(Quyển 5)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 825: Đại vây săn hoàn toàn mới (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Tuyết Vũ, sao người đó còn chưa xuất hiện? Chúng ta có phải không nên gấp gáp đi gặp tỷ ấy, hẳn phải chờ sau khi đại vây săn kết thúc rồi đi gặp tỷ ấy hay không?" Tang Dực Trần lo lắng.

Đôi mắt Tang Tuyết Vũ cũng ẩn chứa lo lắng, nàng chậm rãi lắc đầu.

Không nên gặp thì cũng gặp rồi, bây giờ hối hận thì có ích gì?

Tiếng trống trận Mộ gia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng và Dực Trần đều được nghe nương kể chuyện Mộ gia quân, từ nhỏ bọn họ luôn ngưỡng mộ các chiến sĩ bảo vệ quốc gia.

Đêm qua lần đầu tiên nghe tiếng trống trận Mộ gia, khiến nàng phảng phất thấy được Mộ gia Lâm Xuyên nơi xa, vó ngựa đạp, kiên cường bất khuất bảo vệ đất nước.

"Dực Trần, nếu có cơ hội, ta muốn về thăm Mộ gia." Tang Tuyết Vũ đột nhiên nói.

Tang Dực Trần sửng sốt, lập tức hiểu ý nàng. Hắn gật đầu thật mạnh: "Ta cũng muốn đi, trong lòng ta luôn có cảm giác cuộc sống thiết huyết chiến trường ở Mộ gia Lâm Xuyên mới càng thích hợp với ta!"

Tỷ đệ nhìn nhau cười, sự ăn ý nảy sinh.

"Tỷ ấy sẽ xuất hiện không?" Tang Dực Trần hỏi.

Tang Tuyết Vũ bỗng có niềm tin, trả lời chắc chắn: "Sẽ!"

...

Long Nha mãi không xuất hiện, khiến nhóm Lưu Khách bắt đầu nghị luận sôi nổi. Nhưng đại quân Thú tộc sẽ không chờ đợi.

Nháy mắt đại quân Thú tộc tiên phong, đã vọt tới giữa Nhật Mộ thảo nguyên.

Thống lĩnh Huyền Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng linh thú, thủ lĩnh Bách Luyện và Cự Linh cũng nhảy xuống theo. Trong đại vây săn, mang theo linh thú tọa kỵ không có bất kỳ tác dụng gì, trái lại còn bị ảnh hưởng bởi Thú tộc mà phản bội.

Bọn hắn dù gì không phải người Kinh gia thân cận với Thú tộc, linh thú tọa kỵ chỉ là bị thuần hóa qua mà thôi.

Tam đại thống lĩnh cầm binh khí, cùng nhau đi tới đại quân Lưu Khách phía trước.

Bọn hắn nhìn lướt qua trăm vạn Thú tộc, giơ cao binh khí hô lớn: "Gϊếŧ!!!"

"Gϊếŧ!!!"

"Gϊếŧ!!!"

"Gϊếŧ!!!"

Đại quân Lưu Khách cuồn cuộn bắt đầu tiến công.

Thú tộc, Nhân tộc, trăm vạn đối hai mươi vạn!

Trận chiến kịch tính, đại diện cho khả năng vô hạn.

Về phần nhóm gia tộc, có thể chân chính lĩnh hội chém gϊếŧ, có thể cảm nhận được lực lượng Lưu Khách. Đối mặt nhiều Thú tộc, không ít người trẻ trong gia tộc đều mặt mũi trắng bệch, chân nhũn ra.

Mà những Lưu Khách đó đều mang theo khí thế bất khả chiến bại xông lên!

Đây là chênh lệch, cũng là lý do vì sao Lưu Khách không có căn cơ gia tộc, nhưng có thể sinh tồn trong Trung Cổ Giới, thậm chí dần mở rộng lực ảnh hưởng.

Chim tước nuôi trong l*иg, mãi mãi không thể so sánh với chim ưng lớn lên trong mưa gió.

"Thật... thật là đáng sợ." Tang Chỉ Lan túm tay Tang Dã, run rẩy cả người. Trong mắt nàng ta phản chiếu hình ảnh Thú tộc dữ tợn, cảm giác đại địa đều đang rung động.

Sắc mặt Tang Dã cũng không tốt hơn, xám như tro núp sau chấp sự.

Tam trưởng lão âm thầm quan sát biểu hiện mấy người, không nhịn được thất vọng thở dài, thẳng đến khi thấy tỷ đệ Tang Tuyết Vũ, mới hơi vui mừng gật đầu.

"Quá hoành tráng! Ta rất muốn xuống chém gϊếŧ một trận." Tang Dực Trần nhìn Nhân tộc và Thú tộc đối chiến, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tang Tuyết Vũ quét mắt nhìn hắn, nghiêm trọng cảnh cáo.

Tang Dực Trần chỉ đành hậm hực: "Biết rồi, biết rồi. Ta không xằng bậy là được chứ gì."

Được hắn cam đoan, Tang Tuyết Vũ mới thu hồi ánh mắt.
"Tuy không phải lần đầu tới xem đại vây săn, nhưng ta vẫn thấy tràng cảnh này đồ sộ chấn động như cũ." Cơ Nghiêu Họa cảm thán.

Doanh Trạch nhàn nhạt nói: "Nếu thích, thì sao không tự mình thể nghiệm đi?"

Cơ Nghiêu Họa sửng sốt, khinh miệt nói: "Bổn thiếu gia là thiếu chủ Cơ gia, sao có thể cùng đám mãng phu hạ tiện đó chém gϊếŧ?"

Câu trả lời của hắn chỉ khiến Doanh Trạch cười lạnh lùng.

"Thải ca ca, huynh không sợ sao?" Nguyễn Thanh Liên mặt nhỏ trắng bệch tiến tới trước mặt Hàn Thải Thải, tay nhỏ lôi kéo cổ tay áo hắn.

Hàn Thải Thải không dấu vết rút ống tay áo ra, khinh thường nhìn nàng, không mang bất kỳ cảm tình gì: "Sợ thì về đi." Dung chi tục phấn chính là dung chi tục phấn, căn bản không thể so sánh với Mộ Khinh Ca.

Sắc mặt Nguyễn Thanh Liên càng trắng nhợt, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Hàn Y Nhân vội đi tới trấn an Nguyễn Thanh Liên, trách cứ Hàn Thải Thải: "Nhị ca, ca sao có thể nói Thanh Liên như vậy? Còn không mau xin lỗi nàng?"

"Không không, không cần. Là ta không tốt, ảnh hưởng Thải ca ca." Nguyễn Thanh Liên vội nói.

Hàn Thải Thải khinh bỉ nheo lại đôi mắt hẹp dài, nói Hàn Y Nhân: "Đừng can thiệp vào chuyện của ta."

Hàn Y Nhân nghẹn lại, hung hăng trừng mắt Hàn Thải Thải, mang Nguyễn Thanh Liên rời đi.

Bụi mù bốc lên từ hai đầu Nhật Mộ thảo nguyên, đại quân Lưu Khách rốt cuộc va đυ.ng Thú tộc.

Dòng người và Thú tộc rậm rạp giao chiến, rất nhanh đều không phân rõ được.

Mảnh đất trung tâm Nhật Mộ thảo nguyên trở thành chiến trường máu tanh.

Ánh đao lập lòe, máu bắn tứ tung.

Thú tộc không ngừng có thi thể ngã xuống, Nhân tộc cũng tương tự vậy.

Trận chiến này là trận chiến vinh dự của Lưu Khách. Là bữa tiệc của họ, tựa hồ chỉ có huyết tinh mới phù hợp với thân phận họ. Bọn họ là Lưu Khách không có gia tộc dựa vào, chỉ có thể dựa vào bản thân liếʍ máu trên vết đao mà sống sót!
Thú tộc bị đuổi ra không phải lợi hại đặc biệt, đại đa số đều ở Tử cảnh sơ giai, trung giai, số ít đã tiến lên cao giai, và Hôi cảnh.

Nhưng thắng ở số lượng nhiều, da dày thịt béo. Binh khí nhân loại bình thường rất khó đâm thủng da chúng.

Trong chiến trường, đều là hình ảnh bốn năm Thú tộc quây chung quanh chiến với một Lưu Khách.

Cũng chỉ có nghịch cảnh ở đây, đốt máu mà sinh, mới có tư cách trở thành Lưu Khách chân chính.

Không ai lùi bước, không ai chạy trốn. Tại giờ khắc này, bọn họ đều chỉ là Lưu Khách không phân cấp bậc. Dù là ba thống lĩnh Huyền Nguyệt, Bách Luyện, Cự Linh cũng đều đứng đầu trận tuyến.

Bọn hắn múa kiếm pháp, kim quang đen tối lập lòe, cư nhiên đều là cao thủ Kim cảnh!

Ba người bọn hắn chia sẻ một phần áp lực rất lớn. Cộng thêm trong các đội ngũ có Hôi cảnh, Ngân cảnh đều gắt gao cắn trăm vạn thú quân.
Nhưng tình huống này chỉ là tạm thời, số người có hạn, tinh lực kém xa Thú tộc, mà linh lực cũng sẽ cạn kiệt.

Đại vây săn mở màn, không phải diệt sát toàn bộ Thú tộc, mà là khiêu chiến cực hạn của mình.

"Không đúng! Thú tộc lần này đặc biệt hung mãnh. Tuy cấp bậc giống trước, nhưng chúng nó hung mãnh và tàn bạo hơn trước nhiều." Thống lĩnh Cự Linh bổ một kiếm vào cự vượn, nói với thống lĩnh Huyền Nguyệt bên cạnh.

Thống lĩnh Huyền Nguyệt cũng phát hiện không đúng, hắn vừa chém Thú tộc vừa nói: "Nếu có điều gì không ổn, thì lập tức lui lại."

Thống lĩnh Bách Luyện cũng nhìn qua, ánh mắt ba người giao nhau.

"Long Nha đáng chết sao còn chưa xuất hiện? Có xứng làm đoàn đội Lưu Khách Thiên cấp không? Người của chúng ta đều xông lên trước hết rồi!"

Ánh mắt hắn lạnh lùng xẹt qua, thầm nghĩ: 'Nếu Long Nha không xuất hiện khiến đám người bọn hắn hao tổn, hắn nhất định sẽ tính sổ Long Nha!'
"Tập trung nghênh địch đi." Thống lĩnh Huyền Nguyệt nhắc nhở.

...

Trên đồi núi, các gia tộc đều mang biểu tình khác nhau nhìn trận chiến không liên quan đến họ.

"Hiện tại phỏng chừng Lưu Khách không chống được bao lâu." Cơ Nghiêu Họa vui sướиɠ khi người gặp họa.

Doanh Trạch bất mãn nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Lưu Khách thua, đối với ngươi có chỗ tốt gì?"

Cơ Nghiêu Họa câu môi cười, không nói gì.

Trận chiến trên Nhật Mộ thảo nguyên mới bắt đầu mười lăm phút, nhưng đã nóng đến kinh khủng. Máu nhuộm dần thảo nguyên, không khí đều bắt đầu xuất hiện mùi máu.

Có vài đệ tử trẻ tuổi gia tộc không chịu được che miệng nôn khan.

Thậm chí, ngay cả Tang Dực Trần cũng không ngoại lệ. Hắn đỡ vai Tang Tuyết Vũ nôn khan, mùi máu nồng đậm khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Tang Tuyết Vũ tốt hơn hắn chút, nhưng sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Đệ tử Tang gia càng tệ hơn.

Không chỉ Tang gia, cơ hồ mỗi gia tộc đều giống nhau.

Đừng nói đệ tử trẻ tuổi, một số người lớn tuổi trải qua lịch duyệt nhất định cũng đều thế. Dù sao trường hợp chém gϊếŧ chấn động đồ sộ như vậy, không phải thường xuyên nhìn thấy.

Pi!

Tiếng chim hót lảnh lót, đột nhiên vang lên không trung.

Tiếng chim hót khiến người trên đồi núi đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Một mảng u ám nhanh chóng đến từ nơi xa, dần khiến họ thấy rõ ràng.

"Linh thú phi hành!"

"Trời ạ! Là linh thú phi hành!"

"Trong đại vây săn có linh thú phi hành sao?"

"Xong rồi, linh thú phi hành xuất hiện, chúng ta phải làm sao giờ? Chúng nó sẽ công kích chúng ta!"

Các đại gia tộc trên đồi núi đều kinh ngạc đến ngây người, khϊếp sợ nhìn mấy trăm con linh thú phi hành trên bầu trời. Dáng vẻ dữ tợn đó khiến bọn hắn cơ hồ sợ tới mức ngã xuống đất.
Cũng đích xác có không ít người đã ngã ngồi dưới đất, giữa hai chân một vũng lầy lội.

Linh thú phi hành xuất hiện khiến người trong gia tộc đều sôi nổi rút binh khí ra.

Nhưng linh thú phi hành phớt lờ bọn hắn, quạt cuồng phong nhanh chóng xẹt qua đầu họ, bay tới chiến trường Nhật Mộ thảo nguyên.

"Trên đó có người!" Rốt cuộc có kẻ mắt sắc, phát hiện có người cưỡi linh thú phi hành.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, cẩn thận phân biệt.

"Là Long Nha!"

"Là Long Nha tới!"

Long Nha!

Long Nha!

Long Nha!

Hai chữ Long Nha xuất hiện trong lòng mọi người, khiến bọn họ gấp gáp nhìn theo.

Mà trên lưng con linh thú phi hành bay đằng trước, là chiến bào đỏ rực như lửa, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Mộ Khinh Ca!

'Hắn quả nhiên không chết!' Doanh Trạch cơ hồ liếc mắt là nhận ra thân ảnh kia, tự mình xác định đối phương còn sống khiến Doanh Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cong khóe miệng, một đối thủ có ý tứ như vậy, sao có thể chết dễ dàng?

Lúc Mộ Khinh Ca xuất hiện, ánh mắt Hàn Thải Thải trở nên nóng bỏng. Tỷ đệ Tang gia đều kinh hỉ.

'Là hắn!'

Ánh mắt Thịnh Dục Ly và Tưởng Thiên Hạo đồng thời co rụt lại.

Lại nhìn thấy kẻ thắng mình, trong mắt Tưởng Thiên Hạo bốc cháy chiến hỏa hừng hực.

Vô số người nhận ra Mộ Khinh Ca, rốt cuộc tin tưởng tình báo nàng không chết. Mà hiện tại Long Nha cưỡi linh thú phi hành đến, tựa hồ dấy lên ngọn lửa hiếu kỳ của bọn họ, tràn ngập chờ mong.

Linh thú phi hành dần tiếp cận chiến trường, khiến nhóm Lưu Khách hăng hái chiến đấu chú ý.

Bọn họ trong lúc chiến đấu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua linh thú trên trời.

"Mịa, có cần chơi ngầu lòi vậy không?"

"Đậu móa, chúng ta ở đây liều sống liều chết, bọn hắn giờ mới đến!"
"Chết tiệt! Long Nha tới, lần này chúng ta có thể thả tay đánh một trận!"

Hôm nay bọn họ may mắn tận mắt chứng kiến sức chiến đấu khủng bố của Long Nha trong truyền thuyết, đúng là đáng giá chờ mong.

Hy vọng sức chiến đấu của Long Nha sẽ không thua tiếng trống trận của họ.

Ba đại thống lĩnh Huyền Nguyệt, Bách Luyện, Cự Linh cũng chú ý tới Long Nha xuất hiện.

Mà trên không trung, Mộ Khinh Ca lấy cung, bảo Mặc Dương: "Đưa tên tới!"

Mặc Dương lập tức đưa mũi tên qua.

Mộ Khinh Ca mở năm ngón tay đồng thời lấy bốn mũi tên đặt lên cung đen. Nàng nhảy xuống khỏi linh thú phi hành của Mặc Dương, lăng không kéo cung nhắm ngay bốn con linh thú khổng lồ giữa đàn thú. Nhẹ buông tay, bốn mũi tên đồng thời bắn ra, mũi tên xoay tròn mang theo linh lực màu bạc hướng tới các mục tiêu khác nhau.
Hưu hưu hưu hưu --!

Bốn con thú bạo đầu ngã xuống, khiến người dưới đất cả kinh.

Mặc Dương lại rút thêm bốn mũi tên ném tới Mộ Khinh Ca. Mộ Khinh Ca phất tay tiếp được, đặt lên cung, kéo cung bắn tên. Bốn mũi bắn ra thu hoạch thêm tính mạng bốn con linh thú.

Nháy mắt bất kể là Lưu Khách trên chiến trường hay gia tộc trên đồi núi đều chỉ thấy bóng hình chiến bào huyết sắc, tư thế oai hùng lăng không bắn tên.

Hai mũi tên cuối cùng Mộ Khinh Ca bắn ra lần lượt trái và phải, mỗi mũi tên mang theo linh lực cường hãn bắn xuyên đầu một con linh thú. Nhưng không dừng ở đó mà tiếp tục lết theo thi thể lấy thêm một mạng con linh thú khác. Hai cỗ thi thể quét ngang, đột phá hai con đường mở. Hai mũi tên, thu hoạch bốn cái mạng!

Mộ Khinh Ca ném cung đi, chắp tay lăng không, hạ lệnh: "Gϊếŧ!"