Dã Hỏa ( Hạ Đa Bố Li Ngang ).

Bị ngón tay ba ba cắm vào lỗ nhỏ

“Ba ba cứu mạng!!”

Vãn Vãn từ phòng tắm lao ra với tốc độ như chạy nước rút 100m, vèo một phát nhảy ra, va vào người ba ba như Sao Hỏa đâm vào Trái Đất. Sau đó nàng dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy ba ba như một con bạch tuộc.

Cũng may Lâm Triều Sinh đủ mạnh mẽ, thể chất tuyệt vời, bị con gái một trận oang tạc như vậy, vẫn có thể đứng vững vàng. Trái tim vốn đang loạn nhịp, khi thấy con gái mình không sao mới dần trầm tĩnh lại. Hắn vội hỏi nàng: “Sao vậy Vãn Vãn? Xảy ra chuyện gì thế?”

Vãn Vãn mới tắm được một nửa, trên người vẫn còn bọt sữa tắm, lúc này quấn ở trên người ba ba giống như một con rắn nước, trơn trượt không thể nào nắm bắt. Lâm Triều Sinh sợ nàng bị té ngã, cuối cùng đành nâng mông nàng lên, ôm nàng như ôm một đứa trẻ.

Vãn Vãn vẫn còn hoảng loạn tột độ, khi nói chuyện đều nói lắp bắp: “Có… Có một con rất lớn…” Nàng khoa tay múa chân, nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới bổ sung hoàn chỉnh: “Con nhện...”

Lâm Triều Sinh cảm thấy buồn cười trước ngữ khí đáng yêu của con gái, nhưng hắn cố nhịn cười, hỏi: “Con nhện lớn như vậy sao?”

Vãn Vãn dùng sức gật đầu.

“Để ba nhìn xem.” Lâm Triều Sinh nói, liền ôm Vãn Vãn hướng phòng tắm đi đến, Vãn Vãn sợ tới mức rụt vào trong ngực của cha mình.

Lâm Triều Sinh vừa rồi ở bên ngoài sắp xếp đồ đạc nên hắn để trần thân trên, lúc này cả người Vãn Vãn cũng trần trụi, co vào trong lòng ba ba, hai núʍ ѵú đĩnh kiều trực tiếp cọ xát vào cơ ngực của hắn. Mặc dù dáng người Vãn Vãn nhỏ gầy nhưng cặρ √υ" lại không nhỏ, hai bầu sữa nặng trĩu khi cọ lên cảm thấy thực no đủ. Lúc này nàng vẫn chưa hoàn hồn nên không nhận ra sự tiếp xúc quá sắc tình giữa hai người.

Lâm Triều Sinh ngược lại lại chú ý tới, hô hấp bỗng đình trệ hai giây, sau đó dần trở nên nặng nề hơn. Sự thay đổi tần suất hô hấp khiến cơ ngực hắn căng lên, phập phồng lên xuống đè lấy vυ" Vãn Vãn, chen lấn hai bầu vυ" khiến chúng thay đổi hình dạng, đồng thời ép thành một rãnh ngực sâu hút mắt.

“Ba ba con sợ.”

Thấy ba ba muốn ôm nàng tiến vào phòng tắm, Vãn Vãn theo bản năng giãy giụa một chút. Sữa tắm trên da nàng vốn đã trơn tuột, sau khi nàng giằng co, Lâm Triều Sinh suýt chút nữa ôm không được nàng. Mắt thấy nàng sắp rơi xuống, hắn luống cuống tay chân ôm nàng vào lòng. Đang lúc rối loạn, hai ngón tay hắn không cẩn thận đút vào lỗ nhỏ chặt khít ấm áp. Hắn vừa cắm vào, Vãn Vãn liền lập tức kêu lên.

“A…”

Trong tiếng kêu này của nàng có kinh hãi, nhưng cũng có sự kiều mị không thể nói rõ được.

Ngay sau đó, hai cha con đồng thời cứng đờ lại.

Vãn Vãn tim đập nhanh như đánh trống, sắc mặt đỏ bừng lên. Đến lúc này nàng mới nhận ra hiện trạng của hai người xấu hổ đến nhường nào: “Ba… Ba ba…”

So với sự thẹn thùng của Vãn Vãn, lúc này nội tâm Lâm Triều Sinh còn kinh khủng hơn, chỉ có thể dùng ‘trời sụp đất đổ, cõi đời chấm dứt’ để hình dung. Trời ơi, trong lúc hoảng loạn vừa rồi, hắn thế mà lại không cẩn thận đút hai ngón tay vào bướm nhỏ của con gái mình, còn cắm đến sâu như vậy. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được tầng ngăn cách tượng trưng cho sự trinh nguyên kia.

Ngón tay hắn đã thực sự cắm vào trong lỗ nhỏ của con gái! Loại nhận thức này khiến Lâm Triều Sinh lập tức trở nên ngu ngốc, thân thể khẽ run lên không rõ nguyên nhân, hai ngón tay đang bị kẹp chặt cũng theo thân thể run lên chấn động.

“Ưm… A…” Vãn Vãn khó chịu mà rên ra tiếng, thanh âm vừa mềm mại vừa mị hoặc. Nơi tư mật mẫn cảm nhất bị ba ba cắm vào, xấu hổ như vậy làm Vãn Vãn suýt chút nữa khóc lên: “Ba ba… Ba ba, người mau rút ra đi.” Nàng nhỏ giọng nói.

Lâm Triều Sinh lúc này mới định thần lại, vội vàng muốn đem ngón tay rút ra, nhưng bàn tay hắn rất lớn, ngón tay lại thô, hai ngón tay vừa rồi dưới lực tác dụng trơn tuột liền cắm đi vào, hiện tại muốn rút ra ngoài, cũng cần một lực đạo nhất định. Nhưng lỗ l*и xử nữ của Vãn Vãn vừa khít lại vừa mềm, khi hắn thử di chuyển lui ra ngoài thì nàng đã khóc nức nở nói đau.
“A… Ba ba, người chậm một chút, đau quá…” Hai mắt Vãn Vãn đỏ hoe, chẳng khác gì một con thỏ ngây thơ đáng thương.

Lâm Triều Sinh nhìn dáng vẻ này của nàng, cảm xúc trong lòng dâng trào, đôi mắt đều tối sầm lại, hắn phải hít sâu hai cái mới kìm nén được cảm xúc, nói: “Vãn Vãn ngoan, ba ba ôm con đặt lên giường rồi rút ra tiếp, được không?”

“Vâng, ba ba nhanh lên.” Nàng yếu ớt nũng nịu.

Lâm Triều Sinh liền duy trì tư thế một tay ôm eo nàng, một tay cắm ở trong l*и nàng, nhanh chóng đem Vãn Vãn ôm đến trên giường, đặt nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi xuống chăn đệm mềm mại.

Vãn Vãn chống hai tay ra sau lưng, hai chân dang rộng, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng nhìn ba ba. Đây kỳ thật là một tư thế phi thường dâʍ đãиɠ, như thể đang cầu xin được đυ..

Lâm Triều Sinh nuốt nước bọt, khống chế bản thân không nhìn nàng nữa, chỉ nhìn tay của mình, nhưng ngón tay hắn đang đút ở trong tiểu bức của con gái. Lúc này cho dù nhìn tay cũng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy âʍ ɦộ múp míp của nàng, không ngờ lại là da^ʍ huyệt Bạch Hổ* cực phẩm!
> ** Bạch Hổ: chỉ người con gái bẩm sinh không có lông mao.*

Lâm Triều Sinh da đầu tê rần, cảm thấy cự long trong đũng quần đang nhanh chóng bành trướng trở nên cứng rắn.

“Ba ba…”

Vãn Vãn vẫn nũng nịu kêu lên, Lâm Triều Sinh cảm thấy chính mình sắp bị ép đến điên rồi. Hắn sống chết nghiến răng, hàm dưới siết chặt, muốn thử rút ngón tay mình ra ngoài, kết quả Vãn Vãn lại tràn ra vài tiếng thở gấp, giống như đang bị ȶᏂασ thật sự.

“Vãn Vãn, đừng kêu.” Thanh âm hắn có chút nghiêm khắc.

Vãn Vãn sợ tới mức che miệng mình lại, hai mắt ngấn lệ mà nhìn hắn.

Trên trán Lâm Triều Sinh đổ ra từng giọt mồ hơn lớn, hô hấp dồn dập, hắn không khống chế lực đạo nữa, cắn chặt răng. Đột nhiên ngón tay của hắn một phát rút ra ngoài, ngay sau đó hắn cũng không nhìn Vãn Vãn mà xoay người vội vàng rời khỏi phòng.