[BHTT-COVER] [TRIỆU DUYÊN] TỔNG TÀI LẠI GỌI TÔI ĐẾN NHÀ CHỊ ẤY!!

Chương 39: HÀNG XÓM XẤU BỊ TỔNG TÀI CỰ TUYỆT

Mở tấm hình ra, đập vào mắt Minh Triệu đầu tiên chính là cái ôm thắm thiết hơn bao giờ hết, tiếp theo là một nam một nữ trước mặt trong ảnh, mập mờ rúc vào nhau. Mà Kỳ Duyên mặt ngửa lên, môi khẽ nhếch, nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt ngu ngốc sững sờ, hình như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Cái ôm thắm thiết cách đó mấy cm là do Vĩnh Khoa dùng sức ghị chặt Kỳ Duyên vào lòng mình.

Cái tên kia một tay ôm eo Kỳ Duyên, ánh mắt dê xồm hơn bao giờ hết, hai mắt nheo lại, hiện ra nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ đạt được mục đích.

Nhìn chừng 5 phút đồng hồ, mặt Minh Triệu không chút thay đổi, ném điện thoại, cầm bút ký tên trên bàn lên, vùi đầu vào đống văn kiện, tiếp tục trả lời các loại văn kiện. Trong lúc ký tên, điện thoại ở bên cạnh đột nhiên "Brừm Brừm" rung lên, bút trong tay Minh Triệu mới vừa ký vào một khoản cuối cùng.

Thuận tay cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn tiểu bảo mẫu gửi qua, Minh Triệu giật mình sửng sốt, có chút kinh ngạc, cũng có chút không thể tin nổi.

Mau trở lại? Muốn gả cho nàng?

Tiểu bảo mẫu là đang cầu hôn với nàng?

Muốn gả cho nàng không có chút biểu hiện?

Một tin nhắn, liền theo đuổi nàng?

Từ sau khi tiểu bảo mẫu bị trừ lương cả đời, cánh liền cứng cáp. Nàng rời công ty bốn ngày, lại càng bày ra thái độ vò đã mẻ liền không sợ sứt, không thèm liên lạc với nàng. Bây giờ không hiểu sao lại cầu nàng nhanh trở về, muốn gả cho nàng, thật đúng là thú vị.

Lúc này, Minh Tú định gõ cửa gọi người, nhưng nhìn thấy Minh Triệu ngồi bên trong, cô thay đổi chủ ý, tay định gõ cửa liền buông xuống, bước nhẹ tới.

Minh Triệu đang nằm sấp trên bàn làm việc, tay trái đỡ trán, tay phải cầm điện thoại, hơi cúi đầu, khóe miệng giương lên thật cao, mắt không chớp nhìn điện thoại.

Nguyễn Minh Tú quen biết Phạm Đình Minh Triệu lâu như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua, gương mặt kia có thể cười như vậy...Đi XS vỏn vẹn khoảng 1 tháng, tiểu Triệu nhà cô biến hóa thật lớn.

Không ổn, tình hình không ổn.

Lặng lẽ không tiếng động đi vào, Minh Tú đi tới cạnh nàng,  Minh Triệu lại không hề hay biết. Dường như đang đắm chìm trong bầu không khí không thể giải thích được, cái không khí này làm cho thể xác và tinh thần sung sướиɠ, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Minh Triệu, đối với chuyện phát sinh bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết, nói ví dụ như chuyện Minh Tú bước vào.

Minh Tú tò mò, cúi người xuống, ánh mắt đặt trên điện thoại của Minh Triệu, màn hình đang sáng, là giao diện tin nhắn, phía trên ghi chú là "Tiểu bảo mẫu".

Mà nội dung tin nhắn "Tiểu bảo mẫu" gửi tới, làm cho Minh Tú nhìn thấy giật mình, nghẹn họng nhìn trân trối.

Đương sự vẫn còn bộ dạng ngẩn người.

Minh Tú thực sự nhìn không nổi nữa, giơ tay dùng sức gõ gõ bàn, phát ra tiếng, Minh Triệu bất ngờ bị dọa giật mình, theo bản năng đóng điện thoại lại.

Còn chưa kịp quay đầu, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, đầy giễu cợt: "Minh Triệu tiểu thư, chị phải tin tưởng em, chị mau trở lại, em sẽ gả cho chị."

Minh Triệu giật mình trong lòng, thấy là Minh Tú, trừng mắt nhìn, nhanh chóng trấn tĩnh lại, tỉnh bơ đặt điện thoại xuống, cầm văn kiện tiếp tục trả lời.

"Sao tới cũng không gõ cửa."

Minh Tú hài hước nói: "Chỉ với cái bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của cậu, có gõ cửa cậu cũng không nghe thấy."

Minh Triệu nghe Minh Tú nói vậy, bút trong tay ngừng lại, rất nhanh khôi phục lại như bình thường, không để lại dấu vết ký tên, buông văn kiện trả lời trong tay.
"Nè tiểu Triệu, cậu..."

Nghe thấy Minh Tú lớn tiếng nhiều chuyện, nhất định là tới hỏi chuyện tiểu bảo mẫu.

Minh Triệu ngẩng đầu nhìn Minh Tú, đi trước một bước cắt đứt lời người kia, hỏi: "Sao? Đến tập đoàn LT thuận lợi không, gặp Lại tổng rồi chứ?"

Nhắc tới LT, Minh Tú liền phát hỏa nhưng lại không thể làm gì, thở đài: "Không quá thuận lợi, theo thời gian giao hẹn giữa 2 bên, chờ mình đến LT, vị Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi Lại tổng này, đã không ở công ty."

*Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" (神龙见首不见尾) là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Minh Triệu nhíu mày: "Khó làm vậy à?"

Minh Tú khẽ hừ: "Có chút khó, bất quá dục tốc bất đạt, để cùng LT thành lập quan hệ hợp tác, chúng ta chuẩn bị đánh trận lâu dài."

Minh Triệu nhướng mày: "Chuẩn bị đánh 8 năm?"

Minh Tú liếc nhìn Minh Triệu, tức giận nói: "Ngược lại cũng không đến nỗi kháng chiến lâu như vậy...." Giọng dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn: "Tiểu Triệu, từ một nguồn tin ngầm mình biết được lão tổng LT mấy ngày nay sẽ đến thành phố Z."

Minh Triệu thẳng người, dựa vào ghế, bút kẹp giữa ngón tay thon dài, chuyển động.

"Nghe ý của cậu, cậu muốn đem khối xương không gặm nổi ném cho mình đi gặm?"

"Thì cho cậu gặm, cậu mưu ma chước quỷ nhiều còn sợ không ứng phó được à, nếu không mình đổi hẹn với lão tổng đến XS. Hai người gặp mặt."
"Cậu chắc chắn là có thể hẹn đến đó được?" Minh Triệu nhìn Minh Tú suy ngẫm, cười: "Nghe nói, cậu bị người ta cho leo cây, leo khoảng 10 lần?"

Minh Tú bụm mặt: "Cậu đừng nói nữa, đây là nỗi sỉ nhục của  Nguyễn Minh Tú mình, chiến tích thê thảm."

Xoay xoay bút, Minh Triệu trầm ngâm một lúc, nói: "Đối phương không đủ thành ý, chúng ta không cần thiết phải cùng LT hợp tác, cứ tìm những công ty khác."

Minh Tú thở dài, nói: "Buông bỏ LT, thì có nghĩa là bỏ qua một quân bài tốt, chúng ta có rất nhiều hạng mục chưa khởi động, nếu như cùng LT hợp tác, mượn tài nguyên và danh tiếng LT, nhất định sẽ làm ít công to."

"Chỉ cần cậu bắt được người kia, LT và XM thành lập quan hệ hợp tác, khởi động hạng mục đã định, đối với XM mà nói là một cơ hội tốt mở rộng."
Minh Triệu nhíu mày. Cân nhắc lợi và hại giữa 2 bên. Minh Tú yên lặng đứng bên cạnh nhìn nàng không nói không rằng, chỉ có thể đợi Minh Triệu ra quyết định.

Từ trong trầm tư hoàn hồn, Minh Triệu gật đầu nói: "Được, chỉ cần cậu có thể hẹn người ta tới, mình và người ta có thể gặp nhau...." Dừng lại, dư âm vừa chuyển "Nhưng, nếu người ta cho mình leo cây, mình tuyệt đối sẽ không gặp lần 2, người không có chữ tín, hợp tác cũng chưa chắc có chữ tín."

"Chủ tịch đại tập đoàn, trong mắt có vài người vô hình cũng là chuyện có thể lý giải, cậu là tổng giám đốc công ty, có người làm ăn như cậu à."

"Đây là vấn đề nguyên tắc." Minh Triệu dịch ghế, cầm văn kiện trên bàn: "Nếu công ty không còn chuyện gì khác, mai mình quay về XS."
Minh Tú kéo ghế qua, ngồi cạnh Minh Triệu, trêu chọc: "Cậu mới về có 4 ngày, tổng công ty bên này còn một đống chuyện chờ cậu xử lý, nhanh vậy muốn chuồn, bởi vì tiểu bảo mẫu kia của cậu?"'

Minh Triệu liếc ngang ai kia: "Im miệng."

Minh Tú cười híp mắt nói: "Tiểu Triệu, cậu thành thật khai báo cho mình, cậu với tiểu bảo mẫu kia của cậu, có phải có quan hệ không bình thường gì không?"

Minh Triệu cũng không ngẩng đầu lên: "Không có."

Minh Tú rõ ràng không tin, cô bất mãn gõ bàn một cái: "Quan hệ chúng ta tốt như vậy, cũng không cần che giấu với mình, mới nhìn mình đã thấy, tin nhắn của người kia gửi cho cậu, bảo cậu về còn muốn gả cho cậu."

"Cậu muốn biết như vậy, muốn biết tụi mình là quan hệ gì đúng không?" Minh Triệu bắt đầu ngẩng đầu lên, Minh Tú cho là Minh Triệu muốn tiết lộ chút gì đó, vội vàng ghé lỗ tai qua.
"Không nói cho cậu..." Nàng ấn lên trán Minh Tú, đẩy người kia ra, bày ra khuôn mặt nghiêm túc: "Quy định của công ty, trong phòng làm việc không cho phép nhiều chuyện."

"Bây giờ là hết giờ làm việc!"

"Hết giờ làm việc cũng không được."

Minh Tú thở dài: "Tiểu Triệu, cậu thay đổi. Hồi cậu chưa đi XS, cậu cái gì cũng nói với mình...Lúc đi XS rồi, cái gì cũng không bằng lòng nói cho mình biết."

"Vốn chẳng có gì, là cậu suy nghĩ nhiều thôi...." Minh Triệu chỉ tay lên đống văn kiện trên bàn: "Mình còn bận việc, cậu không còn gì thì về trước đi."

Minh Tú nhìn dáng vẻ không muốn nói nhiều của Minh Triệu, cũng thu hồi tâm tư nhiều chuyện, đứng lên hỏi: "Được rồi, ngày mai mấy giờ cậu về?"
"Chắc là..." Minh Triệu suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới gì đó, xoa xoa mi tâm "Không được, có thể không về được, tối mai còn có một buổi tiệc."

Minh Tú không ngạc nhiên chút nào: "Ba mẹ cậu biết cậu trở về, lại kéo cậu đi coi mắt?"

Minh Triệu gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đi gặp một lão bằng hữu gì đó, con trai ông ta cũng tới, cho nên mình đi, chính là biến thành hội coi mắt."

Minh Tú lắc đầu: "Thật đáng thương, nữ nhân như cậu vậy còn coi mắt, bất quá cũng đúng, cậu cũng 34 tuổi rồi, khó trách chú và dì gấp gáp vậy."

"Nên....Ngày mai cậu phải đi theo mình."

Minh Tú: "Lại để mình chịu tội thay!"

Nàng nhìn Minh Tú, khẽ cười: "Bạn bè tốt chính là chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu."
"Được được, sợ cậu rồi."

Minh Tú vỗ nhẹ lên bàn: "Làm xong nhớ kỹ gọi điện cho mình, buổi tối cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm, chúng ta tiện thể lại trò chuyện...Về tiểu bảo mẫu nhà cậu."

Minh Triệu chỉ ra cửa: "Cút."

Nguyễn tiểu thư có chuyện tốt gì để nói?

Miệng thiếu đòn, lại là nữ nhân muốn ăn đòn.

"Tiểu Triệu, cậu khẩu thị tâm phi." Minh Tú mới vừa nói xong, liền thấy Minh Triệu mắt sáng như đuốc, nhìn mình chằm chằm, ngay lập tức im lặng, đi ra cửa.

Tiểu Triệu nhà mình khác thường như vậy, càng làm cho Minh Tú khẳng định, tiểu Triệu nhà cô và tiểu bảo mẫu hàng xóm nhà bên nhất định có bí mật không thể cho người biết!

Tiểu Triệu đáng thương, trong lòng đã có ý trung nhân, tối mai còn phải đi "Kén rể".
Đối với cái thể loại xem mắt này, Minh Tú đã sớm thấy nhưng không thể trách. Sở dĩ Minh Triệu tới XS, phần lớn nguyên nhân chính là dưới sự hối thúc cưới hỏi của chủ tịch.

Minh Triệu là con một, mỗi ngày ngoại trừ bận rộn làm việc còn bị người nhà kéo đi tham gia các loại yến hội, ứng phó nhiều sinh ra phiền chán.

Buông bỏ chức tổng tài tổng công ty không làm, chạy tới công ty XS cỏn con nhận chức tổng giám đốc.

Chuyến đi này...Có vẻ nguy hiểm.

Có một nữ nhân muốn gả cho tiểu Triệu nhà mình.

Quay lại với ai kia, cô bỗng nhiên ngờ ngợ ra rằng: Mình đã gửi tin nhắn gì cho Minh Triệu, ngay tại chỗ bị dọa đến người ngã đổ, suýt chút nữa thì tự chặt tay mình.

Cô...Cô...Cô muốn gả cho Phạm tiểu thư?!

Cái tin này truyền ra ngoài, Kỳ Duyên sợ đến choáng váng, cả người hoảng hốt, ngẩn ngơ đến khi cô bước về nhà, chân xiêu vẹo 4 5 lần, đυ.ng lan can 4 5 lần.
Từng giây từng phút đều là giày vò, thấp thỏm không yên, nơm nớp lo sợ đến 10 giờ tối.

Phạm tiểu thư lại chậm chạp chưa có hồi đáp!

Kỳ Duyên nằm lỳ trên giường, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nhìn đến nỗi mắt đều đau.

"Không phải là thực sự không để ý tới mình luôn chứ?"

"Có nên gọi điện cho Phạm tiểu thư không, giải thích một chút tình huống lúc đó?"

Vĩnh Khoa đáng ghét, bản thân tôi còn không dám ăn hϊếp Phạm tiểu thư, ai mượn anh tới khai đao!

Còn gửi cho Phạm tiểu thư tấm ảnh mờ ám kia, không phải là hại cô rơi vào hố vạn kiếp bất phục* sao!

万劫不复 [wànjiébùfù] muôn đời muôn kiếp không trở lại được

Bởi vì Khả Hân để lại dấu son môi trên mặt cô, Phạm tiểu thư giận, cô liền bị Phạm tiểu thư ném ngoài đường, một thân một mình về nhà, bây giờ lại thêm một dấu son môi.
Phạm tiểu thư có giận không?

Phạm tiểu thư hẳn là sắp trở về rồi!?

Trở về phải cũng sẽ không để ý cô?

Kỳ Duyên càng nghĩ càng buồn bực, níu cái gối ôm bên cạnh, lại bắt đầu hung hăng cắn xé chém gϊếŧ, trong miệng oán niệm: "Cho chị không để ý tới người ta, cắn chết chị, không để ý tới người ta, cắn chết chị, cắn chết chị, em đã muốn gả cho chị rồi còn không để ý tới người ta, ghét Phạm tiểu thư, cắn chết chị....Grừ grừ"

"Quên đi, còn giải thích cái gì, người ta đã không để ý mình, nhất định là bị doạ không ít."

"Không để ý thì không để ý, đi ngủ thôi!"

Ôm gối mềm bị cắn nhiều chỗ, Kỳ Duyên rốt cuộc cắn mệt, thở phì phì đem gối ném đi, trong mơ tiếp tục cắn Phạm tiểu thư.

Trong lúc Kỳ Duyên mê man, điện thoại nắm chặt trong tay đột nhiên rung lên, đánh thức cô, nhưng thực sự quá buồn ngủ.
Cho nên khó khăn lắm mới hé mắt, run rẩy giơ tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, mơ màng hình như có tin nhắn gửi tới.

Phạm tiểu thư: Xấu, từ chối!

Kỳ Duyên nhìn thấy ba chữ "Phạm tiểu thư", trong nháy mắt trợn tròn 2 mắt, Phạm tiểu thư trả lời tin nhắn mình!

Chờ đã........

Xấu, từ chối!?

Cô bị từ chối!?

Cô đẹp như vậy, lại có thể bị từ chối!? Còn chê cô xấu nữa chứ!!! Xấu chỗ nào!!!!!