[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 44: Hiểu Lầm Sâu Sắc

*Ngôi kể: Lam Phi Ỷ.

Phi Phàm giống như bị mắc chứng bệnh cáu gắt, những buồn bực tích tụ lại lan tràn khắp người, sau khi trút giận, em ấy mới bình tĩnh lại, quỳ trong bếp thu dọn một đống hỗn độn, hình ảnh trông rất kỳ lạ. Sự tức giận của tôi xen lẫn với cái buồn, tôi biết dù tôi có lựa chọn thế nào thì người bị tổn thương nhất định vẫn là em ấy, tôi có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn nhưng tôi sẽ bất lực nếu dính dáng đến em ấy.

Em ấy đẩy cửa bước đến trước mặt tôi, lẽ ra tôi phải ôm em ấy thật chặt và nói cho em ấy biết mọi chuyện không phải như những gì em ấy nhìn thấy, nhưng cơn tức giận vẫn khiến tôi không kiềm chế được mà tát em ấy một cái, tôi gào lên trong lòng 'Em có biết làm như thế sẽ có hậu quả như thế nào không? Em là người có tiền án, sao lại mất trí như vậy!'

Nhưng tôi không dám nói ra, dáng vẻ bị thương chồng chất của Vưu Phi Phàm, làm tôi nhớ đến cảnh ngồi trong phòng thăm nuôi, đôi tay đầy vết chai của em ấy cùng với cái dáng vẻ khép nép, tôi không thể làm tổn thương lòng tự trọng của em ấy lần nữa, cái đau lan tỏa từ lòng bàn tay đến l*иg ngực, tôi đánh không chỉ có mặt em ấy, mà còn đánh vào cả trái tim chúng tôi, cũng đánh vỡ đi mất tình yêu khó mà có được này.

Biểu cảm của Vưu Phi Phàm quá bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh này trong mắt tôi chính là sự tuyệt vọng vô cùng lớn. Những ngày tháng qua chúng tôi đều dày vò nhau trong mệt mỏi, mỗi lần tranh cãi đều ăn miếng trả miếng, Quan Thư Quân đã quen dùng thủ đoạn nhẹ nhàng nhất, để Phi Phàm vô tội trở lại hình dáng ban đầu, nhưng mà tôi chỉ có thể giả vờ không thấy, cũng không có cách nào giải thích được.

Đến tận bây giờ, tôi sẽ không bao giờ làm việc mà bản thân cảm thấy không có tự tin. Vào lúc, tôi không tìm ra được cách tốt để giải quyết những cái ẩn khúc, tôi đành đẩy Vưu Phi Phàm ra xa.... Trở thành kẻ xấu thay lòng đổi dạ, có thể nào cho tôi thêm chút thời gian nữa không? Tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ ra ánh sáng.

Quan Thư Quân chỉ nằm bất động trong phòng khách, vết thương trên mặt tràn ra đỏ tươi chói mắt, đứng ở cửa, mỗi lời nói như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim tôi, tôi nhìn bóng dáng kiên định của em ấy rời đi khỏi nơi này, hình ảnh này có lẽ khó mà quên được, có lẽ lần này đi rồi, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy ngọn đèn đường của mình nữa.

Tôi muốn nắm lấy tay em ấy biết bao, muốn nói cho em ấy, tôi không quên hôm nay là sinh nhật của em ấy, tôi đã hẹn bác sĩ giỏi nhất, chỉ cần em ấy muốn, chúng tôi có thể cho Khuynh Phàm một cậu em trai hay một cô em gái. Nhưng đáng tiếc không phải bây giờ, tất cả đã quá muộn, tôi không thể làm rối loạn mọi thứ, khi tôi có tất cả mọi thứ tôi cũng cần phải bảo vệ nó, giờ đây tôi chỉ có thể chọn im lặng.

Có lẽ, để em ấy đi là cách tốt nhất, Quan Thư Quân, con cáo già này sẽ dùng trăm phương ngàn cách để trả đũa, ngay khi tôi đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Quan Thư Quân đột nhiên ngồi dậy, đưa tay ra lau mặt, như không có chuyện gì xảy ra, cô ta thản nhiên nói: "Tôi còn cho rằng tên này cũng có chút năng lực, ai nào ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy. Lam Phi Ỷ, tôi không thể hiểu được, một người như Vưu Phi Phàm, đi trên đường có thể túm được một bó, muốn có năng lực có năng lực, muốn có tiền thì có tiền, muốn có bối cảnh hay trình độ đều có.... Những thứ cô có, cô ấy lại không có, nhưng mà cô lại mù quáng, nhất quyết yêu người này sao? Nhưng mà, cô cũng khiến tôi kinh ngạc đó, người cô yêu nhất bị cô bức đi rồi, cũng không chịu nói ra những nỗi khổ trong lòng, rất tuân thủ luật chơi, tôi phục cô rồi. Bây giờ rất đau đúng không? Đau là phải rồi, điều đó chứng tỏ tình cảm của cô rất sâu đậm. Có băng cá nhân không? Tôi bị thương."
Hóa ra là cô ta giả ngất, tôi liếc xéo Quan Thư Quân, khuôn mặt này tôi nhìn đủ rồi, chưa từng có ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ không giới hạn với tôi như vậy, kể cả Phi Phàm. Tôi giơ tay định tát cô ta, Quan Thư Quân ngẩng đầu nhắm mắt lại, giống như đã chờ cái tát này từ lâu, nhưng cuối cùng tôi không làm như vậy, tôi không muốn làm quá nhiều chuyện mà tôi mất bình tĩnh, đành phải nghiến răng mắng cô ta: "Cô xứng để tôi tát sao... Cút đi..."

Cô ta đứng dậy vuốt lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nhìn đồ đạc trong phòng một lượt, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: "Cuối cùng cũng đánh con chó trung thành Vưu Phi Phàm này đi rồi, một mình bơ vơ thế này làm sao cô còn tiếp tục chơi với chúng tôi được? Jane nói, trò chơi phải chơi từ từ mới thú vị, nếu cô không thể đánh bại chúng tôi, sớm muộn gì cũng thua mà thôi."
Quan Thư Quân huýt sáo, giơ tay vuốt ve lưng ghế sô pha, chậm rãi đi về phía cửa, sau đó đột nhiên dừng lại, quay người chỉ vào mặt cô ta, giọng điệu lạnh lùng ngang nhiên uy hϊếp: "Đừng để tôi bắt được Vưu Phi Phàm."

Tôi hít một hơi thật sâu và nói, "Cô dám."

Cô ta cười phá lên: "Ha... nhìn tôi giống như không dám sao?"

Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi mệt mỏi dựa vào sô pha, sống cùng nhau ngần ấy năm, không gian quen thuộc bỗng nhiên không còn hình bóng của Vưu Phi Phàm, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang dần trở nên xa lạ. Lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Mộ Tịch Nhiên mang theo tiếng giày cao gót đi về phía tôi, cô ấy có chút tức giận hỏi tôi: "Phi Phàm đâu rồi?"

"Đi rồi."

"Đi rồi? Đi đâu?"

"Không biết."

"Không biết là câu trả lời gì vậy? Đi, đi tìm đưa em ấy trở lại."
Mộ Tịch Nhiên hai tay ôm ngực đi đi lại lại, tiếp tục nói với vẻ tuyệt vọng: "Tôi thực sự không hiểu suy nghĩ của cô, Quan Thư Quân làm chuyện quá đáng như vậy, cô còn muốn chịu đựng đến bao giờ? Hôm nay, cô ta giở trò tính kế khiến Phi Phàm nổi giận, có thể ngày mai lại làm chuyện gì đó với cô thì sao? Cô gọi tôi từ Đức quay về, chỉ để nhìn xem đống hỗn độn bây giờ à?"

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, cũng lười tranh cãi với cô ấy: "Nhớ kỹ, trên đời này không còn Mộ Tịch Nhiên nữa, không phải lúc để cô xuất hiện trước mặt mọi người. Đừng đi tìm Phi Phàm, em ấy đã đắc tội với Quan Thư Quân, tôi bây giờ không còn sức lực để quan tâm đến em ấy, tốt hơn hết vẫn nên để em ấy rời đi một thời gian, để không phải chịu tổn hại không đáng."

"Lam Phi Ỷ, tôi nhắc một lần nữa, đừng vô cớ làm tổn thương em ấy, cô luôn tỏ ra bản thân thượng đẳng, ngày đầu tiên khi tôi trở về đã nói, chuyện có khó đến đâu cô nên nói rõ mọi chuyện cho Phi Phàm biết, che giấu cũng chỉ làm cho em ấy nghẹn trong lòng, cũng làm cho cô nghẹn, để cho em ấy biết đầu đuôi câu chuyện, mặc dù không giúp được gì, nhưng ít ra vẫn làm chỗ dựa tinh thần cho cô, việc đã đến nước này rồi, lẽ nào cô không nên có thái độ tốt hơn sao?"
"Đủ rồi! Tôi kêu cô quay về, không phải tới đây lên mặt với tôi, nếu như cô thật sự muốn giúp tôi thắng ván này, cô nên làm theo những lời tôi nói, không cần ở đây lên giọng với tôi!"

Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Mộ Tịch Nhiên ngồi ở trên sô pha nén cơn giận. Tôi nhấc điện thoại và do dự không biết có nên gọi cho Phi Phàm hay không, nhưng lý trí vẫn khiến tôi quyết định tạm thời giải quyết mối quan hệ của chúng tôi một cách lạnh lùng. Bây giờ ngoại trừ Mộ Tịch Nhiên, không ai biết địch đang vây quanh tôi.

Mộ Tịch Nhiên một tay đỡ đầu, đột nhiên kể về quá khứ: "Lúc đó, ngay cả tôi cũng cho rằng không thể sống được nữa, nhất định sẽ chết, trong miệng cắm cái ống, tôi nhìn thấy cô ngồi trước mặt tôi, chỉ vào cơ thể tôi mà nói 'Tim, gan, phổi, thận, hầu hết các cơ quan nội tạng đã được thay thế, mạng sống là tôi giữ lại cho cô, cho nên toàn bộ cô đều thuộc về tôi. Mộ Tịch Nhiên đã chết, tôi cho cô một thân phận mới, Lam Nguyệt Như. Đợi đến khi cô bình phục rồi thì hãy đến Đức, nơi đó đã sắp xếp xong, hãy ở đó đừng quay lại', hình ảnh đó mỉa mai thế nào, người cứu tôi là ai cũng được, tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô hả.
Phoebe, cô là người như thế nào, cô còn không biết sao? Cô có thể trong vòng một đêm biến nó thành án tử, biến tôi từ người sống thành người chết, lại biến tôi thành kẻ sống ẩn danh. Cô có thể bởi vì mối hận thù gia tộc mà ủ mưu báo thù, khiến người người đều kính sợ cô, năng lực lớn như vậy, sao hôm nay lại thành ra thế này rồi?"

Tôi bị lời trêu chọc của Tịch Nhiên mà cảm thấy buồn cười, có lẽ trong lòng cô ấy tôi đã là Tề Thiên Đại Thánh, chuyện trên trời dưới đất có gì mà không làm được, nhưng mà ai cũng có cái khó không thể nói ra được: "Đã nhiều năm vậy rồi, sao cô vẫn không thay đổi? Tôi đã dạy cô, nhìn người nhìn việc cũng phải suy nghĩ thấu đáo, Quan Thư Quân đấu với tôi, một mình cô ta không thể thắng tôi được, sau lưng cô ta có cả đám người hận tôi, chỉ cần chọn ra một người, người nào cũng muốn phá nát gia đình tôi.
Trước đây, tôi không sợ, bởi vì tôi chỉ có một mình, nhưng bây giờ thì khác, tôi có Phi Phàm, có Khuynh Phàm, còn có Kiệt Thế Trác Tuyệt cùng với Bắc Thịnh Quốc Tế, mở rộng hơn thì, có Tố Duy và Phi Tuấn, Soso Đại Tráng, Phổ Kha Nhĩ Khê, bọn họ đều là điểm yếu của tôi, chính bởi vì tôi có tình yêu cùng với thứ ràng buộc, cho nên mới không dám hành động hấp tấp."

"Vậy tiếp theo thì sao, nên làm gì với Phi Phàm đây? Cũng phải cho em ấy một lời giải thích."

"Hai ngày nay giúp tôi trông chừng em ấy, có gì không ổn lập tức báo cho tôi biết."

"Được. Cô vừa mới đi công tác trở về, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước... có gì gọi điện thoại. . ."

"Ừ."

Sau khi nhìn Tịch Nhiên rời đi, tôi đứng dậy đi dạo trong vườn, Hỉ Đa Đa bị xích vào hàng rào lè lưỡi vẫy đuôi, lúc này người giao bánh đến, tôi đặt bánh kem trên bàn trà dưới cây dù ngoài vườn, tôi thắp nến và hát bài mừng sinh nhật, nhưng không nén được nghẹn ngào khiến tôi hát lạc điệu.
Vào thời điểm này trong năm, người thân và bạn bè sẽ được Phi Phàm gọi đến cùng, em ấy sẽ đích thân nấu một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người. Năm nay thành ra thế này, không thể phủ nhận tất cả là lỗi của tôi.

"Hả? Chỉ có hai chúng ta nướng BBQ thôi à?"

"Có vấn đề gì à?"

"Không có vấn đề, không có vấn đề! Vậy... tôi có thể mời bạn của tôi đến được không, nhiều người sẽ càng náo nhiệt hơn...."

"Tuỳ cô."

Nhớ lại khi đó, thấy em ấy mang bạn bè xuất hiện trong vườn, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật cô đơn. Cách em ấy nướng đồ ăn và thể hiện lòng hiếu khách của mình thật ngớ ngẩn nhưng lại ấm lòng, mọi người đều nói, Lam Phi Ỷ, cô thật may mắn, cô đã chiếm hết những điều tốt đẹp trên thế giới này, thế mà còn nhặt được cái bảo bối Vưu Phi Phàm này.
Một giọt nước mắt rơi trên chiếc bánh, tôi hít mũi, đem cái bi thương ngăn lại, đối mặt với vấn đề gặp phải, khóc không phải giải quyết được vấn đề.

——————————————————————————————————————————------------------

Nhìn tài liệu kế hoạch phương án trong tay, Tiểu Đỗ gõ cửa rồi mới đi vào: "Lam đổng, có khách muốn gặp cô."

Tôi tiếp tục xem tài liệu không ngẩng đầu lên, hỏi qua loa: "Có hẹn trước không?"

"Không có hẹn trước, nhưng cô ấy nhờ tôi đưa tài liệu này cho cô, nói rằng cô sẽ có hứng thú đọc nó."

Sau khi khép lại tập tài liệu, tôi cầm tập tài liệu mà Tiểu Đỗ đưa tới, được gói trong một bao màu trắng chẳng có gì đặc biệt, nhưng rất nhanh, nội dung bên trong đã thu hút sự chú ý của tôi. Đây là một dự án đấu thầu chưa được công bố trên Internet, tôi đã xem kỹ tài liệu và thấy rằng người đưa tài liệu rất thú vị, người này muốn chia sẻ thông tin trực tiếp với tôi, nhưng đã xé nửa sau của đề xuất dự án lên.
Tôi nhìn Tiểu Đỗ, muốn xác nhận: "Cô ấy ở đâu?"

"Tôi bảo cô ấy ở sảnh tầng 1 chờ tin thức."

"Đưa cô ấy lên đây, sau đó chuẩn bị thêm 2 tách cà phê."

"Vâng, Lam đổng."

Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, không biết Phi Phàm đã lén cài đặt hình ảnh cuộc gọi đến từ lúc nào, hình ảnh em ấy ôm Khuynh Phàm, chơi trò máy bay vô cùng vui vẻ hiện lên.

"Sao đây, Tiểu Phàm."

"Vợ ơi! Vợ à! Cả ngày không gặp, nhớ vợ muốn chết!"

"Hành động bất thường, nói đi, có chuyện gì?"

"Tối nay, chị nhất định phải về nhà ăn tối!"

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ lịch để bàn: "Hôm nay có phải là ngày đặc biệt không?"

"A, để em nói cho chị biết, mấy ngày nay em đã nghiên cứu kỹ càng về ẩm thực Tân Cương, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay, em sẽ tự mình trổ tài và tổ chức một bữa tiệc ẩm thực Tân Cương cho chị nếm thử, em mới đặt bánh vào lò nướng... lát nữa..."
Lúc này, Tiểu Đỗ gõ cửa văn phòng, tôi ra hiệu cho cô ấy tiếp đãi khách trước, vừa thu dọn tài liệu trên tay, tôi vừa ngắt lời Phi Phàm đang nói chuyện dài dòng ở đầu bên kia điện thoại: "Chị có khách tới, chị cúp điện thoại trước, em ở nhà ngoan ngoãn chờ chị về."

"Được rồi~ Vợ yêu của em ~ yêu chị~"