(Quyển 5)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 840: Cút, hoặc chết! (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tang Tuyết Vũ quét mắt liếc hắn, thấp giọng: "Bớt lời đi."

Tang Dực Trần rụt rụt cổ, không hé răng.

Người xuất hiện trước mắt mọi người là Hàn Thải Thải.

Hắn hơi nghi hoặc quét mắt một vòng, nhưng khi đối mặt Mộ Khinh Ca, hắn vẫn nở nụ cười tự tin: "Ta đương nhiên là muốn đồng hành cùng ngươi tới Thương Lan sơn mạch. Lấy sự ăn ý của chúng ta, cùng nhau đi vào Thương Lan sơn mạch là lựa chọn tốt nhất."

Mộ Khinh Ca không bỏ sót nghi hoặc trong mắt hắn.

Có vẻ là nghi hoặc sao Tư Mạch không xuất hiện.

Nhưng thực tế, Tư Mạch ở ngay trước mắt hắn, bị hắn bỏ qua.

Nàng cũng không hiểu hắn lấy tự tin từ đâu ra. Sự tự tin này cho thấy nàng chắc chắn sẽ đồng ý cùng hắn vào núi. Từ lúc tiếp xúc với Hàn Thải Thải tới nay, rất nhiều thời điểm hắn đều lấy tư thái nắm chắc thắng lợi, Mộ Khinh Ca đã từng thưởng thức sự tự tin ấy.

Nhưng hiện tại, nàng cảm thấy không vui vẻ gì với sự tự tin của Hàn Thải Thải.

"Không cần." Mộ Khinh Ca trực tiếp cự tuyệt.

Đáp án ngoài dự đoán khiến Hàn Thải Thải cứng đờ. Đôi mắt hẹp dài chớp động, hạ giọng: "Ngươi còn giận ta?" Ngữ khí như đang dỗ trẻ nhỏ.

Hắn đang nói đến cái ngày bọn họ tan rã trong không vui.

"Không có, ta đã tiếp nhận ủy thác Tang gia. Để tránh nhiệm vụ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không tiếp nhận ủy thác từ gia tộc khác." Mộ Khinh Ca bình tĩnh giải thích.

Ánh mắt Hàn Thải Thải dời khỏi nàng, nhìn sang Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần.

"Người Tang gia." Hàn Thải Thải khẽ lên tiếng, cười như không cười nhìn Mộ Khinh Ca: "Ta nhớ trước kia ngươi từng nói, sẽ không để ý đến Tang gia."

Mộ Khinh Ca cười nhạt: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ lấy tiền làm việc thôi." Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đối với nàng mà nói, mang ý nghĩa khác với Tang gia.

Cho dù không niệm tình lão gia tử Mộ gia, nàng cũng không thể làm như không thấy.

Đương nhiên nàng sẽ không nói cho Hàn Thải Thải nguyên nhân này, cũng sẽ không giải thích cho bất kỳ ai.

"Vậy ta trả tiền cho ngươi, thế nào?" Hàn Thải Thải đột nhiên đề nghị.

Mộ Khinh Ca nhíu mày. Hàn Thải Thải muốn dây dưa với nàng mãi sao? Là cái gì thúc đẩy hắn thay đổi thái độ khi trước? Hàn Thải Thải trước kia có sự kiên trì không khiến người phản cảm, nhưng hắn hiện tại ép sát từng bước, khiến nàng tâm sinh mâu thuẫn.

"Nhị ca."

"Thải ca ca!"

Đột nhiên vang lên tiếng gọi từ nơi xa.

Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, thấy Hàn Y Nhân kéo Nguyễn Thanh Liên chạy tới chỗ họ.

"Nhị ca, thì ra ca ở đây, hại chúng ta đi tìm. Đặc biệt là Thanh Liên không thấy ca đâu, còn vội muốn chết." Ngữ khí Hàn Y Nhân cố ý ái muội.

Nguyễn Thanh Liên bị nàng nói vậy, gò má thẹn thùng, liếc mắt đưa tình nhìn trộm Hàn Thải Thải.

Hàn Y Nhân nói khiến Hàn Thải Thải không vui nhíu mày, mà Mộ Khinh Ca như suy tư nhìn ba người họ. Cuối cùng nàng nói Hàn Thải Thải: "Có người tìm ngươi, vậy ta không làm phiền." Nói xong, nàng xoay người đi về phía sau.

Đợi nàng đi tới đứng cạnh Tư Mạch, Hàn Thải Thải mới chú ý tới người hắn vẫn luôn cho rằng không xuất hiện, thực tế vẫn luôn đứng cạnh Mộ Khinh Ca.

Lập tức ánh mắt hắn trầm xuống, mím chặt môi thành đường chỉ.

Tư Mạch căn bản không cho hắn ánh mắt. Tựa hồ Hàn Thải Thải hắn xuất hiện, trước giờ đều không mang ý nghĩa gì.

Tư Mạch vốn sẽ không chấp nhặt với Hàn Thải Thải, nhưng ai bảo đối phương mơ ước Tiểu Ca nhi? Cho nên hắn cảnh cáo Hàn Thải Thải, nhưng cũng trong giới hạn. Nếu Hàn Thải Thải chấp mê bất ngộ, hắn thật sự sẽ gϊếŧ đối phương, một lần cho khỏe.
"Chúng ta đi thôi." Mộ Khinh Ca ngước mắt nói Tư Mạch.

Tư Mạch gật đầu.

Mà Hàn Y Nhân cũng đồng thời di động theo tầm mắt Mộ Khinh Ca, thấy được Tư Mạch. Chợt thấy Tư Mạch xuất hiện, Hàn Y Nhân lập tức thẹn thùng.

Nàng ta vốn chỉ mang Nguyễn Thanh Liên theo để ngăn cản Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca gặp nhau, không ngờ lại ngoài ý muốn gặp được người trong lòng.

Hàn Y Nhân chợt thả tay Nguyễn Thanh Liên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ấy, trực tiếp vọt tới trước mặt Tư Mạch, phớt lờ Mộ Khinh Ca, vui sướиɠ hô: "Thì ra huynh ở đây!"

Nàng ta nhiệt tình khiến Mộ Khinh Ca nhướng mày, khiến Tư Mạch nghi hoặc.

Thực hiển nhiên, hắn căn bản chẳng quen biết nữ tử này.

Đôi mắt hổ phách nhàn nhạt xa cách, cùng với lạnh nhạt vô tận. Nếu nói Hàn Y Nhân là đốm lửa, thì Tư Mạch chính là khối băng ngàn năm không tan.
Khi Mộ Khinh Ca lia ánh mắt sâu xa tới, hơi thở Tư Mạch lạnh đi, phun ra một chữ: "Cút."

Quả nhiên là tác phong của Tư Mạch!

Mộ Khinh Ca mỉm cười.

Mà Hàn Y Nhân lại sửng sốt, mặt đẹp tươi cười xuất hiện tia nứt.

"Huynh... huynh nói ta cái gì?" Hàn Y Nhân không tin được nhìn Tư Mạch.

Tư Mạch không thèm để ý đến nàng ta, mà lướt qua nàng ta nhìn vị trí Hàn Thải Thải đang đứng. Ánh mắt chiết xạ sát ý chân thật: "Cút, hoặc chết."

Hắn thậm chí không xưng tên hắn (Hàn Thải Thải), không phải không muốn, mà là khinh thường.

Sắc mặt Hàn Thải Thải lập tức âm trầm. Bàn tay nấp dưới tay áo gắt gao nắm chặt, giờ phút này cho hắn đủ lực lượng, có lẽ hắn sẽ xông lên quang mang chiến một trận với Tư Mạch.

Nhưng lý trí nói cho hắn, hắn không đủ! Kém xa Tư Mạch, càng không thể chiến thắng!
Ánh mắt Hàn Thải Thải không tự chủ phiêu tới Mộ Khinh Ca, tựa hồ muốn nàng thay hắn nói gì đó. Tối thiểu, bảo vệ hắn vài câu.

Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.

Gương mặt Mộ Khinh Ca thản nhiên, không nhìn ra gì khác.

Thậm chí nàng không hề bất mãn với việc bằng hữu của mình bị uy hϊếp. Bằng hữu, ít ra bọn họ là bằng hữu đi.

Sắc mặt Hàn Thải Thải thay đổi mấy lần, cuối cùng hắn vẫn dùng linh lực kéo Hàn Y Nhân đang sững sờ về. Động tác hắn thô lỗ, tựa như muốn phát tiết áp bách do Tư Mạch mang đến.

Hàn Y Nhân đột nhiên bị kéo ra sau, ngã mạnh xuống đất, cực kỳ chật vật.

"A!" Hàn Y Nhân ngã ngồi xuống đất, ăn đau kêu lên.

Nguyễn Thanh Liên chạy tới trước mặt nàng ta, quan tâm nói: "Người kia, ngươi không sao chứ?"

Hàn Y Nhân cắn môi khuất nhục lắc đầu, căm tức nhìn Hàn Thải Thải không hề để ý tới nàng ta.
Mà Hàn Thải Thải lại chỉ nhìn Mộ Khinh Ca, ánh mắt có tia thất vọng.

Thất vọng?

Mộ Khinh Ca đọc được cảm xúc trong mắt hắn, không khỏi cười lạnh. Nàng đi lên trước vài bước, tới gần Hàn Thải Thải, nói nhỏ bên tai hắn: "Hàn Thải Thải ngươi nên may mắn, nàng ta dám mơ ước nam nhân của ta mà vẫn còn sống."

Nói xong câu này, Mộ Khinh Ca kéo ra khoảng cách hai người, khiến Hàn Thải Thải thấy được sự hài hước và trào phúng hiện lên trong mắt nàng.

Nàng và Hàn Thải Thải là bằng hữu không sai, nhưng không đồng nghĩa quan hệ này có thể khiến nàng chịu đựng hành vi hoa si của muội muội hắn!

Mạch đại gia là của nàng, ai dám mơ ước, chính là tìm chết!

Nàng không trực tiếp ra tay gϊếŧ Hàn Y Nhân, đã xem như niệm tình Hàn Thải Thải. Nếu Hàn Thải Thải tiếp tục làm theo ý mình, sợ rằng quan hệ của họ sẽ ngày càng gay gắt, đến lúc đó ai sẽ quan tâm đến sống chết của Hàn Y Nhân?
Mộ Khinh Ca nói, khiến Hàn Thải Thải giật mình.

Tư duy hắn trở nên rõ ràng hơn. Đúng vậy, hắn sao lại quên mất Mộ Khinh Ca bá đạo trước giờ, mọi thứ thuộc về nàng không cho phép bị nhiễm bẩn.

Hàn Thải Thải cười khổ, nhìn Mộ Khinh Ca dẫn Long Nha Vệ rời đi.

"Nhị ca, ca vừa rồi làm gì?" Hàn Y Nhân nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải đột nhiên nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lạnh băng: "Lần sau ngươi muốn tìm chết thì đừng ngay trước mặt ta! Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng có chọc hắn!"

Sắc mặt Hàn Y Nhân lập tức khó coi, đang muốn phản bác, Nguyễn Thanh Liên lại chạy tới đứng giữa hai huynh muội, hòa hoãn: "Được rồi được rồi, hai người đừng nói nữa."

"Ngươi câm miệng!"

"Ngươi câm miệng!"

Hàn Thải Thải và Hàn Y Nhân đồng thời rống Nguyễn Thanh Liên.
Tự dưng bị quát hai tiếng, khiến Nguyễn Thanh Liên sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn họ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Y Nhân tỉnh táo lại, thần sắc biến ảo nói Nguyễn Thanh Liên: "Thực xin lỗi, Thanh Liên, vừa rồi tại tâm trạng ta không tốt."

Nguyễn Thanh Liên nhìn Hàn Y Nhân, nở nụ cười thoải mái thân thiết nắm tay nàng, an ủi: "Không sao, ta không trách ngươi."

Mà Hàn Thải Thải vẫn chỉ âm lãnh liếc nàng, xoay người phất tay áo rời đi. Hắn cảnh cáo Hàn Y Nhân không nên tìm chết, vậy chính hắn thì sao? Tất cả đơn giản chỉ là trong lòng hắn 'không buông xuống được'!

Phát hiện thân phận chân chính của Tư Mạch, khiến hắn ý thức đây là cơ hội tuyệt hảo. Dụ hoặc này khiến hắn có chút mất đi lý trí, lâm vào vọng tưởng. Bây giờ chạm phải đôi mắt châm chọc của Mộ Khinh Ca khiến hắn hoàn toàn thanh tỉnh lại.
...

Từ Nhật Mộ thảo nguyên đến Thương Lan sơn mạch, mọi người đều lựa chọn đi bộ.

Long Nha Vệ giơ lá cờ biểu tượng Long Nha lên.

Cách đó không xa, rất nhiều đội ngũ cũng muốn tiến vào Thương Lan sơn mạch đều thấy được đội ngũ họ.

Vô luận là Long Nha hay Mộ Khinh Ca, đều là đề tài nóng hổi nhất gần đây.

Rất nhiều người đều đến vì Long Nha, rồi cuối cùng kiến thức một ngôi sao mới nổi tới Trung Cổ Giới. Chỉ cần nàng không chết yểu, tất sẽ chiếu rọi toàn bộ Trung Cổ Giới!

Lời 'tiên đoán' ngắn ngủn mấy ngày, cơ hồ trở thành ý nghĩ chung của hơn mười vạn người tại Nhật Mộ thảo nguyên.

Mặc dù không phải lần đầu thấy Long Nha và Mộ Khinh Ca, không ít người vẫn ném ánh mắt tò mò tới.

Long Nha cũng được, Mộ Khinh Ca cũng được, lai lịch bọn họ đều rất thần bí, cơ hồ ngang trời xuất thế, từ trên trời giáng xuống.
"Chờ sau khi đại vây săn chấm dứt, sẽ có rất nhiều người điều tra huynh." Trên đường, Tang Tuyết Vũ đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nói.

Nàng và Tang Dực Trần một trái một phải như cái đuôi nhỏ đi theo Mộ Khinh Ca, đẩy Tư Mạch qua một bên.

Đương nhiên, ai bảo Mạch đại gia tự động hạ thấp sự tồn tại, khiến người ta không thấy hắn chứ?

"Muốn tra thì tra đi." Mộ Khinh Ca không thèm để ý.

Lai lịch của nàng trước giờ không phải bí mật gì, cũng không quan tâm người khác biết nàng đến từ Lâm Xuyên hẻo lánh trong mắt Trung Cổ Giới.

Tang Tuyết Vũ cắn môi, nhắc nhở: "Muội muốn nói là, vạn nhất bọn họ tra ra, rồi sau này có kẻ thù không đấu lại huynh, giận chó đánh mèo lên Mộ phủ Lâm Xuyên thì sao giờ?"

Lời nói của nàng khiến Mộ Khinh Ca lạnh mắt.