(Quyển 5)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 828: Ta cho ngươi lý do khiêu chiến (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ba người thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, nên không nói gì. Ai nấy rời đi quay về đội ngũ của mình. Bọn chúng không giống Long Nha Vệ vô thương, còn phải đi xử lý danh sách thương vong.

Ba người đi xa, Hàn Thải Thải mới đi tới, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi từ khi nào trở nên tốt tính vậy?"

Mộ Khinh Ca không quan tâm: "Long Nha ngang trời xuất thế, bọn chúng khó chịu là bình thường. Nếu bọn hắn vui vẻ, ta mới cảm thấy kỳ quái."

Nàng chuyển mắt nhìn về phía Hàn Thải Thải, rồi nhìn hai nữ tử mỹ mạo xinh đẹp đi tới chỗ họ, không khỏi nhướng mày.

"Thải ca ca." Nguyễn Thanh Liên kêu một tiếng.

Tiếng kêu khiến ánh mắt Hàn Thải Thải trầm xuống.

"Sao các ngươi lại tới đây?" Ngữ khí Hàn Thải Thải lạnh lẽo.

Hàn Y Nhân bị tính hướng của Hàn Thải Thải đả kích, nghe hắn chất vấn chỉ có thể cười ngượng ngùng. Mà Nguyễn Thanh Liên lại nở nụ cười thiên chân với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, huynh là bằng hữu của Thải ca ca, cũng chính là bằng hữu của chúng ta. Dung mạo huynh thật đẹp mắt."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nhìn Hàn Thải Thải, nở nụ cười với Nguyễn Thanh Liên: "Tiểu thư cũng rất xinh đẹp."

Nàng khách khí khen tặng lại khiến gò má Nguyễn Thanh Liên đỏ ửng, ngượng ngùng trộm ngắm Hàn Thải Thải: "Ai nha, ta quên tự giới thiệu. Ta gọi là Nguyễn Thanh Liên, là thanh mai trúc mã của Thải ca ca. Đây là Y Nhân, Hàn Y Nhân, là muội muội của Thải ca ca."

"Câm miệng, ngươi có tư cách gì giới thiệu ở đây?" Ngữ khí Hàn Thải Thải khắc nghiệt mắng.

Sắc mặt Nguyễn Thanh Liên trắng nhợt, đôi mắt kinh ngạc ươn ướt nhìn về phía Hàn Thải Thải.

Mộ Khinh Ca cũng nhướng mày, kinh ngạc nhìn hắn.

"Nhị ca, Thanh Liên chỉ là hảo tâm." Hàn Y Nhân vội ra mặt giảng hòa.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại phát hiện, ánh mắt nàng ta nhìn mình hình như mang theo một tia bất mãn và khinh thường.

'Tình huống gì đây?' Mộ Khinh Ca mơ hồ.

Vốn niệm tình mặt mũi Hàn Thải Thải, ấn tượng của nàng về Hàn Y Nhân mới không tệ lắm. Nhưng bởi vậy mà nàng cảm thấy, bọn họ không phải người chung đường.

"Khinh Ca, ta đi trước, ngày khác tới thăm ngươi." Hàn Thải Thải nói với Mộ Khinh Ca.

Sau đó nhanh chóng rời di.

Nguyễn Thanh Liên thấy Hàn Thải Thải vừa đi, lập tức đuổi theo hắn. Mà Hàn Y Nhân ở lại, ánh mắt nàng ta lạnh lùng cảnh cáo Mộ Khinh Ca: "Cách nhị ca ta xa một chút, Hàn gia chúng ta không phải ai cũng trèo lên được."

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, cười lạnh lùng, chậm rãi lắc đầu.

Nàng có từng yêu cầu trèo lên Hàn gia sao?

...

Hàn Thải Thải tức giận đi trước, cuộc gặp mặt giữa hắn và Mộ Khinh Ca cứ vậy bị phá hư. Hơn nữa, không biết Mộ Khinh Ca sẽ nghĩ thế nào về quan hệ của hắn và Nguyễn Thanh Liên.

Nếu hiểu lầm...

Đột nhiên Hàn Thải Thải dừng bước, nội tâm chua xót. Đôi mắt hẹp dài xuất hiện cảm xúc phức tạp. Hắn oán hận trong lòng: 'Nữ nhân nhẫn tâm kia sao có thể quan tâm hắn?'

"Thải ca ca, huynh đừng nóng giận, Thanh Liên sai rồi." Nguyễn Thanh Liên đuổi theo, nói Hàn Thải Thải.

Ngữ khí nàng hèn mọn, cộng với thái độ ngoan ngoãn khiến lòng Hàn Thải Thải càng thêm phiền muộn.

Hàn Y Nhân cũng đuổi theo, chỉ trích Hàn Thải Thải: "Nhị ca, Thanh Liên cũng không sai, ca không thể đối xử nàng như vậy."

Từ nơi xa có một người đi tới. Huyền y tóc đen, cao lớn thẳng tắp. Trong lòng hắn còn ôm một con thỏ, mặt mày khuynh thành, tuấn mỹ không tì vết, tựa như ráng màu rực rỡ.

Phảng phất hắn chính là vị thần hạ phàm, khắp núi sông đều có thể thần phục dưới chân hắn.
Một người xuất chúng như vậy thu hết mọi sự chú ý, lại không ai phát hiện mà tản bộ giữa Nhật Mộ thảo nguyên.

Những con người vội vàng đi lướt qua hắn, giống như căn bản không nhìn thấy người này.

Người khác không nhìn thấy, Hàn Thải Thải lại thấy.

Lập tức hắn cứng đờ tại chỗ.

Mà Nguyễn Thanh Liên và Hàn Y Nhân đứng cạnh hắn cũng thấy được. Vừa nhìn, hai người lập tức mất hồn, sững sờ đứng tại chỗ, tầm mắt bị dung nhan Tư Mạch hấp dẫn, quên mất mình tồn tại.

Trong con mắt Hàn Y Nhân lóe tia sáng kì dị, tựa hồ người mình tìm kiếm lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện.

Công tử phong hoa tuyệt đại, xuất trần tuyệt diễm kia chính là người nàng luôn tìm kiếm trăm vạn lần giữa biển người!

"Ngươi... sao lại ở đây?" Sắc mặt Hàn Thải Thải cực kỳ khó coi, thân thể hơi run rẩy. Khí thế Tư Mạch ép hắn cơ hồ không thở nổi, mà Hàn Y Nhân và Nguyễn Thanh Liên lại như không có cảm giác gì.
Tư Mạch xuất hiện, vượt ngoài dự đoán của hắn.

Hắn cực kỳ không hy vọng người nam nhân này xuất hiện bên Mộ Khinh Ca.

Tư Mạch dừng lại trước mặt hắn, đôi mắt hổ phách ẩn chứa xa cách cao không thể với: "Ta không nên ở đây?"

Câu trả lời bình thường cất giấu cảnh cáo nồng đậm.

Hàn Thải Thải mím chặt môi, đôi mắt hẹp dài giãy giụa.

"Đừng chọc giận ta." Tư Mạch dùng giọng điệu cực kỳ bình thường nói một câu. Sau đó, đi lướt qua hắn.

Đợi hắn đi xa, tấm lưng Hàn Thải Thải đã bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, cả người như vớt từ dưới nước lên.

"Nhị ca, hắn là ai vậy?" Hàn Y Nhân không chú ý tới Hàn Thải Thải khác thường, trong lòng bị dáng vẻ Tư Mạch chiếm cứ, vẫn luôn thất thần nhìn bóng lưng Tư Mạch.

Nhưng nàng lại nhanh chóng phát hiện mình cư nhiên mất dấu hắn, giống như người kia biến mất ngay trước mặt nàng.
Tiếc nuối thu hồi đôi mắt, lại đối diện với con ngươi lạnh băng của Hàn Thải Thải.

Nàng hoảng sợ.

Ngữ khí Hàn Thải Thải lạnh lẽo cảnh cáo: "Hắn là người không thể chọc nổi. Đừng bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi, mà khiến cả Hàn gia chôn cùng!"

Nói xong, hơi thở Hàn Thải Thải càng thêm lạnh lẽo.

Hắn bảo muội muội đừng ngu xuẩn, vậy còn chính mình? Hàn Thải Thải nhắm mắt. Biết rõ nam nhân kia không thể trêu chọc, nhưng lại không nỡ buông Mộ Khinh Ca, hắn sao lại không chơi với lửa?

Hàn Thải Thải cười khổ, Hàn gia không phải luôn chơi lửa sao?

Hắn biết lai lịch Tư Mạch thần bí, thực lực cường đại. Hao hết tâm lực cũng không tra ra được Tư Mạch. Từ lúc ấy hắn đã biết, người nam nhân này là người hắn không thể chọc vào.

Cố tình hắn lại không cam lòng buông tay, muốn cướp nữ nhân của người ta!
Hắn mắng Hàn Y Nhân đừng ngu xuẩn, vậy còn mình sao không phải?

Hàn Thải Thải chợt suy sút, có chút hoảng hốt về doanh địa Hàn gia. Nguyễn Thanh Liên lo lắng đi theo, mà Hàn Y Nhân vẫn còn đang thất thần.

Lời Hàn Thải Thải chỉ khiến nàng tò mò, càng muốn tiếp cận nam nhân nguy hiểm kia!

Có lẽ nàng sẽ không mang đến tai nạn cho Hàn gia, mà là vận khí đi? Sự tự tin khiến Hàn Y Nhân lên tinh thần, đôi mắt chiết xạ tia sáng quyết tâm.

...

Tiễn Hàn Thải Thải, Mộ Khinh Ca không ngờ lại nghênh đón một người ngoài ý muốn.

Tưởng Thiên Hạo!

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, cảm thấy cạn lời. Nàng cho rằng giữa hai người từ trận chiến Dư Thủy Thành đã thanh toán xong. Bây giờ hắn xuất hiện trước mặt mình, chẳng lẽ còn muốn khiêu chiến?

"Ngươi không phải đối thủ của ta." Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu.
Nhưng Tưởng Thiên Hạo vẫn không chịu rời đi, chỉ giơ binh khí mình lên.

Mộ Khinh Ca thở dài, vừa rồi chém gϊếŧ nàng không dùng đến linh lực. Chỉ đơn thuần dựa vào Linh Lung Thương pháp cộng với tốc độ và lực lượng bản thân, phối hợp với Tinh Thủy Bộ để đánh.

Những mũi tên bắn ra có xen lẫn linh lực, nhưng quá nhanh, khoảng cách xa nên rất khó thấy.

Mộ Khinh Ca nâng tay phải, ngân quang hiện lên.

Tròng mắt Tưởng Thiên Hạo co rụt lại, gương mặt căng thẳng xoay người rời đi. Lúc sắp đi, còn ném xuống một câu: "Ta sẽ còn đến."

Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, chửi thầm: Tỷ thí một trận khiến con hàng này biến thành cao bôi dính trên da chó rồi?

"Mộ Khinh Ca."

Thanh âm kia kéo suy nghĩ của Mộ Khinh Ca lại.

'Nữa hả!' Mộ Khinh Ca thầm than. Bây giờ nàng rất muốn về ngủ một giấc, bị nam nhân kia lăn lộn cả đêm, lúc rời giường cũng không muốn buông tha nàng. Cho dù nàng có lực khôi phục kinh người cũng sẽ mệt.
Huống chi còn đánh một trận như vậy!

Không nghĩ tới đánh xong rồi, còn phải ứng phó hết người này người khác!

Mộ Khinh Ca hít thật sâu, xoay người nhìn Doanh Trạch đi tới chỗ nàng.

"Doanh thiếu chủ, có gì chỉ giáo. Đúng rồi, lúc rời đi hơi gấp, ta nghe thuộc hạ nói ngươi muốn tận mắt thấy ta mới chịu nhận thua đúng không?" Mộ Khinh Ca câu môi cười nói. Dù mỏi mệt thì cũng phải đánh lên tinh thần thôi.

Ánh mắt Doanh Trạch đạm mạc nhìn nàng: "Ta tới đây là muốn nói cho ngươi. Việc ngươi cắt lưỡi Doanh Xuyên đã chấm dứt. Nhưng giữa ngươi và ta chỉ mới bắt đầu."

"Ngươi và ta thì có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Lửa trong lòng muốn bùng lên rồi!

Doanh Trạch lơ ngữ khí nghiến răng của nàng, vẫn dùng giọng điệu cao ngạo: "Chưa có ai từng đỡ ba chiêu của ta mà không chết, ta rất muốn có cơ hội chân chính đánh giá ngươi. Cho nên, đừng để ta chờ lâu!"
Doanh Trạch nói xong, xoay người rời đi.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, hỏi Mặc Dương đứng bên cạnh: "Hắn đang ghét bỏ ta?" Ghét bỏ nàng bây giờ không phải đối thủ của mình, sau đó ném ra câu kia để nàng tranh thủ thời gian tu luyện rồi đánh một trận cùng hắn?

Mặc Dương co rút khóe miệng, phản ứng ngốc manh của Mộ Khinh Ca khiến hắn hơi buồn cười, nhưng lại không dám, chỉ đành cứng cổ gật đầu.

"..." Móa! Mộ Khinh Ca nàng cư nhiên bị ghét bỏ!

Nhưng nàng lại không thể không phục! Hiện giờ nàng mới ở Ngân cảnh tầng hai, đánh nhau với Doanh Trạch tu vi Ngân cảnh tầng bốn tầng năm, chính là tự ngược!

"Mặc Dương, chủ tử nhà ngươi cần tiếp tục cố gắng nha!" Mộ Khinh Ca ra vẻ nghiêm túc.

Mặc Dương lại nói: "Tiểu tước gia, ngài đã rất lợi hại!"

"Lợi hại thì cũng vẫn bị ghét bỏ. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân." Mộ Khinh Ca bĩu môi.
Mặc Dương hơi hơi mỉm cười, không nói tiếp.

"Mộ Khinh Ca đúng không!"

Lúc này, một thanh âm xa lạ lần thứ hai truyền vào tai Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca thở dài: 'Lại tới nữa!'

Nâng mắt nhìn, thấy là một nam tử xinh đẹp. Trang phục hắn cực kỳ xuề xòa, thậm chí không phù hợp phần đông, nhưng cố tình lại rất hợp với khí chất hắn.

Gương mặt cười tủm tỉm, nhìn qua cực kỳ hòa khí.

'Hắn là ai?' Mộ Khinh Ca rùng mình, thầm đoán.

Người trước mắt nhìn qua bình dị gần gũi, nhưng lại lộ ra hơi thở cường đại khiến người ta không thể bỏ qua.

"Ta gọi là Cơ Nghiêu Họa." Cơ Nghiêu Họa chỉ tay vào mình, nhe hàm răng trắng sáng, mi mắt cười tựa trăng non.

Cơ Nghiêu Họa!

Mộ Khinh Ca chợt căng thẳng.

Đứng trước mặt nàng cư nhiên là đệ nhị Thanh Anh Bảng Cơ Nghiêu Họa!

Mộ Khinh Ca âm thầm cảnh giác: "Thì ra là Cơ thiếu chủ, không biết Cơ thiếu chủ tìm ta có chuyện gì?"
Cơ Nghiêu Họa gật đầu nói: "Đích xác có việc muốn tìm ngươi."

"Cơ thiếu chủ mời nói." Mộ Khinh Ca lên tiếng.

Nụ cười Cơ Nghiêu Họa bất biến, ngữ khí cũng cực kỳ ôn hòa: "Nghe nói, ngươi đỡ được ba chiêu của Doanh Trạch mà không chết?"