[BHTT-COVER] [TRIỆU DUYÊN] TỔNG TÀI LẠI GỌI TÔI ĐẾN NHÀ CHỊ ẤY!!

Chương 5

Nghe được tiếng đóng cửa, sau khi xác định Kỳ Duyên đã rời khỏi. Minh Triệu mới quay đầu nhìn ly nước đường đỏ đặt ở đầu giường, nàng duỗi tay tới lấy uống một ngụm, điện thoại vẫn luôn im lặng bắt đầu truyền tới tiếng oanh tạc của Minh Tú, Minh Triệu để điện thoại tới bên tai: "Tú Tú, bữa tối hôm nay đã được giải quyết."

Cúp điện thoại, nhìn thời gian một cái, bây giờ là 17 giờ 30 phút.

Trong nhất thời chỉ sợ sẽ không có cơm ăn nhanh như vậy, hàng xóm nhà bên chắc là phải nấu gần cả tiếng đồng hồ.

Ấn tượng đầu tiên của nàng với hàng xóm cách vách rất là kém. Ở trên đường thì xém chút nữa là đυ.ng ngã nàng còn hất trà sữa lên mặt nàng, hại nàng phải về nhà tắm nhiều lần mới sạch được.

Chuyện mượn băng vệ sinh hôm nay đã trở thành một vết nhơ không thể rửa sạch trong cuộc đời nàng. Nhưng mà dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của hàng xóm nhà bên, xem ra cũng không phải là người bệnh tâm thần.

Có lẽ Tú Tú nói đúng, chưa quen cuộc sống ở nơi này, kết giao một người bạn cũng không tệ.

Nhân phẩm của Nguyễn tiểu thư cũng tạm được nhưng mà không biết tài nghệ nấu ăn thế nào nữa.

Vẻ mặt của Nguyễn tiểu thư trước khi rời đi...Có hơi vi diệu, giống như không quá bằng lòng nhưng cũng không thể làm gì được?

Suy nghĩ lung tung trong chốc lát. Minh Triệu cũng không phải là không có chuyện làm, nàng ngồi ở trên giường, tiện tay lấy laptop, lên diễn đàn của công ty mới tiếp tục tìm hiểu công việc.

Nàng vừa xem vừa uống nước đường đỏ, nàng uống xong lúc nào cũng không hay biết khi nàng phản ứng kịp thì thời gian ở góc phải dưới màn hình đã là 19 giờ.

"Nhanh như vậy?" Minh Triệu xoa xoa bụng thì cảm thấy không còn đau như trước nữa, chỉ là có hơi đói cũng không biết hàng xóm nhà bên nấu xào món gì nữa.

Trong nhà có người giúp việc nên nàng đã không biết nấu cơm từ lúc nhỏ. Gần đây bởi vì một chuyện nên có một chút mẫu thuẫn nhỏ với ba mẹ, cũng rất ít khi về nhà. Sau khi đã tìm hiểu công ty mới xong, Minh Triệu đóng laptop lại, nàng xoa xoa con mắt có hơi chua xót, rời giường thay một bộ đồ ở nhà rồi đi rửa cái ly của hàng xóm nhà bên vừa rửa xong thì chuông cửa liền vang lên.

Trước khi mở cửa, Minh Triệu nghĩ: Nàng nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với người ở ngoài cửa đây?

Dù sao...Hai người cũng không có quen biết gì nhiều. Quen biết không tới mười ngày.

Bây giờ Minh Triệu cảm thấy vô cùng tò mò với hàng xóm nhà bên, nàng căn bản không đúng khi buổi sáng đã nói lời phụ trách kia, sao nàng có thể kết bạn với hàng xóm bằng cách lỗ mãng vậy chứ.

Tự làm mất mặt mình.

Kỳ Duyên cũng không có nghĩ nhiều như Minh Triệu. Sau khi cô đi ra khỏi nhà Minh Triệu thì lại đi ra ngoài mua một đống nguyên liệu nấu ăn về, bình thường cô chỉ cần nửa tiếng là có thể giải quyết bữa tối còn bây giờ thì làm tới một tiếng rưỡi.

Người ta tới nhà thì chính là khách mà vị khách này đối với Kỳ Duyên mà nói thì không thích gặp cho lắm. Dù sao vết bầm tím ở trên chân trái của cô vẫn còn chưa có biến mất, nguồn gốc của tội ác này chính là giày cao gót.

Sau đó Kỳ Duyên nghĩ như vậy, nếu như ở bên cạnh, vậy chắc chắn sẽ cúi đầu không gặp ngẩng đầu sẽ gặp, hai người mỗi ngày đều đυ.ng mặt nhau cũng không thể mỗi ngày đều lạnh mặt, chẳng phải sẽ thành mặt tê liệt luôn sao, cứng ngắt như vậy cũng không tốt lắm. Kỳ Duyên cũng không muốn kết thù với ai hết, đó không phải là cách kết gia bạn bè của cô.
Cho nên lúc Minh Triệu mở cửa ra còn chưa kịp nhếch miệng cười thì đã thấy gương mặt tươi cười của Kỳ Duyên, không có chút sợ người lạ, vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với nàng. "Phạm tiểu thư, đồ ăn đã làm xong rất hân hạnh được đón tiếp."

Không thấy Nguyễn tiểu thư xấu hổ, sao nàng có thể bại trận được chứ, Minh Triệu mỉm cười. "Được...Hôm nay tôi liền cho cô mặt mũi."

Kỳ Duyên không khách khí liếc nàng. "Vậy mặt mũi của cô cũng thật lớn, mỹ nữ đến nhà...Quả thật là vinh hạnh của tôi."

"Đây là ân sủng của cô." Minh Triệu bình tĩnh, đặt cái ly vào tay Kỳ Duyên. "Trả lại cho cô, cảm ơn nước đường đỏ của cô."

Ánh mắt của nàng vô tình liếc qua đối diện, ở cánh cửa truyền tới mùi thơm của đồ ăn, làm cho bụng nàng lại bắt đầu kêu lên.
Tiếng vang kia hơi lớn, chẳng những Minh Triệu nghe được mà ngay cả Kỳ Duyên cũng nghe, cô cố gắng nhịn cười. "Buổi trưa cô vẫn còn chưa có ăn cơm à?"

Không thể ở đây mất mặt được, Minh Triệu vẫn duy trì nụ cười. "Vẫn chưa ăn."

Lại có vài tiếng "Ọt ọt" vang lên, lại còn kêu không nhỏ, thấy mặt Minh Triệu càng ngày càng đỏ. Kỳ Duyên liều mạng nén cười, xém chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Trong lòng cô bây giờ không hề sợ Minh Triệu một chút nào, bởi vì ấn tượng của Minh Triệu đã bị lật đổ trước mặt cô, ai nói tỷ tỷ cao lãnh sẽ không có lúc yếu đuối, sẽ không có tâm tư như thiếu nữ chứ? Chỉ cần kinh nguyệt tới một cái không quan tâm ngụy trang gì gì đó, tất cả cũng phải quỳ gối dưới chân kinh nguyệt hết.
Minh Triệu biểu tình thu liễm lại, vô cùng nghiêm túc lại nói như chuyện đương nhiên. "Tôi đói rồi."

"Tôi nghe được...Biết cô đói rồi." Kỳ Duyên hào phóng phất phất tay. "Đi đi, đi ăn cơm." Cô xoay người đi tới phòng đối diện.

Minh Triệu cắn căn môi dưới, trọng lòng thì phát điên một phen, đã đói bụng rồi nàng lại không thể khống chế được tiếng "Ọt ọt" đó được, người này còn nói ra làm gì nữa, cố ý à.

Lần đầu tiên đi vào nhà của hàng xóm nhà bên. Minh Triệu nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút, tầng này chỉ có hai hộ, cũng là một phòng ngủ hai phòng khách, nhà hàng xóm bố trí theo phong cách thiên về kiểu Châu Âu, không thiếu người trẻ theo đổi phong cách mới, vô cùng đơn giản và độc đáo, vật dụng được bài trí sạch sẽ ngăn nắp, nên để ở đâu thì để ở đó làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Kỳ Duyên kéo ghế ra, mời nàng. "Phạm tiểu thư, ngồi xuống ăn cơm đi."

"Được, tới liền."

Minh Triệu bất động thanh sắc thu ánh mắt lại, xem ra hàng xóm cách vách rất biết sinh hoạt, lúc nàng đi đến cạnh bàn ăn, nhìn đồ ăn ở trên bàn, sắc mặt lại tái đi.

Gan heo xào rau chân vịt, gan heo xào ớt xanh, gan heo...Có năm món, bốn món đều là gan heo, món cuối cùng là canh sườn heo...

"Tất cả đều là gan heo sao?"

Kỳ Duyên chớp chớp mắt. "Phạm tiểu thư, gan heo bổ máu, cô ăn nhiều một chút."

Tới tháng...Bổ máu a. Không phải Minh Triệu không thích ăn gan heo, chỉ là tất cả món đều là gan heo......Nàng không muốn động đũa. Nhưng lại quá đói, hàng xóm làm tiệc gan heo, mùi thì rất thơm, ở ngoài thì coi như cũng tạm được......Minh Triệu nhìn, nước miếng ở sâu trong yết hầu không tự giác tràn ra lưỡi.
"Phạm tiểu thư, không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Minh Triệu lắc đầu.

"Vậy mau nếm thử đi, tôi rất ít khi nấu cơm cho người khác, lộc ăn của cô không nhỏ."

Nhìn ánh mắt chờ mong của Kỳ Duyên, Minh Triệu động đũa, nàng kẹp một miếng gan heo bỏ vào miệng, cô sợ hàng xóm giống mình, tài nghệ nấu ăn không được tốt, không nghĩ tới nàng mới ăn có một lần là liền không dừng được.

Minh Triệu khen từ trong đáy lòng tán dương. "Không tệ...Ăn ngon, Nguyễn tiểu thư chẳng những xinh đẹp...Không nghĩ tới tài nghệ cũng tốt như vậy."

Tài nấu ăn được khen, Kỳ Duyên cũng vô cùng vui vẻ, cô thấy Minh Triệu ăn đến thỏa mãn thì cũng cảm thấy hứng thú, ăn ít cơm, thuận miệng hỏi. "Phạm tiểu thư, cô không biết nấu cơm sao?"
"Không biết." Minh Triệu khẩu vị rất ít, cho dù đồ ăn có ngon thế nào đi nữa, thì ăn một chén no rồi sẽ không ăn nữa, nàng để đũa xuống, rút một tờ khăn giấy ra lau lau khóe môi. "Nguyễn tiểu thư, cô ở một mình sao?"

Kỳ Duyên gật đầu "Đúng vậy."

"Phạm tiểu thư cũng ở một mình à?"

"Ừ...Một mình."

Miệng Kỳ Duyên không kiềm được lại bắt dầu lẩm bẩm: "Phạm tiểu thư, tôi đã nói với cô rồi...Một mình cô lưu lạc ở ngoài cần phải chú ý an toàn, đặc biệt là buổi tối không nên đi một mình, gần đây có nhiều tin mấy cô gái bị biếи ŧɦái theo đuôi, cướp tiền rồi cướp sắc, đáng sợ lắm."

Minh Triệu hơi nhíu mày, khẽ cười nói. "Sợ cái gì, tôi có vũ khí sắc bén để phòng sói mà."
Kỳ Duyên để chén đũa xuống tò mò nhìn nàng. "Thiệt hay giả vậy. Phạm tiểu thư, vũ khí sắc bén của cô là gì vậy, dùng tốt không...Giới thiệu cho tôi dùng với."

Minh Triệu híp mắt cười, trong mắt lộ ra một chút lạnh lẽo. "Không phải cô đã dùng qua rồi sao?"

"Hả...Tôi dùng lúc nào chứ?"

"Lần đầu tiên gặp mặt."

Kỳ Duyên suy nghĩ một chút. "Lần đầu tiên gặp mặt à, lần đầu tiên gặp chúng ta gặp không vui như vậy, không phải tôi đυ.ng cô thì là cô giẫm tôi....Cô giẫm tôi......"

Cô bật dậy, đập bàn một cái. "Tôi biết rồi, ngày hôm đó cô giẫm giày cao gót lên tôi...Là giày cao gót đúng không."

Minh Triệu nhếch môi cười. "Thế nào, vũ khí sắc bén phòng sói này...Lợi hại không?"

Rõ ràng là cười đến phong tình vạn chủng nhưng ở trong mắt Kỳ Duyên thì lại đặc biệt vô sỉ.
Mỹ nữ lớn lên xinh đẹp cũng vô ích, trải qua năm năm ở chung với đại mỹ nữ Ánh Quỳnh nhà cô, cô đã miễn dịch với mỹ nữ...Cô muốn đánh người!

Bị giày cao cót giẫm lên chân, rất là đau a. Kỳ Duyên trừng nàng, mắt trừng đến nỗi muốn rớt ra khỏi viền mắt.

Minh Triệu mỉm cười. "Nguyễn tiểu thư...Cô đυ.ng vào tôi, tôi chưa nói còn hất trà sữa lên người tôi, cái dáng vẻ của cô bây giờ...Là muốn đánh tôi à?"

"Cô cảm thấy ai sẽ thắng?" Kỳ Duyên nghiêm túc nói "Cô không có mang giày cao gót, thoạt nhìn tôi mặc dù thấp hơn cô mấy centimet nhưng tôi vẫn luôn đi tập thể hình."

"Mới vừa ăn no, muốn đánh nhau à?" Minh Triệu liếc xéo cô, vẻ mặt vẫn phong khinh vân đạm như cũ.

Kỳ Duyên trừng nàng rồi ngồi xuống, tức giận nói. "Tôi mới không thèm đánh nhau với cô, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân, đánh nữ nhân có bản lĩnh gì đâu chứ."
"Phải không?" Minh Triệu gật gật đầu. "Cảm ngộ rất sâu, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân."

Kỳ Duyên tiếp tục trừng nàng.

"Tôi nhớ hai tiếng trước, cô mời tôi tới nhà cô ăn, nói là để xin lỗi chuyện ở trên đường đúng không? Tối hôm nay cô làm nguyên bàn đồ ăn này còn không phải là để tạ lỗi với tôi à?"

Kỳ Duyên nghẹn họng.

Chỉ là khách sáo thôi mà.

Tỷ tỷ, nàng đúng là quá không khách khí.

"Vậy được, cơm cô cũng ăn, xin lỗi thì tôi cũng xin lỗi rồi. Sau này hai chúng ta liền huề nhau, ai cũng đừng nói ai sai nữa." Kỳ Duyên thu dọn chén đũa. "Sau này, tất cả mọi người đều là hàng xóm, có thể làm bạn thì làm bạn, thêm một người bạn cũng không phải là chuyện xấu. Hòa khí...Hòa khí sinh tài."

Cô ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Minh Triệu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Phạm tiểu thư....Như vậy có được không?"
"Cô nói rất có lý." Minh Triệu gật gật đầu. "Để tôi suy nghĩ một chút."

"Tôi tới tháng."

Đột nhiên Minh Triệu nói ra một câu như vậy, Kỳ Duyên còn chưa kịp chuẩn bị, xém chút nữa đầu cô ụp vào trong dĩa gan heo.

Trước khi tới tháng, tính tình cũng không có trở nên nóng nảy như vậy. Nhưng mà, ánh mắt của Phạm tiểu thư vô tội đến cỡ nào, giọng nói lại bình tĩnh tới bao nhiêu lại chí khí hùng hồn tới cỡ nào, một câu "Tôi tới tháng" là có thể lau sạch hết mọi tội lỗi mà giày cao gót gây ra cho chân trái của này à!

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu chằm chằm, hừ nhẹ nói. "Tôi biết cô tới tháng, không cần phải nhắc tôi đâu, băng vệ sinh của cô là do tôi mua giúp mà."

Ba chữ "Băng vệ sinh" này, làm cho bình tĩnh của Minh Triệu bị sụp đổ trong vòng một giây, vừa xấu hổ lại vừa thẹn, tức giận cũng không thèm để ý hai người có quen thuộc hay không liền nâng tay lên để ở trên mu bàn tay của Kỳ Duyên, nhéo một cái.
"Không được nhắc lại chuyện này!"

"Ui....Đau, tôi không nói tôi không nói." Kỳ Duyên vội vàng rút tay lại, vừa nhìn vào một cái là đã thấy mu bàn tay đã bị nhéo đỏ nguyên một cục, lẩm bẩm: "Xuống tay thật tàn nhẫn."

Minh Triệu xoay tròng mắt, khẽ hỏi. "Nguyễn tiểu thư, chúng ta có phải là bạn không?"

Kỳ Duyên xoa mu bàn tay, bất mãn nói. "Cái này mà là bạn cái gì chứ, chỉ mới quen có mấy ngày mà đã giẫm rồi lại nhéo tôi."

Minh Triệu mỉm cười. "Nguyễn tiểu thư, tôi nhớ...Cô vừa mới nói, có thể làm bạn thì liền làm bạn, thêm một người bạn cũng không phải là chuyện xấu."

"Đúng là tôi có nói như vậy, vấn đề là cô sẽ làm bạn với tôi à?" Kỳ Duyên chồng chén đũa lên, mũi thì hừ nhẹ.
Minh Triệu khó hiểu: "Tại sao lại không được?"

Kỳ Duyên không hề khách khí nói: "Chúng ta chính là hai loại người, vĩnh viễn không đi cùng nhau được sao mà làm bạn được, tôi đoán là hai chúng ta ăn xong bữa tiệc chia tay này, ngày mai gặp nhau chẳng ai quen ai."

Minh Triệu mím môi cười khẽ: "Chúng ta có thể làm bạn, tôi cho cô một cơ hội."

"Cơ hội gì?"

"Ngày mai cô có rãnh không?"

"Có chứ." Kỳ Duyên buột miệng thốt ra rồi lập tức phản ứng lại "Tôi có rãnh hay không cũng không có liên quan gì tới cô, cô hỏi chuyện này để làm gì?"

"Không phải cô muốn làm bạn với tôi sao?" Minh Triệu nhướng mày, khóe môi nhếch lên một đường cong ưu nhã nhìn đôi mắt của cô như một dòng nước trong xanh dập dờn, nổi lên từng gợn sóng nhè nhẹ.
Bỏ đi vẻ ngoài lãnh diễm, tỷ tỷ cao lãnh có một loại phong tình khác, nhất định chính là đại tỷ hàng xóm nhà bên ấm áp...Nụ cười này, Kỳ Duyên như đang tắm trong gió xuân, làm cho cô nhất thời không thể rời mắt được.

"Sao? Cô có muốn không?"

Giọng nói êm ái như một loại độc không thể nói nên lời làm bạn với tiểu tỷ tỷ xinh đẹp. Kỳ Duyên nhất thời không giữ vững chuyến tiến, ngơ ngác gật gật đầu "Muốn."

Minh Triệu đứng dậy, véo nhẹ gò má của Kỳ Duyên: "Được...Chúng ta là bạn."

Nụ cười trên mặt càng sâu hơn nữa, Minh Triệu nhìn cô, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Nguyễn tiểu thư, nếu đã là bạn...Cô xem, trong nhà bạn còn thiếu vài món đồ còn chưa có mua, làm bạn...Cô đến giúp đỡ tôi được không? Ngày mai cùng đi siêu thị mua đồ với tôi."
Kỳ Duyên sửng sốt: "Mua đồ?"

Minh Triệu gật đầu nói: "Chín giờ ngày mai tôi tới gõ cửa, không gặp không về."

"Ừm...Cảm ơn cô đã chiêu đãi. Tôi về nhà đây....Bye bye" Minh Triệu nhẹ nhàng để lại lời này rồi xoay người bước ra khỏi nhà.

Ánh mắt của Kỳ Duyên ngây ngốc nhìn Minh Triệu biến mất ở ngoài cửa, tiếng đóng cửa "Rầm" một cái.

Làm cho cô chấn tỉnh được một chút, cô đặt mông ngồi lên ghế, cố gắng nhớ lại lời Minh Triệu nói với cô.

"Mua đồ? Chín giờ ngày mai?"

Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?