[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa

Kẻ điên say tình

[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa - Kẻ điên say tình

Warnings: vẫn là quá trình điều giáo, beta dần biến song tính, chap này hơi sảng hồn mn cân nhắc

Gọi top là bàn phím lỗi vì lúc anh nhảy S lúc lại nhảy M

—————————————————

Cẩm Duy không biết mình đã ở nơi này bao lâu anh luôm bị nhốt trong phòng hết ngủ rồi lại cᏂị©Ꮒ bị ăn tinh đến no, cả cơ thể từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới không nơi nào lành lặn

Do anh dùng mạnh kịch liệt cầu xin nên đống dây xích đã được cởi ra, nhìn cổ tay cổ chân bị cọ đến rách ra ứa máu. Nhưng thay vào đó anh phải đeo một cái vòng lên cổ khiến cho anh cảm giác mình như thú nuôi của Lê Quang

Hai người hàng ngày ngoại trừ lúc cᏂị©Ꮒ nhau cũng không còn giao lưu gì nhiều hay nói đúng hơn Cẩm Duy không thèm nói với Lê Quang bất cứ điều gì nữa. Còn Lê Quang có vẻ cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này

"Nhìn anh da^ʍ quá~"

Cẩm Duy đang bị Lê Quang đè lên bồn rửa mặt bang chân cạo lông chim. Cẩm Duy đỏ mặt vừa xấu hổ vừa căm tức quay đầu không thèm nhìn cậu. Lê Quang thấy thái độ của anh ánh mặt bỗng chốc ám đi vài phần cắn mạnh vào đùi anh

"A"

Thoả mãn nhìn dấu răng sâu do mình tạo ra cậu rửa sạch đống lông và bọt trắng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trụi lông trước mặt

Cậu bế anh ra ngoài để anh ngồi lên giường. Quãng thời gian này anh luôn bị cậu bế đi bế lại vốn dĩ đã quen

Lê Quang cầm khoá cu đến muốn đeo cho anh với một thẳng nam beta như Cẩm Duy tất nhiên không chịu anh gào đến lạc giọng

"Cậu cút đi cho tôi, cậu còn muốn huỷ hoại tôi như nào nữa? Cút!"

Chân Lê Quang ép lấy người anh làm anh không tài nào phản kháng. Khoá ©ôи ŧɧịt̠ cứ thế bị đeo lên trong sự kháng cự của Cẩm Duy

Nhìn ©ôи ŧɧịt̠ mình bị đè ép thành đống thịt Cẩm Duy không tài nào chịu được bật khóc. Giọt nước mắt của anh lại như thuốc kí©ɧ ɖụ© đối với Lê Quang. Cậu cúi người liếʍ sạch những giọt nước mắt trên mặt và đọng trên mắt anh

"Em còn quà muốn tặng anh này"

Cẩm Duy rùng mình sợ hãi lật người chạy đi. Ngạc nhiên là Lê Quang cũng không cản lại nhưng khi anh chạm vào tay nắm cửa vòng trên cổ anh bỗng thít lại bắn ra từng tia điện

"Aaaaaaa"

Cẩm Duy đau đến toát mồ hôi ngã vật xuống sàn co quắp. Lúc này Lê Quang mới bước tới như vị thần tối cao đưa mắt xuống nhìn anh

"Tại sao anh lại không ngoan như vậy chứ?"

Đến giờ anh mới biết công dụng thật sự của chiếc vòng, Cẩm Duy đưa tay cào cấu nó nhưng tất cả chỉ là vô dụng. Cảm giác vừa nghẹt thở vừa bị dòng điện trải qua khiến anh thật sự muốn chết

Đúng lúc này bàn chân Lê Quang đưa tới anh hiểu ý cậu nhắm mắt nhận mệnh liếʍ láp nó. Càng liếʍ vòng càng nới lỏng ra dòng điện cũng càng nhỏ hơn. Đến cuối cùng Cẩm Duy lại là người như mê như nghiện liếʍ lấy chân Lê Quang

"Biết lỗi chưa?"

Anh dùng hai tay thành kính nâng chân cậu mυ"ŧ lấy từng ngón chân mặc sức cho cậu di chân đè ép lên mặt mình chơi đùa. Cẩm Duy ứa nước mắt run run nói xin lỗi

Lúc này Lê Quang mới hài lòng buông tha anh, bản thân ngồi bên mép giường để anh quỳ lạy ©ôи ŧɧịt̠

Nhìn Cẩm Duy nép vào háng mình cậu lôi ©ôи ŧɧịt̠ bán cương ra dùng lực vỗ chan chát lên trán anh
"Anh là cái gì?"

"L-là đĩ cɧó ©áϊ của chủ nhân hức...là bồn chứa tinh của chủ nhân"

Cậu thoải mái để mặc gác lên đầu Cẩm Duy lôi từ trong người ra một gói thuốc thần bí lay lay trước mặt anh

"Biết cái gì đây không?"

Cẩm Duy ngẩng đầu khổ nỗi tầm mắt anh chỉ là ©ôи ŧɧịt̠ gân của cậu mấy thứ khác chỉ mờ mờ bèn vừa lắc đầu vừa liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ xin lỗi vì sự ngu ngốc của mình

"Đây là thuốc biến anh thành bồn chứa tinh chân chính, vừa mọc thêm cái l*и vừa sinh được con"

Cẩm Duy trợn mắt nhìn gói thuốc trước mặt người đổ mồ hôi lạnh như nhìn cái gì kinh khủng lắm. Vừa bị khoá cu cảm xúc còn chứ nguôi ngoai giờ chuẩn bị phải biến thành song tính. Cẩm Duy biết nếu mình biến thành song tính mình sẽ chẳng còn chút hy vọng có thể thoát khỏi người thanh niên này nữa
Cẩm Duy quỳ thẳng dậy dập đầu cầu xin mỗi lần dập đầu cúi xuống thì liếʍ chân ngẩng lên thì hôn qυყ đầυ ©ôи ŧɧịt̠ bự

"Cầu xin chủ nhân, cɧó ©áϊ như này đã có thể hầu hạ chủ nhân rồi xin ngài làm ơn đừng..."

"Cɧó ©áϊ không muốn ngửi mùi pheromone của chủ nhân sao? Không muốn biết người mình giờ đĩ điếm nồng nặc mùi alpha sao?"

Cẩm Duy vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Lê Quang chặn lại

"Nào há miệng ra, cái này chỉ cần uống trực tiếp là được"

Anh sợ hãi bò lùi lại Lê Quang lại càng hứng thú chầm chậm tiến lại gần anh như dã thú rình mồi

"Anh không trốn được, không phải nãy anh đã thử rồi sao"

Cả linh hồn và thể xác Cẩm Duy run rẩy kịch liệt lắc đầu không còn những câu cầu xin vô nghĩa mà thay vào đó là những tiếng chửi mắng khó nghe

"Tôi còn phải cưới vợ sinh con đéo ai chơi mãi cùng tên điên như mày. Mày cút con mẹ khỏi cuộc đời tao ngay"
Nụ cười trên gương mặt Lê Quang chợt tắt hỏi lại

"Cưới vợ? Sinh con?"

Cẩm Duy nuốt nước bọt đứng dậy vớ lấy bình hoa trên tủ ném vào người cậu. Lê Quang không tránh không né chỉ vươn tay ra đỡ, bình gốm sứ đắt tiền cứ thế vỡ tan thành trăm mảnh tay cậu cũng chảy máu nhưng Lê Quang hoàn toàn không quan tâm. Ánh mặt cậu đỏ ngầu giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm anh

"Anh có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem"

Cẩm Duy biết mình không thoát được đã chuẩn bị sống chết một phen với tên thần kinh này không ngần ngại nhắc lại

Không để anh nói hết câu Lê Quang lao đến túm tóc đập thẳng đầu anh vào tường

"Câm mồm!"

Máu tươi dần ứa ra khiến tầm nhìn của anh trở nên đỏ lòm Cẩm Duy nghĩ mình sắp chết rồi cười giễu cợt nhìn Lê Quang nhét đống thuốc cải tạo vào mồm anh
Sau đó Cẩm Duy ngất đi nhưng ông trời không biết nên nói là lương thiện hay trêu người mà vẫn để anh tỉnh dậy. Vẫn căn phòng quen thuộc nhưng có vẻ đã được thu dọn lại vết thương của anh cũng được xử lý cẩn thận

Tất cả nhìn qua như chưa có gì xảy ra nhưng chính anh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng ngứa ngáy khó chịu

Lê Quang đẩy cửa bước vào nhìn thấy anh tỉnh hơi sững sờ một lúc rồi lại tươi cười tiến đến

"Vì cơ thể đang biến đổi nên anh sẽ cảm thấy khó chịu một chút anh đừng lo lắng nha"

Nhìn thanh niên làm như chưa có gì xảy ra làm anh cảm thấy nực cười cũng không biết tên điên này lại muốn làm gì

"Sao cậu không gϊếŧ tôi luôn đi"

Lê Quang không trả lời trèo lên giường nằm tựa vào lòng anh mũi cọ cọ cổ anh không ngừng hít hà mùi hương

"Dù pheromone chưa ổn định nhưng em vẫn ngửi được. Đây là mùi oải hương đúng không, thơm quá"
"Ha~chắc vợ tôi cũng thích mùi này lắm"

Anh thật sự muốn thử xem tên này chịu đựng được đến bao giờ, tên điên thì có cố giả thành người bình thường chắc chắn sẽ nhanh chóng bị lộ

Vậy mà Lê Quang cũng không thèm phản ứng gì chỉ là động tác cọ cọ hơi dừng lại trong dây lát. Không lâu sau Cẩm Duy vậy mà cảm thấy hơi thở đều đều phả vào gáy mình anh đen mặt đẩy cậu ra

Có lẽ vừa bị uống thuốc cải tạo bản thân cũng chả hy vọng gì nữa nên lúc này anh đối mặt với Lê Quang anh lại có phần bình tĩnh hơi. Nhìn dung nhan ngủ say trước mặt anh bất giác vuốt ve quầng thâm mắt của cậu thở dài nghĩ xem tự tử kiểu gì vừa nhanh vừa không đau

"Không biết kiếp trước tôi nợ cậu cái gì nữa?"

Nhưng rất nhanh anh không tài nào nghĩ ngợi được nữa. Cơ thể như bị chuốc xuân dược khó chịu cùng cực, c̠úc̠ Ꮒσα ngứa ngáy tự động chảy nước da^ʍ
Lê Quang ngửi thấy mùi oải hương nồng nàn bỗng tỉnh dậy nhìn anh đang cắn chăn tự móc đít trước mặt mình

"Đĩ da^ʍ đợi chồng ngủ rồi tự thủ da^ʍ sao"

Cẩm Duy cũng khóc hết nước mắt vừa thủ da^ʍ vừa rủa thầm thứ thuốc chó má. Rất nhanh đầu óc anh như bị hun hỏng, không còn tỉnh táo nữa nức nở lẩm nhẩm đòi ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự

"Bé đĩ cứng đầu muốn ©ôи ŧɧịt̠ của chồng không?"

"Ahhh~ ©ôи ŧɧịt̠~ ©ôи ŧɧịt̠ ngon"

Cẩm Duy bò tới nhưng bị Lê Quang bế lên đưa ra ngoài phòng khách

"Không phải là anh muốn cưới vợ sao? Muốn cᏂị©Ꮒ cɧó ©áϊ đúng không? Em đây thoả mãn anh"

Cẩm Duy mơ hồ nhìn đàn chó bị xích trước mặt dù đầu óc không được tỉnh táo nhưng vẫn biết hành động này sai trái như nào

"Không muốn, đừng"

Lột bỏ lớp mặt nạ Lê Quang trở lại con người điên cuồng ban đầu. Cậu cầm ©ôи ŧɧịt̠ bị nhốt trong l*иg của anh lên đi tới muốn cắm vào con chó đang bị xích
"Đừng xin cậu, chủ nhân...chồng ơi aaaaaa"

Đàn chó kêu inh ỏi cùng tiếng hét thất thanh của Cẩm Duy. Đưa ©ôи ŧɧịt̠ anh cạ lên mông cɧó ©áϊ hỏi

"Anh không thích con này à? Còn nhiều lắm anh thoải mái chọn"

Cẩm Duy lắc đầu quay người lại bám chặt vào Lê Quang

"Không muốn làm ơn đĩ da^ʍ biết sai rồi"

Lê Quang cười bế anh lên hỏi anh còn dám tìm cɧó ©áϊ khác để ȶᏂασ không tất nhiên Cẩm Duy nức nở lắc đầu. Tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng Lê Quang vẫn chưa phát điên xong

"Nhưng mà vẫn chưa đủ..."

Cậu bế anh vào phòng khác trong phòng trống trơn chỉ có con chó lớn đang nằm đó thấy người vào thì tỉnh dậy. Con này khác xa với đám bên ngoài vừa to vừa lớn nếu đứng thẳng cũng phải cao gần bằng Cẩm Duy

"Em sợ anh đi cùng thằng đĩ đực khác lắm"

Nói rồi không chút lưu tình thả anh xuống. Chó ngửi thấy mùi động dục đi tới gần Cẩm Duy mặc cho anh lay ống quần cầu xin cậu nhưng cậu vẫn giương mắt nhìn con chó lớn dần dần tiến tới
"Đi thử tư vị chó đực nào anh"

"Đừng đừng đến đây, không Lê Quang cứu, chủ nhân"

Cẩm Duy loại kêu hết chủ nhận rồi lại chồng chỉ mong cậu cứu mình. Chó đã đến rất gần đưa mũi ngửi ngửi c̠úc̠ Ꮒσα mấp máy của anh, một chân để lên vai đè anh xuống sàn

"Cút đi, cút huhuhuh~"

"Nói lại lần nữa cɧó ©áϊ muốn ©ôи ŧɧịt̠ của ai"

Anh như bắt được chiếc phao cứu mạng một giây cũng không ngần ngại trả lời

"Muốn ©ôи ŧɧịt̠ chỉ nhân chỉ muốn chủ nhân thôi Aaaa~ cút ra muốn chủ nhân, Lê Quang cứu, cɧó ©áϊ biết sai rồi"

Lúc này Lê Quang mới thong thả tiến tới kéo anh ra khỏi sự vây hãm của con chó. Cẩm Duy nép trong lòng Lê Quang run rẩy kịch liệt hai tay hai chân bám chặt vào người cậu một phút cũng không muốn xa rời

——————————————

T sủi đây đến sinh nhật t t lại ngoi lên