(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu

Chương 11: Thịt kho tàu (Thượng)

Editor: Yang1002

"Bảo bối" trong cung ban thưởng bị Nhan Tích Ninh giấu dưới gầm giường. Sợ Bạch Đào nhìn lén, hắn còn đè hai khối đá lớn lên trên. Nếu không phải trên đó có khắc con dấu Nội Vụ phủ lại sợ sau này hoàng thất hỏi về tung tích của mấy thứ này, hắn nhất định sẽ ném cả cái rương vào hồ.

Bạch Đào cẩn thận nhìn Nhan Tích Ninh mặt xám mày tro chui ra từ dưới gầm giường: "Huynh trưởng, những thứ đó là..."

Cậu chỉ kịp nhìn thấy một ít gậy ngọc với phẩm chất khác nhau nằm trong rương. Không đợi Bạch Đào suy nghĩ kĩ những thứ này rốt cuộc là gì, thiếu gia đã bình tĩnh đóng rương lại.

Nhan Tích Ninh nở nụ cười thâm trầm: "Ăn cơm."

Bạch Đào ngượng ngùng dạ một tiếng, bộ dạng của thiếu gia thật đáng sợ! Cậu vẫn nên ngoan ngoãn ăn hoành thánh thôi. Hoành thánh ăn với canh gà cực kỳ ngon. Cậu quyết định phải ăn tới no căng mới được.

Ăn xong mấy miếng hoành thánh, tâm tình Nhan Tích Ninh mới tốt lên lại. Không phải chỉ là một rương đồ chơi không thể miêu tả thôi sao? Không đáng để hắn phản ứng mạnh như thế.

Nghĩ thông suốt rồi Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ uống một ngụm canh gà.

Oa! Ngon quá đi!

Hoành thánh quả thực là món ăn trăm cái cũng không ngán. Giữa trưa ăn hoành thánh với canh gà, buổi tối Nhan Tích Ninh lại làm hoành thánh chiên. Hoành thánh thơm, giòn, ngon miệng ăn kèm với một ít cháo đặc khiến Bạch Đào no đến nứt bụng.

Bạch Đào thỏa mãn xoa bụng: "Thiếu gia, hoành thánh ăn ngon thật đó."

Nhan Tích Ninh no đến nỗi không muốn nhúc nhích, hắn trả lời một chữ: "Ừm."

Sau khi ba qua đời, Nhan Tích Ninh nhận ra có thể ăn được là một niềm hạnh phúc. Mặc dù sống trong kiếp sống 996 hắn vẫn luôn giành ra một chút thời gian để ăn gì đó. Ông bà ta từng nói, sống trên đời ăn, mặc, ở, đi lại là quan trọng nhất, nhưng đối với hắn, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.

Ăn còn không đủ no thì nói gì đến lý tưởng tương lai?

Bạch Đào vui vẻ duỗi người một cái: "Thiếu gia, nếu mỗi ngày chúng ta đều trải qua như vậy thì cuộc sống này cũng thật hạnh phúc."

Nhan Tích Ninh cười trả lời: "Đúng vậy."

Nếu có thể vẫn luôn được yên ổn như vậy thì sung sướиɠ biết bao!

Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào xách theo một cái rổ lớn ở trong nhà ra ngoài. Cậu phải hái hết toàn bộ tề thái trong Phẩm Mai Viên để thiếu gia gói hoành thánh ăn!

Hoành thánh thịt với tề thái ngon đến nỗi khiến cho cậu quên đi nỗi sợ với Phẩm Mai Viên, cậu cầm giỏ trúc khẽ ngâm nga bước qua cầu nhỏ.

Nhan Tích Ninh nhìn theo bóng dáng Bạch Đào không nhịn được mà cười khúc khích. Hắn tưởng rằng Bạch Đào sẽ thần phục dưới sự dụ dỗ của các loại trái cây lại không ngờ tới cậu đã ngã gục trong cái ôm của hoành thánh.

Sau khi Bạch Đào tới Phẩm Mai Viên, Văn Chương Uyển bỗng dưng im lặng hơn hẳn. Lúc Nhan Tích Ninh khom người tuần tra vườn rau của mình bỗng nhìn thấy thị vệ thường xuyên canh gác Văn Chương Uyển cầm theo thực hạp đi tới.

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh, thị vệ đặt thực hạp xuống đất, cung kính hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến Vương phi."

Nhan Tích Ninh cười, đưa tay định nhấc thực hạp bên cạnh lên: "Buổi sáng tốt lành."

Từ khi Nhan Tích Ninh bắt đầu nấu ăn đồng thời còn đóng gói một phần thức ăn cho thị vệ về ăn chung với cơm, vào mỗi sáng hôm sau sẽ có thị vệ xách thực hạp đã lấy ngày hôm trước đến trả lại. Các thị vệ cũng rất chú ý, thực hạp và chén đũa trả về đều được tẩy rửa sạch sẽ.

Lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị nhấc thực hạp lên lại bị thị vệ ngăn cản: " Vương Phi, thực hạp hơi nặng để thuộc hạ mang vào cho."
Nhan Tích Ninh không để ý mấy, hắn xách thực hạp lên: "Thực hạp thì nặng tới đâu. . . "

Hắn rút lại lời vừa nói! Thực hạp thật sự rất nặng! Nặng hơn cả lúc đựng đầy đồ ăn nữa! Nặng trịch, một tay hắn không đủ sức nhấc lên nổi.

Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn thị vệ: "Bên trong đựng gì vậy? Sao lại nặng như thế?"

Nói xong hắn mở nắp thực hạp ra, chỉ thấy bên trong đựng đầy thịt ba chỉ đến kín cả hộp!

Nhan Tích Ninh nghi hoặc: "Đây là?"

Thị vệ đại ca nở nụ cười chất phác: "Ngày hôm qua mọi người ăn hoành thánh mà Vương phi làm cảm thấy ăn rất ngon."

Nhan Tích Ninh hiểu ra: "Hôm nay vẫn còn muốn ăn hoành thánh nhân thịt tề thái nữa sao?"

Thị vệ đại ca vội vàng xua tay: "Không phải không phải, không dám làm phiền Vương phi. Là như vầy, hôm qua sau khi ăn hoành thánh xong chúng ta mới biết được rằng thịt và rau của Văn Chương Uyển là được phân phối theo lệ. Chúng ta ăn nhiều hơn một chút thì ngài sẽ phải ăn ít đi một chút. Mọi người cảm thấy áy náy trong lòng nên đã mua một ít thịt bù lại cho ngài."
Sợ Nhan Tích Ninh hiểu lầm, thị vệ lại vội vàng giải thích: "Vương Phi ngài yên tâm đi, thịt chúng ta mua đều rất tươi ngon, không hề thua kém thịt mà đầu bếp Vương Phủ mua."

Nhan Tích Ninh ngây ngẩn cả người, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nói gì cho phải.

Đời trước, sau khi trong nhà gặp biến cố, lúc đó hắn đã thấy được nhiều cảnh dối trá và ích kỷ giữa người với người. Giữa lúc hắn cần được giúp đỡ, những người thân thiết trước đây không bỏ đá xuống giếng đã là may mắn rồi.

Đến lúc vào chốn công sở, mọi người đều mang nụ cười giả nhân giả nghĩa nhưng sau lưng ngươi lừa ta gạt lục đυ.c với nhau. Vì thăng chức, tăng lương mà bình thường chị chị em em cũng có thể đâm sau lưng nhau.

Hắn đã từng hoang mang trong một khoảng thời gian rất dài: Từ nhỏ ba mẹ đã dạy hắn phải đối xử với mọi người bằng sự chân thành, lấy chân tình đổi chân tình. Nhưng vì sao tâm ý của hắn lại không đổi được thành ý của người khác?
Thế mà trong Văn Chương Uyển hẻo lánh này, hắn có được sự hồi đáp chân thành nhất. Hắn tùy tiện cho đi lại nhận được từ nơi không ngờ tới nhất.

Thị vệ đại ca thấy hốc mắt Nhan Tích Ninh ửng đỏ thì sợ tới mức thân thể cứng ngắc, chân tay luống cuống: "Vương, Vương phi, có phải thuộc hạ đã nói sai gì không?"

Nhan Tích Ninh cười, lắc đầu: "Không có gì."

Thực hạp nặng như thế hắn cầm cũng có hơi quá sức: "Phiền thị vệ đại ca mang thực hạp vào trong giúp ta được không?"

Lúc này thị vệ mới thở phào một hơi: "Ngài chịu nhận chỗ thịt này là quá tốt rồi! Dạo gần đây các huynh đệ đã ăn của ngài rất nhiều đồ ăn, trong lòng bọn họ đặc biệt áy náy."

Hắn cầm thực hạp sải bước vào phòng bếp. Nhan Tích Ninh nhìn hắn, thân hình lực lưỡng, nhịp chân mạnh mẽ, mỗi một bước đều có khoảng cách bằng nhau giống như được đo đạc bằng thước. Nếu nói hắn không phải quân nhân Nhan Tích Ninh không tin.
Vì thế hắn thử hỏi: "Có phải thị vệ đại ca xuất thân nhà binh không?"

Thị vệ gật gật đầu: "Vâng. Thuộc hạ tên Vương Xuân Phát, từng là Tả giáo úy của Sí Linh quân."

Sí Linh quân là quân đội trấn thủ biên cương, thanh danh lan rộng khắp Sở Liêu. Biên giới Sở Liêu thường có các nước nhỏ gây sự, chỉ cần Sí Linh quân xuất hiện thì bất kể cục diện hỗn loạn bao nhiêu, họ đều có thể giành được chiến thắng áp đảo.

Sau khi nghe Vương Xuân Phát nói Nhan Tích Ninh rất kinh ngạc, không nghĩ tới thị vệ trong phủ vậy mà lại là giáo úy trong quân!

Nhan Tích Ninh khó hiểu hỏi: "Nếu là giáo úy vậy sao lại làm thị vệ trong Vương phủ? Phát triển trong quân đội không phải tốt hơn sao? Thị vệ Vương phủ sao có thể sánh bằng với giáo úy trong quân chứ?"

Vương Xuân Phát nghiêm mặt nói: "Chủ tử ở đâu chúng ta ở đó."
Lúc này Nhan Tích Ninh mới nhớ ra, Nguyên soái của Sí Linh quân không phải ai khác mà là Cơ Tùng.

Hắn nhạy bén bắt được hai chữ "chúng ta", vì thế chần chừ hỏi: "Trừ ngươi ra, chẳng lẽ trong phủ còn có người của Sí Linh quân?"

Vương Xuân Phát ừm một tiếng, hắn đặt thực hạp lên bàn bếp: "Sau khi chủ tử gặp chuyện không may, các huynh đệ không yên tâm khi y rời đi với người trong kinh. Sau khi thương lượng, một số huynh đệ đưa chủ tử hồi kinh, phần khác ở lại trong quân."

Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "Hả? Tướng lãnh Sí Linh quân có thể tùy ý rời đội sao?"

Nói đến đây Vương Xuân Phát rất đắc ý: "Ầy! Sao mà tự ý rời đi được? Chúng ta đánh một trận, đánh thắng mới có thể đi theo chủ tử, thua chỉ có thể ở lại!"

Nhan Tích Ninh: . . . Như vậy cũng được hả?

Ánh mắt Vương Xuân Phát u ám: "May là có chúng ta đi theo. Dọc đường đi luôn có người muốn mạng chủ tử, may mà chúng ta ở đó mới có thể thuận lợi đưa chủ tử về kinh."
Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Ta không hỏi cái này, ý ta là, các ngươi ở lại Vương phủ thì Sí Linh quân làm sao bây giờ? Không có người dâng sớ vạch tội các ngươi sao?"

Trong quân, tướng lãnh tự tiện rời cương vị là tội lớn. Bệ hạ có khoan dung với Cơ Tùng cỡ nào cũng không thể để cho nhiều tướng soái như vậy làm thị vệ ở phủ Cơ Tùng.

Vương Xuân Phát tùy ý nói: "Chà, không phải còn có các huynh đệ khác trong Sí Linh quân sao? Lúc chúng ta rời Sí Linh quân đã giao lại công vụ. Ngự Sử sao có thể tố cáo mấy chục dân thường?"

Hai mắt Nhan Tích Ninh hơi hơi trợn to: "Thì ra là thế!"

Trong lòng Vương Xuân Phát còn sợ hãi: "Theo ta thấy, nước trong kinh thành còn sâu hơn biên thùy! Chủ tử trở lại kinh thành mới là tiến vào đầm rồng hang hổ."

Tam Hoàng tử Cơ Tùng là một trong những hoàng tử mà đương kim Bệ hạ xem trọng. Tuổi tác bệ hạ cũng đã cao, cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị càng ngày càng nghiêm trọng. Cơ Tùng có căn cơ trong quân mà những vương công đại thần trong triều lại không hy vọng y thượng vị thì sao có thể nhìn thấy y sống tốt chứ?
Nguyên chủ từng nghe nói Cơ Tùng bị thương là bởi vì bị thuộc hạ mà y tin tưởng đã phản bội, tính kế y. Trong quân có kỉ luật nghiêm nghị còn có chuyện chia bè chia phái, tranh đấu gay gắt, y trở lại kinh thành rồi thì sao chỉ có thể lo mỗi thân mình?

Mà Vương Xuân Phát bọn họ lại càng không dễ dàng, cần phải tích lũy bao nhiêu quân công mới làm được giáo úy Sí Linh quân? Nhưng vì Cơ Tùng, họ nói bỏ là bỏ. Bọn họ tình nguyện hạ mình, giáng xuống làm thị vệ trong phủ còn phải đối mặt sự uy hϊếp của đối thủ.

Nhan Tích Ninh kính nể nói: "Các thị vệ đại ca hiểu rõ đại nghĩa!"

Vương Xuân Phát đột nhiên trợn tròn mắt, ngây ngô gãi đầu: "Ấy, hình như thuộc hạ lại nhiều lời rồi!"

Hắn ta lập tức thở dài, chắp tay khẩn cầu: "Vương phi, vừa rồi thuộc hạ mới nói mấy lời trong lòng, mong ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Lão Đại. Lão Đại mà biết được, thuộc hạ sẽ bị ăn bản tử mất."
Nhan Tích Ninh trịnh trọng giơ tay thề: "Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết."

Lúc này Vương Xuân Phát mới thở phào: "Lão Đại thường xuyên dạy chúng ta rằng kinh thành không thể so với biên cương, Dung Vương phủ không thể so với Sí Linh quân. Phòng thủ kiên cố như Sí Linh quân còn có phản đồ thì đừng nói tới Dung Vương phủ vốn nhiều tai nhiều mắt phức tạp. Nếu bị người có tâm nghe được, sẽ khiến chủ tử gặp phiền toái. Vương phi, ngài là người tốt. Các huynh đệ không nói ra miệng, nhưng đều ghi nhớ trong lòng."

Vương Xuân Phát nói mấy câu rồi rời đi. Nhan Tích Ninh nhìn thấy hắn đưa tới một thực hạp thịt ba chỉ thì lâm vào suy nghĩ xa xăm.

Sí Linh quân bảo vệ quốc gia, không có bọn họ, đất nước không yên. Hiện giờ bọn họ ẩn mình trong Vương phủ tận tâm nỗ lực, Nhan Tích Ninh cũng muốn làm chuyện gì đó cho bọn họ. Nhưng mà bày binh bố trận đánh giặc hắn không hiểu, bày mưu nghĩ kế hắn lại càng không thể. Suy nghĩ kĩ càng, hắn quyết định bánh ít trao đi, bánh quy trao lại: dùng thịt bọn họ đưa tới nấu cho bọn họ một vài món ngon.
Lúc Bạch Đào mang theo một rổ lớn cây tề thái trở về, thiếu gia nhà cậu đang cắt thịt. Từng khối thịt lớn cỡ nắm tay được xếp thành một hòn núi nhỏ trong chậu gỗ. Bạch Đào oa một tiếng: "Thiếu gia, nhiều thịt quá đi! Chúng ta lại gói hoành thánh tiếp sao?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Không, chúng ta làm thịt kho tàu."

Đàn ông chân chính hẳn nên uống một miếng rượu to, ăn một miếng thịt lớn, nhất định phải là thịt kho tàu!

____________________________________

Tác giả có chuyện nói:

Cơ Tùng: . . . . . .

Lão Miêu: Thế nào hả Tùng Tùng?

Cơ Tùng: Hy vọng trên chỗ thịt đưa tới sẽ không có dấu răng.

Lão Miêu: ! ! !