[BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát!

Câu cá!?

Sau bữa tối ở nhà các nàng, Giản Thanh Thanh thật sự là bị giữ lại ngủ qua đêm. Có thể là do đã bàn tính trước đó rồi hay sao, mà Uyển Khả Dư lại nhường nhịn một bước để cho Giản Thanh Thanh ngủ cùng với Dạ Viễn Viễn.

Tưởng chừng sẽ có một đêm ngủ ngon, nhưng Giản Thanh Thanh không ngờ cái nữ nhân mình ngủ cùng này lại không có để cho người ta ngủ. Nàng tựa hồ còn muốn hơn cả Uyển Khả Dư, cả một đêm cứ hở một chút là động tay động chân. Nhìn xem, trên cổ Giản Thanh Thanh giờ lại thấp thoáng hai ba cái dấu hôn mờ nhạt, người khác nhìn qua chắc còn tưởng muỗi đốt.

Hôm nay đặc biệt thức sớm, Giản Thanh Thanh rời giường, nhẹ nhàng đến mức không đánh thức nữ nhân còn đang say giấc trên giường kia. Cô vệ sinh cá nhân, rồi thay vào chiếc áo thun cổ tròn tay dài mặc cùng chiếc quần jeans ống lửng đã được chuẩn bị rời khỏi phòng Dạ Viễn Viễn, xuống phòng khách.

Không phải là do các nàng thức muộn, mà do Giản Thanh Thanh hôm nay thức sớm, thường những ngày nghỉ cô đều là ngủ đến giờ cơm trưa mới thức. Có lẽ hôm nay đặc biệt có điều gì đó thôi thúc mới khiến cô dậy sớm chăng.

Xuống tới phòng khách, Giản Thanh Thanh đã thấy người hầu cùng quản gia hoạt động từ sớm, họ quét dọn lau chùi, chuẩn bị làm bữa sáng cho các chủ nhân.

Thấy Giản Thanh Thanh tới, người hầu cùng quản gia như được căn dặn trước gật đầu như một lời chào buổi sáng. Vì riêng bọn họ đều biết, Giản Thanh Thanh là vị khách đặc biệt, không phải đặc biệt với một người mà là đặc biệt với cả năm vị chủ nhân của bọn họ, nên bọn họ cũng rất biết điều đối xử như thế nào cho đúng với cô.

Trái lại Giản Thanh Thanh cũng không quá để tâm đến chuyện này, cô theo sự hướng dẫn của một người hầu đi ra hậu viện ( vườn sau ) nơi cỏ cây hoa lá được cất giữ và chăm sóc, cũng là nơi rất thích hợp để thư giãn.

Đi ra đến vườn sau, một điều khiến Giản Thanh Thanh ngoài dự liệu là gặp được Vũ Đình Duệ. Hậu viện có một cái bàn đá nghỉ chân, Giản Thanh Thạn bắt gặp là lúc nàng ngồi nghỉ chân nơi bàn đá, trên bàn còn là tách trà đang bốc khói.

Giản Thanh Thanh có chút thắc mắc nàng vì sao thức sớm như vậy, cô nghĩ ngoài người hầu và quản gia ra thì mình đã là người thức dậy sớm nhất rồi, không nghĩ là nàng như thế rời giường trước cả mình. Cô đi từ từ đến chỗ nàng, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.

" Không nghĩ chị lại thức sớm như vậy "

Vũ Đình Duệ từ lâu đã biết đến sự hiện diện của Giản Thanh Thanh, nàng cũng rất ngạc nhiên, vì nàng biết người như cô sẽ không có cái thói quen thức sớm.

" Em cũng vậy. "

" Chắc là ngủ đủ rồi nên không thể ngủ nữa "

Vũ Đình Duệ chú ý đến những vết đỏ mờ nhạt cổ Giản Thanh Thanh, đáy mắt ảm đạm nay lại có một tia dao động hiếm thấy, nhưng là chỉ có mình nàng biết được, cô thì lại chẳng để ý thấy.

" Tôi còn tưởng em tối qua cùng Viễn Viễn cô ta rất mệt. " Lời nói tưởng chừng như vu vơ không nghe ra tý cảm xúc gì nhưng thực chất chỉ có mình nàng biết, khi nói ra lời này cảm xúc của nàng có bao nhiêu biến hóa.

Giản Thanh Thanh lại bị lời nói này nhất thời làm cho đỏ mặt, cô là đủ tuổi để có thể hiểu những lời mà nàng nói chứ, nhưng là cô tối qua không có cùng Dạ Viễn Viễn phát sinh loại chuyện kia.

" Kh..không có.. "

Giản Thanh Thanh xấu hổ không biết giải thích làm sao để khỏi bị hiểu lầm, nhưng cô sợ càng nói lại càng sai, nên cách duy nhất là tìm một đề tài khác để nói.

" Chị rất thích thưởng trà? " Giản Thanh Thanh nhìn đến ly trà trên bàn, cô nhớ lúc gặp nàng ở Gian Thư nàng cũng là đọc sách về các loại trà, bây giờ sáng sớm gặp nàng ở đây đi theo nàng còn có cả một ly trà dành cho buổi sáng. Thật không phải là nghiện đi?
Nhưng ngoài dự liệu, Vũ Đình Duệ lại lắc đầu. " Không, tôi chỉ cảm thấy nó hợp với tâm tình của mình. "

Hợp với tâm tình? Cũng phải a, người lãnh đạm như nàng thì thưởng trà cũng là một trò tiêu khiển đi. Giản Thanh Thanh tựa hiểu tựa không gật gật cái đầu.

" Vậy có thể thay thưởng trà bằng cái gì đó khác không? Cũng đừng có là đọc sách giống Thanh Hàn là được. " Cô vừa nói lại vừa nghĩ đến, một nữ nhân băng lãnh như Thanh Hàn lại còn suốt ngày đọc sách, bây giờ nếu thêm một người lãnh đạm như Vũ Đình Duệ cũng đọc sách, thử hỏi sau này ở chung sao mà chịu được a.

Mà khoan! Ở chung? Giản Thanh Thanh vậy mà lại nghĩ đến sẽ ở chung với các nàng? Tự cho là đầu óc có vấn đề, Giản Thanh Thanh vội vội vàng vàng lắc đầu.

Vũ Đình Duệ nhìn Giản Thanh Thanh, cái con người này khi thì gật đầu khi thì lắc đầu, thật không biết là nghĩ cái gì. Cầm cái muỗng nhỏ khuấy khuấy chất lỏng bên trong tách trà, nàng mới từ từ nói.
" Thanh Hàn cũng không có thích đọc sách, chỉ là cô ta không thích nói chuyện "

Giản Thanh Thanh đầu óc như bị lú đến nơi, cái gì mà không thích đọc sách vì không thích nói chuyện? Cái logic đâu ra vậy. Quả nhiên, tiếp xúc lâu dần cô mới phát hiện ra điểm chung của các nữ nhân này, các nàng đều có cách nói chuyện khiến người nghe gây lú, não bộ có nhanh đến đâu khi nói chuyện với các nàng cũng sẽ bị đình trệ.

Nhìn cái biểu cảm ngây ra như ngốc của Giản Thanh Thanh, Vũ Đình Duệ nội tâm không nhịn được lại muốn trêu chọc, khóe môi cũng vì thế kéo lên ý cười. " Tôi nghĩ là bọn họ nói đúng, em thật sự là rất ngốc. "

Giản Thanh Thanh lớn mắt, cô nãy giờ là bị nàng đùa sao? Nàng xem cô là trò tiêu khiển thú vui chắc! " Chị! " Tức giận đến nắm tay nắm lại thành đấm, nếu không phải tự biết bản thân đánh không lại nàng, Giản Thanh Thanh thật muốn dạy dỗ nàng một trận, cái tội dám khi dễ mình.
Buổi sáng cùng Giản Thanh Thanh trêu đùa, Vũ Đình Duệ cũng tự nhận thấy buổi sáng hôm nay của nàng có chút đặc biệt hơn ngày thường, có lẽ là nàng cũng rất thích có cô ở bên cạnh.

..........

Thượng triều.

Hôm nay lại phi thường náo nhiệt, không phải vì có thêm chuyện gì xảy ra, hay lại có thêm tội thần cần xử tử. Mà là chuyện Giản Thanh Thanh xuất hiện cùng với các nàng đã là tâm điểm.

Ai cũng biết Giản Thanh Thanh là một trong tứ thân vương làm việc thân cận bên người nữ vương, nhưng là không có đến mức ngồi cùng một xe đến lâu đài chứ? Bọn họ có nghe kể đến những lần Giản Thanh Thanh xuất hiện cùng Uyển Khả Dư hay gần đây nhất là Dạ Viễn Viễn, bọn họ đều nghĩ giữa ba người có điều gì đó mờ ám, nhưng là phận tôi thân làm sao dám nói.

Bây giờ lại không phải là hai mà là năm người. Giản Thanh Thanh đều cùng lúc xuất hiện cùng với năm vị đại nhân của bọn họ, trong đó khó tính nhất là Tần đại nữ vương, nhưng bọn họ đều nhận thấy nàng không có cái biểu cảm gì là miễng cưỡng, ngược lại còn rất vui vẻ.
Chuyện như thế này, chỉ trong một buổi sáng mà lang tràn khắp lầu đài. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, bây giờ ai mà không biết Giản Thanh Thanh có quan hệ mật thiết với năm cái đại nữ nhân kia.

Sau khi kết thúc buổi thượng triều, Giản Thanh Thanh như có tật giật mình tức tốc ly khai khỏi đại điện, quay về thư phòng riêng của mình mà trốn tránh, cũng căn dặn lính gác cửa không tiếp bất kì ai.

" Hại a..thật là hại aaa " Giản Thanh Thanh thầm mắng trong lòng năm cái nữ nhân kia.

Buổi sáng rõ ràng cô đã cự tuyệt việc cùng các nàng xuất hiện, cô biết một khi bị bắt gặp sẽ dấy lên tin đồn không hay. Nhưng các nàng vẫn là không đồng ý, muốn mình cùng các nàng xuất hiện.

Nhưng điều khó hiểu nhất là, Uyển Khả Dư và Dạ Viễn Viễn thì không nói, mắc cái gì đến cả Tần Vi Oanh và Vũ Đình Duệ cũng hùa theo!!?? Không phải trước giờ hai người này là kĩ tính nhất sao? Bây giờ thì hay rồi, tin đồn lan truyền khắp nơi, Giản Thanh Thanh đi đến đâu cũng đón nhận rất nhiều ánh mắt quái lạ từ bốn phía, bọn họ nhìn cô như nhìn sinh vật lạ vậy.
Còn Hoài Thanh Hàn, rõ ràng là nàng có thể lên tiếng ngăn cản, nhưng nàng lại chọn im lặng, vẻ mặt cũng không có gì là nửa điểm phản đối.

Các nàng không phản đối, nhưng Giản Thanh Thanh là phản đối a.

Trong lúc còn đang suy nghĩ trách mắng cái nữ nhân kia, thì bên ngoài lại nghe tiếng gọi của lính gác.

" Giản tướng quân, có Vệ tướng quân muốn gặp ngài. "

" Bảo ta không tiếp. "

Vệ tướng quân? Hình như người này cũng là một trong tứ thân vương thì phải, tên cái gì...Vệ Khúc.

Lại nghe lính gác trả lời. " Thần đã nói, nhưng là Vệ tướng quân đòi gặp ngài, bảo là có việc đến thương lượng. "

Thương lượng? Ta và hắn có cái gì cần thương lượng. Nghĩ vậy nhưng Giản Thanh Thanh vẫn là đồng ý.

" Cho vào đi. "

Vừa dứt lời, cánh cửa liền được mở ra, một nam nhận trong có vẻ tuấn tú xuất hiện.
Nhìn một phát liền có thể nhận ra người này, hắn đích thị là Vệ tướng quân - Vệ Khúc kia rồi. Do là đứng cùng một hàng ngũ, nên lâu lâu Giản Thanh Thanh ánh mắt có chú ý đến người này.

Vệ Khúc với ba ngàn thanh ti màu bạch của hắn chính là thứ tô điểm lên vẻ ngoài tuấn tú cũng không kém phần nho nhã kia, nước da hắn cũng rất trắng, nhìn qua còn tưởng là một mỹ phụ xinh đẹp. [BHTT][NP] Sủng Vật, Ngươi Chạy Không Thoát! - Câu cá!?Ảnh minh họa. Còn tạo hình thì các bạn có thể tự tưởng tượng ra hoặc dựa theo ảnh minh họa cũng được😅
Đối với người tên Vệ Khúc này, Giản Thanh Thanh cũng không quá chán ghét.

" Vệ tướng quân là đến tìm ta? "

Hắn mỉm cười nho nhã, rất tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống. " Là thấy Giản tướng quân tâm trạng không vui, muốn cùng ngài bồi chút chuyện. "

Bồi chuyện? Ta với ngươi khi nào thân đến mức ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.

" Nếu là vậy thì phiền Vệ tướng quân rời đi cho, ta không có nhã hứng. "

Vệ Khúc không vì sự cự tuyệt của cô mà tức giận, ngược lại còn cười rất tươi.

" Quả là Giản tướng quân, rất thẳng thắng. "

Giản Thanh Thanh nhìn cái điệu cười của y mà không khỏi mất kiên nhẫn.

[*] Y: ở đây xưng nam nhân, nhưng là những người không phải phản diện.

" Vệ tướng quân có chuyện gì thì nói nhanh đi, ta thật tâm trạng không tốt "

Vệ Khúc đứng lên, hắn đi lại trước mặt Giản Thanh Thanh, ý cười tuyệt nhiên không giảm. " Cũng không có gì đại sự, ta chỉ là đến rủ Giản tướng quân cùng ta đi.. " y búng tay, liền một chiếc cần câu xuất hiện. " Câu cá! "
***