(Quyển 5)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 847: Bổn tước gia không bội tình bạc nghĩa! (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bản thân nàng có thể luyện chế binh khí Bảo cấp, cách Thần cấp chỉ còn kém một bước. Không nghĩ tới Tang Tuyết Vũ còn nhỏ tuổi, cũng đã là Luyện Khí Sư Bảo cấp, khó trách được sủng ái ở Tang gia.

Từ thái độ của Tam trưởng lão đối với nàng, Mộ Khinh Ca không khó đoán ra địa vị Tang Tuyết Vũ ở Tang gia.

"Ngươi không cần đi, chờ một lát, ta sẽ mang một tấm da tới cho ngươi." Mộ Khinh Ca từ chối Tang Tuyết Vũ tham dự, nàng không muốn súng ngắm bại lộ trước mặt người ta quá sớm.

Cho dù người nọ là muội muội ruột của nàng, cũng không được.

Bị Mộ Khinh Ca từ chối, Tang Tuyết Vũ hơi mất mát, nhưng không cưỡng cầu. Nàng an tĩnh tìm chỗ ngồi, tiếp tục nghiên cứu da Lân Giáp Địa Long.

Hiện tại không luyện chế được, nhưng nàng có thể ngẫm lại các bước mấu chốt rõ ràng, nghĩ kỹ nên dùng tài liệu nào phối hợp. Chờ trở về Tang gia, là có thể tiến hành luyện chế.

Tang Dực Trần nhàn rỗi đứng ở một bên. Hắn cũng rất muốn đi theo tham chiến, nhưng Tang Tuyết Vũ còn bị từ chối, hắn cũng không tiện mở miệng.

Pằng pằng!

Đột nhiên vang lên tiếng súng.

Tang Tuyết Vũ lập tức đứng lên, cùng Tang Dực Trần ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bên kia hèm núi có chim bay và phi hành thú loại nhỏ bay ra.

"Là thanh âm gì?"

"Hình như truyền ra từ hẻm núi."

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần một trước một sau nói.

Dứt lời, hai người đều nhìn về phía Mộ Khinh Ca vẻ mặt trấn định. Nàng có vẻ không hề lo lắng cho an nguy thuộc hạ mình.

Đột nhiên, Tư Mạch nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đi tới chỗ nàng, truyền âm nói: "Phù truyền tin đã đưa đến Mộ phủ."

Mộ Khinh Ca sáng mắt, ánh mắt biến hóa vài phần: 'Nói vậy là, nàng sẽ nhanh chóng nhận được tin từ gia gia.'

Đọc hiểu ý trong mắt nàng, Tư Mạch mỉm cười gật đầu: "Không sai, nhanh thì đêm nay, chậm thì sáng sớm ngày mai, nàng có thể nhận được tin."

Thật tốt quá!

Sắc mặt Mộ Khinh Ca toát ra một tia vui sướиɠ.

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần thấy được biểu cảm của nàng, nhưng không biết nguyên nhân.

Mộ Khinh Ca không nói gì với hai người họ.

Chờ nàng nhận được tin Mộ Hùng, có lẽ sẽ biết nên đối xử hai người này thế nào.

Pằng pằng pằng!

Ngay sau đó, lại vang lên mấy tiếng súng.

Hẻm núi truyền ra tiếng Huyền Giáp Long Tê rống giận. Tựa hồ chúng nó bắt đầu cuồng bạo.

Mặt đất hơi hơi rung động, giống như có người khổng lồ đang chạy.

Một lát sau, rốt cuộc an tĩnh.

Mộ Khinh Ca tâm tư vừa động, mở miệng: "Qua đó xem."

Nói xong, nàng vội vàng đi vào hẻm núi.

Tư Mạch theo sát phía sau, tỷ đệ Tang Tuyết Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo, không dám chậm trễ nửa giây.

Đi vào hẻm núi, vách đá hai bên cản trở tầm mắt, mặt đất chảy xuôi dòng sông cạn quanh co kéo dài, không thấy điểm cuối. Trên bờ sông cạn, là thi thể mười mấy con Huyền Giáp Long Tê.

Huyền Giáp Long Tê, con nào con nấy đều thô tráng như trâu, kích thước như tòa núi nhỏ, đổ rầm dưới đất chẳng khác gì ngọn đồi.

Mà Huyễn Khuê và mấy tên Long Nha Vệ thì bận rộn lọt thỏm qua lại 'ngọn đồi' này.

Tang Dực Trần nhanh chóng kiểm tra mấy thi thể Huyền Giáp Long Tê, chạy về bên cạnh Tang Tuyết Vũ, khϊếp sợ nhỏ giọng: "Chúng nó đều mù rồi. Giống như bị vũ khí gì đó xuyên qua mắt chúng, đánh chết chúng nhưng lại không tổn hao đến da thịt."

Tang Tuyết Vũ nghe mà khϊếp sợ vô cùng.

Người bên ngoài đều mong mà không được Huyền Giáp Long Tê, ở đây lại bị dễ dàng đánh chết.
Một tấm Huyền Giáp Long Tê hoàn chỉnh nếu mang đi bán đấu giá, chắc chắn có thể bán ra giá cao hơn vạn linh thạch trung cấp. Cộng thêm một vài tài liệu luyện khí khác, nếu giao cho Tang gia luyện chế, nhất định có thể chế tạo áo giáp Thần cấp đao thương bất nhập.

Dù là cao thủ Kim cảnh, cũng khó phá được phòng ngự!

Đôi tay Tang Tuyết Vũ hơi run rẩy, nàng là Luyện Khí Sư ưu tú, gặp được tài liệu luyện khí tốt hiếm có, đương nhiên tâm động không kiềm chế được.

Xoạt xoạt!

Từng tấm da Huyền Giáp Long Tê bị lột xuống hoàn chỉnh, rửa sạch sẽ phô bày dưới đất.

Sau khi một tấm cuối cùng xử lý xong, Tư Mạch vung tay với thi thể mười chín con Huyền Giáp Long Tê, lập tức luyện huyết nhục nó thành huyết châu. Huyết châu bay đến trước mặt Mộ Khinh Ca, nàng kinh ngạc ngước mắt.
Tư Mạch giải thích: "Ăn huyết nhục Huyền Giáp Long Tê có thể cường thân kiện thể, rèn luyện gân cốt. Ta luyện hóa mười chín huyết châu, nàng có thể pha loãng cho Long Nha Vệ uống."

Mộ Khinh Ca sáng mắt.

Thân thể Long Nha Vệ đầu tiên là được cải tạo từ dược cải tạo gien, sau đó được rèn giũa thông qua máu Giao. Bây giờ được thêm máu Huyền Giáp Long Tê, nhất định sẽ càng thêm cường hãn. Cho dù không có áo giáp hộ thân, người bình thường sẽ rất khó đột phá thân thể phòng ngự của họ.

Hơn nữa bọn họ có năng lực tự lành, vậy là sẽ khiến nàng càng yên tâm trên con đường trở nên mạnh mẽ, tránh nỗi lo về sau!

"Đa tạ chàng." Mộ Khinh Ca vung tay nhận lấy mười chín viên huyết châu.

"Giữa chúng ta cần gì nói lời khách khí." Tư Mạch cười cười.

Hai người đi xa hơn chút, Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần căn bản không nghe được gì, chỉ nhìn thấy kẻ thần bí vẫn luôn đi theo tỷ tỷ, phất tay một cái luyện hóa máu thịt Huyền Giáp Long Tê, khiến thi thể biến mất không còn. Sau đó ngưng tụ thành huyết châu bay đến trước mặt Mộ Khinh Ca, được nàng cất đi.
Đột nhiên, trong tay Huyễn Khuê cầm một tấm da Huyền Giáp Long Tê tốt đi đến trước mặt Tang Tuyết Vũ: "Thiếu chủ bảo ta đưa tới."

Mộ Khinh Ca từng hứa sẽ đưa một tấm da Huyền Giáp Long Tê cho Tang Tuyết Vũ.

Tang Tuyết Vũ sửng sốt, có chút bất ngờ.

Có lẽ không ngờ tới tỷ tỷ mình còn nhớ rõ lời nói thuận miệng.

Nàng không có ra vẻ, duỗi tay nhận da Huyền Giáp Long Tê bỏ vào Tu Di Giới của mình: "Đa tạ."

Huyễn Khuê lắc đầu: "Ta chỉ nghe thiếu chủ phân phó, Tang tiểu thư không cần cảm tạ ta." Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi. Mỹ mạo Tang Tuyết Vũ, trong mắt hắn không khác người thường.

Còn lại mười tám da Huyền Giáp Long Tê, được Mộ Khinh Ca cất đi. Một tấm da đủ chế tác bốn năm chục áo giáp, mười tám tấm là đủ rồi.

"Trực tiếp tới đáy đàm Ám Uyên, hay tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại đi?" Tư Mạch hỏi.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn sắc trời, hiện tại mới chỉ qua giờ ngọ, nói nghỉ ngơi không khỏi quá sớm. Nhưng nếu chạy tới đáy đàm Ám Uyên, sợ là lúc đó trời tối, bất lợi chiến đấu.

Nghĩ nghĩ, nàng nhìn về phía Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu tới, không thể đến tay không."

Nàng vẫy tay gọi mấy tên Long Nha Vệ: "Các ngươi bảo vệ họ đi phụ cận. Nếu có linh thú gì, các ngươi không cần sốt ruột ra tay, nếu họ đánh không lại thì ra tay cũng không muộn."

Long Nha Vệ lĩnh mệnh đi, mang Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần vào hẻm núi.

Huyễn Khuê nhìn phương xa, xoay người nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, mùi máu tươi ở đây sẽ đưa tới không ít Thú tộc, chúng ta vẫn nên đi trước."

Mộ Khinh Ca gật đầu, cùng Tư Mạch mang theo Huyễn Khuê rời khỏi.

Bọn họ vừa đi không lâu, một phía khác hẻm núi nổi lên cát bụi, đàn linh thú gào thét xông vào chỗ thi thể Huyền Giáp Long Tê, tuần tra một vòng.
Rời khỏi hẻm núi, Mộ Khinh Ca tìm chỗ cao hạ trại.

Huyễn Khuê nhặt củi lửa, dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó rắc dược phấn tránh linh thú rải một vòng. Sau đó nướng chân sau và lưng của báo gấm thành từng khối thịt.

Miếng thịt bóng nhẫy nhỏ giọt vào lửa trại, bốc hơi. Phần da vàng giòn rụm trông cực mê người, huống chi Huyễn Khuê còn rắc thêm hương liệu gia vị.

Hống ngồi xổm một bên, xem đến chảy nước miếng.

Cuối cùng thật sự không nhịn được, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Bản tôn đói bụng."

Mộ Khinh Ca và Tư Mạch đồng thời nhìn nó, người trước nhướng mày hỏi: "Sau đó?"

"Bản tôn muốn ăn não!" Hống nghiến răng.

Mộ Khinh Ca gật đầu hiểu, nói: "Đi đi, về sớm chút."

Hống lập tức nhảy xuống, tứ chi lông xù xù chân ngắn nhỏ xinh lập tức vui vẻ chạy ra. Chỉ là vừa mới chạy đi, nó lại chạy trở về, đôi mắt kim sắc nhìn chằm chằm thịt nướng trên lửa trại, sai bảo Huyễn Khuê: "Tiểu tử, chừa chút thịt này cho bản tôn! Chờ ta trở lại phát hiện không đúng, bản tôn nướng ngươi ăn!"
Nói xong, nó lại chui vào bụi cỏ biến mất.

Huyễn Khuê còn đang cầm gói hương liệu ngẩn cả người, tự dưng bị một con thỏ uy hϊếp. Lát sau hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi, nói: "Nướng thêm một ít."

Hống vẫn thể hiện chút tác dụng, nàng sẽ không bỏ đói nó.

Thịt vừa nướng xong, sắc trời cũng tối sầm, hoàng hôn màu đỏ cam ánh lên góc núi.

"Thơm quá!" Thanh âm Tang Dực Trần hưng phấn truyền đến.

Hắn nhanh chóng lách gần tới chỗ thịt nướng, vội vàng duỗi tay.

"Dực Trần, ngươi rửa sạch tay chưa?" Tang Tuyết Vũ đuổi tới phía sau, giống như mẫu thân răn dạy Tang Dực Trần.

Tang Dực Trần rụt tay về, lưu luyến đứng dậy tới bờ suối rửa tay.

Mộ Khinh Ca yên lặng xem, không khỏi nhìn Tang Tuyết Vũ nhiều hơn.

'Mười mấy năm tâm tư Tang Lam Nhược đều đặt vào chuyện Mộ Liên Thành, sợ là không có tâm tư quản hài tử. Nhìn Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần ở chung, có vẻ tỷ tỷ sinh đôi kiêm luôn chức mẫu thân chăm sóc hắn.' Bỗng nhiên Mộ Khinh Ca hiểu ra nguyên nhân Tang Tuyết Vũ ép dạ cầu toàn.
Tính cách một người liên quan chặt chẽ đến hoàn cảnh trưởng thành.

Tang Tuyết Vũ trưởng thành sớm, Tang Dực Trần thẳng thắn, không phải ngẫu nhiên hình thành.

Yên lặng rũ mắt xuống, Mộ Khinh Ca thu liễm cảm xúc. Nhìn thấy điểm này, ấn tượng của nàng về Tang Lam Nhược càng kém. Có lẽ bà ta là một thê tử si tình, nhưng tuyệt đối không phải mẫu thân tốt.

Đối với Mộ Khinh Ca, hay đối với Tang Tuyết Vũ Tang Dực Trần, đều không phải!

"Lão đại, cầm này." Lúc Mộ Khinh Ca trầm tư, Tang Tuyết Vũ cắt một miếng thịt nướng, dùng lá cây sạch để đựng, đưa tới trước mặt nàng.

Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng, yên lặng nhận thịt nướng.

Sau đó lại thấy nàng ấy mỉm cười xoay người rời đi, trở lại bên đốm lửa cắt thêm một miếng thịt đưa cho Tang Dực Trần đã gấp không chờ nổi.
"Ngươi ăn chậm chút, y như tiểu hài tử vậy." Nhìn Tang Dực Trần ăn đến vội vàng, nàng bất đắc dĩ lắc đầu khuyên bảo.

'Có lẽ đối với Tang Dực Trần, Tang Tuyết Vũ càng giống một tỷ tỷ hơn. Mà mình...' Mộ Khinh Ca tự giễu cười. Nàng sẽ không cẩn thận chăm sóc người khác, càng không tinh tế.

Ăn xong bữa tối, mọi người vây quanh lửa trại nghỉ ngơi.

Trăng treo đầu cành, Mộ Khinh Ca đột nhiên mở to mắt, nhìn 'sao băng' xẹt qua trời đêm.

'Sao băng' kia đáp xuống chỗ nàng.

Nó biến thành một quang cầu kích thước bằng quả nhãn, ngừng trước chóp mũi nàng.

Mộ Khinh Ca đột nhiên đứng lên, quang cầu cũng di động theo nàng.

Thanh âm Tư Mạch vang lên sau lưng nàng: "Lâm Xuyên gửi thư."