[BHTT-COVER] [TRIỆU DUYÊN] TỔNG TÀI LẠI GỌI TÔI ĐẾN NHÀ CHỊ ẤY!!

Chương 24: BÁNH BAO TRẮNG TRÒN CỦA HÀNG XÓM

Minh Triệu đi xe đến, đón xe về.

Kỳ Duyên uống say đến mức ý thức đều trở nên mơ hồ, xem Minh Triệu là gối ôm, ôm không chịu buông tay.

Kết quả thực sự ôm quá chặt, Minh Triệu càng kéo tay Kỳ Duyên, Kỳ Duyên lại càng dùng sức, qua lại mấy lần suýt chút nữa làm cho Minh Triệu hít thở không thông.

Hai người ngồi ghế sau taxi.

Minh Triệu mặt không chút thay đổi.

Kỳ Duyên giống như con đà điểu, cả người mềm nhũn nằm úp sấp rúc vào lòng Minh Triệu.

Hai tay cuốn lấy cổ Minh Triệu, vai đặt lên đầu gối Minh Triệu, hơi rượu xông lên, toàn thân phát nhiệt, Kỳ Duyên lẩm bẩm vài tiếng, não hoạt động trong mơ hồ, má trái đột nhiên dán lên một chỗ lạnh lạnh, rất thoải mái.

Kỳ Duyên hơi ngửa đầu rồi rũ xuống, dùng gương mặt nóng bỏng của mình tìm tới nơi mát lạnh, khẽ cọ cọ, còn ra sức chui vào trong.

Minh Triệu tức giận hết lần này tới lần khác đẩy ra, Kỳ Duyên vẫn không từ bỏ ý định hết lần này tới lần khác chui qua, trong miệng còn lẩm bẩm:

"Đừng nhúc nhích"

"Không được nhúc nhích" 

"Khối băng"

"Tôi muốn lạnh"

"Cách tôi xa một chút, đừng có đυ.ng vào tôi." Minh Triệu vừa tức giận vừa ghét bỏ, một tát tát lên mặt Kỳ Duyên, muốn ghét bao nhiêu có ghét bấy nhiêu, dùng sức đẩy ra.

Bị đẩy ra, Kỳ Duyên khó khăn mở mắt, tức giận hét lên: "Đυ.ng vào người thì sao, còn không cho ta đυ.ng à, khối băng không có nhân quyền, tới đây cho ta."

Minh Triệu tức điên lên rồi, lại truyền tới tiếng tài xế cười trộm, càng muốn bạo phát.

"Tới đây, đừng đi, cho ta ôm một cái."

"Khối băng, đừng đi mà."

Kỳ Duyên híp mắt dựa tới, Minh Triệu một tay che mặt Kỳ Duyên, tay kia ở bên hông ai kia nhéo lên thịt mềm.

Vừa ngắt vừa nhéo, ra tay cực kỳ ngoan độc.

Bên hông đau đớn, làm cho Kỳ Duyên ý thức thanh tỉnh vài phần, phút chốc trợn to mắt, lắc lắc đầu, ánh mắt ngây dại nhìn Minh Triệu.

"Tổng giám đốc Phạm? Phạm tiểu thư?"

Minh Triệu lạnh lùng nhìn ai kia: "Tỉnh rồi?"

Ai ngờ toàn thân Kỳ Duyên run lên, bỗng nhiên xông qua, mặt dán lên mặt Thái Anh, vừa khóc vừa nói: "Phạm tiểu thư cứu mạng, khối băng biết nhéo người, nó nhéo Duyên, khối băng ăn hϊếp Duyên."

Minh Triệu tàn bạo dùng sức vặn một cái.

"A a a, nó còn nhéo Duyên nè!"

"Đau chết Duyên rồi, không lạnh chút nào!"

"Duyên không muốn nữa!"

"Đi ra, mau tránh ra!"

Tài xế lái xe điên cuồng vỗ lên tay lái: "Ha ha ha ha ha ha, xin lỗi, ha ha ha ha, xin lỗi, tôi thực sự không nhịn được, ha ha ha ha!"

Minh Triệu mím chặt môi.

Tổng giám đốc Phạm khí tràng nổi lên, khí thế chèn ép, nhất thời tràn ra, nhiệt độ trong xe ngay lập tức giảm xuống, lái xe và Kỳ Duyên im bật, bất ngờ cùng nhau rùng mình.

Lái xe cũng không còn dám quay đầu nhìn ra sau.

Kỳ Duyên ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, nép trong lòng Minh Triệu không dám lên tiếng.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mềm nắn rắn buông*. Minh Triệu trong lòng cười lạnh.

*Ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.

"Sâu rượu" toàn thân tỏa ra mùi rượu gay mũi làm cho bên trong xe tràn đầy mùi khó ngửi, Minh Triệu trong lòng phiền nhiễu, hận không thể ngay lập tức đem Kỳ Duyên ném ra cửa, bỏ đi thật xa.
Mắt không thấy tâm không phiền.

Không biết uống rượu cũng bày đặt làm gì.

Nhớ tới đống chai rượu rỗng trên bàn, Vĩnh Khoa kẻ không mời mà tới, cùng với tiêu đề trên diễn đàn công ty, còn có tấm hình bị chụp lén kia.

Minh Triệu ít nhiều có thể đoán được, cái tên Vĩnh Khoa kia nhất định là đến tìm Kỳ Duyên gây phiền toái.

Một cái liếc mắt dẫn tới thảm họa nhân gian.

Nguyễn tiểu thư, quả nhiên mị lực vô biên.

Minh Triệu hơi nhíu mày, cúi đầu, ánh mắt dừng lại, tay trái từ bên hông Kỳ Duyên nâng lên, dùng lòng bàn tay lau đi dấu son môi trên mặt Kỳ Duyên. Đang lúc da thịt nóng bỏng chạm vào những đầu ngón tay mát lạnh, Kỳ Duyên quay đầu qua, giống như mèo con ngoan ngoãn, cọ cọ lòng bàn tay Minh Triệu, nhưng dường như muốn nhiều hơn.

Lúc này Kỳ Duyên say khướt. Không giống vẻ cợt nhã bình thường, im lặng có vẻ rất dịu ngoan.
Bên dưới mí mắt đóng chặt là đôi mắt sáng ngời, nhất là khi nghe được tăng tiền công, đôi mắt này có thể ngay lập tức bắn ra một tia sáng nóng bỏng. Đôi môi dày vừa phải, khóe môi cong lên, giống như nụ cười treo trên mặt. Kỳ Duyên tính tình hoạt bát, đặc biệt thích cười, khi cười rộ lên, cái nụ cười xấu xa mang theo chút vô lại, không chọc người chán ghét mà ngược lại làm cho người khác chú ý. Bình thường cợt nhã, bộ dạng nói chuyện không đâu vào đâu, làm việc vội vàng.

Minh Triệu nhìn khuôn mặt đỏ rực kia, hơi sững sờ, từ lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ từ da thịt nóng hỏi kia, hơi thở ấm áp, làm nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong lòng phát ra cảm giác phiền muộn, nhanh chóng rút tay về.

Thiếu cảm giác mát lạnh, Kỳ Duyên bắt đầu không thành thật, cơ thể nóng ran ngọ nguậy, ở trong lòng Minh Triệu nhích tới nhích lui, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tới nha, sợ cô à, uống nào!"
Minh Triệu mặt không chút thay đổi, đè xuống cái đầu đang ngẩng lên: "Im miệng, ngủ."

Kỳ Duyên bị ấn xuống, chôn trong cổ Minh Triệu nỉ non: "Ò, ngủ..."

Taxi chạy thẳng đến dưới lầu.

Kỳ Duyên không mập, tổng thể thì hơi gầy, không cao không lùn, trọng lượng cũng không nhẹ.

Minh Triệu rất sợ Kỳ Duyên ngã xuống đất đập đầu. Ngày mai thức dậy sẽ tới dọa dẫm vơ vét tài sản của nàng, mặc cho Kỳ Duyên "Treo" trên người mình, ôm cả tên kia lên lầu nhưng trọng lượng toàn bộ đều hướng về trước làm cho nàng mệt đến đứt hơi.

Thật vất vả đỡ lên được trên lầu, Minh Triệu thở dốc, tay kia lục túi tiền Kỳ Duyên, ngoại trừ điện thoại cái gì cũng không có, Minh Triệu dùng sức nâng mặt Kỳ Duyên lên.

"Chìa khóa nhà cô đâu?"
"Ồ, tới nhà rồi..."

Kỳ Duyên miễn cưỡng kéo mí mắt lên, mơ hồ nói: "Chìa khóa...Túi...Trong túi xách."

"Trong túi xách?" Minh Triệu nhìn thoáng qua bên dưới: "Túi xách của cô đâu?"

Kỳ Duyên trán dán lên vai Minh Triệu, mơ hồ nói: "Túi xách...Không biết nha."

"Không có chìa khóa, cô nằm ngoài cửa ngủ đi!"

Minh Triệu sắp bị tức chết.

Kỳ Duyên chu mỏ: "Không muốn..."

Đầu óc hỗn loạn, Kỳ Duyên ôm cổ Minh Triệu uốn éo, mơ hồ nói: "Nóng, tôi muốn tắm, muốn tắm..."

Túi xách của tên này xem ra là làm rơi trên ghế lô rồi, Minh Triệu đang muốn gọi điện thoại cho Diệp Đồng.

Kỳ Duyên kêu nóng, kêu muốn tắm còn động thủ cởi nút áo sơ mi, 3 nút nhanh chóng bị mở ra. Kỳ Duyên tùy tiện kéo áo, trong lúc lơ đảng liền lộ ra một mảng da thịt trắng noãn, tròn trịa phập phồng, như ẩn như hiện dưới chiếc áσ ɭóŧ.
Nhìn nhìn xuống, lỗ tai Minh Triệu nóng lên,vội vàng giơ tay nhéo tay đang kéo nút áo của Kỳ Duyên, khép lại chiếc áo vừa mở kia.

"Nóng, tôi muốn tắm..."

Minh Triệu do dự, cứ như vậy một hồi, Kỳ Duyên kéo áo lại bắt đầu mở nút.

"Tắm, tắm..."

"Không được lột đồ."

Đập lên bàn tay không an phận.

Đỡ về nhà, Minh Triệu đem ai kia ném tới sofa, bản thân cũng xụi lơ trên đầu kia sofa, thở dốc.

Nhéo nhéo cánh tay bị Kỳ Duyên làm cho bủn rủn, móc điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin cho Diệp Đồng, bảo Diệp Đồng nhớ đem túi xách của Kỳ Duyên về.

"Tắm, tôi muốn tắm..." Kỳ Duyên lẩm bẩm, bắt đầu kéo nút áo sơ mi.

Minh Triệu sửng sốt, ném điện thoại, nhào qua, nắm lấy hai tay Kỳ Duyên.

"Đừng lộn xộn, tôi đi mở nước cho cô."
"Ò..."

Kỳ Duyên hình như nghe được, quả thật không có lộn xộn, ngoan ngoãn nằm trên sofa.

"Thành thật chút, cấm lột đồ." Minh Triệu nhéo mặt Minh Triệu, cảnh cáo.

Nhìn thấy ai kia như xác chết bất động, Minh Triệu liền đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm nội y không thường mặc cùng với áo choàng tắm, lúc này đi vào phòng tắm xả nước.

Điều chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, nhìn thấy bồn đã đầy nước, bất quá cũng khoảng 3 phút.

Minh Triệu đi ra còn chưa thấy được Kỳ Duyên liền thấy đồ quanh sofa, áo sơ mi, quần tây, áσ ɭóŧ hồng phấn, qυầи ɭóŧ, Minh Triệu che một mắt, nàng muốn đi tới bếp cầm dao, đem Kỳ Duyên băm thành mảnh vụn.

Rồi đem rải cho chó ăn.

"Aissss, nóng chết được, tắm, nóng, tôi muốn tắm..."



Minh Triệu lạnh mặt, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, cô không muốn đi tới.
Bởi vì ngoại trừ nhìn thấy Kỳ Duyên lõa thể, cô càng sợ bản thân nhịn không được bóp chết tên kia.

Yên lặng 1 phút đồng hồ.

Minh Triệu không nhúc nhích, Kỳ Duyên lại lẩm lẩm từ trên sofa đứng lên, ưỡn thẳng nửa người trên, khuôn mặt đỏ bừng, hơi híp mắt, ngây ngẩn nhìn Minh Triệu.

Tóc đen nhánh tản ra phía sau lưng, tóc mai hai bên từ mặt xõa xuống, nửa che nửa hở xương quai xanh, cuối cùng xõa trước ngực.

Trước ngực...

Minh Triệu không kịp che mắt.

Hai cái bánh bao trắng trắng mập mập.

Giống như thanh tỉnh giống như còn trong cơn mê, trên người Kỳ Duyên không còn gì cả, không có sợ hãi hét lên cũng không đưa tay che ngực, chỉ dùng ngón tay nắm tóc, hai mắt mê man nhìn Minh Triệu:

"Phạm tiểu thư, sao cô ở nhà tôi?"

Không nhìn bánh bao trắng, Minh Triệu cực lực nhịn xuống xúc động muốn bùng cháy đánh lên đầu Kỳ Duyên, cười nhạt: "Nguyễn tiểu thư, đây là nhà tôi."
"Ồ...Nhà cô, sao tôi lại ở nhà cô?" Kỳ Duyên vô cùng ảo não xoa xoa đầu, chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, sau đó tê liệt ngã ra sofa, lẩm bẩm: "Vĩnh Khoa đâu, tôi không có say, tôi còn có thể uống tiếp."

Hít vào, lại hít vào, đều là con gái cái cần có tất cả mọi người đều có, xấu hổ cái gì.

Minh Triệu hít sâu mấy hơi, cực lực ổn định lại tinh thần, xoay người trở vào phòng tắm lấy áo choàng tắm, thong dong bình tĩnh đi tới.

Khi đứng bên cạnh sofa nhìn thấy thân thể trần trụi của Kỳ Duyên, Minh Triệu không còn bình tĩnh.

Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vóc người cân xứng, chân thon dài, bờ vai thanh mảnh bóng mượt, hai ngọn núi no đủ, bụng dưới bằng phẳng, hai chân dài trắng trẻo.

Giữa hai chân....Bíp bíp. 

Kỳ Duyên mơ hồ trừng mắt nhìn: "Phạm tiểu thư, sao cô còn ở nhà tôi?"
"Đây là nhà tôi!"



Minh Triệu cực kỳ tức giận, mặt tươi cười đỏ ửng, nàng vung áo choàng tắm lên, tư thế như mãnh hổ, điên cuồng nhào tới, áo choàng tắm bao lấy Kỳ Duyên.

Mạnh mẽ đẩy cô vào phòng tắm.

"Cạch" một tiếng cửa đóng lại.

Sấm rền gió cuốn, Minh Triệu mặt đỏ tới mang tai, ngồi trên sofa thở hổn hển.

Một màn vừa rồi, bánh bao trắng hiện ra trong đầu lắc mãi không ra, thân thể trần trụi, Minh Triệu nghiến răng nghiến lợi nặn ra 6 chữ:

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên chết tiệt!"