[LICHAENG] NGHIỆN

009

Phác Thái Anh cùng vị hôn thê tập trung học tập rất nhanh liền có thể hoàn thành. Cơ hồ cuộc kiểm tra vừa kết thúc, Lạp Lệ Sa liền mang nàng ngồi máy bay đi Mạn Lạp Tinh ngay lập tức, bắt đầu kỳ nghỉ của hai người.

Mạn Lạc Tinh ở phía đông góc 143 của dãy ngân hàng, mặc dù không có to lớn, nhưng phong cảnh vô cùng xinh đẹp, ngoài ra vì không hẳn nổi tiếng, cho nên kỳ nghỉ dài sẽ rất ít người đến, Điều này càng hợp tâm ý Lạp Lệ Sa .

Ra khỏi cửa cảng, một trận gió mát mang theo hương thảo ùa vào khuôn mặt, Chân giẫm lên đất lát đá, cảm nhận được hơi thở trong lành của tinh cầu này, lâu không bước ra ngoài nên nữ hài hai mắt thoáng chốc sáng lên, ngay cả vui sướиɠ trên mặt lại rõ ràng như vậy. Nàng không nhịn được hít một hơi sâu, buông lỏng vòng tay, hưởng thụ sự trong lành của tinh cầu.

Lạp Lệ Sa đi bên cạnh nàng khoác vai nàng, thấy nàng vui mừng như vậy không nhịn được hỏi một câu : " Thích tinh cầu này không?"

" Ừ " Phác Thái Anh ngửa đầu nhìn vị hôn thê thon dài, đôi mắt màu làm đều là vui mừng dịu dàng : " Lệ Sa , chúng ta sẽ đi đâu ?"

Nụ cười của nàng quá mức đáng yêu, Lạp Lệ Sa không nhịn được vuốt vuốt sợi tóc của nàng, cười nói: " Mạn Lạp Tinh là ngôi sao hải dương, hải cảng đặc biệt hảo, chúng ta đi sang phía nam ngắm biển đi. Không phải nói muốn đi công viên đại dương hay sao ? Chổ lớn nhất ở Mạn Lạp tinh chính là công viên hải dương, ừ.. em từng nói muốn hảo hảo nghiên cứu đông tinh hà mà, nơi này so với Đông Tinh Hà có công viên hải dương hội tụ các giống loài đầy đủ nhất".

" Là công viên Ni Khải kỳ đúng không ? chúng ta sẽ đến đó trước hả?" Phác Thái Anh hiển nhiên rất vui vẻ, ngay cả âm lượng so với bình thường to hơn mấy phần.

Nữ hài khó có giọng nói hoạt bát làm Lạp Lệ Sa thập phần vui vẻ, đưa tay cầm kính mát lớn đeo lên chiếc mũi thẳng tắp, vươn tay, đem bàn tay mềm mại của nữ hài cầm trong lòng bàn tay, chân dài liền đi về phía trước " Không sai, đi,dắt em đi chơi thật vui vẻ".

Alpha nắm tuổi nhỏ omega của mình đi về phía trước, thần tình đắc ý lại cao ngạo. Phác Thái Anh so đối phương thấp hơn một cái đầu, đối với chuyếnđi lần này càng thêm mong đợi.

Ở trong quân doanh thao tính một tay kỵ giáo, có hàm tướng quân, Lạp Lệ Sa thao túng mở ra một tiểu phi thuyền đương nhiên vô cùng dễ dàng, sau đó lên đường đi khách sạn, Lạp Lệ Sa mang theo nữ hài leo vào tiểu phi thường.

Là Omega, Phác Thái Anh thật ra có rất ít cơ hội hưởng thụ cảnh sắc như vậy, lần này có cơ hội hiếm có, dĩ nhiên hảo hảo hưởng thụ. Mặc dù lúc mới đến nàng không tỏ ra quá nhiều vui vẻ, nhưng sau khi đến, nàng không thể giấu được vui sướиɠ. Lạp Lệ Sa thấy nhìn tiểu phi thuyền by lượn ngoài cửa sổ hăng hái bừng bừng bộ dáng, không khỏi giảm tốc độ xuống, giải thích những kiến trúc trên đường, còn kể cho nàng nghe những tin đồn thú vị.

Lạp Lệ Sa thời trẻ từng cùng người đến chổ này, tự nhiên vô cùng quen thuộc, lúc nàng giải thích hài hước chọc cho Phác Thái Anh mím môi không nhịn được cười. Lúc nàng cười ánh mắt cong cong, đôi mắt màu lam óng ánh thủy quang trong sáng lại thanh khiết. Khuôn mặt trắng nõn lộ ra anh sắc nhàn nhạt, thập phần đáng yêu động lòng người.

Lạp Lệ Sa trái tim nhảy nhót, trêu chọc nàng, trong lòng suy vị tiểu hôn thê yêu kiều của nàng quả thật đáng yêu. Trước kia sao không có phát hiện tiểu hài tử lại có lực hút như vậy ? Cũng có thể nói, đứa bé này chính là khá đặc biệt so với khẩu vị của nàng.

Lạp Lệ Sa nhìn nàng tâm ngứa ngáy, không nhịn được đưa tay vò tóc đen của nàng cười nói " Không ngừng đâu, khách sạn Mai Lạc bên cạnh còn có nhà hàng lẩu hải sản thật ngon, tối nay chúng ta đi nha".
" Hảo " tiểu nữ hài gật đầu một cái, nhìn vị hôn thê tóc dài của mình, có chút ngượng ngùng cười " Lệ Sa biết thật nhiều nha".

" Bởi vì trước kia từng đến, cảm thấy thập phần không sai, đã từng đi qua rất nhiều nơi. Tuy nhiên nơi này lại an tĩnh nhất, không có nhiều người như những tinh cầu khác, thích hợp nghỉ dưỡng" Lạp Lệ Sa vô tâm đáp lời nữ hài, giọng nói hết sức ôn nhu.

" Lệ Sa đã đến nơi này ?"

" Ừ, rất nhiều năm trước, đại khái bằng tuổi em bây giờ, mười bảy tuổi ".

Phác Thái Anh nghe vậy, rất nghiêm túc nhẩm đếm mấy năm trước, trong miệng nói nhỏ thập phần đáng yêu " Vậy cũng thật sự quá lâu rồi, mười bảy tuổi, lúc mới gia nhập quân đoàn đúng không?" Nàng ghé mắt, đôi mắt màu lam chuyên chú rơi trên người nữ nhân.

Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, vị hôn thê của mình có thể đem sự tình nhớ rõ như vậy : " Ừ, tiểu bảo bối nhớ rõ hả, vừa lúc năm ấy nghỉ phép, liền đến nơi này ".
" Đi một mình hả?".

" Đúng vậy, nhóm bạn bè đều ở các tinh cầu khác. Bất quá đi du lịch một mình cũng thập phần thoải mái" Lạp Lệ Sa chợt nhớ đến ở bờ biển gặp gỡ một nàng beta dáng người xinh đẹp, trong lòng không khỏi thổn thức một phen. Nữ nhân kia, thật sự mang đến cho nàng tuổi mười bảy vô cùng tuyệt vời.

Rất nhanh, nàng liếc sang bên cạnh, ánh mắt đè ép tò mò của nữ hài, đem những thứ xa xôi xua tan trong đầu, đem tiểu phi thuyền đậu ở bãi xe, liền nắm tay Phác Thái Anh đi dùng bữa trưa.

Gió biển mặn mà đánh về phía bờ biển, đem quần áo trên người thổi tung hỗn độn. Mặc dù chính là đi nghỉ dài hạn ở bên ngoài, chổ này so với Tinh Hà khác biệt rất nhiều, nhất là vô cùng yên tĩnh. Cư dân rất thưa thớt. Trên đường thỉnh thoảng nhìn thấy học sinh đi nghỉ mới cảm giác được chút nhân khí.
Sau khi dùng cơm trưa, Lạp Lệ Sa liền nắm tay Phác Thái Anh đi dạo cho trôi cơm. Đi dọc bờ biển, Phác Thái Anh tò mò nhìn sóng biển vỗ vào bãi cát trắng tung lên bọt sóng như tuyết, không nhịn được đi lên phía trước, nâng váy, cẩn thậm đem chân bước lên.

Gió biển đem tóc dài nàng thổi loạn, nước biển ấm áp cọ rửa bàn chân nhỏ bé đáng yêu của nàng, để giờ khắc này thích ý mà vui mừng, nữ hài đuổi theo bọt sóng lên xuống, giống như tiểu thỏ vui sướиɠ sôi nổi.

Lạp Lệ Sa đứng trên bờ, thấy nàng một mình chơi vui như vậy, mở nụ cười. Cô bé kia đi vào trong đường ven biển, vui sướиɠ trêu chọc bọt sóng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc. Gió biển thổi tung quần của nàng,nước biển màu lam ôm lấy mắt cá chân nàng, lộ rõ đôi bàn chân thanh khiết tinh tế như thế, tinh xảo đến mê người.
Nụ cười của nàng như thế điềm mỹ thuần khiết, mặt mũi non nớt, thân thể nhỏ bé, toàn thân cao thấp đều phát ra hơi thở ngây ngô thiếu nữ. Ngây ngô lại mê người, này là omega của nàng.

Ở sau lưng nàng Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng nàng nghĩ cứ như vậy mà đến, đôi mắt bích sắc phát sáng. Tiểu nữ hài đạp sóng quay người lại, chắp tay sau lưng hướng về phía alpha cười nói: " Lệ Sa ... chị rốt cuộc cũng chịu xuống rồi, nơi này vô cùng thoải mái".

Lạp Lệ Sa nhìn tóc nàng bị thổi loạn, nụ cười so với ánh nắng còn ấm áp hơn. Trong lòng lặp lại một câu, đây là omega của nàng, tiểu nữ hài của nàng, một tinh linh thuần khiết.

Sau đó nàng đi qua, học đối phương đi vào trong sóng biển, khom lưng, đẩy một ngụm nước biển, văng vào phía omega của nàng.

" A, Lệ Sa , chị làm sao mà trẻ con như thế " . Phác Thái Anh theo bản năng tránh công kích của Lạp Lệ Sa , kinh ngạc hỏi
Lạp Lệ Sa không nói lời nào, chỉ cười híp mắt đem nước biển tát về phía nàng. Đường dọc bờ biển có thân ảnh hai người không ngừng kéo ra xa, dần dần, tiếng cười bị chìm trong tiếng sóng biển.

Bởi vì Lạp Lệ Sa cố tình, Phác Thái Anh cuối cùng cả người ướt nhẹp. Nàng hôm nay mặc váy liền có chút mỏng manh, ướŧ áŧ ôm lấy đường cong thân thể lả lướt. Như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời, làm Phác Thái Anh cảm thấy thập phần xấu hổ.

Người khởi xướng Lạp Lệ Sa rất tri kỷ đề cử chính mình ẵm công chúa, nhưng vì không có lớn mật nên Phác Thái Anh cự tuyệt nàng. Lạp Lệ Sa cũng không chịu nhượng bộ, bị Phác Thái Anh quật cường nhìn, Lạp Lệ Sa đành chọn cách thức thích hợp, liền cõng nữ hài trên lưng đi về

Phác Thái Anh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm trên lưng Lạp Lệ Sa , đưa lưng về phía bờ biển, càng đi càng xa.
" Lệ Sa ..." Tiểu nữ hài ôm cổ Lạp Lệ Sa , đem mặt chôn trên cần cổ nàng, ngực mềm mại dính trên lưng nàng, l*иg ngực chấn động xuyên thấu qua lớp vải mỏng manh truyền đến " Lệ Sa , thả em xuống có được không, quần áo chờ một hồi sẽ khô ".

Tiểu nữ hài chưa bao giờ ở trên lưng người khác nên có chút ngượng ngùng, Lạp Lệ Sa nhận ra nàng không được tự nhiên, trở tay vỗ vỗ cái mông nhỏ " Một lát đến rồi ".

Nàng không đồng ý đề nghị của Phác Thái Anh , mà cứ cõng nàng, chầm chậm đi về khách sạn.

Đường bờ biển rất nhanh không còn thấy, hoàng hôn chiếu xuống một tia nhiệt khí liền bị sóng biển nuốt trọn,sắc trời càng lúc càng ảm đảm.

Là một alpha tài danh, thân thể tố chất ưu việt vô cùng không thể thua mấy người beta. Cho nên cõng omega mềm mại đi quãng đường xa như vậy, đối với Lạp Lệ Sa mà nói thập phần nhẹ nhõm.
Quần áo trên người đều dính nước biển, khiến cho người ta có chút khó chịu. Phác Thái Anh trở lại khách sạn liền ôm quần áo đi vào trong phòng tắm, không cách nào liên lạc với trung tâm, nhờ kiểm tra mạng.

Phòng tắm, đem vòi sen chuẩn bị rửa sạch. Nhưng nàng vừa mới vào chưa bao lâu, cửa phòng tắm liền bị gõ.

" Tiểu bảo bối, Chị có thể vào không?"

Ngoài cửa Lạp Lệ Sa ôm cánh tay tựa vào khung cửa, hé môi nhẹ giọng cười nói.

*****

Vote cho mình nhá 🌟