tk chuyển ver // bình hoa

Chương 44

Kim Thái Hanh không rõ mình cúp máy thế nào.

Gã dường như có hỏi một chút về tình hình tay của Chính Quốc, nhưng trong điện thoại sao có thể nói rõ? Cuối cùng đành cúp máy, sau đó gã ngơ ngác ngồi ở đầu giường, cảm thấy đầu óc trống rỗng, mãi lâu sau mới có thể đem một đống tin vừa nghe thấy tổ hợp lại.

Tay của Chính Quốc bị thương trong vụ tai nạn xe.

Cái này gã đương nhiên biết, gã nhớ rõ là cánh tay phải bị gãy xương, bàn tay còn bị cành cây đâm qua.

Vết thương của Chính Quốc chưa khỏi hẳn, cần trường kì trị liệu.

Không, không thể nào!

Sau khi hôn mê tỉnh lại, gã đã cố tình đi hỏi về thương thế của Chính Quốc, báo cáo viết là vết thương nhẹ, ngay cả Chính Quốc cũng cười nói đừng lo. Ít nhất so sánh với Triệu Tân thì vết thương ấy không tính nghiêm trọng. Sau đó khi Chính Quốc xuất viện cũng là tự gã đi đón về.

Chẳng qua bị thương ở tay phải... tay phải...

Chính Quốc nấu bằng tay phải!

Kim Thái Hanh nheo mắt, ngã ngồi bên giường, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.

Chính Quốc đã bao lâu không xuống bếp làm cơm?

Gã thật sự không nhớ.

Tựa như... từ lúc xảy ra tai nạn.

Kim Thái Hanh cố gắng nhớ lại một ít chi tiết, nhớ tới lúc nói chuyện với Chính Quốc, hắn ngẫu nhiên sẽ cầm lấy tay phải. Gã nghĩ đây có lẽ chỉ là động tác nhỏ, gã chưa từng thật sự suy nghĩ động tác ấy có ý nghĩa gì.

Kim Thái Hanh cảm giác trong phòng ngột ngạt quá.

Gã đi qua mở cửa sổ, muốn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng không có hiệu quả. Trong lòng gã rối loạn, không thể không cầm lấy di động, bấm số của Chính Quốc.

Chính Quốc tắt máy.

Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã nửa đêm, gã chỉ có thể chờ đến ngày mai.

Đêm nay quả thực gian nan.

Kim Thái Hanh ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến Chính Quốc rất ít khi nhắc tới chuyện của bản thân, số lần nói không nhiều lắm, hắn chỉ nói mình đã từng có ước mơ gì. Hắn chịu nhiều đau khổ như vậy, nhiều oan ức như vậy nhưng vẫn kiên trì không thay đổi ước mơ.

Nếu Chính Quốc sau này không bao giờ... có thẻ nấu nướng được nữa...

Kim Thái Hanh không dám nghĩ tiếp.

Ngày hôm sau gã bị ác mộng làm tỉnh giấc, thức dậy lại không thể nhớ nổi cảnh trong mơ, chỉ biết bản thân gọi tên Chính Quốc. Gã vội vàng gọi điện cho Chính Quốc, không ngờ vẫn tắt máy, sau đó lại tìm người đại diện hỏi, mới biết bộ phim của Lâm Gia Duệ chuẩn bị khởi động máy, Chính Quốc chắc đang ở studio, cho nên di động tắt.

Kim Thái Hanh cuối cùng mới bình tĩnh, biết không nên đi quấy rầy công việc của Chính Quốc, cho nên trực tiếp lái xe đến cửa hàng của hắn. Gã tìm mọi người hỏi một lượt, đáp án giống nhau: từ khi tai nạn xe, Chính Quốc tuy có vào bếp nhưng không tự tay làm đồ ăn nữa.

Sự thật rõ ràng như vậy còn gì để nghi hoặc?

Là nên trách Chính Quốc che giấu quá tốt, cả chuyện này cũng không nói sao? Hay là trách gã một chút cũng không để ý tới Chính Quốc? Vì chữa bệnh cho Triệu Tân, gã cố ý liên hệ với chuyên gia nước ngoài, mấy tháng liền cùng người ta xuất ngoại chữa bệnh. Nhưng còn Chính Quốc? Gã chỉ nghĩ vết thương của Chính Quốc đã khỏi, cũng không biết còn để lại di chứng. Gã thậm chí... một lần cũng không nhìn kĩ vết sẹo trong lòng bàn tay Chính Quốc.

Gã luôn hận Chính Quốc quá vô tình, cơ hội gì cũng không cho gã, dễ dàng rời khỏi nhà gã.

Nhưng thực chất kẻ vô tình lại là gã.

Xế chiều hôm đó Kim Thái Hanh đến bệnh viện.

Bác sĩ trưởng phụ trách Chính Quốc là một người trung niên hơi mập, trên mũi có thêm cặp kính, dáng vẻ vô cùng hòa ái. Kim Thái Hanh vì để nghe tình huống thực tế về bệnh của Chính Quốc, không thể không lần nữa giả mạo làm người nhà, nói mình là anh họ của hắn. Bởi vì lúc trước xảy ra tai nạn, gã cùng Chính Quốc được đưa vào viện này, cho nên đối phương hoàn toàn không có lí do để hoài nghi.
Bác sĩ đưa ra bệnh án, rất có trách nhiệm giải thích từng chút về bệnh tình của Chính Quốc, tuy rằng có dùng vài từ chuyên môn, nhưng tổng kết lại chỉ có một ý đó là tay Chính Quốc bị thương không nghiêm trọng lắm nhưng bởi vì tổn thương tới vài dây thần kinh, muốn hoàn toàn khôi phục là không thể, chỉ có thể thông qua vật lí trị liệu tận lực đạt tới mức bệnh nhân vừa lòng.

Kim Thái Hanh đã có chuẩn bị tâm lí nhưng sau khi nghe xong vẫn cảm thấy miệng đắng ngắt, truy vấn: "Thật sự không có cách nào?"

"Theo lí thuyết thì không thể chữa khỏi hoàn toàn." Bác sĩ đẩy mắt kính. "Thật ra người bệnh phục hồi như vậy là tốt rồi, những hoạt động cơ bản đời thường của tay phải đều đã khôi phục, bình thường không cần điều trị. Nhưng Điền tiên sinh lại có chút đặc biệt, cậu ấy nói mình là đầu bếp, cậu ấy còn muốn..."
"Còn muốn cầm dao." Kim Thái Hanh nói nốt câu còn lại, phát hiện giọng nói của mình khàn khàn xa lạ.

"Ừ, để đạt tới mức ấy thì có chút khó khăn, dù sao tay của cậu ấy cũng bị cành cây xuyên qua, còn phải khâu mấy mũi." Bác sĩ lắc đầu, cảm khái: "Xương tay phải đều gãy, còn muốn chắn cành cây, cho dù lúc đó là muốn cứu người thì làm vậy cũng quá là xằng bậy."