Trâu Già Gặm Cỏ Non

(50): Đánh nhau kịch liệt

Tịch Dương vừa tới bệnh viện đã thấy một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Đám đông không có cách nào ngăn cản được người nhà của Hoàng Túc Trạch, lôi người anh ra đấm và đá. Mà anh, cơ thể vốn cũng dài và cao ráo, cũng chỉ có thể ngồi một chỗ bất lực để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Xung quanh bảo vệ có cố chạy lại ngăn nhưng đều bị ông bố của Hoàng Túc Trạch hung dữ giằng ra.

"Các người làm gì ở đây thế này?".

Tịch Dương thấy phổi của mình chưa bao giờ căng tràn, nở rộng như thế. Cô hét to đến mức cả gian bệnh viện rộng lớn vắng lặng đều phải ngoái đầu lại nhìn.

Thân thể nhỏ nhắn của cô thẳng thừng chen ngang vào giữa đám đông đang hóng chuyện, ngồi xổm, muốn đỡ Hoàng Túc Trạch đứng dậy.

"Con bé này! Mày là ai? Đây là chuyện nhà của tụi tao. Từ khi nào đến lượt mày xen vào?".

"Tiền tiền tiền tiền. Mấy người chỉ biết có tiền chứ chuyện nhà chuyện ma cái gì?" - Tịch Dương đứng dậy, không chút nể nang người đàn bà kia, lớn tiếng quát.

"Con nhãi này! Mày có muốn chết không hả?".

Bố của Hoàng Túc Trạch muốn xông đến tẩn cả cô nhưng Hoàng Túc Trạch đã lập tức đứng dậy chặn lại. Điệu bộ yếu đuối, bỏ mặc tất cả của anh phút chốc không còn lại gì cả. Giờ phút này anh đứng trước mặt cô, dõng dạc bảo vệ.

"Dừng tay, đây là bạn gái của con!".

"Bạn gái? Mày nói đây là bạn gái của mày?" - Mẹ anh không kém cạnh, la ó ầm lên - "Kiếm ở đâu ra một con ôn con láo xược như thế? Được được, nếu đã là bạn gái của Hoàng Túc Trạch thì mau đưa tiền ra đây! Đưa tiền ra đây! Cô có biết Hoàng Túc Trạch nhà này đã mấy tháng không gửi tiền về rồi thì tiền đâu mà nuôi nổi cô hả? Nó để bố mẹ nó cùng với em ở nhà chết đói. Em nó nợ học phí mấy tháng nay rồi, ngay cả tiền lấy vợ còn không có, cô có biết không?".

Hoàng Túc Trạch cúi gằm mặt. Tịch Dương chưa từng thấy thương anh như thế. Một thân một mình lăn lộn trên thành phố trực đêm trực hôm đã vất vả lắm rồi...

"Thế mọi người ở nhà làm gì? Đám người các người đã ở nhà làm gì? Chẳng nhẽ các người sống toàn bộ đều là để Hoàng Túc Trạch gánh vác hết toàn bộ hay sao?".

Tịch Dương siết lấy tay Hoàng Túc Trạch.

"Tôi không chê Hoàng Túc Trạch. Bất cứ ai cũng không có quyền chê anh ấy. Lúc anh ấy nằm liệt giường cả một tuần liền không có một ai đến thăm. Đến lúc thiếu tiền thì lũ lượt kéo đến đây hạ thấp uy danh của anh ấy. Các người ăn của anh ấy hết bao nhiêu rồi?! Các người còn muốn thêm, đến bao giờ mới biết đủ đây vậy hả?".

Hoàng Túc Trạch liếc mắt nhìn Tịch Dương. Cô đã dũng cảm nói ra bằng sạch hết những lời anh dồn nén trong lòng hết bao lâu nay mà không dám nói ra. Lam Tịch Dương nhỏ bé hơn bất cứ ai, nhưng sự kiên cường của cô cũng mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Đám người kia bị tiếng hét của Tịch Dương lấn át đến thất thần. Bọn họ không dám la hét lại nữa, hạ giọng từ tốn nói.

"Nhà của chúng tôi cũng là đã túng quẫn quá nên mới phải lên đây nhờ cậy đến Hoàng Túc Trạch. Chỉ cần đưa cho chúng tôi tiền, chúng tôi lập tức sẽ không đến bệnh viện gây sự nữa!".

Tịch Dương đứng thẳng người, sẵng giọng.

"Các người rốt cuộc cần bao nhiêu?".

"Ít nhất là 600 triệu".

"600 triệu? Các người định trốn tội ra nước ngoài hay sao mà cần nhiều tiền thế hả?".

Tịch Dương thật sự thấy nóng máu với đám người này. Đây còn là người sao? Đây rõ ràng là đỉa đói, muốn rỉa hết sạch xương máu của Hoàng Túc Trạch đây mà?

Những người xung quanh nghe vậy liền phì cười.

"Đã bảo là con trai chúng tôi cần cưới vợ!".

"Thế Hoàng Túc Trạch không phải là con trai mấy người à? Anh ấy còn chưa cưới, em trai anh ấy vội gì chứ? Không có tiền thì đừng cưới vợ. Đến lúc đẻ con rồi cũng bắt Hoàng Túc Trạch nuôi hộ luôn sao?".
Hai ông bà kia nhìn nhau. Thật sự không biết Hoàng Túc Trạch đi đâu mà kiếm được một cô bạn gái nhỏ nhắn, lợi hại, không sợ trời không sợ đất thế này. Bọn họ không phải nên là trưởng bối của cô, là phụ huynh của bạn trai cô sao? Lẽ ra cô nên lễ phép, kính phục, răm rắp nghe lời, lấy lòng mới đúng.

Thế nào lại...

"Vậy không cưới nữa... Vẫn phải đưa đây 200 triệu!".

Tịch Dương chưa buông tha.

"200 triệu đó là tiền gì?!".

Mẹ của Hoàng Túc Trạch bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, vái lạy Tịch Dương như ma quỷ đến đòi mạng.

"Con ơi là con... Bố con đi đánh bạc, chẳng biết thế nào lại đi vay nặng lãi. Bây giờ nhà không có tiền trả. Bọn họ đến trước cửa nhà mình đập phá, kề dao lên cổ ông bà lão này đòi tiền con ơi. Túc Trạch ơi, không trả được số tiền này, bố mẹ không thể về quê được nữa. Lẽ nào con hi vọng bố mẹ con phải ở đây ra đường ăn xin đầu đường xó chợ hay sao?".
Tịch Dương quay đầu nhìn Hoàng Túc Trạch, thấy anh câm nín, chắc mẩm anh cũng muốn cho họ tiền. Tịch Dương chỉ không biết... số tiền lớn như thế, Hoàng Túc Trạch liệu có lo đủ một lúc hay không...?

Cũng không thể cứ tiếp tục để họ ở đây làm loạn được.

"Hoàng Túc Trạch là người duy nhất trong nhà của mấy người phải gánh vác hết mọi thứ. Mấy người còn đến tận bệnh viện, phá hoại kế sinh nhai của anh ấy à? Nếu danh tiếng của Hoàng Túc Trạch bị huỷ hoại, bệnh viện không làm việc được ra quyết định đuổi anh ấy, mấy người còn định đòi tiền ở đâu nữa được đây?".

Đám người kia đồng loạt nhìn nhau, hoang mang.

"Tốt nhất hiện giờ, các người đi kiếm ban quản trị bệnh viện, tự làm bản tường trình lẫn kiểm điểm, cam đoan không đến đây làm loạn nữa. Còn về số tiền đó, chờ Hoàng Túc Trạch ra khỏi viện, mấy người từ từ thương lượng với anh ấy sau".
Mẹ của Hoàng Túc Trạch liếc nhìn cô con dâu tương lai, rụt người, thấy nể nang mấy phần, quay qua thì thầm to nhỏ gì đó vào tai của bố anh. Mấy người này vừa thô lỗ vừa cục mịch, không hiểu sao có thể sinh ra một Hoàng Túc Trạch đoan chính như thế?!

"Được rồi, chúng tôi sẽ lên gặp phía bệnh viện, nhận lỗi. Còn gì khác chúng ta gặp lại bên ngoài viện".

Tất cả mọi người đồng loạt thở phào. Mấy cô y tá còn giơ ngón tay cái ra, cảm phục Tịch Dương. Bảo vệ đã đứng đây cố ngăn bọn họ hàng giờ liền mà không làm gì được.

Hoàng Túc Trạch ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi ôm lấy bụng. Tịch Dương lo lắng.

"Dạ dày anh lại đau à? Để em đi mua cháo cho anh ăn nhé?".

"Không cần...".

Tịch Dương vờ không nghe thấy gì, rầm rập đi khỏi, bướng bỉnh mua chục bịch cháo về. Hoàng Túc Trạch vừa thấy chục bịch cháo trên tay cô thì tá hoả.
"Em mua gì mà nhiều thế?".

"Anh phải ăn hết đống này cho em, trước khi chúng bị thiu".

Tịch Dương hậm hực đổ cháo ra bát, hâm nóng lên, đem đến bàn của anh.

"Em sao vậy? Giận anh à?".

"Em đã nói anh phải tự chăm sóc bản thân mình, suốt bao lâu nay rồi. Tại sao anh vẫn như thế chứ? Thấy bọn họ phiền quá thì chỉ cần không nhận nữa là xong!".

"Đâu có đơn giản như là em nói?!" - Hoàng Túc Trạch cười buồn - "Đời anh nó vốn đã khốn nạn như vậy rồi, còn có cách gì nữa đây...".

Tịch Dương thở dài nhìn anh.

"Hoàng Túc Trạch, có phải anh đang thiếu tiền không?".

"Không có...".

"Vậy tại sao...?!".

Nếu anh có tiền, chắc chắn anh đã đưa tiền cho bọn họ trước khi bọn họ làm phiền đến tận đây rồi...

Hoàng Túc Trạch chăm chú ăn cháo, như đang suy nghĩ một vấn đề rất thận trọng, rồi anh lại nở nụ cười.
"Không biết có cho em biết không..." - Anh ngưng lại một lúc rồi mới nói - "Thật ra, từ lúc sang nhà hỏi cưới em, anh đã đặt cọc mua một căn hộ, ở gần nhà em... làm nơi để chúng ta có thể sinh sống sau này... Căn hộ đó, anh đã trả góp xong rồi, hiện tại đang sửa sang lại. Thực ra, bây giờ không có em, anh chỉ cần bán căn nhà đó đi để lấy tiền đưa cho bọn họ. Nhưng mà Tịch Dương, anh... không nỡ...".

Tịch Dương quay đầu, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Túc Trạch. Sống mũi của cô bất giác cay xè. Cô nhân lúc anh không để ý lấy tay lau vội nước mắt.

"Không cần. Anh cứ giữ lại căn nhà đó đi. Nếu không là vì em, anh cứ coi như là vì chính bản thân mình sau này...".

"Nhưng hiện tại, trong sổ tiết kiệm ngân hàng anh chỉ còn 50 triệu thôi. Vẫn là không đủ..." - Hoàng Túc Trạch cúi gằm mặt, nhìn vào bát cháo nóng đang nghi ngút. Anh thấy mình thật hèn nhát khi thổ lộ những điều này với Tịch Dương - "Không sao đâu. Bỏ đi. Em cứ coi như là anh chưa nói năng gì. Hôm nay cảm ơn em. Mau về nhà đi, đã trễ lắm rồi!".
Cô nhìn ra được là Túc Trạch không muốn nói chuyện với mình nữa, nên không nói gì mà lẳng lặng rời đi. Có đôi lúc, Tịch Dương thấy chính mình đúng là một con người quá sức phụ bạc. Hoàng Túc Trạch đã tốt với cô như vậy mà cô...

Do không để ý, ngồi lại lố trạm. Con đường về lại nhà họ Cố càng trở nên xa xôi hơn trước. Lúc Tịch Dương bắt xe về đến nơi cũng đã là gần 12 giờ đêm, trông thấy lão quản gia vẫn đang nhặng xị ở trước nhà.

Vừa thấy Tịch Dương đi tới, vẻ mặt của ông chuyển sang nghiêm trang hơn hẳn.

"Có việc gì sao ạ?".

"Cô chủ, cô mau lên lầu đi! Cậu chủ đang kiếm cô từ nãy đến giờ đó. Cậu ấy dặn tôi phải báo cô về là phải lên phòng gặp cậu ấy ngay".

"Không phải anh ấy đi nhậu ạ? Sao lại về sớm quá vậy?".

Lão quản gia thành thật, bày tỏ e ngại lắc đầu.
"Tôi cũng không biết nữa thưa cô!".

Bóng dáng nhỏ nhắn của Tịch Dương chìm trong màn đêm. Đôi chân thon dài chậm chạp bước lên từng bậc thang. Lão quản gia ở bên dưới không ngừng run rẩy. Linh tính của ông mách bảo có chuyện không ổn rồi! Vô cùng không ổn!

Ông không định đi về phòng ngủ mà cứ đứng ngóng trông lên cánh cửa phòng của vị cậu chủ kia, lại ngó tới cái đồng hồ. Đã hơn một tiếng rồi, tại sao cô chủ vẫn chưa ra khỏi đó nữa?! Thái dương ông cứ giật giật liên tục. Bọn họ thực sự đánh nhau trong đó thì biết phải làm sao đây? Phòng trong nhà này đều được cách âm rất tốt... Lỡ xảy ra án mạng...?

Dù không muốn tỏ ra hiếu kỳ hay hóng hớt, nhưng mà... Lão quản gia rốt cuộc đã gom lại đủ can đảm để đi lên lầu nghe ngóng. Hoàn toàn không nghe ra được cái gì cả! Ông lại cúi thấp người, gần như là quỳ rạp xuống khe cửa, trông vào... bên trong chỉ có một màu vàng dịu hắt ra, không thấy gì trên sàn cả. Vậy cô chủ và cậu chủ đang ở đâu?
Mắt không thấy gì, ông mới áp đến tai vào. Cánh cửa truyền đến âm thanh thở dốc rất dữ dội, còn có tiếng rêи ɾỉ của một cô gái.

"Anh Thần Hi... Anh Thần Hi a~....".

Sau đó là tiếng da thịt vỗ vào nhau vô cùng dữ dội. Lão quản gia đỏ bừng mặt, lấy tay bụm miệng, không thốt nổi nên lời. Bọn họ rất rõ ràng... đang đánh nhau rất kịch liệt...