(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu

Chương 9: Xuân tại khê đầu tề thái hoa (Hạ)

Editor: Yang1002

Trong rừng, cỏ dại dây leo được dọn sạch, để lộ ra mấy tảng đá được xếp thành một con đường nhỏ, men theo đường nhỏ đi thêm mấy trăm thước về phía Đông sẽ bắt gặp một mảnh phế tích.

Căn cứ theo chu vi, quy mô và vị trí của phế tích, Nhan Tích Ninh cảm thấy nó chắc chắc đã từng là một tòa hành cung có quy mô không hề nhỏ. Hành cung bị lửa lớn thiêu cháy, trụ gỗ cháy thành than, gạch đá xanh đen nứt toát ra, chúng nằm rải rác trên mặt đất trầm mặc kể về quá khứ huy hoàng trước kia.

Lần đầu tiên nhìn thấy mảnh phế tích này, Nhan Tích Ninh biết câu chuyện Nghiêm Kha kể trước đó hẳn là sự thật.

Nơi này đã từng là nơi ở của sủng phi, chắc bệ hạ đã từng dành cho nàng vinh quang vô thượng. Đáng tiếc, sủng phi hồng nhan bạc mệnh, táng thân biển lửa, Phẩm Mai Viên cũng bị liên lụy trở thành cấm địa.

Nhan Tích Ninh nhìn phế tích thổn thức một lát, tuy rằng chưa từng gặp vị quý phi nương nương táng thân biển lửa này nhưng niệm ở phần bọn họ là hàng xóm, Nhan Tích Ninh đã bày bát đũa ở trước phế tích, đốt hương nến tế bái nàng.

Nhưng từ khi hắn bắt đầu bày đồ cúng, Bạch Đào có chết cũng không chịu tới gần mảnh sân rộng lớn này.

Nhan Tích Ninh cũng không ép Bạch Đào, hắn tin rằng qua một thời gian nữa thôi Phẩm Mai Viên sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, không cần hắn nói Bạch Đào cũng sẽ tự mình tới đây. Dù sao trong Phẩm Mai Viên có không ít cây ăn quả, đợi đến lúc trái cây chín hắn không tin Bạch Đào có thể ngồi yên được.

Xuyên qua khoảng sân rộng đi tới mé Đông Nam, không bao lâu sau là đi tới chỗ hắn phát hiện ra cây tề thái.

Ở chỗ này của Phẩm Mai Viên còn có mấy cây hoa mai vẫn còn sống, những cây mai đã tồn tại được vài năm, thân cành đều rất tráng kiện. Đầu mùa xuân, đúng lúc hoa mai trổ nhị. Nụ hoa no đủ căng mẩy điểm xuyến trên cành, nở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từ xa nhìn lại như một mảnh mây tía hồng phấn.

Dưới những bông hoa màu hồng nhạt là một đống lá rụng dày đặc, trong lá rụng lại ẩn chứa từng tảng từng tảng tề thái, đây chính là mục tiêu của Nhan Tích Ninh.

Cây tề thái là một loại thực vật có sức sống mạnh, chỉ cần có đất đai và nguồn nước cho dù là ở đâu chúng cũng có thể kiên cường sống sót.

Thông thường, tề thái đã trải qua sương giá sẽ có màu rỉ sắt, chúng sẽ kề sát mặt đất duỗi phiến lá mình ra. Mà tề thái dưới tàng cây mai lại không giống vậy, chúng mọc ra dưới đám cỏ cây héo úa, đám cỏ cây như một tầng chăn bông dày thay chúng cản trở giá lạnh.

Khi cây tề thái nơi khác còn đang trải qua thử thách của gió lạnh, chúng lại không phiền lo mà lớn lên dưới cây cỏ khác. Bởi vậy tể thái ở đây có màu xanh biếc, thân thể thon dài, tươi non vô cùng.

Nhan Tích Ninh buông giỏ trúc, ngồi xổm dưới tàng cây, hắn giơ lưỡi liềm lên thu gặt đám tinh linh xanh biếc này. Cây tể thái rất sạch sẽ gần như không có lá úa, chỉ cần giũ đi lá cây và cỏ trên phiến lá thì không cần lo lắng nữa.

Không bao lâu sau, hắn đã đào một giỏ tể thái lớn, chờ khi hắn xách rổ đứng lên lại tiếp tục nhìn thấy đình bát giác trên mặt hồ. Đình đài ở rất gần rừng mai, phong cách cổ xưa trang nghiêm tựa như một cụ già dày dặn phong sương.

Lần đầu tiên nhìn thấy đình nghỉ chân giữa hồ này, Nhan Tích Ninh cảm thấy vị trí của nó có hơi kỳ quái. Đình các bình thường đều ở bên cạnh núi hoặc bờ sông mà đình này lại xuất hiện ở giữa hồ.

Có điều nghĩ kỹ lại cũng hiểu được , đình giữa hồ thường dùng để ngắm cảnh thưởng thức. Đình này còn gần Phẩm Mai Viên như vậy, nghĩ đến lúc Phẩm Mai Viên ở thời kì phồn thịnh, đứng trong đình là có thể thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp vườn mai.
Nếu chỉ là một đình nghỉ chân đơn thuần Nhan Tích Ninh cũng đã không nhìn chằm chằm nó lâu như vậy. Chủ yếu là trong hồ nước dưới đình đài, mơ hồ lộ ra một mảnh màu sắc, tựa như có một khối vải bông lớn đang chìm ở dưới đáy.

Hắn híp mắt nhìn hồi lâu vẫn không thể nhìn ra nguyên do. Thôi bỏ đi, không nên làm khó bản thân, vẫn nên trở về làm hoành thánh thôi.

Duỗi người một cái, hắn xách theo giỏ trúc quay về Văn Chương Uyển, đương nhiên trên đường còn thuận tay rửa sạch tề thái ở bến thuyền. Chờ khi hắn mang rổ trở lại phòng bếp, canh gà vốn được đun trong nồi đã bắt đầu tỏa hương.

Bạch Đào từ sau bếp bước nhanh tới: "Huynh trưởng, chuyện ngươi giao phó ta đã làm xong hết rồi! Ngươi xem xem ta làm có đúng không? !"

Bạch Đào là một đứa trẻ ngoan, mặc dù có hơi nhát gan thích khóc nhưng chỉ cần là việc Nhan Tích Ninh giao cho cậu đều hết sức tận tâm. Tỷ như vừa rồi, Nhan Tích Ninh bảo cậu hầm canh gà, băm thịt, cậu nửa bước không rời phòng bếp.
Nhan Tích Ninh cười mở nắp nồi, hơi nước màu trắng bốc lên từ phía bệ bếp. Chờ đến khi hơi nước tản ra, hắn cũng thấy rõ tình trạng canh gà bên trong. Chỉ thấy bên trên nước canh sôi sùng sục là một tầng váng dầu nhợt nhạt, hành gừng theo nước canh mà chìm nổi, từng miếng thịt gà trăng trắng như ẩn như hiện trong nồi.

Đây là một nồi canh gà chưa hầm xong, trong canh ngoại trừ hành gừng ra thì chưa nêm thêm gì. Nhưng chờ hắn làm hoành thánh xong, nồi canh gà này cũng đã hầm đủ thời gian!

Trên bàn cạnh bếp bày một đống thịt băm màu hồng nhạt, đây là thịt ba chỉ mà hồi sáng Lãnh quản gia đưa tới. Dưới đao pháp của Bạch Đào, chúng đã bị thay hình đổi dáng.

Bạch Đào giương đôi mắt trông mong nhìn Nhan Tích Ninh, trong nháy mắt, Nhan Tích Ninh như thấy được một con chó nhỏ đang đợi chủ nhân khen ngợi. Nhan Tích Ninh tự hào giơ ngón cái lên: "Làm tốt lắm! Còn tốt hơn ta dự đoán! Bạch Đào thật lợi hại!"
Bạch Đào đạt được một sự thoả mãn to lớn, cười hắc hắc: "Đây là việc nên làm. Đúng rồi huynh trưởng, phải làm gì tiếp nữa?"

Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ: "Đun nước sôi." Tề thái cần trụng sơ qua, thái vụn mới có thể trộn với thịt bằm.

Bạch Đào tuân lệnh: "Được ạ!" Nói xong cậu nhấc nắp nồi lên, thuần thục cho nước đến nửa nồi.

Có Bạch Đào giúp hắn bằm thịt, Nhan Tích Ninh đã được bớt đi rất nhiều phiền toái. Thừa lúc đang đợi nấu nước, hắn lấy cái chậu chuyên dùng để nhào bột ra, sau đó múc ba bát bột mì vào trong bồn.

Chén bát trong nhà hắn khá lớn, ba bát bột mì đầy ắp vào chậu cũng đã chất đến gần nửa chậu. Đặt nó lên trên bàn, hắn đập bốn quả trứng vào bột mì rồi lại nêm thêm một muỗng muối.

Sau đó hắn lấy một đôi đũa, cẩn thận khuấy đều bột mì trong chậu. Trong chậu nhanh chóng xuất hiện một khối bột lớn, lòng đỏ trứng bị đánh vỡ ra nhuộm bột thành màu vàng.
Nhan Tích Ninh múc một muỗng nước ấm từ trong nồi, rót từ từ vào trong chậu, bột mì gặp nước ấm thì nhanh chóng dính lại thành cục. Hắn nhanh tay lẹ mắt khuấy đều bột mì, trong chốc lát giữa chậu đã xuất hiện một cục bột mì thô.

Lúc này hắn cuối cùng cũng buông đũa, rửa sạch hai tay, bỏ tay vào trong chậu, bắt đầu nhào bột. Bột mì rời rạc ở trong tay hắn chậm rãi dính lại, đây là một quá trình rất giải stress, nhìn bột mì tán loạn biến thành một cục bột tròn trịa cảm giác thành tựu tự nhiên nảy ra.

Đương nhiên, trong bồn cũng sẽ có một chút bột mì không chịu khuất phục, mặc kệ Nhan Tích Ninh cố gắng như thế nào chúng nó vẫn tiếp tục tự do bên ngoài khối bột.

Gặp loại tình huống này, Nhan Tích Ninh cũng không tức giận. Hắn gọi Bạch Đào: "Bạch Đào, rót thêm một chút nước vào chậu giúp ta."
Bạch Đào từ sau bếp nhảy ra: "Đến đây đến đây!"

Cẩn thận rót nước từ muôi vào chậu, cuối cùng đám bột cứng đầu cũng đã tụ lại trong tay Nhan Tích Ninh. Tới lúc này, trong chậu và trên tay Nhan Tích Ninh sạch sẽ, một chút bột mì cũng không còn.

Trong chậu xuất hiện một cục bột mì tròn trịa mập mạp, bột hơi hơi ố vàng và hơi thô ráp, sờ lên cũng tương đối cứng. Nhan Tích Ninh đặt bột ở đáy châu, tiện tay đắp một tầng vải thô ẩm ướt lên trên chậu gỗ.

Bạch Đào tò mò hỏi: "Huynh trưởng, vậy là xong rồi ư?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Còn sớm, phải chờ bột nghỉ một lát."

Bạch Đào cái hiểu cái không: "Ồ ~ vậy phải để nó nghỉ bao lâu?"

Nhan Tích Ninh giải thích: "Để bột nghỉ nửa giờ trước, sau đó nhào thêm mười phút, sau đó tiếp tục nghỉ nửa giờ nữa."

Lên men bột là một chuyện hết sức phiền toái, lúc còn ở quê, người sợ phiền toái có thể trực tiếp ra chợ mua vỏ đã làm sẵn chỉ tốn mất mấy đồng. Nhưng mà Sở Liêu không có chợ, hắn chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm trước kia, tự mình nhào bột làm vỏ.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Bạch Đào lộ ra hoang mang: "Huynh trưởng, nửa giờ là bao lâu? Mười phút lại là bao lâu?"

Nhan Tích Ninh bị hỏi đến bối rối: "Ừm. . . . . . Hỏi rất hay."

Sở Liêu đang dùng phương pháp tính thời gian bằng mười hai canh giờ, một canh giờ tương đương hai tiếng ở thế giới cũ.

Ngoại trừ canh giờ, người Sở Liêu còn thích dùng một chén trà nhỏ, một nén nhang để tính thời gian. Nhưng mỗi người lại có thời gian uống trà khác nhau, đốt nhang cũng có lúc khác biệt, bởi vậy một chén trà nhỏ, một nén nhang cũng không thể tính toán thời gian chuẩn xác.

Nhan Tích Ninh đắn đo một lúc lâu, muốn lựa ra một ít từ ngữ thỏa đáng, giãy dụa một lúc lâu hắn quyết định bỏ qua vấn đề này. Hắn vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Cũng may Bạch Đào dễ lừa, cậu vui sướиɠ trả lời: "Được!"
Đợi bột nghỉ đủ thời gian, nước trong nồi rốt cuộc cũng sôi. Nhan Tích Ninh đổ rổ tề thái vào trong nồi, đừng thấy tề thái nhiều như vậy nhưng đυ.ng vào nước ấm chúng lập tức co bớt lại.

Phòng bếp tràn ngập trong hương vị cỏ xanh, trộn lẫn trong mùi cỏ xanh là mùi hương độc đáo của riêng cây tề thái. Ngửi thấy mùi hương này, trong lòng hắn yên tâm hơn. Đây là quà mà mùa xuân dành cho nhân loại, cây tề thái được thiên nhiên nuôi dưỡng không cần phải gieo hạt bón phân, chỉ cần đến đúng mùa đi hái là có thể nhấm nháp được một ngụm xuân tươi non.

Lấy đũa dài khuấy bên trong nồi, nước sôi nhuốm màu xanh đậm. Sau khi đảo thêm một lúc, tất cả tề thái đều chín. Nước trong nồi cũng bị nhuộm thành màu xanh nhợt.

Lúc này Nhan Tích Ninh lấy ra một cái chậu gỗ đựng nước lạnh đến nửa chậu, một tay cầm đũa một tay cầm xẻng, dưới sự hợp lực của đũa và xẻng, nhấc tề thái còn đang nhỏ nước tí tách từ trong nồi vào trong chậu nước lạnh.
Lúc này tề thái xanh nhạt biến thành màu xanh đậm, ngâm trong nước lạnh khiến nó có màu cực kỳ bắt mắt.

Cây tể thái trụng qua nước sôi rồi ngâm nước lạnh tầm hơn một phút, chờ khi Nhan Tích Ninh vắt khô nước trong rau tề thái bỏ vào chén, một giỏ tề thái lớn rút lại còn đúng một chén.

Bạch Đào có hơi thất vọng: "Huynh trưởng, hình như rau tề thái có hơi ít phải không?"

Nhan Tích Ninh vui vẻ nói: "Ăn tề thái không phải ăn số lượng nhiều hay ít, thứ chúng ta cần là mùi của nó. Trộn thịt với tề thái, chẳng sợ chỉ có một khúc rau ngắn cũng sẽ có hương vị khác biệt rất lớn."

Bạch Đào gật gật đầu tán thành: "Đúng đó, trước đây mỗi ngày ta đều ăn rau dại, không chỉ không có vị còn bị nghẹn cổ. Vẫn là đi theo huynh trưởng tốt hơn, đi theo ngươi dù là đồ khó nuốt cũng ngon hơn!"
Cả gia đình Bạch Đào đều là người hầu của Nhan gia, nhưng số mệnh cậu không tốt, không kịp đợi cậu trưởng thành, song thân đã lần lượt chết bệnh.

Mất đi cha mẹ che chở, Bạch Đào đã chịu không ít sự khi dễ. Mà khi đó nguyên chủ chỉ là một đứa con riêng mới từ thông trang ngoại ô trở lại Nhan phủ, nha đầu, sai vặt có trang sức trên đầu trong phủ cũng không chịu hầu hạ hắn.

Vì thế phần "vinh quang đặc thù" hầu hạ Nhan Tức Ninh này rơi xuống trên người Bạch Đào. Khi đó Bạch Đào chỉ là một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch, làm sao biết hầu hạ người khác như thế nào?

Ngày đầu tiên Bạch Đào đến viện của nguyên chủ đã làm vỡ vài món đồ. Cậu ta sợ tới mức run rẩy trốn trên hành lang mà khóc, không ngờ rằng nguyên chủ không những không đánh cậu ta mà còn chia cơm của mình cho Bạch Đào.
Bạch Đào cảm kích nói: "Nếu không có huynh trưởng, ta đã sớm không còn. Trên đời này ngoại trừ cha nương, huynh trưởng tốt với ta nhất!"

Nghe nói thế, trong lòng Nhan Tích Ninh nổi lên sự chua xót, nếu một ngày Bạch Đào phát hiện mình không phải thiếu gia trước đây, cậu ấy sẽ khó chịu biết nhường nào?

Nhưng chỉ cần hắn còn ở đây ngày nào, hắn sẽ đối xử tử tế với Bạch Đào ngày đó. Nghĩ đến đây, Nhan Tích Ninh cười nói: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta cần phải nhanh hơn chút nữa, không là không kịp gói hoành thánh đâu."

___________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mấy ngày nay ông lão nhà kế bên đã nhịn đến điên rồi.

Buổi sáng hôm nay, ông cầm đàn nhị ngồi ở ban công bắt đầu kéo bài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.

Tiếng đàn nhị thê thê thảm thảm vang lên ở ban công, ông ấy kéo bài Nhị Tuyền Ánh Nguyệt ba lần. Sau đó đến Hồng Hồ Thủy rồi kéo đến Tiểu Bạch Dương.
Tình hình dịch bệch đến khi nào kết thúc đây, trời xanh a, đại địa a, mau chóng chấm dứt đi, để hàng xóm của ta đi làm đi học đi.

Bằng không lần sau ông lão lại kéo đàn nhị, ta chỉ có thể ở đối diện gõ nồi trợ hứng cho lão nhân gia.

Gạt lệ. jpg