[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 2

Trước khai giảng một đêm, group lớp xôn xao.

Chương Khả: [ Trời ơi! Chả mấy mà thi đại học ! Toán học tui còn chưa tiêu hoá hết, làm sao bây giờ  ಠ⁠︵⁠ಠ! ]

Trần Oánh Oánh: [ Gào cái gì mà gào, bổn cô nương còn chưa cả đến kì mẫn cảm đầu đời nữa kìa ಠ⁠ ͜⁠ʖ⁠ ⁠ಠ. ]

Chương Khả: [ Không hổ là chị Trần, những lời này cũng dám nói. ]

Trần Oánh Oánh: [ Kỳ mẫn cảm thôi mà, có cái gì không thể nói? Các người là beta muốn còn không có đâu. ]

Hàn Mộng: [ ha ha, vẫn là Alpha chúng ta tốt , chả có cái gì trói buộc , còn là mạnh nhất ]

Beta khác : [ Cậu xác định? Xem vị alpha mới tới mà xem, chỗ nào mạnh?]

Trong group trầm mặc một hồi , tiếp theo lại xôn xao xáo xác.

[ Nói Tưởng Nghiêu đúng không? Thoạt nhìn yếu ớt thực sự , Alpha không phải thị lực rất tốt hả? Hắn thì lại mang mắt kính? ]

[ Còn có cái tóc mái kia , tôi nhìn thật khó chịu, muốn đi một đường kéo hộ cậu ta luôn đó ! ]

[ Còn tưởng rằng lớp ta rốt cuộc cũng có Alpha cao lớn uy mãnh , dương quang soái khí , về sau không thể tin tưởng độ hóng hớt của Chương Khả nữa. ]

[ Có cái gì liên quan tới tuiii? Tui nói là Alpha, hông có nói là A hoàn mĩ nha!!! ]

Trần Oánh Oánh thấy câu chuyện đi hơi xa , liền nói: [ Được rồi, đừng bo đỳ samsung người ta, dù sao cũng là bạn cùng lớp ]

Lúc này, có người hỏi : [ Còn không biết tại sao vừa đến đã bị đạp té ghế? ]

Trong group lại trầm mặc.

Trần Oánh Oánh thân là cán bộ lớp , thời điểm trầm mặc này liền đứng ra giải vây , nhưng đề cập đến người kia, cô cũng không nói gì dư thừa : [ Doãn Triệt có chứng kích ứng Alpha, các cậu cũng không phải không biết. ]

Nói đến Doãn Triệt , toàn thể giáo viên cùng học sinh Nhất Trung đều có nghe qua.

Một là , Doãn gia có tiền. Nghe nói cha cậu làm tại văn phòng luật sư , cùng thị trưởng có liên hệ chặt chẽ, sở hữu vô số biệt thự cao cấp, đồ trong nhà đều là vàng ròng chế tạo. Chi tiết đồn thổi hay không thì không rõ, nhưng từ con số trong thẻ cơm của Doãn Triệt mà nói, có tiền khẳng định là sự thật.

Hai là, Doãn Triệt tính tình cổ quái. Ngày thường nhìn cũng có nhiều điểm kì quái , một thân một mình , nam sinh tuổi này, ăn chơi là bình thường, chỉ cần trên lớp ngồi nghe giảng, bài tập nộp đủ, không gây ra phiền toái, giáo viên có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng, Doãn Triệt lại khác.

Cậu không cho Alpha chạm vào.

Nghe nói là bởi vì có chứng kích ứng Alpha, nhưng với những người cũng có chứng này chỉ cần Alpha không phóng thích tin tức tố thì sẽ không ảnh hưởng nhiều.

Mà Doãn Triệt  lại khác, chỉ cần có Alpha dám chạm vào cậu một chút, cậu liền như núi lửa phun trào, cực kì hung dữ.

So với chứng kích ứng Alpha thì lại giống chán ghét Alpha hơn.

Hàn Mộng: [ Việc này tôi quả thật đã được lĩnh giáo. ]

Cậu ta vào ngày khai giảng đầu tiên, cho rằng Doãn Triệt là Omega mềm mềm ngoan ngoãn , liền khoác vai cậu tính trêu một chút.

Kết cục cùng với Tưởng Nghiêu không có gì khác nhau.

Từ lúc đó , mọi người liền biết Doãn Triệt không dễ chọc, không hợp chơi cùng, cả group lớp cũng không thêm cậu, ngầm nói giỡn gọi cậu là giáo bá. Dần dà, cái danh giáo bá  truyền đi càng xa, học sinh lớp khác cũng thuận miệng mà gọi.

Tuy rằng nói một Beta là giáo bá có chút không thích hợp, hơn nữa trừ bỏ lần đó, Doãn Triệt cũng không đánh nhau gây chuyện, ở trong lớp hoàn toàn là học sinh ngoan ngoãn, nhưng mọi người nhìn bản mặt lãnh khốc,  không biểu tình kia , lại sôi nổi gật đầu tán đồng quả thực giống giáo bá.
Không cho ai một ánh mắt, khí chất lạnh như băng , tùy thời đều muốn động thủ .

Tiêu chuẩn giáo bá mẫu mực, hoàn toàn xứng đáng.

Đêm trước khai giảng

Tưởng Nghiêu thu thập xong hành lý, sắp xếp giường, quét tước một lần ký túc xá, một thân đầy mồ hôi, liền vào phòng vệ sinh tắm, tẩy rửa xong đem quần áo dơ giặt sạch, tiếp đó nằm trên giường, cầm di động xem tin tức.

Nhất Trung quản việc dùng di động rất nghiêm, không cho mang vào phòng học, chỉ có thể ở ký túc xá chơi. Bất quá  điều kiện ký túc xá  không tồi, phòng rộng, có chỗ tắm rửa riêng, bốn giường. Hắn chuyển trường tới, may mắn mà chọn được 1 phòng , một người một gian ký túc xá, thanh tĩnh đến có chút cô đơn.

Mới vừa xem di động một lát, một cuộc gọi điện thoại nhảy ra . Ấn xuống nghe, liền nghe  đầu dây bên kia khàn cả giọng mà kêu:
“Nghiêu ca!!! Ngài đi rồi thần làm sao bây giờ !! Bát Trung từ trên xuống dưới , già trẻ lớn bé không ai quản a!! Ngài mau trở lại! Một mình thần chịu không nổi!!!”

Tưởng Nghiêu đem điện thoại để ra xa, xoa xoa huyệt thái dương: “ Tôi cũng không có biện pháp nào , Triệu Thành.”

Triệu Thành nghẹn giọng: “Ách…… Ngài nói cái gì vậy! Thần là thật sự nhớ ngài (⁠〒⁠﹏⁠〒⁠)!”

“ Xảo biện.”

“Thật sự nhớ cậu mà! Trước kia có cậu ở đây , ai cũng không dám đến gây chuyện chúng ta, hiện tại cậu đi rồi, lũ chó mèo đều tới bắt nạt  chúng tôi, hu hu hu……”

“Các người không đi chọc người khác, ai dám tới khi dễ các người?” Tưởng Nghiêu nửa điểm cũng không tin, “ Chó mèo các cậu tự mình giải quyết, tôi thật muốn giúp cũng  không được…… Tôi cũng không phải ở luôn đây, cuối tuần sẽ về nhà, đến lúc đó rồi nói.”
“ Tuân mệnh ! Có lời này của cậu liền thấy yên tâm rồi!” Triệu Thành liền như thế mà bám đùi, chuyển đề tài : “Nghiêu ca, Nhất Trung thế nào ? Nghe nói  trường bọn họ toàn là  Omega xinh đẹp , so với trường học chúng ta thì nhiều hơn, có phải  thật hay không ?”

Bát Trung cùng Nhất Trung cạnh tranh không chỉ giữa lãnh đạo, học sinh cũng mưa dầm thấm đất, cái gì cũng đều phải so một lần. Thành tích không phân cao thấp, vậy so giá trị nhan sắc, so điều kiện, so nhà ăn.

Tưởng Nghiêu nhớ lại hôm nhập học, 1 lớp thì thấy  hai ba  học sinh giống Omega, mặt khác thì không có rõ lắm .

“ Dung mạo cũng ưa nhìn, cũng không tới mức kinh diễm……”  À , không đúng, có một người, đáng tiếc là Beta.

Còn đặc biệt hung dữ, không nên động vào.

Triệu Thành: “Nghiêu ca, tiêu chuẩn của cậu cao thế? Còn muốn kinh diễm?”
Tưởng Nghiêu trước giờ đều thích Omega  truyền thống , nghe lời hiểu chuyện, ôn nhu hiền huệ, thân kiều thể nhuyễn, yêu hắn , nguyện ý cùng hắn xây dựng mái ấm nhỏ.

“Trước kia đều là đùa giỡn.” Tưởng Nghiêu ngáp một cái, “Sang năm là thành niên, nên nghiêm túc suy xét lại. Tôi như vậy, không được tìm một Omega  tài mạo song toàn ngoan ngoãn à ?”

“ Hahaha, cậu nói rất đúng, tôi nếu nhìn thấy người thích hợp liền  giới thiệu cho cậu.”

“Không cần, tôi tự mình tìm.” Tưởng Nghiêu nhìn  đỉnh  giường, hơi hơi xuất thần, “Kỳ thật là, chỉ cần thật tâm thích tôi là được.”

Triệu Thành buồn bực: “ Hả? Các Omega trường cũ không phải đều thiệt tâm thích cậu sao? Giống như hoa khôi , mỗi ngày đều mang cơm sáng cho cậu, còn chưa đủ nhiệt tình à?”

Tưởng Nghiêu cười nhẹ: "Vậy cô ấy thích gì ở tôi?"
"Này còn phải nói sao, thích khí chất, thích thực lực của cậu."

“ Nếu tôi dung mạo thực bình thường, thực lực cũng bình thường, cô ấy còn  thích tôi sao?”

" Cái này……” Triệu Thành do dự một lát, "Không tính mấy cái đó , Nghiêu ca ,  tính cách của cậu cũng không tồi a."

“Thôi bỏ đi , tôi đây vốn rất tệ, luôn gây chuyện, cậu đã quên tôi vì cái gì chuyển trường?”

“Ách……” Triệu Thành ấp úng, liền khó xử, không biết nên đáp thế nào.

Tưởng Nghiêu cũng biết hắn nói không nổi nữa : " Không nói nữa, tôi muốn ngủ, cậu cũng mau giải nghiệp của cậu đi."

Triệu Thành vừa nghe  liền đau đầu, lập tức đem chuyện vừa nãy vứt trên chín tầng mây: “Ai da,  mẹ nó……  chờ cậu tuần sau trở về lại tính, các huynh đệ đều xin đợi ngài trở về!!”

“ Được , haha”

Tắt điện thoại, Tưởng Nghiêu hẹn báo thức 6 giờ, ném tới bên gối.
Tháng 9 còn chưa qua , ký túc xá mở  điều hòa cũng không mát mẻ lắm , hắn che lại tầng chăn mỏng, thân trên trần trụi, cánh tay lộ ra bên ngoài,  nằm ngửa, nhắm mắt lại.

Thật yên tĩnh.

Vốn dĩ cho rằng sẽ khó thích ứng chỗ ở mới , không nghĩ tới còn rất thoải mái.

Trong đầu  suy nghĩ lung tung một lát , cơn buồn ngủ liền kéo tới . Tưởng Nghiêu thả lỏng thân thể, chuẩn bị đi vào mộng đẹp.

“ Bang bang đùng đùng!”

Cách vách truyền đến một tiếng vang lớn, giống có người  dùng gậy sắt đánh vào tường .

Bình thường trong  ký túc xá, tuyệt đối sẽ không truyền đến loại  thanh âm này.

Tưởng Nghiêu nhíu mày, nghiêng người ,đối lưng với  vách tường, lười quản.

“ Kẽo kẹt , kẽo kẹt……”

Cái quỷ gì đấy? Này là định cho ai ngủ ?

Tưởng Nghiêu xốc chăn, đi  dép lê  mở  cửa ra ngoài. Đi đến nửa đường, nhớ tới mình vẫn còn ở trần thân trên, lại lộn trở lại mặc áo ngủ, thuận tiện mang mắt kính.
Đi đến cách vách ký túc xá, phòng 306, hắn lễ phép mà gõ gõ cửa: “ Bạn học , tôi ở phòng 307, có thể mở cửa không?"

Bên trong rốt cuộc an tĩnh lại, vài giây sau, cửa mở ra.

Tưởng Nghiêu thấy rõ người ra, liền không muốn nói chuyện nữa.

Oan gia ngõ hẹp.

Bạn cùng bàn mới đứng ở trước mặt hắn, vóc dáng so với hắn hơi lùn một chút,  mặc một bộ áo ngủ vải bông, tóc xoã tung mềm mại, như là mới vừa tắm rửa xong, còn thoảng mùi dầu gội , bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan, đấy là chưa nhìn thấy trong tay cầm một cái cưa.

Tưởng Nghiêu  xác định mình không nhìn lầm, cái cán thật dài, lưỡi dao chói loá, chính xác là cái cưa.

Nà ní???

Nếu không phải lưỡi dao không dính máu , hắn nghĩ giây tiếp theo liền phải báo cảnh sát.

Ký túc xá Nhất Trung quản giáo nghiêm khắc, hắn lúc  tiến vào, mang theo  dao gọt hoa quả,  bị quản lí kí túc xá  kiểm tra  tịch thu. Mà Doãn Triệt , một cái cưa to như thế? Có thể đem vào???
Thật là phân biệt giai cấp!!

“Có việc sao?” Doãn Triệt nhìn hắn, ánh mắt không mấy thân thiện.

Dù sao hai ngày trước mới vừa đá hắn .

Lần trước Doãn Triệt đá hắn xong liền nhấc  cặp sách rời đi , còn hắn bị các bạn học mới vây quanh, vừa dìu hắn vừa mồm năm miệng mười mà phổ cập khoa học về Doãn Triệt , hắn mới hiểu  nguyên nhân mình bị ai đó đá.

Tưởng Nghiêu không đem việc này để trong lòng , hắn không làm rõ ràng đã động người ta trước, cũng coi như xứng đáng. Hơn nữa hắn luôn nghĩ Beta và Omega đều là phe yếu , không nên bắt nạt.

Bất quá Doãn Triệt trong tâm hắn đã từ thỏ nhỏ đáng yêu giáng cấp thành nhãi ranh.

“Là cậu à, lần trước xin lỗi, tôi chỉ muốn đánh thức cậu, không có ý gì khác.”

Khi đó còn có chút ý, hiện tại thì không có.

“ À ” Doãn Triệt nhìn hắn bằng ánh mắt  lạnh nhạt như cũ “ Cậu gõ cửa làm gì?”
Tưởng Nghiêu chỉ chỉ cưa đao trong tay cậu : “Xin hỏi ký túc xá của cậu……”

“Ký túc xá chỉ có một mình tôi .”

“A,  ra vậy.”

Nhất định lại là phân biệt giai cấp .

Tưởng Nghiêu sửa lại từ: “Xin hỏi cậu đây là……?”

“ Tôi đang cưa đầu gỗ.”

“Đầu gỗ?”

Nhìn kỹ thì  lưỡi dao thật sự dính chút vụn gỗ.

“Bằng không còn có thể cưa cái gì? Cậu không biết nghĩ  sao?”

Tưởng Nghiêu chưa thấy qua Beta nào ngông cuồng như thế , cười cười, cũng không tính toán : “Mặc kệ cậu ở đây cưa cái gì, có thể bớt phiền toái tới người khác không, thanh âm nhẹ một chút? Tôi ở cách vách, bị cậu ồn ào đến ngủ không yên.”

Nếu Doãn Triệt tiếp theo dám đáp  “Liên quan gì tôi ”, hắn cũng không ngại cho Beta này lĩnh hội cái gì gọi là áp chế tin tức tố.

Nhưng Doãn Triệt chỉ nhíu máy, hỏi: “Thực sự nghe rõ sao?”
Hoá ra vị này không hề biết.

Tưởng Nghiêu: “Đúng vậy, đặc biệt rõ.”

“Vì cái gì trước giờ không ai đến tìm tôi?”

Ký túc xá mở trước khai giảng vài hôm , có người sẽ dọn vào ở luôn. Tưởng Nghiêu nhớ rõ có nghe qua, nhà Doãn Triệt  cách trường không xa, nhưng lại vào ở ký túc xá .

Vì cái gì mà không ai tới tìm cậu hả…… Ai dám?

Tưởng Nghiêu: “Không rõ ràng lắm, nhưng tôi ở cách vách nghe rất rõ , không tin thì tôi ghi âm lại cho cậu nghe.”

“Không cần, tôi đêm nay không cưa nữa, xin lỗi.”

Tưởng Nghiêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới nhãi ranh này cũng phân rõ phải trái, ngữ khí liền thả lỏng:

“ Ừ, cậu chú ý là được. Tôi không quấy rầy cậu nữa, ngày mai gặp.”

Doãn Triệt dùng ánh mắt cổ quái mà liếc hắn một cái, hàm hồ mà nói ừ rồi lập tức đóng cửa lại.
…… Chưa thấy qua người quái gở như vậy.

Tưởng Nghiêu trở lại  ký túc xá, nằm xuống nghe một lát, cách vách im ắng, không  truyền đến tiếng vang nào nữa  liền thở phào, một lần nữa nhắm mắt lại.

Thời điểm sắp tiến vào mộng,  tựa hồ nghe được cách vách vang lên  từng cái gõ nhỏ . Doãn Triệt kia còn  không biết đang nói cái gì đó.

Tưởng Nghiêu thở dài một tiếng , đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che lại lỗ tai.

Vẫn là không thích ứng nổi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mấy chương trước là tiếp cận vì dung mạo, sau này sẽ chậm rãi đi vào thế giới nội tâm quái gở của thỏ nhỏ.