QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 5

Bà thì vẫn nhẹ nhàng và vui vẻ ngồi nói chuyện với khách hàng qua điện thoại. Miệng bà thì vẫn nói vui vẻ nhưng mắt bà vẫn nhìn chằm chằm về phía Ga Eun đang đứng kép một góc.

Ga Eun vẫn cúi đầu đứng ở đó hơn 45 phút chân cũng đã mỏi rã rời nhưng cô vẫn không dám cử động.

Sau khi nói chuyện xong, bà cố tình làm việc thêm một chút để xem thái độ của Ga Eun như thế nào nhưng cô vẫn đứng im không cử động.

Làm xong việc, bà đi đến gốc cuối căn phòng có một chiếc tủ nhỏ lấy ra một cây roi nhỏ, mảnh tời về phía Ga Eun.

Ga Eun vẫn cúi cầu đứng đó, nghe tiếng bước chân tiến về phía mình hơi thở có chút gấp gáp, tay và chân cũng bất giác rung theo. 

Bà tiếp đến trước mặt Ga Eun.

" Trước tiên là tay " - lấy roi gõ nhẹ vào hai tay của cô.

Nghe tiếng nói của bà, Ga Eun liền xòa và đưa tay về phía trước. Thấy tay của Ga Eun bà lấy roi nâng tay cô lên cao để cho thuận tiện.  

Bà giơ cao roi mà gián xuống bàn tay Ga Eun vì roi nhỏ và mảnh nên khi đánh rất đau, mặt cô nhăn lại và cắn chặt môi để nén cơn đau.

Bà đánh một rồi lại hai roi, ba roi...bà cứ đánh,đánh đến khi tay cô hằn lên những vết roi, đánh ở tay chưa giúp bà nguôi ngoai cơn giận thì bà đánh đến chân. Bà vẫn đánh như thế, đánh đến khi bà không còn tức nữa. 

" Đi ra " - bà lạnh nhạt nói.

" Dạ, con xin phép đi ra "

" Ừ "

Ga Eun cố lê đôi chân ra khỏi phòng làm việc của bà. Sau khi đi khuất căn phòng bà, cô vội bàm víu vào bức tường đi về phòng mình, từng bước chân là từng giọt nước mắt rơi. Mắt cô ướt lệ không phải về bà đánh cô đau, cô đau là vì bà không còn thương cô như bà đã từng nữa vị trí của cô trong tim bà dường như đã không nữa. Bà không còn coi cô là con nữa, bà cũng không để cô cho có một vị trí nào trong tim, trong suy nghĩ nữa.

Ga Eun vẫn cố nén để không khóc nấc lên thành tiếng cứ cố đi thật nhanh về phòng để có thể giải tỏa chút tâm trạng nặng nè này.

Về đến phòng, Ga Eun vội đóng cửa phòng lại mà khóc nức nở, cô cứ khóc rồi lại khóc cứ như vậy suốt mấy tiếng liền, Ga Eun khóc đến mệt rã người mà ngủ thϊếp đi.

Dì Han và chú Chung  làm xong việc về phòng của mình đợi Ga Eun suốt mấy tiềng liền vẫn không cô đến tìm.

Thường sau khi bị bà Ae Ri phạt thì Ga Eun đều tìm đến hai người để giúp cô bôi thuốc cho mình nhưng lần này suốt mấy tiếng rồi không thầy cô đâu nên chú Chung đã kêu dì Han mang thuốc đến phòng của cô xem như thế nào.

Dì Han gõ cửa mãi không thấy Ga Eun ra mở cửa cho mình nên dì đã cửa đi vào thì thấy cô nằm co ro trên giường ngủ mất rồi. Thấy cô vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục liền biết cô đã khóc đến ngủ quên rồi. 

" Eunnie à...Eunni dậy đi tắm đi con "

" Dì Han ạ? "

" Đúng là dì đây, mau, con mau đi tắm đi ra dì Han bôi thuốc cho con. Nhanh lên đi con để cảm lạnh đấy "

" Dạ, con đi ngay dì đợi con một chút nha "

" Được rồi, mau lên "

Ga Eun chầm chậm đi lầy đồ vào nhà tắm.

Ga Eun bước ra khỏi nhà tắm với một chiếc quần ngắn, dì Han thấy vậy cau mày .

" Sao con lại mặc quần ngắn như vậy, tối sẽ cảm lạnh đó " 

" Không sao đâu ạ, hôm nay trời cũng đã bắt đầu vào hè rồi nên cháu không cảm lạnh được đâu ạ! "

" Tuy vậy như ngày mai con cũng không tắm trễ như vậy có biết không? "

" Con biết rồi ạ " - ôm dì Han cười, nói.

" Được rồi đưa tay và chân đây cho dì "

Dì Han bắt đầu bôi thuốc cho Ga Eun, còn cô thì nhìn dì với đôi mắt âu yếm rồi mỉm cười.

" Sao lại nhìn dì như thế? "

" Con chỉ...chỉ "
" Chỉ như thế nào hả? "

" Chỉ nhớ lại, khi còn nhỏ con cùng đùa với chị Jang Mi và em Oung Yeon mà bất cẩn té bị thương ở tay và chân mẹ con cũng bôi thuốc cho con như di bây giờ "

" Eunni à... " 

Nghe cô nói như vậy, đôi mắt của dì Han cũng đỏ lên rồi bà lấy tay xoa lưng động viên cô. Dì Ha biết hôm nay bị bà đánh rất nhiều và biết cô cũng rất buồn lòng nên đã nói sang chuyện khác để cô không buồn nữa. 

Dì Han thoa thuốc xong, mà liền đưa tay nắm tấm chăn của cô đã thấy nói không còn ấm nhiều nữa lại nhớ mấy hôm trước trời về tối rất lạnh. Với tấm chăn như này chắc mấy ngày trước cô đã lạnh như thế nào. Bà đã tượng tưởng ra hình ảnh Ga Eun nằm dưới  co ro dưới chăn không đủ ấm này lại bất giác mà rơi lệ.

" Con...mấy hôm trước sao...sao lại không nói với dì chứ? "
" Không sao ạ, mấy hôm trước trước lúc đi ngủ con đã mặt rất nhiều quần áo vào nên...nên con không  cảm thấy lạnh đâu ạ " - cô vội vàng giải thích vì sợ dì Han lo lắng cho mình.

Nghe xong những lời nói của Ga Eun, dì Han đã ôm chằm lấy cô vỗ vỗ an ủi và tỏ lòng thương cô.

" Con bé này, mai dì sẽ lấy thêm một ít bông may vào cho con...cái con bé này sao mà ngốc thế hả "

" Hmm...ấm thật, có cái ôm của dì rồi con không còn cảm thấy đau hay lạnh nữa đây này "

Dì Han buông cô ra, nhìn lấy cô rồi giúp cô lau nước mắt và cưng nựng cô vài cái.

" Thôi được rồi, con mau học bài và đi ngủ sớm đi. Dì về đây "

" Vâng, dì về ạ "

" Con nhớ đi ngủ sớm nha "

" Con biết rồi ạ, dì Han à...con cảm ơn dì hôm nay vì...vì đã an ủi con cũng như đã giúp con bôi thuốc ạ "

" Con bé này, nhớ ngủ sớm đó biết không " - dì mỉm cười và xoa đầu cô.
"Dạ, dì ngủ ngon ạ "

" Con cũng vậy "

Dì Han bước ra khỏi phòng có một chút chững lại nhìn Ga Eun, ánh mắt bà có một chút đau lòng, một chút yêu trìu và lặng lẽ bước đi.

Riêng Ga Eun vẫn ngồi đấy một lúc lâu sau đó hít một hơn thật sâu rồi bước đến bàn học, để chuẩn bị bài cho hôm sau mặc dù tay khi cầm viết rất đau.

__

Sáng hôm sau, Ga Eun cứ 3h00 bật dậy mà tất bật vệ sinh cá nhân rồi lại chầm chậm đi về nhà chính để lau dọn.

Tuy đã được bôi thuốc nhưng những vết thương của Ga Eun vẫn đau khi cử động, mỗi bước đi chầm chậm ấy vẫn rất đau. 

Lần phạt của cô lần này thật sự rất thê thảm vì từ trước đến giờ chưa bao giờ cô phạm hai lỗi một lần trong ngày. Lúc trước, khi cô phạm một lỗi cũng đã khiến cho bà tức đến điên người rồi nói chi là lần này lại là hai lỗi trong một ngày.
Ga Eun dậy sớm hơn mọi khi vì cô biết hôm nay không thể nào xách một xô nước lớn để lau dọn cho một tầng lầu mà thay vào đó là những chậu nước nhỏ nhưng khi dùng thùng nước lớn vẫn phải thay nước lau ít nhất ba lần. Nên khi dùng chậu nước nhỏ có thể giúp cô đỡ đau hơn. Cũng vì cô biết với tình trạng hiện tại không thể nào làm xong mọi việc đúng thời gian như thường ngày được.

Cô vẫn làm như vậy và mọi chuyện vẫn đúng như dựa kiến. 

Ga Eun đã thay đồng phục đi học rồi đi vào bếp gặp dì Han để lấy đồ ăn sáng. 

" Eunni à... dì xin lỗi nhưng bà chủ nói hôm nay không cần làm đồ ăn sáng nên...nên la..."

" Không sao đâu dì, con hiểu rồi ạ "

Khi nghe dì Han nói rõ nhưng Ga Eun hiểu bà vẫn còn tức giận vì chuyện hôm qua nên không cho dì Han làm đồ ăn sáng cho cô. 

" Eunni à hay con cầm một ít tiền để mua đồ ăn sáng đi " 
" Không cần đâu ạ "

" Bà ấy nói đúng đó, hôm qua con đã không được ăn gì rồi, hôm nay con không ăn nữa thì làm sao chịu đựng được, con mau lấy đi "

" Không sao đâu ạ, con vẫn còn một ít tiền nên con sẽ mua đồ ăn sáng khi lên trường ạ. Dì và chú không cần lo đâu ạ. "

Nói rồi Ga Eun chào hai người rồi đạp xe đến trường với chiếc bụng trống rỗng.