Để ý đến ta một chút [ABO]

Chương 4

Giờ nghỉ trưa ở Nhất Trung kéo dài khoảng một tiếng.

Sau nghỉ trưa, trên sân thể thao tất cả alpha đều dồi dào tinh lực chơi đá bóng, xung quanh là beta cùng omega cùng hoan hô hò hét, từ lớp học cũng đều có thể nghe được rõ ràng.

Tưởng Nghiêu ăn bữa trưa không có khẩu vị gì, cậu đến căng tin trường để mua một ít đồ ăn vặt, tiện đường đi dạo trong sân trường, làm quen hoàn cảnh mới.

Tường Nhất Trung so với Trường trung học số tám thấp hơn rất nhiều, đại khái là có lẽ ở đây không có nhiều " học sinh Bất lương " như hắn leo tường, có nhiều chỗ còn mọc nhiều dây thường xuân.

Tưởng Nghiêu nghĩ không thể lãng phí điều kiện tốt như thế, buổi tối có thể nhảy ra ngoài đi ăn khuya, trường học sau phố có không ít quán cơm nhỏ, tuyệt đối trình độ cao so với nhà ăn.

Qua một chỗ ngoặt, là mảnh rừng cây nhỏ, đây có lẽ là tiêu chuẩn của mọi trường học. Tưởng Nghiêu trước đây thường đi đến rừng cây nhỏ ở trường số 8, đa số là bị người khác gọi đến, lời tỏ tình mà anh nhận được ở đó ít nhất là cả chục lần..

"... Đây là do tôi làm..."

Trong rừng cây nhỏ mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện.

Va vào hiện trường tỏ tình?

Hắn từ trước đến giờ đều là vai chính, lần đầu tiên với tư cách là người người qua đường, rất mới mẻ, hướng gần rừng cây nhỏ hơn chút.

Cây Thủy sam xanh um tươi tốt chỉnh tề mà sắp hàng, hợp thành một bức tường tự nhiên, xuyên thấu qua khe hở lá cây chi gian, nhìn chung có thể thấy rõ tình cảnh bên trong.

"Làm cũng tương đối cẩu thả, chờ sang năm... Sang năm anh sẽ tận lực làm tốt hơn để tặng cho em." Người nói chuyện trong tay mang theo cái túi lớn, mở ra cho người đối diện xem, nhẹ cười, "Em Thích không?"

Tưởng Nghiêu ở trong lòng "Oa nha" một tiếng.

Nhóc con, thì ra cũng có đối tượng yêu thích a.

Doãn Triệt quay mặt về phía của hắn, không chú ý tới hắn, tầm mắt toàn bộ tập trung ở trên người trước mắt, trong nụ cười lẫn lộn một tia căng thẳng rõ ràng.

Tên còn lại thì chỉ có một bóng lưng, là nam sinh, rất cao lớn, thoạt nhìn như alpha, tay cắm ở trong túi, không muốn tiếp nhận túi, chỉ cúi đầu liếc nhìn trong túi: "Đúng là cẩu thả mà, sinh nhật tôi, anh sẽ đưa tôi thứ đồ chơi này?"

Doãn Triệt nụ cười hơi dừng lại: "Anh nhớ em khi còn bé yêu thích lắp ráp nhà, cái này là tôi chính mình làm, khẳng định không bằng mua tốt, em không thích nó, anh lại đi mua —— "

"Không cần, tôi không muốn." Nam sinh kia khịt mũi coi thường, "Anh biết tôi muốn quà sinh nhật gì nhất không?"

"Cái gì? Em nói đi, anh sẽ cố hết sức."

"Tôi nghĩ muốn cho anh dời ra ngoài sống, nhìn thấy anh liền phiền."

Doãn Triệt ngơ ngác: "Nhưng là, anh đã ở kí túc xá rồi mà."

"Cuối tuần anh còn không phải về nhà? Trong trường học còn không phải là vẫn nhìn thấy anh? Mỗi ngày đều ở trước mắt tôi lắc lư, chỉ lo người khác không biết tôi có người anh trai như anh sao?"

Doãn Triệt cắn môi, đem túi thu lại, trong đôi mắt pha ra chút tơ máu hồng, trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Vậy em muốn anh làm sao bây giờ?"

Nam sinh hừ một tiếng: "Làm sao, nói vài câu liền không vui nha? Anh trai à, anh có phải cho là, làm cái nhà lắp ráp cho tôi , coi như bồi thường tôi? Tôi phải cảm động đến rơi nước mắt tha thứ anh?"

"Anh không có nghĩ như vậy."

"Anh chính là nghĩ như vậy. Cái gì sang năm sang năm, những lời hứa của anh ở chỗ tôi chỉ là những lời lừa dối, đừng giả vờ giả vịt nữa, sau này trong trường làm ơn tránh xa tôi một chút, tôi liền cám ơn anh."
Nam sinh nói xong quay người đi ra ngoài, Tưởng Nghiêu lùi về sau hai bước, làm bộ vừa vặn đi ngang qua, trước mặt thấy rõ mặt đối phương.

Cùng Doãn Triệt có năm, sáu phần tương tự, bất quá ngũ quan càng thêm tuấn lãng, , lại có chút nổi loạn, vừa nhìn có thể thấy chính là nhân vật nổi tiếng bị mọi người vờn quanh.

Nam sinh không chú ý tới hắn, sải bước mà rời đi, tựa hồ một giây cũng không muốn ở lại.

Tưởng Nghiêu đứng đợi một lát, đợi đến Doãn Triệt từ trong rừng cây nhỏ đi ra. Trong tay ôm túi lớn, nhìn thấy hắn, lập tức nắm chặt cánh tay, mặt đầy đề phòng.

Tưởng Nghiêu nở nụ cười: "Căng thẳng cái gì, tôi cũng không cướp nhà gỗ cậu thức cưa cả đêm."

Doãn Triệt sầm mặt lại: "Cậu nghe trộm."

"Đúng đấy, tôi nghe trộm, làm sao?"

"Vô liêm sỉ."

"Cậu mắng người vẫn luôn văn vẻ như thế sao? 'Tùy tiện', 'Vô liêm sỉ', một chữ thô tục cũng không mang, cũng gọi là mắng người? Em trai cậu tốt xấu gì cũng có thể nói 'Chó má' đấy."
"... Cút." Doãn Triệt đi vòng qua hắn.

Tưởng Nghiêu nhìn cậu ăn quả đắng liền tâm tình khoan khoái, chút mâu thuẫn nhỏ vừa nãy tại nhà ăn rất nhanh liền quên ở sau đầu, đi theo sau phát ra ngôn ngữ công kích: "Tôi nói này, cậu làm anh trai cũng không quá tôn nghiêm đi? Tôi lần đầu nhìn thấy anh trai bị ghét bỏ thành cái bộ dáng này ha ha ha..."

Doãn Triệt tăng nhanh bước, mặt tối sầm lại đi về phía trước, nỗ lực thoát khỏi hắn.

Tưởng Nghiêu hai, ba bước liền đuổi kịp, tiếp tục bức: "Thực không dám giấu giếm, tôi ở nhà cũng là anh trai, giống như cậu. Bất quá nhà tôi là em gái, so với tôi nhỏ hơn năm, sáu tuổi, vừa đáng yêu vừa dính người, mỗi lần nhìn thấy tôi đều phải ôm tôi một cái, cả ngày chạy theo sau mông tôi, coi tôi là thần tượng, đi đâu cũng khoe tôi với bạn học của em ấy. Ai, Cũng là anh trai sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy..."
Doãn Triệt ngưng bước chân: "Con mẹ nó, cậu có cút đi không hả?"

Tưởng Nghiêu vỗ tay: "Không sai, rốt cục cậu cũng nắm được điểm tinh hoa của chửi người. Bất quá thật không tiện, tôi không có mẹ, chỉ có hai cái ba, câu nói này đối với tôi không có hiệu lực."

Doãn Triệt cắn răng nhẫn nhịn, vẫn là không có nhịn xuống, "Bịch!" Cậu ném túi xuống, một đấm tiến tới.

"Để tôi xem một chút đồ chơi này ——" Tưởng Nghiêu ngồi xổm xuống xem đồ trong túi, có vẻ như giống như trùng hợp, vừa vặn tránh thoát nắm đấm.

Mở túi ra, bên trong để một mô hình nhà gỗ. Ngôi biệt thự ba tầng có cửa ra vào, cửa sổ và ban công, con chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các bộ phận bên trong. Chỉ là không có nước sơn, gỗ nguyên cây chưa xẻ hoa văn nhìn rất mộc mạc, cạnh cưa cũng có chút thô.
Dụng tâm chỉ là dùng tâm, các bé ở nhà trẻ sẽ phải kinh ngạc trước món quà handmade kiểu này, nếu lớn một chút, liền không có gì lạ. Ngay cả Tưởng Nghiêu, em gái đang học tiểu học của cậu cũng đã yêu cầu một chiếc điện thoại thông minh nhân dịp sinh nhật vào tháng 6 năm nay.

"Cậu nhìn cái gì." Doãn Triệt không đập trúng người, cấp tốc ngồi chồm hỗm xuống, đem đồ trong túi che lại.

Hai ngón tay cậu dán băng cá nhân, trên mu bàn tay có vài chỗ máu ứ đọng không quá dễ thấy.

"Cậu bị thương lúc làm nhà gỗ?" Tưởng Nghiêu hỏi.

Doãn Triệt chần chừ một lúc, gật gật đầu.

"Em cậu khẳng định thấy được a, như vậy vẫn thờ ơ không động lòng? Cũng quá chẳng ra gì ... Thân ái kiến nghị, cho cậu ta một trận đi."

"Cậu biết cái gì, em trai tôi rất tốt."

"Như vậy còn gọi tốt? Nếu như em gái tôi dám đối với tôi hét lớn tiếng như vậy, thì tôi liền —— "
"Cậu liền thế nào?" Doãn Triệt nhìn hắn ánh mắt đột nhiên ác liệt, phảng phất đã đem hắn xem là một kẻ bạo hành trẻ em.

"Tôi liền —— cắt mất tiền tiêu vặt của em ấy, không mua váy đẹp cho nó, không mang theo nó xem phim hoạt hình mới ra." Tưởng Nghiêu cười cười, "Nếu không thì cậu tưởng là gì?"

Doãn Triệt sững sờ, mím mím môi, không nhịn được khẽ cười thanh.

Tưởng Nghiêu mới vừa nhìn lén liền cảm thấy , nhóc con lúc cười rộ lên, so với lúc thường trông đẹp hơn nhiều, một đôi mắt cong cong trong suốt, như vầng trăng khuyết phản chiếu ánh xuân trong veo.

Chỉ nhìn thôi đã thấy ngày nắng to đều được mát mẻ.

"Này, có người khen cậu khi cười rộ lên trông rất dễ nhìn không? Cười nhiều lên đi, đừng giữ mặt nghiêm hoài." Tưởng Nghiêu lúc thường không quen nghiêm chỉnh, nghì gì nói ra, không có ý gì khác.
Mà Doãn Triệt hiển nhiên không nghĩ như vậy, nụ cười lập tức thu lại: "Cậu ngay cả tôi cũng muốn quấy rối?"

Tưởng Nghiêu giơ hai tay lên đầu hàng: "Oan uổng, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với omega, còn phải thuộc dạng người xinh đẹp."

Doãn Triệt hoài nghi đánh giá hắn trên dưới một lần: "Tôi cảm thấy được omega xinh đẹp có khả năng nhìn không lọt ngươi."

Chỗ nào có khả năng, dáng vẻ hiện tại của hắn, là khẳng định không.

"Bạn học Doãn Triệt, tôi đột nhiên cảm thấy, cậu còn rất thiện lương." Tưởng Nghiêu đưa tay ra, "Làm cái bạn đi, em trai chết tiệt của cậu không tha thứ cho cậu là do lòng dạ của hắn chật hẹp, mà tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cậu."

"Cút, cậu mới là tên chết tiệt."

Tất cả họ sinh ở ký túc xá đều phải lên học tiết tự học tối, học sinh ngoại trú cũng có thể học, từ sáu giờ rưỡi đến chín giờ.
Sau buổi tự học tối, bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.

Tưởng Nghiêu đang trên đường về ký túc xá, ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng sáng, đột nhiên có chút nhớ nhà.

Trước đây ở trường số 8 cậu học ngoại trú, sống ở nhà mình, tối không ra ngoài đi chơi, thời gian đều dùng chơi trò trẻ con với em gái cậu, làm mấy đề toán ấu trĩ .

Thời gian ấm áp, ngược lại cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Lâu lâu có kẻ chán sống, tối đến địa bàn của cậu gây sự, làm lỡ thời gian trêu đùa với em cậu, vậy coi như chuyện bị đánh cũng không đơn giản như vậy.

Nhẹ thì ngôn ngữ làm nhục, nặng thì... Phát một bộ toán cấp ba, thất bại một lần liền dùng cọ sơn vẽ lên mặt hắn, mặc hắn cho đến khi làm đúng mới thả người.

Lớp sơn xóa không xong rửa không sạch, dấu có thể lưu lại trong hai, ba tuần, cho nên học sinh Đông Thành chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đen trong trường, liền biết người này không biết phân biệt mà đi gây rối với Hỗn Thế Ma Vương của trường trung học số 8 (Bát Trung) .
Tưởng Nghiêu tại Đông Thành là người nghe tiếng đã sợ mất mật trình độ không ai bằng, hơn nửa cũng là bởi vì hắn không chỉ mạnh, mà còn khá biếи ŧɦái.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Trải qua sự việc buổi trưa, thái độ nhóc con đối với hắn tựa hồ hòa hoãn chút.

Tưởng Nghiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, học âm điệu Ngô Quốc Chung trầm bổng du dương: "Ngẩng đầu —— nhìn trăng sáng! Cúi đầu —— nhớ cố hương!"

"... Bệnh thần kinh."

Chà, xoa dịu có lẽ là do cậu đơn phương tưởng tượng.

Mặt trăng không biết có phải hay không cũng bị lần ngâm thơ này hù chạy, chỉ chớp mắt liền trốn đến mây đen phía sau.

Dự báo thời tiết bảo hôm nay có dông tố, vẫn chưa mưa, kết quả bọn họ chân trước mới vừa vào ký túc xá, bên ngoài liền "Ầm ầm!" Một tiếng vang thật lớn, nổ tiếng sấm sét.
"Ôi! Hỏng! Y phục của tôi còn phơi ở bên ngoài đây!" Trương Khả vội vàng chạy lên lầu, những học sinh khác cũng cấp tốc chạy như bay về phòng mình.

Tưởng Nghiêu quần áo nhiều, không sợ mưa ướt, ba alpha của cậu cho cậu mười bộ đồng phục học sinh, để có thể thay đổi.

Không nhanh không chậm đi tới cửa túc xá, mới phát hiện Doãn Triệt thật giống vẫn luôn đi theo phía sau hắn, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, như là tuỳ tùng tiểu đệ của hắn.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Ai đi theo cậu." Doãn Triệt lấy chìa khóa ra, hướng cửa túc xá, cắm chìa khóa mấy lần đều không trúng.

Tưởng Nghiêu không nhìn nổi : "Này, cậu bị Parkinson —— "

Một tia sáng trắng đột nhiên bắn xuống, chia cắt bầu trời đêm mùa hè đen tối và bức màn mưa, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của Doãn Triệt.
Ngay sau đó, lại là một tiếng vang thật lớn, ầm ầm.

Tưởng Nghiêu rất xác định mà nhìn thấy, Doãn Triệt lúc ánh sang trắng sáng lên, toàn thân kịch liệt run rẩy.

Nhóc con... Vậy mà sợ sét.

Tác giả có lời:

Thỏ con sợ hãi (muội muội sinh ra với thiếu uông thực thể phiên ngoại ~)