[BHTT-COVER] [TRIỆU DUYÊN] TỔNG TÀI LẠI GỌI TÔI ĐẾN NHÀ CHỊ ẤY!!

Chương 26: HÀNG XÓM MÃI MÃI MUỐN TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Minh Triệu thật không nói nên lời. Nàng đại khái đã hiểu trong mắt Kỳ Duyên. "Trừ lương" chính là mạch máu của cô, mà qua những chuyện kia, tính tình thể hiện vừa quật cường vừa cố chấp.

Bởi vì biết bị trừ tiền thưởng, Kỳ Duyên vỗ bàn, không nhận thù lao, cuối cùng lương một năm không thấp nhưng không làm, phẫn nộ từ chức.

Cảnh này thật sự kỳ lạ.

"Xong chưa?"

"Sắp xong rồi." Minh Triệu cẩn thận tỉ mỉ sấy tóc cho Kỳ Duyên, vẫn tùy tiện nói chuyện như cũ: "Chúng ta tán gẫu một chút, như vậy cô sẽ không mệt."

"Ò...Tổng giám đốc Phạm muốn cùng Duyên nói chuyện gì?" Kỳ Duyên híp mắt, nhỏ giọng nói.

Minh Triệu nhìn bóng lưng Kỳ Duyên, suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra: "Chúng ta quen biết không lâu lại không thân, vì sao cô nguyện ý nấu cơm cho tôi?"

"A...Chuyện này..."

"Ừm....Sao?"

"Vì sao tôi nấu cơm cho cô à..."

Kỳ Duyên mơ hồ nói, cái này có chút khó trả lời, lại vô thức muốn nắm tóc, mới vừa giơ lên lại sợ bị Minh Triệu đánh, lập tức buông xuống.

Nhìn động tác nhỏ của Kỳ Duyên, Minh Triệu ánh mắt cong cong, cười hỏi: "Vì sao?"

Kỳ Duyên bĩu môi: "Nấu cơm cho tổng giám đốc Phạm cũng có tiền lương, kiếm được lời."

Minh Triệu: "..."

Không có gian dối, trong mắt Kỳ Duyên thật sự chỉ có tiền...Thật đúng là tiền rơi trong mắt.

"Kiếm tiền, làm sao không lời." Kỳ Duyên lẩm bẩm: "Hơn nữa...Tổng giám đốc Phạm lại là hàng xóm của Duyên, chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau...Cũng là chuyện nên làm."

Tóc dài mềm mại luồng qua giữa ngón tay, tỉ mỉ sấy tóc cho Kỳ Duyên, nghe người kia bảo kiếm tiền, Minh Triệu hời hợt hỏi: "Cô rất thiếu tiền sao?"

"Tổng giám đốc Phạm ngốc nha, có ai sống mà nhiều tiền tiêu không hết đâu."

Đó không phải thiếu tiền, Minh Triệu không nói, cô cũng hiểu được câu hỏi đó có chút ngu ngốc.

"Nhanh lên đi...Duyên mệt, Duyên thật sự muốn ngủ." Giọng Kỳ Duyên mềm mại nhu nhược, âm thanh hơi thở như trẻ con, như đang làm nũng, lại giơ tay trái vỗ nhẹ lên chân Minh Triệu.

"Không cho phép ngủ...Ngủ trừ lương."

"Ô...Không ngủ...Sẽ không ngủ đâu."

Gió thổi ấm áp, ngón tay như con thoi luồng qua tóc, tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái, ý thức của Kỳ Duyên lại bắt đầu mơ hồ, người lắc lư, lẩm bẩm: "Kỳ Duyên chịu không nổi, muốn ngủ."

"Chờ thêm chút nữa." Minh Triệu ngồi xổm, thẳng người sấy tóc hai bên cho Kỳ Duyên, dỗ dành: "Được rồi, xong ngay thôi."

Kỳ Duyên gục đầu xuống, mí mắt chậm rãi sụp xuống, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: "Đừng trừ lương Duyên...Duyên còn chống đỡ được...Chống đỡ được một hồi nữa mà."

"Chịu đựng, không được nằm xuống."

"Không nằm...Duyên chống đỡ được mà."

Nhìn thấy cơ thể kia nghiêng ngã, Minh Triệu kéo trở lại, không khỏi bật cười.

Bởi vì uống rượu giọng lười biếng khàn khàn, mềm mại nỉ non, yếu ớt, giống như mèo con nuôi dưỡng nhiều năm, cực kỳ ngoan ngoãn. Khác với Kỳ Duyên của bình thường, trút bỏ vẻ cợt nhã, Minh Triệu cảm thấy vẫn là Kỳ Duyên uống rượu say cảm giác dễ thương hơn, chí ít không phải cái miệng muốn ăn đòn kia.

Lại thổi tóc thêm vài phút.

Minh Triệu sờ tóc Kỳ Duyên, đỉnh đầu và lọn tóc cũng không còn ướt, lúc này mới tắt máy sấy, giơ tay đặt máy sấy tóc lên tủ đầu giường.
Máy sấy đã tắt.

Kỳ Duyên không còn nghe tiếng "Ong ong", ý thức mơ hồ rốt cuộc không chịu nổi nữa, hai mắt nhắm chặt, cơ thể ngã xuống gối đâu lên chân Minh Triệu. Gối ôm mềm mại cảm giác rất thoải mái, Kỳ Duyên xoay người tìm một tư thế thoải mái, hai tay ôm đùi Minh Triệu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Minh Triệu nhìn vẻ mặt đang ngủ rất bình thản của Kỳ Duyên, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, còn nói không ôm đùi, lúc này còn không phải đang ôm đùi nàng sao.

Mắt thấy trong lúc nàng tới tháng, hàng xóm chiếu cố tới mức đó. Nên bây giờ nàng chiếu cố hàng xóm uống say này...Huề nhau!

Minh Triệu đưa tay đặt lên trán Kỳ Duyên, lại sờ khuôn mặt đỏ bừng kia, không có nóng quá.

Muốn thu hồi ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến cổ Kỳ Duyên, hàng dấu răng ngay ngắn đã mờ đi. Minh Triệu ngẩn ra thất thần, lúc đó thực sự bị chọc tức, chỉ có thể quá phận, cắn tên kia thành như vậy.
Nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng kia, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lồi lõm, cùng với mạch đập ở cổ đang nhảy lên, Minh Triệu nhanh chóng thu tay, đáy mắt hiện lên tâm tình phức tạp. Chắc là ngày mai xoa ít thuốc, hẳn là sẽ không thấy rõ.

Chiếu cố "Sâu rượu" này, khổ cực nửa buổi tối, Minh Triệu toàn thân cũng mệt mỏi cực kỳ, nhớ tới còn chưa tắm, ngày mai còn phải đi làm, liền đẩy Kỳ Duyên ra, đứng dậy đi tắm.

Ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy quần áo và đồ dùng hằng ngày bị Kỳ Duyên ném cạnh sofa. Để đến ngày mai nhất định sẽ có mùi, Minh Triệu ghét bỏ giặt sạch đem phơi ở ban công.

Ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng ôm lấy người, làm cho cả người Minh Triệu trầm tĩnh lại.

Tới thành phố này 1 tháng. Vừa mới bắt đầu tiếp nhận công việc ở XS, gặp phải không ít phiền toái, công ty có người không phục tổng giám đốc từ trên trời rớt xuống này, thì sao chứ? Nàng không thèm cãi cọ khắc khẩu với bọn họ, ngoài miệng chỉ trích không bằng cụ thể làm ra chút thành tích, chặn miệng của bọn họ.
Không thuận lợi cùng với phiền não trong cuộc sống, may mà gặp được cái tên hàng xóm vừa ngu vừa ngốc này, người hàng xóm này, lòng dạ hiền lành cũng là một người lương thiện. Làm cho cuộc sống bận rộn rực rỡ thêm đôi chút.

Tắm rửa xong, Minh Triệu đứng ngây người ở cửa phòng ngủ nhìn Kỳ Duyên nằm ngủ lộn xộn, nàng đang suy nghĩ có cần đạp Kỳ Duyên xuống dưới sàn nhà hay không? Thật đúng là một chút khách khí cũng không có, chiếm lấy giường của nàng.

Giường và sofa, chọn một thôi.

Minh Triệu lựa chọn giường, nó vốn là giường của nàng, nói đi nói lại thì cũng không phải lần đầu ngủ chung, đều là con gái, ngủ chung một giường có quan hệ gì đâu.

Quan trọng nhất là cô sợ ngủ sofa, thật vất vả lắm bệnh mới đỡ hơn không nên để bệnh lại.

Minh Triệu quyết đoán nằm lên giường, đang ngủ cảm giác nặng nề, cảm giác có một vật thể mềm mại chui vào lòng mình, đẩy ra, không bao lâu lại chui qua. Minh Triệu buồn ngủ vô cùng, dứt khoát ôm lấy ngủ.
Vì vậy....Trải qua một đêm ngủ say mộng đẹp, Kỳ Duyên ý thức thanh tỉnh, chỉ cảm thấy bị người khác ôm, cái ôm mềm mại, thơm thơm ấm áp.

Chợt mở trừng mắt. Đập vào mắt là cổ trắng noãn, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, cằm thon, môi khẽ mấp mấy, khóe miệng khẽ cong, hai lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu bên khóe miệng.

"Gối ôm" không phải là gối ôm của cô.

Là Phạm tổng!!!

Cô cô cô cô...Vậy mà "Được" Phạm tổng ôm trong lòng, ngủ cả đêm.

Phạm tiểu thư không gϊếŧ cô à?

Kỳ Duyên vội vàng vén chăn lên cúi đầu nhìn, mặc áo tắm, ngoại trừ đầu có chút đau ra, toàn thân cái rắm gì cũng không có.

Giường không phải giường của cô, phòng ngủ cũng không phải phòng ngủ của cô, nhà cũng không phải nhà của cô.

Tỉnh rượu, đầu đau đến nổi muốn nứt ra.

Kỳ Duyên một cử động nhỏ cũng không dám, rất sợ đánh thức Minh Triệu. Sau đó một lần nữa đạp cô xuống giường, càng sợ hơn là lại bị Minh Triệu cắn cho cổ đầy dấu răng "Chó".
Tối hôm qua không phải cùng Vĩnh Khoa uống rượu sao? Sao cuối cùng lại chạy đến nhà Phạm tổng, nghĩ một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bây giờ quan trọng nhất là....Kỳ Duyên cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng lấy tay chân đặt trên người mình ra.

Cảm ơn trời đất, Phạm tổng ngủ rất say cũng không phát hiện hành động của cô.

Kỳ Duyên ngồi thẳng người, quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn tới Minh Triệu, cũng may nhìn thấy điện thoại đặt ở đầu tủ, nhẹ nhàng chuyển tới mở ra nhìn, 6 giờ 10 phút sáng, tỉnh dậy vẫn còn sớm.

Diệp tổng gửi cho cô một tin nhăn, hỏi cô đến nơi chưa? Còn túi xách rơi trên ghế lô sau này vào công ty Diệp tổng sẽ mang tới cho cô.

Gửi một tin nhắn đơn giản cho Diệp tổng.

Kỳ Duyên ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ. Dường như có chút nghĩ không ra những chuyện đã xảy ra tối qua, uống say liền tạm mất trí, nắm nắm tóc, cô nhớ Phạm tổng tới chỗ ghế lô, sau đó được Phạm tổng đưa về.
Sau đó....Cởϊ qυầи áo? Tắm? Trừ lương?

Chờ đã....Trừ lương??!!

Kỳ Duyên đột nhiên nghĩ tới, tối hôm qua lại bị "Sâu hút máu" uy hϊếp trừ lương, trong đầu ngập tràn cảnh bị trừ lương, động một chút là trừ lương.

Trừ trừ trừ, mỗi ngày đều hút máu cô, trừ lương như đúng rồi, không để cho Minh Triệu chút sắc mặt, còn tưởng rằng Kỳ Duyên cô đây thật sự dễ bị ăn hϊếp, là người lao động "Cam tâm tình nguyện" bị nghiền ép.

Lần trước bị Minh Triệu cắn một hàng dấu răng "Chó", làm hại cô bị khinh bỉ mấy ngày liền.

Cơ hội báo thù rửa hận đã tới.

Kỳ Duyên hai mắt phát sáng, sử dụng tay chân, yên lặng không tiếng động dời đến bên người Minh Triệu, hai tay chống đỡ cơ thể để không đè lên người Minh Triệu, nhẹ nhàng đẩy đám tóc đang rơi trên cổ nàng, lộ ra da thịt trắng noãn mịn màng.
Kiềm lòng không được liền lộ ra nụ cười mờ ám.

Thanh âm này quá đê tiện, trong mộng Minh Triệu theo bản năng giơ tay lên, chuẩn xác vỗ lên miệng Kỳ Duyên, hơi nhíu mày, cho đến khi thanh âm kia không còn nữa, lúc này mới nhu nhược hạ tay xuống.

Kỳ Duyên trừng mắt, nhe răng.

Chợt hoàn hồn, mới vừa rồi suýt chút nữa đánh thức Minh Triệu, làm cho cô sợ đến nổi mồ hôi lạnh trên trán đều túa ra.

Mím chặt môi, không dám phát ra tiếng, nhìn chằm chằm Minh Triệu mấy phút, thấy mi tâm của Minh Triệu chậm rãi giãn ra, lúc này mới thở phào một hơi. Phản kháng hay là muốn phản kháng???

Thù vẫn nên báo.

Kỳ Duyên không dám cắn Minh Triệu thật sự, cúi đầu, môi dán lên cổ trái Minh Triệu, cẩn thận mυ"ŧ vào tạo thành một dấu ấn đỏ. (Báo thù này lạ quá)

Mấy hôm trước Minh Triệu cắn cô 7 8 lần, trên cổ hàng hàng dấu răng chó chỉnh tề, lồi lõm, lồi lõm, làm cho chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào nó.
Hiện tại cơ hội phản kích đã tới.

Nhìn dấu ấn vừa đỏ vừa tươi đẹp kia, trong lòng Kỳ Duyên hả hê, cô thậm chí đã có thể tưởng tượng sau khi Minh Triệu tỉnh dậy, phát hiện dấu ấn trên chiếc cổ trắng nõn kia, sợ là sẽ bị tức giận thành cá nóc.

Không dám ở lâu, cô sợ bị đánh.

Chuẩn bị ở bên phải mυ"ŧ thêm một dấu son hồng, có đôi có cặp, rất đẹp.

Kỳ Duyên nghiêng người, lại dán lên da thịt mịn màng, trên môi truyền đến xúc cảm lành lạnh, cực kỳ mê người muốn ngừng không được, dấu ấn tuy đã lưu lại rồi nhưng đôi môi không kìm được dao động dưới cổ.

Tiếng rên rĩ cực kỳ khẽ từ đôi môi của Minh Triệu truyền ra, Kỳ Duyên lập tức bị đánh thức, chờ cô phản ứng. Minh Triệu đã vô thức giơ tay ôm lấy cổ cô.

Kỳ Duyên kinh hãi, toàn thân cứng đờ. Nơm nớp lo sợ chờ đợi, không có bão tố mưa giông, chỉ có gió nhẹ thổi qua đất bằng, Minh Triệu không có động tĩnh, Kỳ Duyên nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia lông mi dài cong cong khẽ run, đã ngủ.
Làm chuyện xấu không thể bị Minh Triệu vạch trần ngay tại trận, làm xong nên nhanh chóng chuồn đi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Kỳ Duyên nào dám dừng lại, nhẹ nhàng kéo xuống hai tay ôm ở cổ mình, lật người Minh Triệu đang nằm sấp lại, kiếm điện thoại, chuồn xuống giường.

Rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ.

Lúc Kỳ Duyên nhìn thấy quần áo tối qua được treo ở ban công, trầm mặt một phút đồng hồ, Phạm tổng vậy mà giúp cô giặt sạch quần áo tối qua, có phải cô lại đang tìm đường chết không?

Vội vàng thay quần áo, ở cửa nhà dưới tấm lót lấy ra một chiếc chìa khóa, trở về nhà mình sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt lại vội vàng ra ngoài mua bữa sáng phong phú trở về, bày ra trên bàn ăn nhà Phạm tổng, thừa dịp lúc này nàng chưa tỉnh giấc. Nhanh chóng viết một tờ giấy nhỏ: Phác tiểu thư, tha thứ cho hành động nhất thời của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Vì vậy, hoàn toàn không lưu lại hình bóng.

Sáng sớm đúng 7 giờ tỉnh lại.

Minh Triệu mở mắt, muốn gọi Kỳ Duyên dậy, kết quả phát hiện Kỳ Duyên ngủ bên cạnh đã biến mất, kêu vài tiếng cũng không có người trả lời, vừa đi vừa nhìn, quần áo ở ban công đã không còn nhìn thấy.

Đại khái có thể đoán được, hàng xóm nhất định là sợ nàng tỉnh dậy, hai người mặt đối mặt sẽ xấu hổ.

Cởi sạch đứng trước mặt nàng, cái gì cũng bị nàng thấy hết, hàng xóm nhớ ra, có lẽ xấu hổ hận không thể đập đầu tự tử.

Con ngươi Minh Triệu lóe lên tia sáng, ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng, quay đầu, nhìn thấy thức ăn đặt trên bàn, nhấc chân đi tới, nhìn bữa sáng, khóe miệng cong lên, nhướng mày.

Sáng sớm chuẩn bị bữa sáng phong phú cho chủ, xem ra có thể suy nghĩ chuyện tăng lương nấu nướng.
Một mảnh giấy nhỏ đặt ở vị trí nổi bật, Minh Triệu nhìn thấy cầm lên, liếc qua, nhịn không được bật cười.

"Hành động nhất thời, chịu trách nhiệm với mình?"

"Bị mình thấy hết, tên đó phụ trách cái gì? Đáng lẽ nên bắt mình chịu trách nhiệm mới phải."

"Thật biết điều." Minh Triệu buông tờ giấy, trở về phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.

Lúc đánh răng, đang muốn mở nước vào cốc, ngẩng đầu lơ đãng nhìn qua gương, động tác đánh răng phút chốc bị dừng lại, giống như không thể tin được, ném bàn chãi đánh răng vào cốc, tới gần gương, vén tóc lên.

Hai dấu son môi cân đối bên cổ?

Không khỏi nghĩ tới, tờ giấy trắng đặt trên bàn, không lẽ tối qua trên cổ cô tạo ra hai dấu son môi?

Khẩn cấp thu hồi những hình ảnh tối qua, kẻ muốn ăn đòn lúc nào cũng đáng ăn đòn như thế.
Chó không thể thay đổi được việc nó ăn phân, chó má nó cái gì mà mèo con ngoan ngoãn, sự thật chính là chó sói hoang dã.

Lòng lang dạ sói, đáng đánh.

Minh Triệu hít một hơi, hất nước lạnh lên mặt, nhìn chằm trong bản thân trong gương, hai bên cổ in hai dấu son môi tươi đẹp chói mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi, dám chọc tôi."