[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Q3: Chương 263 - 265

Quyển 3 - Hoài Nam có chủ

263. Mọi việc đã được giải quyết.

Thái giám lấy ra eo bài, thánh chỉ, hoa văn hoàng long vàng rực quấn quanh, hộ vệ với áo giáo hoàn mỹ cùng lệnh kỳ cấm quân bay phấp phới phía sau.

Tuy rằng không quen biết vị thái giám này, thánh chỉ cũng chưa được mở ra nhưng chẳng cần phải xác minh nữa, hết thảy trước mắt đều là sự thật.

Võ thiếu phu nhân không chỉ là Võ thiếu phu nhân nữa, mà là Sở Quốc phu nhân, hơn nữa không chỉ có lệnh phong, nàng còn có đất phong, là lệnh chưởng quản.

Ngoại trừ khác danh hiệu thì nàng đã là tiết độ sứ của Hoài Nam đạo.

Từ giờ trở đi, Võ thiếu phu nhân là chủ nhân của Hoài Nam đạo, quan viên ở đây do nàng quản lý, tiền thuế nơi này do nàng thu nhận, binh mã nơi này do nàng điều động, dân chúng nơi này do nàng bảo vệ.

Tri phủ chỉnh lại quan mũ, sửa lại quần áo, ra lệnh một tiếng: "Bắt lấy Hoàng thị cùng đồng phạm!"

Lúc này binh mã xông lên, đám hộ vệ nhà họ Hoàng không biết phải làm sao, sôi nổi tước vũ khí cúi đầu. Dân chúng không còn hoảng sợ nữa mà thay bằng phẫn nộ, đâu đó còn vang lên tiếng hô gọi 'bắt hay lắm!'.

Hoàng lão thái gia ngồi dưới đất, ôm tấm biển trong tay, không hề khóc thảm cầu xin nhận tội, cũng không giận dữ phản bác. Ông dường như không thấy ở bên người, đám nam nữ già trẻ nhà họ khóc khóc kêu kêu chạy loạn, ngón tay chỉ biết mơn trớn vài chữ 'Đại thiện nhân' trên tấm biển.

Có binh sĩ đưa tay kéo ông lên, lấy đi tấm biển đó, ông cũng không giãy giụa mà tựa như gỗ mục cứng đờ bị người nâng dậy, khi đi qua trước mặt nàng, ông ngẩng đầu cười ha ha.

"Võ thị! Hoàng thị bại." Đôi mắt ông vằn lên, hung hăng nhìn nử tử vẫn ngồi trên lưng ngựa. "Bại không bởi vì ngươi! Mà bại ở loạn thế! Bại ở ông trời!"

Nếu không phải loạn thế, một võ phụ như nàng làm sao có thể được phong cáo bái tướng, nếu không phải do ông trời, thì một võ phụ như nàng làm sao có thể là đối thủ của Hoàng thị bọn họ được.

Lý Minh Lâu nhìn ông gật đầu: "Ông nói đúng, thắng thua có đôi khi thật sự do ông trời định đoạt, điều ta có thể làm đó là nỗ lực làm người thắng mà thôi."

Đời trước, với thủ đoạn như vậy Hoàng thị tất nhiên sẽ như cá gặp nước ở Hoài Nam này, tựa như Hạng thị vậy, bọn họ có thể sống xuôi gió xuôi nước, bọn họ là người thắng. Mà nàng, Lý Minh Lâu, Lý thị là kẻ thua.

Đời này, nàng muốn sống thì nàng chỉ có thể là người thắng mà thôi, để cho đám người muốn nàng chết kia biến thành kẻ thất bại.

Tri phủ bước lên đứng trước mặt Hoàng thái lão gia, phẫn nộ nói: "Nói mê sảng gì vậy? Ông trời cho ngươi làm phản tặc à? Ông trời cho ngươi gϊếŧ bá tánh ư? Hơn một trăm mạng người đó! Mạng của Hoàng thị các ngươi là mạng còn mạng của bọn họ thì không sao?"

Dứt lời, hắn khoát tay.

"Tự làm bậy không thể sống! Mang đi!"

Giữa khung cảnh người nhà ồn ào hô quát gào khóc, mắng chửi người nhà hại người nhà, Hoàng lão thái gia cười lớn bị binh sĩ kéo đi.

Một đội binh mã vào gia trạch Hoàng thị để điều tra tróc nã, cùng lúc đó, một toán binh mã khác cũng chạy khắp thành, trong tay quan tướng đi đầu có cầm danh sách, niêm phong điền trang, gia sản cùng với truy nã thân hữu của Hoàng thị.

Việc lùng bắt này không chỉ ở nội thành phủ Quang Châu mà chắc chắn đã quán triệt trong toàn bộ thành trì mà phủ Quang Châu quản hạt.
Mưu phản là tội liên lụy đến toàn bộ 9 tộc, với 7 vị lão gia đứng trước cửa Hoàng thị, sắc mặt họ trở nên trắng bệch, trong lòng đang kiệt lực lật giở gia phả, tự hỏi cho dù hiện tại không có nhưng tổ tiên trước kia đã từng kết thân với Hoàng thị hay không?

"Thiếu phu nhân." Một vị lão gia thật sự không kiểm đếm được, đành xoa mồ hôi bước đến trước mặt Võ thiếu phu nhân. "Không, Sở Quốc phu nhân, ta thật sự không biết Hoàng thị có qua lại với phản quân Mã Giang còn định mưu đồ bí mật."

Những người khác cũng vội bước đến, sôi nổi hô 'chúng ta cũng vậy', 'chúng ta thật sự không biết'.

Võ thiếu phu nhân trấn an bọn họ: "Nếu các vị biết thì hiện tại cũng sẽ không đứng ra tố cáo Hoàng thị."

Mấy người không khỏi kích động, liên tục gật đầu đáp 'đúng vậy, đúng vậy'.
Có một vị suy xét chu đáo hơn, gật đầu vài cái rồi vội lắc đầu:

"Không đúng, không đúng, nếu chúng ta biết, lúc ấy sẽ lập tức đi tố cáo rồi! Tuyệt đối sẽ không để sự việc phát triển đến mức này!"

Những người khác cũng giật mình lại lần nữa theo sau hô 'đúng vậy, đúng vậy'.

Võ thiếu phu nhân bật cười, như trăm hoa đua nở.

Dưới ánh mặt trời, trong bầu không khí ồn ào, máu tanh này, những kinh sợ trong lòng mỗi người tức khắc tiêu tan. Mấy vị lão gia chỉ biết bàng hoàng, bọn họ nhất định bị quỷ mê hồn rồi mới có thể bị khuôn mặt già nhăn nheo của Hoàng thị kia dụ dỗ.

Cũng may, hiện tại quay đầu lại kịp thời, lên bờ bình an.

So với 7 nhà may mắn này, những thế gia khác trốn trong nhà chỉ biết kinh sợ, run rẩy, chửi rủa Hoàng thị hãm hại bọn họ. Nếu bọn họ chuyển nhà theo kế hoạch thì chẳng phải cũng có âm mưu gây rối, trở thành phản tặc hay sao?
Ai ngờ đám binh mã chỉ biết đánh giặc kia lại nhìn chằm chằm bọn họ, thông tin bất cứ ai ra vào phủ Quang Châu lại có thể nắm rõ ràng đến như vậy.

Ai có thể nghĩ được Hoàng đế sẽ phong phu nhân cho nàng, còn thưởng cả một đạo hạt.

Trong lúc binh mã tràn ra bắt giữ trong thành, nhóm quan sai cũng đang tiếp tục truyền lệnh, không phải là Võ thiếu phu nhân của Chấn Võ quân tróc nã phản tặc nữa mà là Sở Quốc phu nhân.

"Bệ hạ phong Võ thiếu phu nhân là Sở Quốc phu nhân, chưởng quan Hoài Nam đạo."

"Sở Quốc phu nhân có lệnh, tróc nã dư đảng của phản tặc Hoàng thị."

"Người không liên quan không được đồn thổi, không được gây bạo động, ai vi phạm sẽ xử lý theo tội đồng đảng."

Án của Hoàng thị này đề cập đến quá nhiều người, binh mã xuất hành, tiếng phá cửa, tiếng la khóc liên tục đến khi bóng đêm buông xuống.
So với bên ngoài ồn ào thi nội trạch của Võ thiếu phu nhân vẫn yên tĩnh như thường.

Vào đông, dưới hành lang, đèn mỹ nhân rạng ngời, hoa mai trước cửa sổ đã nở rộ, mà ở tiểu hiên bên cửa, Khương Lương và Lưu Phạm đang ngồi đối ẩm, có hai tiểu đồng ngồi một bên hâm rượu.

"Rốt cuộc phong thư kia là thật hay giả?" Lưu Phạm chợt hỏi.

Khương Lương đã say, mắt lờ đờ mông lung, uống hết chén rượu trong tay mới nói: "Thật hay giả thì có gì quan trọng? Đừng để ý chi tiết râu ria."

Đó mà là chi tiết râu ria à? Phong thư kia là bằng chứng mấu chốt để định tội.

Khương Lượng cười khà khà, hỏi Lưu Phạm: "Mật thám kia là thật đúng không? Công tử nhà họ Hoàng giấu giếm mật thám là thật đúng không? Mã Giang có tâm tư kích động Hoàng thị là thật đúng không? Hoàng thị muốn cướp, chiếm lấy phủ Quang Châu cũng là thật đúng không?" Lão buông tay. "Vậy phong thư kia còn quan trọng à?"
Lưu Phạm muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, hắn có thể ly gián, thuyết phục đám thế gia kia, bằng ngôn từ chính nghĩa, đâu giống Khương Lượng này, vậy mà dám lẻn vào nhà họ Hoàng trộm thư còn giả tạo bằng chứng. Loại hành vi này, thật sự khiến hắn không thể chấp nhận được.

"Loại hành vi này thì làm sao?" Khương Lượng gắp một đũa đồ ăn. "Loại hành vi này có thể bình ổn châu phủ đang rối loạn, bảo vệ muôn vàn dân chúng phủ Quang Châu, hành vi này của ta có hơi hướm của Phạm Thư và Tần Chiêu Tương Vương còn gì."

Lưu Phạm phì một tiếng,

Khương Lượng chậc chậc khua chén rượu: "Người trẻ tuổi à, không cần nghĩ nhiều như vậy, hiện tại ngươi đang làm môn khách, vậy hành vi nên có của môn khách là gì? Đương nhiên ăn lộc của quân thì phải chia sẻ nỗi lo lắng của quân chứ, còn việc này đúng hay sai, dân chúng thấy thế nào, sau này sách sử để lại đánh giá ra sao, là việc để quân cân nhắc."
Lưu Phạm không tán đồng nhưng lại không thể phản bác, hắn rõ ràng miệng lưỡi như kiếm nhưng trước lão già xảo quyệt này, luôn bị gập ghềnh, vấp ngã.

Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng cười của bọn nhỏ, nghe được tiếng hô 'Kim Kết tỷ tỷ phát kẹo' thì hai tiểu đồng bên này nhanh chóng bỏ xuống bầu rượu, vèo chạy đi.

Nhưng mà cũng may, một lát sau hai đứa nhỏ ôm một vốc kẹo vui vẻ trở về.

"Chuyện gì vui vẻ như vậy hả?" Khương Lượng cười hỏi.

Một đứa nhếch miệng cười: "Kim Kết tỷ tỷ nói, thiếu phu nhân được hoàng đế phong là Sở Quốc phu nhân."

Khương Lượng và Lưu Phạm cùng kinh ngạc, hai người bọn họ đã xong việc vì thế trở lại nội trạch ẩn đi công trạng, không biết tiếp theo xảy ra điều gì.

Vậy ra Võ thiếu phu nhân được ngự phong là phu nhân, hơn nữa được còn được dùng Sở làm phong hào, Hoài Nam đạo là cố đô nước Sở xưa, tuy rằng chưa từng nhìn thấy nội dung thánh chỉ cụ thể nhưng Khương Lương và Lưu Phạm lập tức đoán ra được,
Khương Lương đứng dậy, đến bên cười sổ đón gió đêm vuốt râu híp mắt cười dài: "Quả nhiên, quả nhiên, ánh mắt ta bất phàm, theo đúng chủ nhân rồi."

Ngôn ngữ sắc bén của Lưu Phạm hồi phục ngay lập tức: "Ta và lão là bị người tóm vào, nhớ không."

Khi hai người bắt đầu đấu khẩu, đứa nhỏ ở bên bỗng nhắc nhở: "Thiếu phu nhân mời hai vị đến quan nha nghị sự."

...

...

Đêm nay, chính sảnh phủ nha còn trang trọng hơn so với trước kia, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, đại khái bởi vì vừa mời cử hành nghi thức nhận thánh chỉ.

Bọn quan viên đứng yên trong phòng nhìn Võ thiếu phu nhân đứng ở cửa.

Tri phủ không ngồi xuống mà cúi người thi lễ: "Kính mời Sở Quốc phu nhân."

Lý Minh Lâu bước qua ngạch cửa cao cao của phủ nha, lướt qua chúng quan viên đứng trang nghiêm ở hai bên, không đi về trong góc như trước mà nàng hướng về phía trước, bước chân đi đến nơi cao nhất, nơi đó có đặt một chiếc ghế dựa to rộng.
Từ hôm nay trở đi, ghế ngồi của Sở Quốc phu nhân là nơi đứng đầu trong công đường phủ nha.

---------------------------

 264. Có an có ủi.

Chư quan đều mỏi mệt, mỏi mệt này đã đạt tới đỉnh điểm.

Thân thể mỏi mệt là thứ yếu, chủ yếu là tinh thần.

Những việc này phát sinh quá đột nhiên, rồi phát triển ngoài dự đoán.

Không nghĩ rằng nhóm thế gia phản kháng lại hung hãn đến như vậy, bức bọn họ không thể không cúi đầu.

Càng không thể nghĩ đến Võ thiếu phu nhân không chỉ không cúi mà còn muốn chém hết đầu nhóm thế gia.

"Phu nhân, trước mắt 308 nhân khẩu của Hoàng thị ở phủ Quang Châu đã bắt được toàn bộ." Tri phủ cầm danh sách nói: "Đại lao không chứa được nhiều người như vậy nên đã chuyển sang quân doanh, mặt khác còn thân tộc của Hoàng thị ở các nơi cũng đang bắt giữ và truy tra."
"Ruộng đất và cửa hàng của Hoàng thị đều đã niêm phong." Một quan viên khác nói. "Các thế gia tham dự vào vụ án này cũng đều đã niêm phong, chờ thanh tra. Điền gia, Liêu gia cũng đã cho người đuổi theo bắt."

Từng người từng người thông báo về tình hình tiến triển trước mắt.

Lý Minh Lâu nói: "Chư vị vất vả rồi."

Tống tri phủ cùng chư quan vội nói: "Đó là trách nhiệm của hạ quan."

Vẫn là những người quen thuộc nhưng vị trí ngồi đã thay đổi, cảm giác mang đến cũng khác nhau, không khí trong phòng có chút căng thẳng.

Tống tri phủ thở dài: "Trong lúc bắt giữ Hoàng thị mọi người mới biết được, nhà này vốn dĩ không thật sự muốn hòa đàm với chúng ta, một mặt vui vẻ trò chuyện, một mặt tiếp tục kích động, còn để Đào Nhiên đi trước mặt bệ hạ vu oan hãm hại."

Hoàng thị sụp đổ, phe cánh cũng bị định tội mưu nghịch, người nhà không thể chung lòng, còn chưa bắt đầu thẩm vấn thì người sau tiếp bước người trước khai báo hết mưu đồ bí mật và kế hoạch của Hoàng lão thái gia, ý đồ thoát tội.
Lúc này, Tri phủ mới biết được tính toán chân chính của đối phương, hóa ra lão già kia định diệt trừ phủ nha bọn họ.

Lý Minh Lâu nghĩ một chút, nói: "Ta có lời xin lỗi với mọi người, ta cũng không muốn hòa đàm với bọn họ, chuyện này ta không nói với các vị."

Tri phủ cùng chúng quan viên vội đứng lên, hô loạn. "Phu nhân đang nói gì vậy!", "Ý hạ quan không phải vậy!", "Hoàng thị quá gian xảo cho nên mọi việc làm của phu nhân đương nhiên phải cẩn thận và bí mật."

Bọn họ tỉ mỉ tự đưa ra lời giải thích, nhưng Lý Minh Lâu lại không hề nhận.

"Thật ra cũng không liên quan gì đến chuyện cẩn thận hay bí mật." Nàng nói. "Là bởi vì các vị không dám."

Hoàn cảnh có chút xấu hổ, nên nói tiếp thế nào đây?

"Ý của ta không phải xem thường các vị." Nàng nói tiếp. "Đây chỉ là ý tưởng của chúng ta không giống nhau, ngay từ đầu ta đã không muốn hòa đàm với bọn họ, bởi vì trước đây ta đã cùng các vị đại nhân nói rồi, phủ Quang Châu chỉ có thể có một thủ lĩnh, ý là thủ lĩnh này không chỉ là người, mà là tín niệm của mọi người."
Tầm mắt nàng đảo qua chư quan đang có mặt ở đây.

"Giống như chư vị đang ngồi đây, chúng ta đều đồng lòng muốn bảo vệ phủ Quang Châu, bảo vệ bá tánh, chúng ta là một thể thống nhất."

Trong lòng bọn quan viên thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vẫn là một thể thống nhất, là người một nhà là tốt rồi, bọn họ cười ngượng ngùng ngồi xuống nghe Lý Minh Lâu nói tiếp.

"Những thế gia kia sẽ không là một thể thống nhất với chúng ta được, thái bình thịnh thế còn dễ nói, nhưng ở loạn thế như hiện nay, nếu thực sự có nguy hiểm tiến đến, bọn họ sẽ phải suy xét rất nhiều, một khi có người ly tâm, hỗn loạn từ bên trong còn đáng sợ hơn so với việc kẻ địch công kích."

Tống tri phủ gật đầu: "Việc lần này là một ví dụ, nhìn xem, đám thế gia kia quấy nhân tâm hoảng sợ như thế nào."
Bọn quan viên sôi nổi gật đầu: "Không sai, thật ra bọn họ không phải vì chuyện thuế ruộng." "Đúng vậy, vì muốn đổi lấy ích lợi lớn hơn." "Đương nhiên, mỗi người đều vì lợi ích của bản thân, chúng ta làm việc cũng vì lợi ích, nhưng xem bọn họ đi, vì lợi mà gì cũng dám làm." "Đó là phát rồ rồi, không có điểm dừng gì cả!"

Nói qua mấy câu, mọi người đã thích ứng với bầu không khí này, cũng không hề vì người ngồi trên ghế chính là nữ tử mà không biết phải làm sao. Loại bầu không khí này bọn họ còn cảm thấy thuận buồm xuôi gió nữa cơ, trong phòng càng thêm náo nhiệt.

"Cho nên á, phu nhân vẫn cẩn thận và giữ bí mật nhất." Trường sử đứng dậy khen.

Lý Minh Lâu cười với hắn, trường sử thản nhiên ngồi xuống dưới ánh nhìn sắc nhọn như mũi tên vây quanh của chư quan.
"Ta chỉ thấy nhiều mà thôi." Lý Minh Lâu nói.

Lời tang thương này phát ra từ một nữ tử trẻ tuổi với dung nhan kiều nộn ... có khác gì tư thế của tiên nhân đâu.

Đám chư quan sôi nổi mỉm cười gật đầu theo.

Nàng không hề để ý bọn họ có tin hay không, 10 năm loạn thế ở đời trước đã từng xảy ra rất nhiều việc phát rồ đến không thể tưởng tượng được. Đặc biệt là thế gia quyền quý, có gia tộc suy bại vì loạn thế mà cũng có gia tộc vì loạn thế mà càng thêm lớn mạnh. Bọn họ nắm trong tay quyền trọng thế đại, quan hệ rộng rãi cho nên dễ dàng mang dã tâm, mà dã tâm càng lớn thì sẽ khiến lực lượng của bọn họ càng mất đi khống chế. Lúc ấy cả phủ Thái Nguyên thiếu chút nữa đã bị hủy trong tay một đại tộc.

Nay, nàng đã có đề phòng với thế gia, tại loạn thế, bọn họ như ngựa mất cương, nàng sẽ không để bọn họ khống chế thành trì trong tay nàng.
"Bọn họ muốn đi thì đi đi, chuyện kích động bá tánh, ta cũng không nên so đo vì dù sao chúng ta cũng ăn gạo thóc của bọn họ."

"Phủ Quang Châu rối loạn, chúng ta hao phí chút tình thần trấn an, đây cũng coi như nhân quả báo ứng."

"Nhưng khi dân chúng của Lương thôn bị cướp gϊếŧ, chuyện này không còn giống trước nữa."

Nghe nàng nói tới đây, bọn quan viên trong phòng dừng cười cợt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nàng nói: "Khi đó mặc dù còn chưa xác định việc này do Hoàng thị làm nhưng trong chuyện này Hoàng thị là người dẫn phát, bọn họ cần phải chết."

Cho nên, về căn bản nàng không hề muốn hòa đàm, mà để môn khách tới gặp, trước là mê hoặc đối phương, ý nghĩa chân chính phía sau là sưu tập chứng cứ để đẩy Hoàng thị đến chỗ chết.

Tiếp đó mới có một loạt sự việc của ngày hôm nay, trừ bỏ ngoài ý muốn được phong thành Sở Quốc phu nhân ra.
"Tống đại nhân, các vị là mệnh quan triều đình, lạc chỉ quân tử, dân chi phụ mẫu, trị dân như tử.*" Lý Minh Lâu nói. "Con cái dù ác cũng là con cái, các vị thân phụng hoàng mệnh, có trách nhiệm giáo hóa, gặp được việc thế gia gây rối khó có thể chống cự, các vị sẽ muốn hòa đàm, muốn khuyên nhủ, muốn trấn an mà không phải động sát niệm. Ta nghĩ dù các vị có biết những tặc tử kia là người của Hoàng thị chỉ sợ cũng không muốn diệt cả gia tộc của bọn họ đúng không?"

* Lạc chỉ quân tử, dân chi phụ mẫu, trị dân như tử: nghĩa - vui thay người quân tử, là cha mẹ của dân, trị dân như con.

Có nhược điểm lớn của Hoàng thị như vậy trong tay, ý niệm thứ nhất đó là dùng để ngăn cản những hỗn loạn lần này, địa vị của quan phủ và thế gia sẽ thay đổi, quan phủ của bọn họ sẽ chiếm được thế thượng phong, thế gia có tội sẽ phải cúi đầu nghe lời.
Như vậy, phủ Quang Châu sẽ khôi phục yên ổn, thái bình.

Chúng quan viên ở đây ngẫm nghĩ, cái ý niệm trực tiếp động thủ diệt trừ một thế gia đúng là chưa bao giờ nghĩ tới, càng miễn bàn thủ đoạn diệt trừ có chút ..... Tuy rằng bởi vì để bắt gian tế, từ nhà họ Hoàng lục soát ra phong thư mà Mã Giang hồi âm trở thành chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng nó về tay như thế nào, trong lòng mọi người vẫn có chút gì đó không thể nói rõ.

Cái người tên Khương Lượng lúc ấy trà trộn ở nhà họ Hoàng, ai cũng tưởng là kẻ đầu cơ trục lợi, nóng lòng thay đổi trận doanh nhưng nhìn lão lúc này đứng vững vàng phía sau Sở Quốc phu nhân xem, ai dám nói người này không có công lao đây? Còn công lao gì thì ....

Sở Quốc phu nhân không nói, thì đương nhiên bọn họ cũng không hỏi.

Tống tri phủ đứng dậy, trịnh trọng thi lễ: "Là chúng hạ quan hẹp hòi."
"Không phải các vị hẹp hòi, đây là chức trách của các vị, giống như chức trách của những người dụng binh như chúng ta, thủ Đại Hạ, vệ thiên tử, hộ bá tánh. Cho nên kẻ nào dám hại bá tánh, khiến Đại Hạ của ta hỗn loạn đều phải chết." Lý Minh Lâu nói: "Chức trách của mỗi người bất đồng, nhưng mục đích lại giống nhau."

Cho nên, chúng ta là người một nhà.

Nữ tử này dứt khoát nhanh nhẹn chặt đứt mệnh của Hoàng thị, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình.

Nhưng cùng lúc, nàng giải thích với bọn họ, nói có sách mách có chứng khen ngợi bọn họ....

Dù cho không giải thích không khen ngợi thì dựa vào binh mã này, thủ đoạn này cũng với lệnh phong vừa được nhận thì chẳng lẽ chúng quan sẽ không thuần phục hay sao?

Người đang ngồi ở đây đều không phải là trẻ nhỏ, nhưng lại bị một tiểu cô nương dỗ dành như đứa trẻ, cảm giác thật ..... kỳ diệu.
Khóe miệng của Tống tri phủ không nhịn được mà nhếch lên một chút ý cười, rồi vội vàng dừng lại.

"Phu nhân." Hắn ngẩng đầu nói, thần thái ngày xưa đã khôi phục. "Hiện tại Hoàng thị cũng không phải là con dân của chúng ta nữa, bọn họ là tặc tử, mà đã là tặc tử thì đều nên gϊếŧ."

Chúng quan viên khác đều đứng lên: "Thỉnh xin phu nhân chỉ bảo!"

"Gϊếŧ đương nhiên không thể gϊếŧ hết, tội chết phải gϊếŧ, không phải tội chết thì không thể gϊếŧ." Lý Minh Lâu nói, nàng đưa tay làm động tác mời. "Chư vị mời ngồi, chúng ta cùng nhau đưa ra phán đoán, suy luận theo luật định."

...

...

---------------

P/s: Lời tác giả

(Sở Quốc phu nhân là viết sai của Lương Quốc phu nhân, nguyên nhân là, ngay từ đầu đã đặt tên là Lương Quốc phu nhân ha ha ha ha. Cuốn mới, cốt truyện mới đang dần triển khai, cả nhà có thể tích cóp xem) ....
--------------------------------------

265. Khoan mãnh tương tế

(Khoan dung và mạnh bạo đi cùng nhau)

Việc gϊếŧ lương dân, thông đồng với phản tặc đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, triều đình lại có thánh chỉ lệnh phong Võ thiếu phu nhân là Sở Quốc phu nhân, mệnh nàng chưởng quản Hoài Nam đạo, âm mưu và kế hoạch của Hoàng thị tan rã trong nháy mắt.

Toàn bộ thế gia đại tộc tham dự vào việc này đều bị bắt lại, nhưng rất nhanh Sở Quốc phu nhân hạ lệnh thả người.

"Nếu không tham dự vào án cướp gϊếŧ Lương thôn và cấu kết với phản quân thì sẽ không luận tội."

Nói cách khác, Sở Quốc phu nhân không truy cứu việc bọn họ kích động phủ Quang Châu nổi loạn, không chỉ có thể nàng còn hạ lệnh, chỉ cần kiểm chứng không có hai tội trên thì những người này có thể tiếp tục rời khỏi phủ Quang Châu.
Nhóm thế gia đại tộc vốn hoảng loạn giờ được trấn an, đặc biệt là khi nhìn thấy kết cục của hai nhà Điền gia và Liêu gia.

Khi binh mã phủ Quang Châu đi Tuyên Võ đạo để truy tra hai nhà này, không đợi bọn họ đến nơi thì Điền gia và Liêu gia đã bị binh mã bên kia cột lấy đưa về.

Binh mã của Tuyên Võ đạo ở nơi hai nhà này đến, vì biểu đạt thành ý còn dùng dây thừng cột người già, người trẻ, cả trai lẫn gái xâu thành chuỗi lại với nhau. Một đường bôn ba chật vật, khi về tới thành Quang Châu thì trông thê thảm hơn cả lưu dân khất cái. Những vàng bạc tài bảo gia cụ mang theo giờ đều dùng xe để lôi kéo, được hưởng thụ đãi ngộ còn tốt hơn so với người nữa.

"Sở dĩ Điền gia và Liêu gia đi đến 2 địa phương này của Tuyên Võ đạo đã tính toán kích động binh mã của 2 nơi đó, nghĩ quan phủ chúng ta hoặc là phái Chấn Võ quân tới bắt người, hoặc là Chấn Võ quân cố ý tới đó để gây phiền toái, như vậy sẽ nổi lên xung đột với binh mã địa phương. Đối với binh mã địa phương thì đó là cơ hội tốt để đối phó với Chấn Võ quân, bởi rốt cuộc không có điều lệnh mà xâm nhập vào nơi đóng quân của Vệ quân khác đó là vi phạm quân pháp." Trung Lục trình báo lại mọi việc.
"Đúng là tặc tử, ý đồ đáng chết." Tri phủ tức giận mắng.

Nhưng Lý Minh Lâu thì không sao cả, nàng nói: "Đối với bọn họ thì chúng ta là tặc."

Đối với tặc thì đương nhiên không cần khách khí.

Trung Lục nói tiếp: "Điền gia và Liêu gia tới đó đã tặng rất nhiều lễ vật cho binh mã địa phương. Tuy rằng binh mã địa phương có nhận quà nhưng lại trông coi bọn họ như tặc nhân, e sợ Chấn Võ quân đánh tới, chờ khi nghe thấy Hoàng thị thông đồng phản bội và thiếu phu nhân có lệnh phong Sở Quốc phu nhân thì bọn họ lập tức cột từ trên xuống dưới hai nhà này dẫn độ về đây."

Bọn quan viên trong phòng đều bật cười.

"Bọn họ cho rằng mỗi người đều coi phủ Quang Châu chúng ta là tặc à?"

"Bọn họ cho rằng mỗi người đều dễ bị mê hoặc hay sao?"

"Tại phủ Quang Châu này, bọn họ ỷ vào ảnh hưởng và tín nhiệm đã xây dựng trong lòng dân chúng, có thể kích động, dẫn dắt khủng hoảng dân loạn, nhưng ra khỏi phủ Quang Châu thì có ai coi trọng bọn họ đây."
"Phủ Quang Châu này là căn bản, là gốc rễ của bọn họ vậy mà họ còn muốn tự chặt đứt nó."

Mọi người vừa nghị luận vừa nói giỡn, Lý Minh Lâu nghe một chút, mới hỏi người Điền gia và Liêu gia đang ở đâu? Tri phủ nói nhốt ở quân doanh, hơn nữa còn nhốt cùng với người của Hoàng thị, hiện tại phỏng chừng đang nổi giận, xông lên đánh đám người nhà họ Hoàng rồi.

Lúc trước, những thế gia kia cũng bị nhét hết vào quân doanh, quan phủ cố ý nhốt bọn họ chung với nhà họ Hoàng. Sau đó, đám thế gia này vì thật sự tức giận hoặc để quan phủ tin tưởng bọn họ thật sự tức giận mà dùng hết sức lực đánh mắng Hoàng thị.

Loại nhục nhã này còn đánh sâu vào hơn so với việc bị quan phủ vấn tội, qua mấy phen lăn lộn như vậy, tinh thần tộc nhân nhà họ Hoàng cơ hồ hỏng mất.
Quan phủ gϊếŧ người có khi cũng không cần thấy máu đâu.

Lý Minh Lâu nói: "Điều tra rõ hai nhà này nếu không dính vào hai tội danh kia thì cũng thả đi, mặc khác có thể cho binh mã hộ tống bọn họ trở về Tuyên Võ đạo. Quan phủ chúng ta cũng có thể chào hỏi bên kia một câu để nơi họ muốn đến đừng gây khó dễ, đều là con dân Đại Hạ cả."

Trường sử cảm thán: "Phu nhân nhân thiện."

Tri phủ không cần tranh cướp nói những lời tâng bốc như này, hắn chỉ trịnh trọng thưa dạ.

Quả nhiên, nhanh chóng điều tra ra Điền gia và Liêu gia đúng là không tham dự vào hai việc kia. Lập tức được thả ra, đồng thời trả lại nguyên vẹn gia sản cho nhà họ, còn nói họ có thể quay về Tuyên Võ đạo, hơn nữa còn được phái binh hộ tống.

Lúc ấy, người hai nhà này đều quỳ gối trước phủ nha, cho thấy từ hôm nay trở đi dù có chết cũng không rời khỏi phủ Quang Châu.
Tri phủ chính tay nâng lão tộc trưởng của hai nhà dậy, thành khẩn nói: "Lúc trước, gây áp lực quá lớn với các vị, các vị mới bị Hoàng thị mê hoặc, thật sự lưu dân trong cảnh nội phủ chúng ta quá nhiều, đều là con dân Đại Hạ, nếu đã tới đây rồi thì không thể bất lực đứng nhìn bọn họ lưu lạc nữa, về sau, quan phủ chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác."

Tức khắc, tộc nhân hai nhà này gào khóc, mà các thế gia khác cũng chạy tới khóc theo, dân chúng ùa tới nhìn thấy cảnh này cũng có khóc có cười.

Cùng lúc đó, quan phủ công bố án phạt của Hoàng thị.

"Tài sản của Hoàng thị toàn bộ sung công, Hoàng lão thái gia cầm đầu cùng mười mấy thủ phạm phát rồ tàn sát dân chúng, phản bội, thông đồng với phản tặc xử chém, còn lại tộc nhân Hoàng thị tham dự vào việc này sung quân nô dịch, dùng đó để chuộc tội nghiệt, răn trước ngừa sau."
Chẳng qua không có quá nhiều người để ý đến điều đó có người trầm trồ khen ngợi hoặc cho rằng phạt còn quá nhẹ. Trong lúc ồn ào náo động này thì mấy chục chiếc xe chở gạo thóc được vận chuyển vào phủ Quang Châu khiến toàn bộ dân chúng đều khϊếp sợ.

Trên xe lương thực có dắt theo cờ xí thống nhất, phía trên viết hai chữ Nghi Châu.

Bọn họ có binh mã hộ tống, theo sau lương đội còn có thương nhân Nghi Châu, họ mang đến rất nhiều hàng hóa tinh mỹ.

"Nghe nói, phủ Quang Châu là nơi bình an giàu có, chúng ta đặc biệt đến làm buôn bán." Các thương nhân đứng trước cửa thành nói. "Không biết nơi đây có quy củ gì không?"

Dân chúng ào ào xông lên.

"Nơi này của chúng ta không có quy củ."

"Các vị muốn thuê nhà không? Nhà ta có mười mấy gian phòng lớn có thể dùng."

"Gạo thóc của các vị bán thế nào?"
"Các vị có cần người dọn hàng hóa không? Ta có mười mấy tráng hán, chỉ cần lo một ngày ba bữa là được."

Phủ Quang Châu càng trở nên náo nhiệt, binh mã ra ra vào vào tuyên cáo tội trạng, bắt giam chém đầu, đâu đâu cũng hỗn loạn, nhưng trên mặt toàn bộ dân chúng không hề mang nét hoảng sợ, cửa hàng trên đường vốn đóng cửa nay một lần nữa mở rộng để buôn bán, ngoài đồng ruộng có nông phu đang làm việc, nơi phát cháo cũng một lần nữa chen đầy nào là lưu dân, khất cái và cả người rảnh rỗi.

Ngoại trừ việc thành Quang Châu lại một lần nữa trở nên phồn hoa thì nhà kho của quan phủ cũng được lấp đầy rất nhiều gạo thóc và vật tư.

"Sao lại không biết xấu hổ...." Tri phu dẫn theo một chúng quan viên đứng trước nhà kho, cười không khép được miệng, hắn nắm chặt tay một người đàn ông mặt trắng không râu mặc áo bào xanh liên tục nói cảm tạ. "Các vị cũng phải nuôi rất nhiều người mà, sao ta, chúng ta lại không biết xấu hổ nhận nhiều đồ vật của quan phủ Nghi Châu như vậy được?"
Người đàn ông mặt trắng không râu nói: "Đại nhân nói sai rồi, đây không phải là đồ của quan phủ Nghi Châu, đây là của Võ thiếu phu nhân."

Vậy ra Võ thiếu phu nhân cũng có nhà kho ở Nghi Châu à, thật sự không thể tưởng tượng được, đúng là kẻ có tiền, đám người tri phủ khϊếp sợ nghĩ.

Người kia hơi hơi mỉm cười: "Di mệnh của Chiêu Vương đó là tặng vương phủ cho Võ thiếu phu nhân, cho nên tất cả đồ vật trong Chiêu Vương phủ đều là của nàng, dù là một gạch một ngói một cây một cỏ. Lão nô, cũng vậy."

Đây là thái giám à, lúc ấy Chiêu Vương dẫn tất cả mọi người đi chịu chết, trong vương phủ chỉ còn lại thái giám mà thôi. Đám người tri phủ như bừng tỉnh lại kinh ngạc, vậy thái giám này là người đứng đầu thành Nghi Châu ư?

"Nhận được tấm lòng của Võ thiếu phu nhân, tấm thân tàn của lão nô chắc chắn tận tâm tận lực." Người đàn ông mặt trắng không râu nói.
Trong thoáng chốc thấy được xuất thân của đối phương, tri phủ chợt nghĩ đến gì đó, nói: "Bệ hạ phái thiên sứ còn đang ở quan nha, ngài có muốn gặp một lần không?"

Đều là thái giám, cũng nên gặp một lần chứ?

Người đàn ông mặt trắng không râu cự tuyệt: "Thiên sứ tới tuyên chỉ, lão nô là người Nghi Châu, không có chiếu chỉ mà rời xa nơi ở, không tiện gặp nhau."

...

...

Mà lúc này, tại nơi ở của thiên sứ, quan tướng của Chấn Võ quân từ kinh thành đến đang nói giỡn với quan tướng Chấn Võ quân tới từ Nghi Châu.

"Lão Chu ở bên kia thế nào rồi?"

"Nghe nói nữ giới Nghi Châu đều cao lớn thô kệch, hắn có bị bắt nạt hay không."

"Đại nhân nhà chúng ta cực kỳ tốt nha, bên kia không chỉ có nữ giới cao lớn thô kệch mà nam giới cũng hùng tráng, đã luyện được mấy nghìn cường binh."
Có người liếc mắt nhìn ra ngoài, ý bảo mọi người đứng nói giỡn nữa, hắn nói với quan tướng tới từ Nghi Châu: "Quan thái giám của ngươi tới rồi kia."

Quan tướng Nghi Châu trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Văn nhã chút đi."

Người nọ khoác lên đầu vai hắn cười: "Rất văn nhã mà." Lại nhỏ giọng hỏi. "Vì sao Chu đại nhân lại chọn một gã thái giám để cai quản thành Nghi Chậu vậy? Thái giám kia chắc hẳn càng coi Võ thiếu phu nhân là chủ nhân chứ?"

Quan tướng kia đáp: "Ngươi thì biết cái gì, quản lý thành Nghi Châu không dễ, ai cũng đừng nghĩ là chủ nhân." Hắn đẩy người nọ ra, tiến lên một bước đón chờ, cúi người thi lễ, cung kính nói: "Chưa đại nhân."

Người đàn ông mặt trắng không râu gật đầu, bình tĩnh nhận lễ, nói: "Chúng ta đi gặp thiếu phu nhân thôi."

---------------------
P/s: Bản đồ thời Đường ạ

[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU - Q3: Chương 263 - 265