[BH] [DỊCH] TIM ĐẬP THÌNH THỊCH - TỬU TIỂU HI

Chương 11

Có đôi khi Đường Nghiên cảm thấy Kỷ Du Thanh thật sự giống như một vị phụ huynh, còn là một vị phụ huynh có mọi mặt hoàn mỹ. Trong khoảng thời gian tới Hoa Đô đều có nàng chăm sóc cô, thậm chí so với người mẹ ruột mười tám năm qua của cô còn quan tâm hơn nhiều.

Bất quá, một bên cô tham lam mong muốn sự quan tâm như vậy, nhưng một bên lại không muốn làm đứa nhỏ để nàng chăm sóc, cô cũng muốn dần dần lớn lên, rồi trưởng thành.

"Xem ra dì không nhớ nhầm số đo của con." Trước gương, người mặc quần áo nhìn xuống đất, Kỷ Du Thanh chắp hai tay lại, nhìn cô gái trước mắt này mặc quần áo do chính mình tỉ mỉ lựa chọn cực kì phù hợp, vẻ mặt hết sức hài lòng, lộ ra nụ cười vui mừng của bậc trưởng bối.

Đường Nghiên đứng trước gương có chút không thể tin vào mắt mình, bình thường cô ăn mặc có chút tùy tiện. Nhưng dưới bàn tay khéo léo của Kỷ Du Thanh, cô cũng có dáng vẻ như vậy sao?

Đang lúc cô đang đắm chìm trong gương, Kỷ Du Thanh bất thình lình tiến lại gần, thế nhưng nhẹ nhàng đè hai vai cô lại, gương mặt nghiêng nghiêng tựa vào mặt Đường Nghiên, nhẹ giọng nói: "Con gái ăn mặc đẹp không nhất định là vì để lấy lòng đàn ông, mà là vì để càng tự tin hơn trong cuộc sống."

Đường Nghiên nhìn chằm chằm mình và Kỷ Du Thanh trong gương, ánh mắt nhìn lâu không chớp, thân thể cứng ngắc không dám lộn xộn. Không biết vì sao, trong nháy mắt này cô lại cảm thấy những lời Kỷ Du Thanh nói đặc biệt có sức hút...

"Được rồi, dì đi nấu cơm tối cho con." Kỷ Du Thanh buông tay ra, Đường Nghiên cảm thấy trọng lượng trên vai biến mất, nhiệt độ bên cạnh sườn mặt cũng đột nhiên biến mất, vội vàng xoay người lại: "Dì Kỷ, để con giúp dì đi."

Ngoài cửa phòng thay đồ truyền đến tiếng Kỷ Du Thanh đáp lại: "Không cần, con đã huấn luyện rất vất vả nên cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi. DÌ cũng tương đối thích việc nấu cơm."

Rất vất vả...

Chưa từng có ai nói với Đường Nghiên những lời như vậy, bất luận là kỳ nghỉ hè khi còn bé, mỗi ngày ở nhà cậu trợ giúp mợ nấu cơm, chờ mợ từ trong ruộng trở về bao gồm cả người trong nhà ăn, hoặc là phụ giúp giặt quần áo cho cả nhà, quét dọn nhà cửa, nhưng đều chưa từng có ai nói cô vất vả.

Đường Nghiên đứng trước gương, nhìn quần áo đang mặc trên người mà giật mình một hồi, sau đó mới vội vàng cởϊ qυầи áo mới trên người ra, thay quần áo mình mặc hôm nay vào. Cô ôm quần áo mới trực tiếp đi vào phòng tắm, bởi vì nhãn mác trên quần áo đã ghi rõ không thể giặt máy, cho nên Đường Nghiên chỉ có thể giặt tay. Bất quá mấy năm nay cô đã sớm quen với việc giặt tay, đối với máy giặt cô còn không biết nên thao tác như thế nào.

Giặt xong vài bộ quần áo thì bữa tối cũng gần như xong.

Bữa tối hôm nay là thịt dứa, tôm hấp tỏi, nước sốt bào ngư, xúc xích xào đậu Hà Lan. Kỷ Du Thanh nói là bởi vì làm bốn món ăn thì không tốt lắm*, nên lại làm thêm một chén canh trứng bắp cải tím.

(*)Chỗ 4 món ăn này vì sao lại không tốt thì mình giải thích nhé: Bởi vì theo cách đọc của người Trung Quốc thì số 4 có phiên âm là (si), mà si này có cách đọc giống với (si) của từ chết, cho nên số 4 không được thông dụng ở Trung Quốc.

Thật ra đối với bữa tối của hai người mà nói, những món này không khỏi có chút quá mức phong phú, nhưng Kỷ Du Thanh lại không cho rằng như vậy. Nàng giới thiệu cho Đường Nghiên một phen, những món hôm nay đều là món ăn Quảng Đông, vô hình trung giúp cho cô tăng thêm một phần kiến thức.

Dứa không phải là hoa quả hay sao? Vậy mà có thể xào cùng với thịt, Đường Nghiên ở trong thôn mười tám năm cũng chưa từng thấy qua cách ăn này, chưa từng nghĩ rằng khi ăn vào trong miệng lại là một mùi vị khác, chua ngọt ngon miệng, tươi mát khai vị, thịt cũng đặc biệt tươi ngon, bao bọc vị chua ngọt của dứa.
"Thế nào, ngon không?" Hai tay Kỷ Du Thanh đan xen với nhau, chờ mong nhìn cô.

"Ngon lắm!" Đường Nghiên không hề che giấu, không chút tiếc nuối mà khen ngợi: "Là món ăn ngon nhất mà con từng ăn a."

Kỷ Du Thanh nghe xong liền dựng ngón trỏ lên lắc lắc, mặt mang theo vẻ thần bí: "Trước tiên đừng đánh giá sớm như vậy nha, cũng mau nếm thử mấy món ăn khác đi."

Kế tiếp là món tôm hấp tỏi, món ăn này tuy rằng lấy tỏi làm chủ, nhưng khi ăn kỳ thật không có mùi tỏi gì, ngược lại là vị thịt tôm tươi ngon, hương vị cực kỳ tuyệt vời. Đường Nghiên nhịn không được lại ăn thêm một miếng.

Một món nước sốt bào ngư khác, là người trong thôn nên Đường Nghiên chưa từng nhìn thấy biển, càng chưa từng ăn hải sản.  Đối với bào ngư, một nửa sự hiểu biết của cô vẫn là xuất phát từ trong sách và trên TV, người xưa luôn thích so sánh bào ngư cùng với các sơn hào mỹ vị.
"Dì Kỷ, cứ tiếp tục như vậy, con sẽ bị dì nuôi cho mập a." Đường Nghiên mỗi món ăn đều nếm thử, thoáng cái không ngừng mà ăn rất nhiều.

"Mập lên một chút mới đẹp, chỉ cần không quá mức thì đều đẹp thôi." Kỷ Du Thanh vẫn cảm thấy Đường Nghiên quá gầy, cảm giác chỉ cần một trận gió lớn là có thể thổi bay tiểu cô nương trước mắt này, làm cho người ta nhìn thấy cũng mơ hồ đau lòng.

Đường Nghiên lại xử lý xong hai chén cơm, sau khi ăn cơm xong liền chủ động đảm đương công việc rửa bát đũa, thu dọn bếp nấu. Vốn chỉ định ăn một chén, nhưng thật sự là mỗi món ăn đều quá ngon, không thể khắc chế nổi, vì vậy bây giờ lại có chút nặng nề, đành phải làm việc giúp tiêu hóa.

Kỷ Du Thanh cũng không được nhàn rỗi, mang dép lê đi tới đi lui trong phòng khách mấy lần, giống như đang thu dọn cái gì đó. Đường Nghiên ở trong phòng bếp cúi đầu rửa chén, dư quang mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu be áo khoác dệt bạch kim lướt qua trước mắt.
"Đúng rồi, Nghiên Nghiên!"

Thân thể Đường Nghiên theo bản năng ngẩn ra, cách xưng hô của Kỷ Du Thanh đối với cô lại từ Đường Nghiên đổi thành Nghiên Nghiên. Thoáng chốc nghe thấy cô còn có chút không quen, cô cứng đờ ngẩng đầu lên nhồi cổ nghe.

"Thiếu chút nữa quên nói cho con biết, ngày mai có một người bạn của dì sẽ đến nhà chơi, là người bạn rất thân thiết của dì, đúng lúc có thể giới thiệu con làm quen với dì ấy."

"Bạn sao?" Người bạn tốt của nàng...

"Phải, bằng tuổi với dì, bất quá tính tình dì ấy rất hiền, hai người hẳn là có thể thân với nhau." Kỷ Du Thanh bổ sung thêm.

"Cũng là con gái sao?" Đường Nghiên tò mò hỏi, giống như một đứa bé tò mò chờ đợi đáp án.

Kỷ Du Thanh giật mình, nhất thời không ngờ cô sẽ hỏi câu này, lại không nghĩ tới nên trả lời thế nào, phốc xuy một tiếng cười ra: "Dì ấy hẳn là...cũng tính là con gái, là một cô gái nhỏ bé."
Đường Nghiên bĩu môi, sẽ là ai đây, khi Kỷ Du Thanh nhắc tới lại vui vẻ như vậy.

"Hôm nay con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, dì còn có việc phải làm nên đi phòng sách trước." Kỷ Du Thanh dặn dò cô xong liền đi thẳng đến phòng sách quanh năm luôn mở cửa kia.

Đường Nghiên lặng lẽ thò đầu thoáng nhìn qua, Kỷ Du Thanh đã ngồi lên ghế mở máy tính, đôi mắt nhìn máy tính đặc biệt chuyên chú.

Thu dọn phòng bếp xong, Đường Nghiên yên lặng trở về phòng mình.

Trong nhật ký hôm nay, cô đã viết như sau:

[ Ngày 6 tháng 9 năm 2019, thời tiết nhiều mây.

Cảm nhận của việc huấn luyện quân sự mấy ngày qua là mệt mỏi nhưng cũng khỏe khoắn, hôm nay tan học còn gặp được đàn chị trong câu lạc bộ taekwondo, nghe nói tuần sau bắt đầu có hoạt động, tôi rất chờ mong, muốn trong quá trình học tập cùng nhau có thể học được thêm một chút bản lĩnh khác, tương lai không chỉ có thể bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ kẻ xấu khác bắt nạt dì Kỷ.
Hôm nay dì Kỷ lại mua cho tôi thêm mấy bộ quần áo mới, nói là để mặc vào mùa này. Dì ấy còn nói một câu khiến tôi nhớ như in, dì ấy nói con gái ăn mặc đẹp cũng không nhất định là vì lấy lòng đàn ông, mà là vì càng tự tin hơn trong cuộc sống. Tôi đại khái cũng hiểu được ý tứ trong đó, chỉ là cảm thấy dì Kỷ có thể nói ra những lời như vậy, vậy dì ấy nhất định là một người sống rất lý trí.

Dì ấy so với những người phụ nữ tôi đã gặp ở nông thôn trong những năm qua không giống nhau, hình như dì ấy là vì mình mà sống chứ không phải chỉ biết một mực nghe theo một người đàn ông, hay vì gia đình và đứa nhỏ mà dốc sức cả đời, tôi cảm thấy người phụ nữ như vậy rất có bản lĩnh, rất có sức hút.

Hôm nay cũng được ăn những món mà dì Kỷ nấu, rất ngon, tôi sắp bị nuôi thành heo rồi, chỉ cần yêu cầu là món của dì Kỷ, chứ không phải những món mà người khác nấu. Có đôi khi tôi sẽ không khỏi tự minh suy nghĩ, có tay nghề nấu ăn giỏi giống như dì Kỷ, có công việc đàng hoàng hẳn là thu nhập khá cao, phụ nữ độc lập có nhà cửa và xe hơi của riêng mình thì sẽ thích người như thế nào đây? Hay là nói cả đời này dì ấy chỉ sống một mình thôi sao? Bất quá người theo đuổi dì ấy hẳn là rất nhiều đi. ]
Viết tới đây, trong lòng Đường Nghiên không hiểu sao lại có loại cảm giác kì lạ, nghẹn ở ngực không được thoải mái lắm, nhưng thật ra như hiện tại cũng rất tốt a.

Nhật ký hôm nay cứ như vậy mà đột nhiên dừng lại, Đường Nghiên chống đầu ở trước bàn học tự mình suy ngẫm.  Điện thoại di động trên bàn liên tục truyền đến vài tin nhắn, màn hình sáng lên, Đường Nghiên liếc mắt nhìn thấy là tin nhắn Tiểu Vân gửi tới, đưa tay cầm điện thoại di động lên, mở khóa ra.

Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, nhà máy đồng ý cho tớ nghỉ việc rồi, không bao lâu nữa tớ sẽ sớm đến Hoa Đô gặp cậu a.]

Triệu Tiểu Vân: [Tớ rất vui.]

Triệu Tiểu Vân: [Rất nhanh thôi tớ cũng có thể đến thủ đô của nước chúng ta rồi a.]

Đường Nghiên trả lời: [Thật sự quá tốt cho cậu a Tiểu Vân, chờ mong cậu đến, tớ cũng rất phấn khích.]
Triệu Tiểu Vân: [Đúng rồi, cậu ở nhà dì ấy có ổn không? Dì ấy đối xử với cậu tốt chứ?]

Đường Nghiên: [Rất tốt, nhưng đối tốt với tớ quá...tớ lại không biết nên làm gì để báo đáp lại.]

Triệu Tiểu Vân: [Vậy còn được, vậy cậu cứ chăm chỉ học a, sau này báo đáp lại cho người ta.]

Đường Nghiên: [Tớ cũng nghĩ như vậy, tớ nhất định phải cố gắng, sau này trở thành một người phụ nữ độc lập tự cường giống như dì Kỷ.]

Triệu Tiểu Vân: [Phốc, vậy tớ chờ xem nha, tớ tin cậu nhất định có thể. Được rồi, không nói với cậu nữa, tớ còn đang tăng ca a, tạm biệt.]

Đường Nghiên: [Tạm biệt.]

Buông điện thoại di động xuống, Đường Nghiên cầm bộ đồ ngủ đi tắm rửa, lúc đi qua hành lang nhịn không được mà liếc mắt nhìn qua phòng sách nằm đối diện phòng khách. Bên trong còn sáng đèn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai tay Kỷ Du Thanh đang gõ bàn phím, cô âm thầm mím môi, Đường Nghiên nhấc chân vào phòng tắm.
Tắm rửa xong trở lại giường đã là 10:30 tối, cô ôm sách trên tủ đầu giường đọc một lúc, là cuốn của An Ý Như. Đường Nghiên cảm thấy cuộc đời của mỗi người con gái bên trong đều rất truyền kỳ, mỗi một câu trong sách cũng đều rất duyên dáng. Loay hoay nhìn thấy chuông báo thức 11 giờ trong điện thoại di động nhắc nhở cô nên ngủ, khép sách lại đặt lại trên tủ đầu giường, Đường Nghiên giơ tay tắt đèn bàn nằm xuống.

Nhắm mắt lại ấp ủ một hồi lâu, cư nhiên lại mất ngủ.

Đường Nghiên lăn qua lộn lại nhiều lần, điều chỉnh tư thế ngủ tốt nhất, cuối cùng cũng đều thất bại, bất đắc dĩ mở mắt ra.

Không khỏi nghĩ thầm, người bạn ngày mai của dì ấy sẽ như thế nào? Bạn tốt của dì ấy...vậy có phải là người rất thân thiết với dì ấy hay không?