Vkook-ABO | Lấy Nhầm Của Nợ

42,

Ở nhà cha mẹ Kim chơi đến 21h thì cũng phải về chứ không thể ở lại ngủ do hôm sau Tiểu Hạnh còn phải tiếp tục đến trường. Cho đứa bé uống sữa và ngủ xong, Điền Chính Quốc cũng giao lại cho bảo mẫu để quay về phòng của Kim Thái Hanh.

Trong đầu Điền Chính Quốc còn vang lên những câu nói của mẹ Kim, quả nhiên anh sợ đau nên còn nhiều ái ngại. Từ trước đến nay đều được cưng chiều, chưa từng bị thiệt thòi hay tổn thương. Để đến khi có chuyện ngoài ý muốn thì đáy lòng và tâm lý đều không chịu nổi.

Điền Chính Quốc ngồi xuống giường, Kim Thái Hanh vừa tắm xong trở ra cũng hỏi:

"Mẹ gọi anh lên phòng làm gì đó?"

Kim Thái Hanh nhận ra Điền Chính Quốc đã khóc, nhưng cậu không tiện hỏi ở giây phút vừa nhìn thấy.

"À, để đưa cho tôi thứ này."

Điền Chính Quốc ban nãy đã đặt món quà ấy vào tủ, nên trong lúc đáp lại Kim Thái Hanh, anh cũng cho tay kéo ngăn tủ cạnh giường ra.

"Mẹ nói đây là vòng gia truyền của Kim gia dành tặng cho những người con dâu trưởng."

"Đẹp đó chứ?"

Kim Thái Hanh mở miệng khen, nhưng trong lòng chắc rằng không đơn giản chỉ gọi nói chuyện riêng để tặng quà. Nhưng có thế nào cũng được, do cậu nghĩ mẹ Kim đã nói mấy lời như bắt cầu cho hai người hàn gắn. Mà nếu bà đã tạo cơ hội thì cậu phải nắm bắt ngay trong đêm.

"Tôi thấy giống thạch anh nhỉ? Anh có hỏi mẹ nó được làm bằng gì không?"

"Không biết nữa. Ai lại đi hỏi mấy câu đó, kỳ chết đi được."

Nói xong, Điền Chính Quốc lại mang nó cất vào tủ. Kim Thái Hanh sau đó cũng ngồi xuống giường cạnh anh và nói rằng:

"Chúng ta, có nên cùng nhau nói chuyện rõ một bữa không?"

"Tôi cảm thấy mệt, tôi muốn ngủ."

Không hiểu sao Điền Chính Quốc lại không muốn cùng Kim Thái Hanh nói cái gì hết. Là anh vẫn còn ái ngại, vẫn chưa mở được lòng mình ra sao?

"Anh đừng có trốn tránh nữa, anh định trốn tránh đến lúc chúng ta không còn kịp nữa sao?"

Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh cái gì cũng không nói. Đối phương dường như đang tức giận nên tông giọng rất cao, anh ít thấy cậu nổi nóng với mình nên bây giờ có chút sợ trong lòng. Dù anh có lớn giọng hay lớn vị thế đến đâu, thì luôn phải sợ chồng mình trong một số tình huống thôi.

"Chính Quốc, nhìn thẳng vào tôi này."

Kim Thái Hanh vịn lấy vai của Điền Chính Quốc, để anh có thể hướng thẳng về mình sau đó tiếp tục nói:

"Hôn nhân nào mà không có lục đυ.c? Chúng ta là may mắn hơn rất nhiều người và những cuộc hôn nhân khác rồi. Chín bỏ làm mười, mở lòng rộng lượng với nhau một chút, tự cho chúng ta một cơ hội, cho con chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp được không?"

Hôn nhân của cả hai với Điền Chính Quốc được thừa hưởng và nếm trải, cũng như có được. Quả thực là phước phần mà nhiều người tu mấy kiếp, khẩn cầu đến hư thanh quản vẫn chưa chắc sẽ có được. Thế anh còn đòi hỏi cái gì mà không nghĩ thoáng hơn?

Thấy Điền Chính Quốc lặng im, Kim Thái Hanh lại nói:

"Đúng, vết thương anh mang không nhỏ, nhưng không đồng nghĩa nó mãi không lành. Chính Quốc, tin tôi được không? Tôi sẽ giúp anh chữa lành, đến vết sẹo cũng phai đi. Chúng ta đừng sống như thế này nữa, ai cũng đau khổ, ngay cả con cái cũng ảnh hưởng."

Điền Chính Quốc không biết trả lời sao, tại anh chưa chuẩn bị tâm lý và tinh thần cho cuộc đối thoại này. Do đó nhanh chóng đẩy Kim Thái Hanh sang một bên rồi nằm xuống giường, xoay lưng về phía cậu.

"Anh định đến lúc mất trắng mới hối hận sao?"
Kim Thái Hanh lớn tiếng hỏi, còn Điền Chính Quốc chỉ biết cắn chặt môi.

"Anh hiện tại là mất đi đứa con chưa tượng hình, nhưng đó cũng là con của tôi. Anh đau còn tôi thì không sao? Chính Quốc, anh có thể hiểu chuyện thêm một chút nữa được không? Làm ơn đi anh, xin anh đó. Rõ là tha thứ bỏ qua cho nhau được mà, vì đâu lại chọn đi con đường này chứ?"

Rõ là còn đường tốt hơn mà, vấn đề giữa cả hai nghiêm trọng đến mức phải đường ai nấy đi, đem mọi đau buồn đổ lên đầu con cái sao? Bắt Tiểu Hạnh còn chưa đầy bốn tuổi biết được thế nào là chia cắt, biết được thế nào là thiếu hụt tình thương và tủi thân sao?

"Tôi không có giận em chuyện cái thai."

Điền Chính Quốc đến cùng nhịn không nổi nữa mà lên tiếng nói, đồng thời còn ngồi bật dậy.

"Con mất là lỗi của tôi, tôi lái xe gây tai nạn, tôi không trách em, không giận em, em làm ơn hiểu vấn đề giùm tôi được không?"
Điền Chính Quốc mắt lại đỏ hoe mà hỏi. Anh không biết đến khi nào cả hai mới hòa hợp lại đây, khi đối phương muốn chữa thương nhưng cứ dùng sai thuốc, sai công thức, sai cú pháp. Rồi cái gì mà xin anh hiểu chuyện hơn? Anh chưa đủ hiểu chuyện sao? Nếu chưa đủ thì ngay từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện, biết được con mình không còn thì đã rửa dấu và ly hôn xong rồi.

Nghe Điền Chính Quốc nói, Kim Thái Hanh khẽ nhướng mày như khó hiểu. Anh không giận vụ Hàn Vân Cầm, lại không giận vụ cái thai, thế anh đang khó chịu và chiến tranh lạnh với cậu vì đâu?

"Đúng, tôi khó chịu với em một phần cũng vì sảy thai tác động. Nhưng suy cho cùng nó không phải nguyên nhân chủ đích."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình hỗn loạn lắm, sợ nói một hồi mọi chuyện càng tệ nên đã bảo:

"Tôi hiện tại không biết nên nói với em như thế nào cho phải. Tôi chỉ muốn nói rằng, em tự mình suy nghĩ đi, tìm được chìa khóa để hóa giải mọi thứ thì chúng ta tính tiếp, không thì kết thúc đi. Dây dưa hoài chỉ làm cả hai tốn thời gian và không được gì cả. Tiểu Hạnh cũng sẽ vì chúng ta mà trở nên sa sút thôi."
"Anh....muốn kết thúc thật sao? Trong đầu anh chưa gì đã nghĩ đến ly hôn rồi sao?"

"Là em đưa ý tưởng này trước còn gì? Có trách thì tự đi mà trách em đã gợi ý nó cho tôi."

Nói đến đây, Kim Thái Hanh lặng tiếng ngay tức khắc. Do lần đó cậu giận quá mất khôn, vô tình làm tổn thương Điền Chính Quốc quá nặng. Bình thường trong lúc gây nhau, anh dùng ly hôn ra dọa cậu để được yêu chiều hơn. Còn vào giây phút ở khách sạn, cậu dùng ly hôn để làm nát trái tim anh, chứ không đơn thuần dừng ở mức cần thị uy cho anh chịu im lặng nữa.

Điền Chính Quốc còn ai che chở và bảo vệ ngoài Kim Thái Hanh sao? Thế mà nói sẽ không chiều chuộng anh nữa trong khi anh không hề yêu cầu. Rồi đuổi thì liền đi, hai chữ ly hôn lại xem nhẹ tựa lông hồng mà cất lên trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Thật thất vọng lắm, hụt hẫng lắm, tan vỡ cõi lòng cũng nhiều lắm.
"Tôi biết sai rồi mà. Anh làm ơn đi được không? Làm ơn."

"Làm ơn đi được không? Là làm ơn đi giùm em đó hả?"

Đang là giây phút nào chứ? Điền Chính Quốc còn bắt bẻ là sao? Quả thực làm Kim Thái Hanh muốn dùng cái chết để anh hiểu được lòng mình.

"Anh, đừng như thế mà. Anh hiểu tôi nói gì mà a."

"Không hiểu gì hết."

Thấy Điền Chính Quốc định nằm xuống, Kim Thái Hanh liền nhanh chóng và kiên quyết vòng tay ôm lấy anh thật chặt vào lòng. Cậu như thể đem bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu ấm áp trao trọn vào cái giữ chặt này, mong rằng anh sẽ cảm nhận được, sẽ hiểu được.

Đúng, Điền Chính Quốc cảm nhận được, do Điền Chính Quốc thèm khát nó rất nhiều. Hương tuyết tùng mạnh mẽ đong đầy trong bầu không khí nơi này, khiến anh không chịu nổi mà rơi nước mắt. Cuối cùng sự khao khát được ôm lấy cho đỡ chông chênh đã xuất hiện. Cuối cùng hương thơm cho anh sự an toàn cũng đã hiện hữu.
"Em xấu xa lắm, xấu xa lắm."

"Đúng, tôi xấu xa, tôi không tốt, tôi xin lỗi. Đừng khóc, đừng khóc."

Sao có thể không khóc chứ? Điền Chính Quốc đã nhớ cái ôm và tin tức tố này chết đi được.

"Em đáng ghét lắm, đáng ghét lắm."

Điền Chính Quốc như khóc òa và không ngừng đánh vào lưng của Kim Thái Hanh. Giờ đây mọi cảm xúc đều không thể kiềm nén, do anh được tựa vào l*иg ngực yên bình của chồng mình.

(Bản cv chỉ được đăng trên wp lizttna, vui lòng không đọc trên các web reup)

"Đúng, tôi đáng ghét, anh cứ đánh đi, mắng đi."

"Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, xấu xa xấu xa."

Điền Chính Quốc cảm thấy ngực mình bị nghẹn một thứ gì đó, dẫn đến hô hấp khó khăn và việc mở miệng cũng bị ảnh hưởng.

"Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, anh khóc tôi đau lắm."

Kim Thái Hanh hít mũi một cái, như đang kìm nén những xúc cảm dâng cao trong lòng. Cứ thế là một người đem bao nhiêu uất ức, thống khổ trút hết ra. Còn một người giữ chặt trong tay, ôn nhu dỗ dành.
"Nghĩ lại, thật dỗi."

Điền Chính Quốc khóc xong đã quá nửa đêm nên có chút buồn ngủ, nên nhẹ đẩy Kim Thái Hanh ra rồi dụi dụi mũi nói. Kim Thái Hanh giúp anh lau nước mắt và hỏi:

"Sao? Dỗi cái gì nữa?"

"Thì em khiến tôi mất giá."

Điền Chính Quốc thút thít, Kim Thái Hanh muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ tiếp tục hỏi:

"Sao lại mất giá?"

"Thì rõ là tôi bỏ nhà ra đi, xong cũng phải tự mình quay về. Phải em ngay từ đầu khiến tôi đừng chọn ly thân khác nhà thì hôm đó đâu có nhục như thế."

Kim Thái Hanh không tin được là Điền Chính Quốc sẽ để bụng chuyện này đến tận hôm nay. Nhưng rồi cũng dỗ dành rằng:

"Nhưng không phải anh chỉ cần về thôi sao? Đồ đạc là tôi giúp anh thu dọn, kể ra anh có gì phải rớt giá? Huống hồ anh chọn về đây vì con, suy cho cùng là anh vẫn còn quý hơn kim cương, đừng lo."
"Không biết đâu."

Nói rồi, Điền Chính Quốc nằm lại xuống giường. Kim Thái Hanh nằm theo, sau đó mở điện thoại lên rồi chuyển tiền cho anh.

"Vì sợ anh hiểu lầm nên thời gian qua tôi không dám chuyển tiền đền bù như đã ký trong hợp đồng. Cho nên bây giờ tôi chuyển đầy đủ số tiền trong những lần qua nhé. Bảo bối của tôi ơi, anh làm ơn thương yêu tôi được không? Tôi vì không sống thiếu anh được nên giờ đây trái tim cũng đau lắm này."

Điền Chính Quốc suy nghĩ gì đó rồi quay người lại, chớp chớp mắt nhìn Kim Thái Hanh rồi đặt tay lên ngực cậu, như giúp xoa dịu trái tim. Nói thật, thời gian dần trôi đi, làm anh cảm thấy hợp đồng mình ký với cậu căn bản không còn giá trị hay ý nghĩa gì nữa. Do cả hai yêu nhau thật lòng, những thứ trên giấy tờ ngẫm lại vừa vô lý vừa buồn cười.
Điền Chính Quốc phải thấy may mắn và hạnh phúc khi Kim Thái Hanh đồng ý chấp nhận những điều đó. Để chiều được tính khí và mấy luồng suy nghĩ lạ lùng của anh, chắc hẳn phải yêu thương anh vô cùng nhiều. Thế tính ra anh phải biết quý trọng và đáp lại một cách chân thành nhất.

"Còn đau không?"

"Hết rồi."

Giờ đây Kim Thái Hanh mới muốn khóc, cảm thấy sống mũi của mình vô cùng cay. Điền Chính Quốc cười nhẹ, nâng tay áp sát vào gò má của cậu và nói:

"Ngoan nào, chồng à."

"Anh."

Kim Thái Hanh lần nữa kéo Điền Chính Quốc ôm chặt vào lòng mình. Những hôm rồi, dù anh có ở cạnh cậu thì vẫn không cảm nhận được nồng ấm, nằm chung giường mà ngỡ xa cách vạn dặm. Cuối cùng thì hôm nay từ trái tim đến thể xác đều hòa quyện chung một chỗ rồi.

"Tôi ở đây."

Điền Chính Quốc vòng tay ôm lại Kim Thái Hanh rồi nhẹ cười. Cậu siết anh thật chặt, thật chặt, giống như sợ chỉ cần một lần buông thõng liền mất đi mãi mãi.
"Thương anh, chồng à."

Nói xong, Kim Thái Hanh còn hôn xuống tóc của Điền Chính Quốc.

"Tôi cũng thương em a."

Điền Chính Quốc chủ động hôn lên môi của Kim Thái Hanh một cái. Điều ấy như biến thành thứ châm lửa du͙© vọиɠ trong người của cậu, nên câu đầu giường giận nhau, cuối giường làm hòa liền được áp dụng.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cũng lâu ngày thiếu vắng nhau, nhớ hơi nhau, nên dùng cách này ủ ấm xem ra cũng không tệ chút nào. Trái lại còn dễ dàng trút bỏ những cảm xúc khó chịu trong người thông qua giai đoạn cao trào rơi nước mắt.

"Anh có biết, tôi nhớ anh lắm không? Nhớ mọi thứ về anh."

Ngón tay của Kim Thái Hanh điểm vào ngay yết hầu của Điền Chính Quốc, xong theo câu nói mà chậm rãi trượt xuống dưới rốn rồi ở đó vẽ một vòng tròn.

"Nhớ thì sao không tìm tôi?"
Điền Chính Quốc cắn cắn môi, hô hấp dần trở nên nặng nề. Kim Thái Hanh cúi xuống, hôn lên bụng dưới của anh một cái rồi bảo:

"Tôi không dám, sợ càng làm phật lòng anh hơn."

Một người không đủ dũng khí, một người thì bị cái tôi và lòng tự ái cao mà dẫn đến giường đơn gối chiếc, cô quạnh đau lòng và nhớ người từng đêm.

"Em không thử thì làm sao biết chứ? Đồ xấu xa."

"Đúng, vì tôi hèn nhát và quá sai trái khi lặng im đứng nhìn hôn nhân chúng ta đi đến bước này. Thật sự xin lỗi anh."

Nói dứt tiếng, Kim Thái Hanh lại vươn lưỡi liếʍ láp cái bụng dưới của Điền Chính Quốc, khiến anh cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng dần lên, cuống họng cũng co thắt và cái nơi đang nhớ thương anh chàng khổng lồ cũng chảy ra nhiều nước.

"Ưʍ....đừng liếʍ....ưʍ...."

Điền Chính Quốc cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng cho tay với xuống chỗ Kim Thái Hanh với mong muốn đẩy cậu ra. Nhưng tay anh không chạm tới được, nên đành dùng chân cọ sát vào hông cậu như bài trừ.
"Ngoan nào Chính Quốc, không có gì là không được cả."

Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc đang khẩn trương nên trầm giọng an ủi. Ngữ khí của cậu lúc này thấp, còn có chút khàn làm anh càng mềm nhũn.

"Đừng sợ, chúng ta đã có một mặt con rồi đó?"

Nhưng từ trước đến giờ Điền Chính Quốc đều đỏ mặt khi cùng Kim Thái Hanh làm chuyện này chứ không khá hơn. Có lẽ do kỹ thuật của anh tệ và do mọi thứ đều là cậu làm, anh chỉ biết nằm ngồi hưởng thụ mà thôi.

"Thái Hanh."

"Tôi ở đây."

Kim Thái Hanh chống hai tay xuống giường, còn hai chân kẹp chặt hông Điền Chính Quốc. Chậm rãi vươn lưỡi liếʍ môi cùng mũi của anh, khiến hai điểm ấy trên gương mặt sắc sảo nhanh chóng ướŧ áŧ.

"Ưʍ...."

"Đừng lo, ngoan, tôi ở đây, tôi đang ở bên anh mà."

Cả hai đâu đến nổi nửa năm không làm, Điền Chính Quốc đến cùng có cần lo lắng hoang mang như thế không?
"Ừm, tôi tin em."

Điền Chính Quốc khẽ chuyển động rồi cười nói và gật đầu. Kim Thái Hanh trao cho anh một nụ hôn nồng đậm và sâu lắng. Mỗi người đều toát lên hương vị riêng mà mình có để quyến rũ, dụ dỗ đối phương lên cơn kí©ɧ ŧìиɧ mạnh mẽ nhất.

"Tôi chết mê chết mệt cái hương thơm này của anh, anh biết không?"

Kim Thái Hanh để mặt Điền Chính Quốc xoay sang một bên để tiện đường cắn tuyến nhạy cảm phía sau. Giờ đây anh thấy mình đang run bần bật và hô hấp trì trệ nên chỉ biết rêи ɾỉ chứ không đáp lại nổi điều gì.

"Ưʍ... Thái Hanh... a.... ha.... haaa.... a.... ưʍ......"

"Điều chỉnh hơi thở đi, bình tĩnh nào, bình tĩnh."

Có lẽ Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh mới làm hòa, xong lại cùng nhau hâm nóng hấp hôn nên tâm trạng anh mới hồi hộp đến mức này.

"Ưʍ....tôi....a...."
Điền Chính Quốc chưa gì đã cào mạnh lưng của Kim Thái Hanh. Nhưng cậu không thấy đau, trái lại là đong đầy phấn khích. Sau khi ngồi dậy cũng nhanh cho ngón tay đâm vào hang nhỏ đang ướŧ áŧ để mở rộng. Xong xuôi thì sáp nhập côn ŧᏂịŧ.

"A.... ưʍ..... Thái Hanh... a... lớn quá.... a....."

Kim Thái Hanh đem mười ngón tay của mình, đan cùng mười ngón tay của Điền Chính Quốc rồi áp sát xuống drap giường, đồng thời bên dưới chậm rãi cho côn ŧᏂịŧ đi vào hết nguyên khối. Anh cảm nhận rõ ràng là cơ vòng đang dãn ra và căng trướng, cơ hồ có thể rách bất cứ lúc nào.

Còn thịt non bên trong đang tách ra để chào đón vị kỵ binh quay lại. Từng tầng tràng đạo nhanh chóng co rút, tạo lên lực hút để dẫn dụ côn ŧᏂịŧ thuận thế tiến vào sâu. Tựa như đang chỉ cho Tiêu Anh biết điểm mẫn cảm là nơi nào rồi cứ chà đạp đi.
"Vào rồi, không sao, sáp nhập xong rồi."

Kim Thái Hanh đặt nửa người trên của Điền Chính Quốc lên hai cái gối để nâng cao hơn bình thường, có như thế thì anh không cần ngồi dậy vẫn dễ dàng bị thấy đâm đến cuống họng, song cơn bức bách sẽ giảm xuống khá nhiều.

"Thái Hanh."

Điền Chính Quốc nũng nịu gọi như thế, làm Kim Thái Hanh thấy tim trong l*иg ngực của mình đang nhảy ra.

"Sao nào?"

"Thái Hanh."

Điền Chính Quốc lại gọi. Kim Thái Hanh chỉ biết phì cười rồi ôm lấy anh vào lòng và bên dưới nhanh chóng đi vào giai đoạn thúc đẩy. Nếu cứ để cự vật ngủ đông thì cả hai đều khó chịu, do đó cấp tốc tiến đánh, xâm chiếm lại vùng đất lâu ngày chưa đặt chân đến vẫn là tốt nhất.

"Ưʍ....chậm lại được không? A.... a..... đừng nhanh như thế.... a... sẽ hư mất, hỏng mất.... a... aaa..."
Điền Chính Quốc bám chặt vào Kim Thái Hanh rồi luôn miệng nói lên mấy câu từ như năn nỉ. Cách đây không lâu, nói đúng hơn là kể từ cái ngày quay lại căn nhà này, anh đã không dám ngủ chung phòng với cậu. Bởi cậu là một con sư tử, anh không biết nửa đêm mình có bị ăn thịt hay chịu cảnh xâu xé hay chăng.

Nhưng chung quy không trốn được cả đời, nhìn xem Điền Chính Quốc của phút này đi, sắp bị Kim Thái Hanh ăn sạch đến không còn miếng xương mảnh thịt nào rồi. Có phải sẽ thắc mắc nguyên nhân nào để kết luận điều đó đúng chứ? Thế đáp án hiển nhiên là mới đầu trận, cậu đã hóa điên cuồng, mắt đỏ ngầu và tấn công vào trong một cách phủ đầu. Làm bụng dưới anh ê ẩm đến mức trướng căng.