thêm hỗn loạn.

Đây chỉ là một nhà.

Người của một nhà đi ra ngoài mà có thể làm tắc cả một con phố, chỉ có thể là đại tộc ở phủ Quang Châu, mà làm gì có người nào không quen biết nhà này.

"Các lão gia Điền gia, mấy ngài muốn ra ngoại thành dạo chơi à?" Người qua đường kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta phải đi rồi." Mấy lão gia Điền gia ngồi trên lưng ngựa bọc áo choàng lớn đáp.

Đi? Đi là có ý gì? Người qua đường ồ lên, nhưng hỏi tại sao thì những vị này không nói, dù là thủ vệ cửa thành hỏi cũng không nhận được câu trả lời.
"Không phải phủ Quang Châu vẫn luôn ra vào tự do hay sao?" Tôi tớ Điền gia chất vấn. "Chẳng lẽ hiện tại đã bắt đầu kiểm tra đối chiếu sự thật cấm ra vào rồi à?"

Trước mặt bao người, lời nói gói vàng, thủ vệ không dám nói gì khác, chỉ có thể thả cho nhóm người này ra khỏi thành.

Tri phủ đứng trên tường thành, hai tay nắm chặt.

"Đại nhân, không chỉ có bọn họ, Liêu gia cũng tới rồi." Nhóm quan lại bên người nhỏ giọng hô.

Tri phủ quay đầu lại nhìn, bên này cửa thành ngựa xe như nước rời đi, bên trong thành lại đến một đám người mênh mông, vẫn cả tộc dìu già dắt trẻ xe nhiều ngựa tráng rời đi như cũ.

Vào những lúc này, đại tộc càng sợ chết, nhưng đột nhiên bọn họ vứt bỏ điền trạch chạy ra bên ngoài thì có nghĩa là ở nơi này không còn đường sống.

Hai thế gia đại tộc ra khỏi thành, toàn bộ phủ Quang Châu bị quấy đυ.c.
Tri phủ không thể ngồi nhìn mặc kệ nữa.

"Điền thất gia, Liêu tam gia, hai người có ý gì đây?" Hắn đi xuống tường thành, dò hỏi hai lão gia đứng đầu hai nhà.

Hai lão gia kia vừa cung kính lại vừa đau thương: "Chúng ta nghe theo lời dặn dò của đại nhân, không giao không được đồng ruộng, thuế đất thì rời khỏi phủ Quang Châu."

Đe doạ à? Cho rằng hắn sẽ sợ bọn họ hay sao? Ai sợ còn không nhất định đâu, thế đạo này không phải như trước kia nữa rồi.

Tri phủ bình thản nói: "Mấy người phải rời khỏi thì cũng đừng chen lấn ở cửa thành, người ra người vào nhiều, các người đi thành từng nhóm đi."

Hai vị lão gia kia thu lại thái độ cung kính, sửa lại thành ngày xưa nói gì thì nay theo vậy.

"Phủ Quang Châu chưa từng yêu cầu việc hạn chế bao nhiêu người ra khỏi thành, nếu muốn chúng ta đi thành từng nhóm vậy xin mới tri phủ đại nhân thông cáo chuẩn tắc đi. Bao nhiêu người mới có thể ra khỏi thành, vượt qua bao nhiêu thì không cho phép ra khỏi thành, cũng là để có quy củ chúng ta làm theo." Bọn họ vừa lễ phép vừa lạnh lùng nói.
Quy tắc này nói đơn giản thì đơn giản, nói phiền toái thì phiến toái, bởi tính như thế nào, phân loại ra sao? Dưới bao nhiêu người thì có thể ra khỏi thành, trên bao nhiêu người thì không cho phép ra khỏi thành .... Đây không phải là việc ra một cái quy tắc mà đây là việc lớn chưa xảy ra, giờ xuất hiện đột nhiên sẽ dẫn đến những suy đoán, nghi ngờ và hỗn loạn.

Tri phủ không thể làm chủ, cũng không dám làm chủ. Hắn nhìn hai người trước mặt, lại nhìn ngựa xe đang chen chúc ở cửa thành, rồi nhìn đám người ùa tới từ nơi xa, ồn ào, náo động, kinh sợ dân chúng...

Có thể khiến cho mọi người hoảng sợ không chỉ là binh lính hung ác mà còn có đám quyền quý với khuôn mặt nho nhã, lịch sự.

Phủ Quang Châu xảy ra chuyện rồi!

----------------------

 250. Nói về việc trước mắt.
Tri phủ không thể cũng không dám ngăn cản những người này ra khỏi thành.

Nhìn thấy tri phủ lui bước, những người này cũng không hề hùng hổ doạ người, bọn họ là kẻ sĩ phong nhã có lễ có nghĩa.

"Nếu người quá nhiều khiến quan phủ khó xử thì chúng ta sẽ dựa theo lời đại nhân nói, đi thành từng nhóm thôi." Bọn họ hoà khí nói. "Phủ Quang Châu là nhà của chúng ta, chúng ta không muốn để châu phủ khó xử, dân chúng bất an."

Điền gia, Liêu gia nói được thì làm được, hiện tại người Điền gia đang ra khỏi thành, người Liêu gia chen chúc ngoài phố lập tức lui về.

Người Điền gia cũng không tập trung hết ở cửa thành nữa mà lùi lại, cứ cách một khoảng thời gian một nhóm người lại đi ra. Cưỡi ngựa, ngồi xe, gia súc vội vàng lôi kéo hành lý, tuy rằng vẫn sẽ dẫn tới chen chúc nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, cửa thành lập tức không ủng đổ nữa, nhưng ...
"Bọn họ đi thành từng nhóm như vậy, ngược lại còn khiến khủng hoảng kinh sợ càng lan ra." Trường sử đứng ở cửa thành cười khổ.

Dù cho đi từng nhóm từng nhóm, nhưng mỗi khi thế gia đại tộc đi ra ngoài đều hấp dẫn người chú ý, một truyền mười.

Lúc trước tình huống ủng đổ ở cửa thành và chen chúc trên đường phố không phải ai cũng nhìn đến, việc ủng đổ kia chẳng qua sau một đêm là sẽ qua thôi, nhưng hiện tại đi từng nhóm như vậy thì mỗi ngày đều có người ra khỏi thành, mỗi người qua lại đều có thể nhìn thấy.

"Nhanh đến xem đi, đây là người của Liêu gia."

"Lời đồn không sai rồi, bọn họ đang chuyển nhà."

"Trời ạ, bọn họ muốn đi đâu?"

"Vì sao bọn họ lại rời đi?"

"Chẳng lẽ còn có nơi nào an toàn hơn nơi này của chúng ta à?"

"Hoặc là nơi này của chúng ta không còn an toàn nữa?"
Tiếng nghị luận tản ra theo từng nhóm người rời đi kia, đường phố càng thêm ủng đổ, dân chúng hoảng sợ bước đến ngăn đón dò hỏi.

Người Điền gia và Liêu gia không hề nói là do phủ nha hà khắc. Người bị ngăn lại hoặc được dò hỏi đều nói 'không biết đây là do tộc trưởng quyết định', hoặc là nói dân cư châu phủ đông đảo, bọn họ không muốn đoạt cơ hội sống sót của bá tánh nữa. Đó là lời khách khí, còn không khách khí thì hàm súc nói phủ Quang Châu không còn thích hợp cho bọn họ sinh sống nữa.

Lời hàm hồ luôn là nguồn gốc dẫn đến sự nghi ngờ, không nói rõ có đôi khi còn làm người sợ hãi hơn.

Quan viên lớn bé ngồi đầy trong đại sảnh phủ nha, có người cau mày có người ủ rũ, có người tức giận, có người bi phẫn.

"Gì mà nghe theo lời đại nhân nói, bọn họ rõ ràng là cố ý."
"Bởi vậy, trong thành có vô số lời đồn đãi."

"Thiếu phu nhân và đại nhân hao phí bao nhiêu là tiền tài, binh mã tre già măng mọc dùng biết bao nhiêu máu thịt mới trấn an được dân chúng, để phủ Quang Châu cùng với một nửa Hoài Nam đạo vững vàng ..."

"Bao nhiêu tiền hả? Đến bây giờ phủ Quang Châu hao phí tổng cộng số tiền ...."

"Dư đại nhân, Dư đại nhân, đây là lời cảm thán, không phải bảo ngài tính toán hạn ngạch, ngài nhanh ngồi trở lại đi."

Chúng quan viên nghị luận sôi nổi, ngoại trừ vài cá nhân đang thất thần thì đề tài của mọi người đều xoay quanh việc Điền thị và Liêu thị rời khỏi phủ Quang Châu.

"Không chỉ là Điền Thị, Liêu thị." Một vị trầm giọng nói.

Lời này khiến đại sản đang ồn ào trở nên đình trệ.

"Ngoài thành...." Một người đứng trước dư đồ, đưa tay muốn chỉ điểm...
"Tại sao lại có hai tấm dư đồ?" Một thanh âm chen vào hỏi.

Mọi người cùng nhìn về một hướng, ở một góc đại sảnh, nơi đó không phải chỗ ngồi của mấy vị quan với chức vụ thấp kém mà là nơi Võ thiếu phu nhân ngồi.

Trước kia, không có người nào xem nhẹ Võ thiếu phu nhân cả, hiện tại lại càng không. Nàng không hề che đậy diện mạo, mặc váy cẩm y nhạt màu, chẳng cần phải trang điểm hay đeo châu thoa, mái tóc đen nhánh cùng khuôn mặt tuyết trắng của nàng đã là thứ hoa lệ nhất thế gian, không cần phối sức cũng có thể khiến nàng sáng rọi.

Võ thiếu phu nhân thường xuyên ngồi nơi đó, lúc này phía sau nàng còn có thêm hai người.

Một lão nhân tuổi đã quá nửa trăm với vẻ mặt nhìn thấu thế sự nhưng ánh mắt lại lén lút đảo quanh, một tráng niên với biểu tình kiệt ngạo nhưng không thể che giấu được dáng vẻ phù phiếm vô căn vô cơ, hai người đều mặc thanh bào.
Mọi người tò mò nhìn bọn họ, mà bọn họ cũng mờ mịt quan sát mọi người, tựa như không biết mình là ai, vì sao lại ở chỗ này, ở chỗ này làm gì.

Nghe náo nhiệt đến thất thần, Khương Lượng bật thốt ra lời, hỏi vấn đề cũng thật ngu ngốc, giống như đồ nhà quê chưa hiểu việc đời. Lưu Phạm ngồi bên cạnh hận đến ngứa răng, cảm thấy thật mất mặt.

Võ thiếu phu nhân không nói gì, ánh mắt vị quan viên kia cũng không chút coi thường đồ nhà quê mà còn nghiêm túc giải thích cho lão: "Tấm này là dư đồ của Hoài Nam chúng ta." Nói xong hắn còn chỉ chỉ sang một giá bình phong khác. "Nơi kia còn một tấm dư đồ, đó là dùng trong quân, dư đồ phủ Quang Châu."

Khương Lượng đứng dậy, chắp tay nói cảm tạ rồi ngồi xuống, vị quan viên kia tiếp tục nói.

"Tưởng thị ở Cố Nguyên, Phú thị ở Lượng thôn, còn có Tiêu thị ở Dương Châu, họ đến từ nơi khác đã mua một nửa Kỳ thôn." Hắn duỗi tay chỉ vào dư đồ Hoài Nam đạo. "Những nhà này cũng đang chuẩn bị khởi hành, đã thả ra tin tức."
Tri phủ ngồi giữa phòng thở dài nặng nề: "Hiện tại đã rõ ràng, những người này liên hợp lại với nhau."

Thế gia rời đi sẽ không chỉ có mấy nhà này, bọn họ đang lặng lẽ quan sát, chờ đợi thời cơ lửa cháy đổ thêm dầu.

"Phản ứng của dân chúng ra sao?" Tri phủ hỏi.

Chư quan trong phòng từng người đứng lên đáp lời, biểu tình và lời nói đều trầm trọng như nhau.

"Hôm qua có 130 người rời khỏi thành theo Liêu gia."

"Dân chúng tiến vào phủ Quang Châu theo danh sách hôm qua đưa tới đã giảm gần 300 người."

"Các thương nhân cũng rời đi, hơn nữa còn truyền tin tức ra ngoài, rất nhiều thương nhân đang trên đường tới đây lập tức lôi kéo hàng hoá chạy đi."

Đây mới là việc khiến người đau đầu nhất, các thương nhân hành tẩu bốn phương, là nhóm người có thể tản ra tin tức nhanh nhất.
Vị quan phụ trách quản lý các thương nhân đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với tri phủ: "Đại nhân, nếu còn như vậy thì bên trong phủ Quang Châu sẽ hỗn loạn mất."

Có ngươi khác cũng đứng lên thi lễ: "Đại nhân, hẳn là nên nói chuyện với đám thế gia đó."

Lại có rất nhiều người đứng lên nói nên nghe theo kiến nghị này, cũng có người đứng dậy phản đối.

"Đây là mục đích của bọn họ." Một viên quan cao lớn thô kệch nói. "Điều bọn họ muốn đó là phủ Quang Châu loạn lên, bức bách đại nhân cúi đầu với bọn họ, đó luôn là thủ đoạn của đám thế gia này."

Những quan viên ở đây đều rất quen thuộc với nó, người nói là vị quan chưởng quản đất đai, nhưng bởi vì phần lớn quan viên đều đến nơi khác nhậm chức, kẻ chân chính khống chế đất đai đó là các đại gia tộc kéo dài nhiều thế hệ ở địa phương. Đám quan viên mới đến nhậm chức trước hết là phải tới bái phỏng, thăm hỏi những gia tộc này, nhận được sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể yên ổn cầm quyền, mọi người theo nhu cầu, ngươi tốt thì ta cũng tốt.
Đây cũng là quy củ mặc định của quan viên và hào tộc địa phương từ trước cho tới nay.

Cho nên, lúc này quan phủ duỗi tay đòi tiền, muốn lương thực với thế gia. Đám người kia sẽ cho nhưng đồng thời muốn dùng khoản đóng góp này để đổi lấy ích lợi mà họ mong muốn. Tri phủ cự tuyệt, quy củ kia bị đánh vỡ, thế gia đại tộc không làm nữa, nhất định phải dạy cho quan phủ một bài học.

"Nếu ở trước kia thì thủ đoạn đó còn dùng được, nhưng hiện tại là loạn thế." Một vị quan khác cũng đứng lên vung tay áo. Bởi vì loạn thế là chinh chiến, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh chiến đấu, tận tay chạm vào máu tươi, cho nên người cũng thô lỗ hơn. "Bọn họ căn bản không dám thật sự rời khỏi phủ Quang Châu của chúng ta."

Vì vậy, hiện tại chính là so xem ai nhẫn nhịn tốt hơn, xem ai cúi đầu trước tiên.
Ý kiến của chúng quan viên chia thành hai phe, bắt đầu tranh luận.

Tri phủ đưa mắt nhìn về Võ thiếu phu nhân đang ngồi ở một góc, nàng vẫn không nói gì như trước, vậy để hắn ra quyết định.

"Trước không cần để ý bọn họ, xem bọn họ có thể rời đi được bao nhiêu." Hắn nói. "Tăng mạnh binh mã tuần tra, trấn an dân tâm."

Đem toàn bộ binh mã phô diễn ra ngoài, xem ai có thể diễn tốt nhất, chiếm được cảm tình nhất.

Nghị sự tan đi, Võ thiếu phu nhân trở về nội trạch, từ đầu đến cuối nàng không hề đưa ra ý kiến, chỉ đến cuối cùng khi đề cập đến binh mã, Nguyên Cát mới đứng dậy tỏ vẻ hết thảy cẩn tuân theo sự sắp xếp của tri phủ đại nhân.

Nàng đi trở về, Khương Lượng và Lưu Phạm cũng đi theo.

Võ thiếu phu nhân vừa đi vừa nói chuyện với Nguyên Cát, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, Khương Lượng và Lưu Phạm đều có thể nghe được, nhưng thấy xấu hổ không dám nghe, bồn chồn không yên, mỗi người đều suy nghĩ miên man.
Đột nhiên, nàng quay đầu lại hỏi: "Hai người từ kinh thành tới đây, chứng kiến nhiều hơn so với ta, vậy hai người nói hiện tại binh mã phủ Quang Châu ở Đại Hạ có thực lực thế nào?"

Có lẽ đám thế gia gây náo loạn làm Võ thiếu phu nhân bất an, Khương Lượng này này kia kia, không trực tiếp trả lời, còn Lưu Phạm không hề khách khí, dứt khoát nói: "Trước mắt, tạm thời xếp hạng thứ 2 hoặc thứ 3."

Võ thiếu phu nhân tò mò hỏi: "Đứng đầu là ai? Ai có thể cùng chúng ta tranh xếp hạng thứ 2?"

Lưu Phạm nói: "An Khang Sơn đứng đầu, hiện tại Kiếm Nam đạo đứng thứ 3, nhưng tương lai có thể đứng thứ 2."

Võ thiếu phu nhân nói: "Là tiết độ sứ trẻ con kia à?"

Người vẫn luôn không nói chuyện, giờ lại đoạt lời của Lưu Phạm: "Thiếu phu nhân chớ chê cười, đúng là vì đứa trẻ tiết độ sứ này Kiếm Nam đạo mới có khả năng đứng hàng thứ 2. Nếu đứa bé kia không cầm được tiết độ sứ, hoặc là muộn 2 tháng mới bắt được thì đừng nói là thứ 2, thứ 3 hay thứ 4 cũng không có vị trí của nó đâu."
Võ thiếu phu nhân à một tiếng: "Vậy sao? Đứa nhỏ cầm được tinh tiết trước 2 tháng lại quan trọng như vậy à."

Lưu Phạm đập tay một cái: "Đúng là như thế, cái gọi là sớm một bước, từng bước sớm, muộn một bước, chờ ba năm."

Khương Lượng không chịu thua kém: "Nếu không bắt được tinh tiết sớm như vậy, thì cũng không thể vì tạ ơn mà lên đường nhập kinh, trước khi phản loạn có thể điều binh khiển tướng, cũng sẽ không vừa lúc tiến vào Sơn Nam Tây đạo, có thể bài binh bố trận ngăn chặn phản quân đặt chân vào Tây Nam..."

Bọn họ vừa bắt đầu trò chuyện đã thấy Võ thiếu phu nhân quay đầu lại cười, trong nháy mắt đất trời như băng tuyết trong suốt, tiếng nói đột nhiên im bặt.

Có ai có thể nhìn thấy nụ cười này mà không thất thần đây?

Võ thiếu phu nhân mỉm cười xoay người bước đi, để lại hai người họ vẫn đứng tại chỗ.
"Chu U vương phong hỏa hí chư hầu mới có được một nụ cười của mỹ nhân." Khương Lượng đưa tay vuốt râu lẩm bẩm: "Không nghĩ rằng Khương Lượng ta một câu đã có thể làm được."

---------------