[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 46: Uy Hϊếp

Trở lại công ty, Quan Thư Quân đã ngồi sẵn ở phòng tiếp khách chờ, hồ sơ phương án Tiểu Đỗ mang đến lúc sáng cho tôi, giờ cũng được cô ấy đặt ngay ngắn ở trên bàn, giống như tôi có thể tuỳ ý chọn một phương án thì coi như là xong. Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, chỉ có điều cái băng cá nhân dán trên mặt có chút giễu cợt: "Đã chọn xong phương án chưa?"

Tôi không để ý đến cô ấy, mà là xoay người đi tới cửa phòng làm việc của Tiểu Đỗ, trực tiếp mắng: "Không phải tôi đã nói hủy bỏ toàn bộ sắp xếp của ngày hôm nay sao? Ai cho cô ta tới? Mau đi tiễn khách đi!"

Rầm một tiếng, tôi đem những kẻ bên ngoài tách biệt với tôi và cũng mặc kệ họ. Một cảm giác kiệt sức ập đến, tôi đổ gục xuống ghế sofa, tôi cầm trên tay do dự một hồi lâu, chỉ cần bấm là có thể nghe được giọng nói của em ấy, có cái gì mà phải do dự chứ! Nhưng những lời của Jane trong tâm trí tôi đã đưa tôi trở lại thực tại, "Lam Phi Ỷ đánh cược lớn hơn đi, đến đây chơi một trò chơi trong 3 chọn 2, tình yêu, người thân, sự nghiệp đều là thứ mà cô coi trọng nhất, cô phải một trong những thứ đó, cô sẽ từ bỏ thứ gì đây? Đương nhiên, trò chơi cũng có quy tắc của nó, cô không thể để cho bất cứ ai biết chuyện này, chứ nếu không, bên cạnh cô có nhiều người như thế, chúng tôi không đảm bảo được không có ai chịu thiệt đâu."

Ném điện thoại sang một bên, tôi ngồi dậy muốn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Mộ Tịch Nhiên là con át chủ bài duy nhất của tôi, trước khi hành động, tôi chỉ có thể lựa chọn nuốt giận vào trong.

———————————————————————————

"Lam đổng, toàn bộ thông tin về Quan Thị đều ở trong đây."

Hiệu suất làm việc của Tiểu Đỗ chưa bao giờ làm tôi thất vọng, chúng tôi ngồi vào bàn làm việc phân tích tình trạng của Quan Thị mấy năm qua, mối quan hệ của Quan Thư Quân thật sự khiến người ta giật mình, thảo nào dự án lớn như vậy mà cô ấy có thể dành lấy được, nhưng mà chẳng qua làm ăn khá dơ thôi. Tiểu Đỗ khép hồ sơ lại rồi hỏi: "Lam đổng, còn cần hồ sơ gì nữa không ạ? Tôi có thể điều tra lại lần nữa."

"Tôi rất có hứng thú với dự án này, hẹn với Quan tổng đi. Sẵn tiện sắp xếp cuộc họp với bộ phận kinh doanh và Marketing của Kiệt Thế Trác Tuyệt."

"Vâng, Lam đổng, có cần thông báo với Bắc Thịnh Quốc Tế không?"

"Không phải điểm mạnh của nó, không cần thông báo."

"Vâng."

...

"Tôi biết Lam đổng nhất định sẽ đến chỗ tôi uống trà, uống trà vẫn tốt hơn so với uống rượu. Một ấm trà thanh sôi thiên hạ, một chén rượu mạnh lưu lạc chốn giang hồ."

Nội thất trong văn phòng của Quan Thư Quân đều là loại gỗ Hoàng Đàn, tạo nét cổ kính, rất hợp với khí chất của cô ấy, cô ấy vừa nghịch bộ ấm trà vừa nói chuyện, tôi cầm tách trà lên ngửi, có lẽ đây là điểm khác biệt giữa tôi và cô ấy, tốc độ nhanh hay chậm, không phải ở một cấp độ. Cô ấy nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cười nói tiếp: "Lam đổng trong ngành nổi tiếng nhanh nhẹn quyết đoán, thời gian rất quý, chỉ là tôi quá lười, thích uống trà tán gẫu đủ chuyện. Cô có thể hãy thư giãn."

"Quan tổng chê cười tôi rồi, thỉnh thoảng chậm lại cũng không tệ."

"Tôi biết Lam đổng rất hào phóng, mấy chuyện nhỏ nhặt sẽ không đặt vào mắt, muốn kết bạn muốn tìm đối tác, nhưng lại không muốn con mình rơi vào bầy sói. Ha ha ha, tôi nói vậy cô không để tâm đó chứ."

Cô ấy biết tôi đến đây, đương nhiên nếu để bản thân cô ấy rơi vào tình thế bị động thì không tốt, cái khiêm tốn đạo đức giả của Quan Thư Quân đã đạt được một level nhất định, đưa đẩy đẩy đưa vào đi thẳng vào vấn đề, cho nên tôi cũng tự nhiên diễn theo, "Quan tổng khiêm tốn quá rồi, tôi ngồi ở chỗ này, hiển nhiên cho thấy cô là chủ còn tôi là khác, chuyện dự án đấu thầu tạm thời gác lại đi."

Quan Thư Quân vung tay lên, trên bàn trà có hồ sơ, đưa tay đẩy tới trước mặt tôi: "Đây là thành ý của tôi, thành ý này không phải chỉ có một lần hợp tác, tôi muốn chính là đạt được một thỏa thuận chung với Lam đổng, có cơm cùng ăn có khó khăn cùng chia sẻ, thị trường của thành phố này rất lớn, độc quyền là kết quả mà tôi muốn."
Tôi nghi hoặc mở tập hồ sơ ra, trong là một thư đề nghị hợp tác, dùng danh nghĩa của hai công ty góp vốn vào công ty mới, công ty mới sẽ chịu trách nhiệm thi công tất cả dự án trúng thầu, quyền điều hành đều thuộc cả hai, góp vốn cùng nằm trong khả năng có thể, điểm quan trọng là, chuyện Quan Thư Quân chủ động chia sẻ tài nguyên, cho nên nhìn vào thì độ rủi ro ở mức trung bình, tôi giống như là kẻ được hưởng lợi nhiều hơn.

Một người như Quan Thư Quân sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi, cô ấy nhất định phải có chủ kiến ​​khác, dù sao cũng không có miếng bánh nào trên trời rơi xuống. Sau khép lại phần thư đề nghị, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "Miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, loại chuyện tốt này lại vứt sang cho công ty đối thủ cạnh tranh, Quan tổng, cô lấy gì để tôi tin tưởng cô?"
Quan Thư Quân lắc đầu, cười một lúc lâu mới nói: "Tôi đã nói, đây là thành ý của tôi, nếu như cô thật sự không tin, đợi khi nào Lam đổng có thời gian, tôi mời cô một bữa cơm, để tôi giới thiệu người mà cô muốn gặp, chỉ một bữa cơm thôi, dự án xây dựng đảo này, sẽ tăng tỷ lệ Kiệt Thế Trác Tuyệt trúng thầu, đến lúc đó mấy công ty dưới tay Lam đổng trúng thầu, cũng đừng quên tôi nhé."

Nói xong, cô ấy lại rót cho ta một tách trà, ánh mắt của tôi rơi vào trên văn kiện: "Được, ta tiếp nhận thư hợp tác, tôi cần thời gian suy nghĩ."

"Đương nhiên phải suy nghĩ kỹ rồi, nhưng mà, chúng ta đều là người như nhau, thời gian rất quý giá, nếu như ăn xong một bữa cơm mà Lam đổng vẫn không tin tôi, tôi đành chịu thôi."

————————————————————————————————————————
Lần đầu tiên tôi cảm thấy ở trong văn phòng sẽ ngột ngạt đến thế này, tôi cầm theo túi xách hốt hoảng rời khỏi công ty. Ngồi trong xe nhưng không biết đi đâu, cảm thấy lạc lõng không mục đích, không muốn về nhà, không có bóng dáng của Phi Phàm ở đó, càng phiền hơn nếu như gặp Quan Thư Quân.

Tôi không biết Phi Phàm hiện đang ở đâu, chờ đến khi định thần lại thì xe đã chạy về phía nhà cũ của Phi Phàm. Tôi nhớ những ngày em ấy thụ án, tôi thường xuyên đến nhà em ấy ở lại mất ngày, nằm trên giường mơ thấy em ấy, đem hết quần áo của em ấy mang đi giặt, rồi lại chờ nó khô để xếp ngay ngắn vào tủ, quét dọn nơi đó, muốn nơi này tràn ngập pháo hoa, nhưng khoảng thời gian không có em ấy ở bên cạnh làm ồn, tôi thật sự rất cô đơn.

Tôi rút chìa khóa mở cửa, mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng khiến tôi cau mày, chắc tôi làm em ấy buồn lắm, tôi bước ra ban công, nơi em ấy đặt chiếc ghế tựa yêu thích, tàn thuốc vương vãi khắp sàn cũng như u sầu trong lòng em ấy. Tôi cởϊ áσ khoác, ngả người trên chiếc ghế tựa thân yêu của em ấy, chắc đêm qua em ấy đã ở đây cả đêm, trên gối vẫn còn mùi của em ấy.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa, lát nữa tôi sẽ đi đón Hỉ Đa Đa đến. Vưu Phi Phàm của chị, khi nào em về nhà? Chị đói rồi, muốn ăn cơm em nấu. Mở cửa thư phòng ra, tối nhất thời sững sờ. Trên sàn nhà đầy ảnh vụng, tôi ngồi xổm xuống nhặt từng tấm ghép lại với nhau, không khó để nhận ra những bức ảnh đó toàn là tôi và Quan Thư Quân.

Tôi ghép lại một ít, đây là những cảnh mà tôi cùng với Quan Thư Quân đi ra ngoài công tác bị lén chụp. Số lượng ảnh rất lớn, trên đó cũng ghi rõ thời gian chụp, tôi chợt nhận ra, trong khoảng thời gian tôi không có ở bên Phi Phàm, em ấy đã trải qua khoảng thời gian như thế nào, kẻ có thể sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để châm ngòi ly gián, ngoài Quan Thư Quân và Jane ra thì còn có thể là ai được nữa.

Tôi tìm một chiếc túi để đặt ảnh vào, dọn dẹp thư phòng, đi thẳng đến bãi đậu xe để lấy xe, lái một mạch đến khu biệt thự, về đến nhà, tôi mất trí, dắt theo Hỉ Đa Đa. Nó còn đang vẫy đuôi với tôi, dù sao thì nhà cũng gần nhau, cho nên tôi lao thẳng đến nhà Quan Thư Quân.
Cũng đúng lúc ghê, Quan Thư Quân đã về nhà, cô ấy đang ngồi trong vườn uống trà còn ngắm hoàng hôn, khi thấy tôi hùng hổ đi đến, cô ấy vẫn ung dung, cơn giận khiến tôi mất lý trí, cũng biến tôi thành đứa trẻ trâu, không thèm để ý đến hậu quả, đẩy cổng ra, buông dây xích trong tay ra, ra lệnh: "Cắn đi!"

Hỉ Đa Đa dường như hiểu lời tôi nói, ngay khi bước vào vườn, nó bắt đầu sủa không ngừng. Ngay khi tôi ném sợi dây đi, nó gầm gừ chạy về phía Quan Thư Quân. Quan Thư Quân sợ hãi trước hành vi của tôi và tiếng sủa của Đa Đa. Lập tức đứng dậy chạy đi, Đa Đa nhe hàm răng mở to mắt đuổi theo mông cô ấy không chịu tha.

"Lam Phi Ỷ! Hôm nay cô không uống thuốc à, điên rồi sao!"

"Đa Đa, lại đây!"

Lần nữa cầm sợi dây dắt Đa Đa, tôi cầm chiếc túi trên tay đi đến trước mặt Quan Thư Quân: "Cô giải thích thế nào đây?"
Quan Thư Quân cảnh giác với Hỉ Đa Đa, chồm người túi móc lấy cái túi giấy rồi né xa, nhìn tôi hoài nghi: "Gì đây?"

"Gì sao? Tôi còn muốn hỏi cô là gì đây?"

Quan Thư Quân cầm chiếc túi trong tay, nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng phá lên cười: "Hôm nay, cô rất đặc biệt nha, khắp người toả lửa, đáng yêu hơn ngày thường."

"Có cái gì buồn cười, im đi!"

Cô ấy mở túi ra, thò tay vào nhặt ảnh vụn, nhìn kỹ nó rồi làm vẻ mặt vui mừng: "Ai chụp thế? Góc chụp nào ảo ghê."

"Hừ, bớt giả điên!"

"Cô nghi ngờ tôi cho người chụp lén à?"

Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi chợt hiểu ra: "Thảo nào, hôm qua tên Vưu Phi Phàm như cắn thuốc, làm đủ thứ chuyện chỉ vì cái này. Nhưng mà thế này cũng tốt, mặc dù không phải tôi làm, nhưng mà rất có hiệu quả, gãi đúng chỗ, quăng cái này cho tôi gánh, tôi cũng vui lòng gánh."
"Cô!"

"Cô tức giận như thế, chứng tỏ là do Vưu Phi Phàm rời đi. Càn quấy như thế cũng đủ rồi đó, Lam đổng nên về nhà nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ đi, tôi vẫn còn vội muốn chọn phương án đây."

"Quan Thư Quân, cô cho rằng tôi tới đây dạo chơi thôi sao? Tôi đến để thông báo cho cô...."

Cô ấy đưa tay ra ngăn cản lời nói của tôi, nghiêm mặt nhìn tôi: "Đừng bảo tôi chấm dứt hợp tác nhé. Phải rồi, Lam đổng có tiền, bồi thường mấy trăm triệu có nhằm nhò gì đâu....E rằng là công ty mới giai đoạn đầu, sau khi góp vốn vào, một số dự án lớn đã khởi động, bây giờ nếu cô rút vốn, tổn thất của cô không chỉ có mấy trăm triệu đâu, đem Kiệt Thế Trác Tuyệt với Bắc Thịnh Quốc Tế vào cùng chơi, cô chơi nổi không. Bây giờ, cô còn khả năng để chơi với chúng tôi, đến khi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, lấy cái gì mà đấu hả, đừng quên, bên cạnh cô còn một đám người nữa, người nào chẳng có gia đình 3 người."
Trực tiếp uy hϊếp thế này, tôi nhìn bộ dáng đắc ý của Quan Thư Quân, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ, mang nụ cười bất mãn kéo sợi dây trong tay: "Đa Đa, đi về."

Quan Thư Quân theo tôi ra cửa, đột nhiên nắm lấy vạt áo của tôi: "Lam Phi Ỷ, thực ra còn có một cách khác mà cô có thể thử, chúng ta..."

Cô ấy còn chưa nói xong, tôi đã quay đầu lạnh lùng nhìn cô ấy: "Nằm mơ cũng đừng hòng.... Cô bẩn như thế... tôi không xứng...."

Cho dù tôi có tấn công bằng lời nói như thế nào, Quan Thư Quân sẽ luôn mỉm cười. Lòng dạ cô ấy còn thâm sâu hơn tôi tưởng tượng, nghe lời nói chế nhạo của tôi, cô ấy chỉ xoa xoa sống mũi. Đưa mặt đến gần, trên mặt không có biểu cảm nào, đôi mắt hiện lên một tia sát khí: "Tôi là người nhỏ nhen, dễ oán hận, Lam đổng nói chuyện nên nhẹ nhàng lại một chút."
Tôi chưa kịp phản ứng, Đa Đa đứng giữa chúng tôi sủa nhỏ, dường như không cho cô ấy đến gần, tôi cười xoa đầu Đa Đa, còn lảm nhảm: "Hồi đó, nuôi Đa Đa tôi không đồng ý, hôm nay nhìn thấy một màn chó đánh chó, cô đừng bao giờ mang nhỏ nhen ra so với tôi, không biết ai là người thù dai đâu."