Ở rể (Nhập chuế) - P2

Chương 247

     Lâm Bất Tiện rót cho Vân An một ly nước, ôn nhu nói: "Chậm một chút, uống nước."

     Vân An bưng chén nước lên uống một hơi cạn sạch, nói ra: "Vẫn là nàng suy nghĩ chu toàn, hôm nay nghi thức thực sự là quá mệt mỏi, nếu không có những bánh ngọt buổi sáng đệm bụng, ta cảm thấy ta khả năng thật không chống đỡ được tới."

     Lâm Bất Tiện cười cười, nàng rất thích dạng này... Dạng này vì Vân An nghĩ đến một ít chuyện vụn vặt, phần này vui vẻ so lúc trước chưởng quản gia nghiệp nói đến một khoản làm ăn lớn còn nhiều hơn.

     "Đúng, nàng có thể hỏi qua sư tôn, câu nói kia là ngụ ý ra sao?"

     Vân An vỗ trán một cái, đáp: "Ta làm sao đem cái này gốc rạ cấp quên đây? Lúc ấy thực sự là quá rối ren, sư phụ nàng lão nhân gia bận quá, ta cũng đói choáng váng chỉ muốn trở về, cho nên quên mất."

     "Cũng tốt, tựa như nàng nói... Sư tôn đối nàng cho kỳ vọng cao, nếu như nàng thật sự có kiếp nạn gì sư tôn cũng sẽ không liền một câu nhắc nhở đều không có, đã không nói gì, đối chúng ta mà nói chính là tin tức tốt."

     "Ừm, đúng a." Vân An hướng Lâm Bất Tiện cười cười, chậm lại tốc độ phối hợp ăn bánh ngọt, nhưng sự thật... không phải như vậy.

     Vân An lo lắng mình quên mất chuyện này, đặc biệt đặt ra một bản ghi nhớ, cứ cách nửa giờ thiết bị giấu ở trong mắt trái sẽ chớp động nhắc nhở, nghi thức bái sư vừa kết thúc, Vân An lập tức tìm cơ hội hỏi câu nói kia là có ý gì.

     Huyền Nhất đạo trưởng nhìn một chút Vân An, hỏi ngược lại: "Con còn chưa làm a?"

     "Không phải... Lão nhân gia ngài đến cùng để ta làm cái gì a?"

     Huyền Nhất đạo trưởng chỉ là than nhẹ một tiếng, phối hợp nói ra: "Cũng tốt. Không còn kịp nữa... Con sau khi trở về duy trì trạng thái bình thường liền tốt, đem những thứ ta dạy con hảo hảo ôn tập. Vi sư trận này bận bịu... Không rảnh đơn gặp con, chờ hồi kinh, đều có là cơ hội."

     "Sư phụ?"

     "Đi thôi, vi sư cùng điện hạ còn có chuyện quan trọng thương lượng, cơm tối liền miễn, trong đêm Chu Tướng Quân sẽ trở về... Chính con về tiểu viện ăn đi."

     "Tốt a... ."

     Đây mới là chuyện chân thật trải qua, chỉ là lúc này lời nói của Huyền Nhất đạo trưởng càng kỳ quái, vì không để Lâm Bất Tiện lo lắng, Vân An lựa chọn không nhắc tới một lời.

     Ở trên đường trở về Vân An suy tư một chút, mặc dù nàng cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng... Nhưng Vân An từ phản ứng của Huyền Nhất Đạo trưởng cùng Vĩnh Nhạc công chúa suy đoán, có thể là thật sự xảy ra đại sự gì đó.

     Một viên sao băng mà thôi, thật sự có uy lực lớn như vậy sao?

    Chẳng lẽ từ trường ở đây khác với Trái Đất? Hay mình chỉ là một trong số rất nhiều sinh mệnh trên Trái Đất, không thể nhìn thấy những thứ cao hơn, cho nên mới sinh ra "Ảo giác" sao băng chỉ là phong cảnh?

     ...

     Kinh Thành.

     Tử Thần cung nhất thời trở nên hỗn loạn, nhưng chỉ có vài hơi thở ngắn ngủi,  trong ngoài Tử Thần cung liền khôi phục "tĩnh mịch", giống như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người toàn bộ dừng lại động tác đang làm, phủ phục quỳ rạp xuống đất.

     Từ nội điện truyền ra tiếng gào khóc đau đớn của nam tử trưởng thành: "Phụ hoàng... Ah!!"

     Liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết, không biết qua bao lâu, tiếng kêu của nam tử đột nhiên dừng lại, đầu tiên là đại điện cửa hông mở, bốn năm người cung nhân khiêng một nam tử mặc mãng bào, buộc hoàng kim quan đi ra.

     Sau đó cửa điện bị nội thị từ bên trong hợp lực đẩy ra, ầm ầm thanh âm chưa dứt, Thủ Lĩnh nội thị che mặt chạy ra, đứng trước bậc thềm của hoàng thượng, hít mấy hơi, bi thương ngâm: "Bệ hạ, long ~ ngự ~ tân thiên..."
     Một tiếng này, giống như là một ngón tay lần thứ hai ấn nút "Phát", mọi thứ trong cảnh này lại tiếp tục hoạt động, cung nhân quỳ dưới bệ hạ đều phát ra tiếng kêu rên.

     Cũng không biết là chân tình hay là giả dối, lại càng không biết lấy đầu đập đất trên mặt bọn họ có nước mắt không, dù sao tiếng khóc là cực đau thương.

     Tiếng khóc tựa như một tín hiệu, càng giống như một hòn đá bị ném lên mặt hồ bình tĩnh, "đông" một tiếng, gợn sóng dâng lên, lay động quét qua cả tòa hoàng thành.

     Người nghe được tiếng khóc này, tất cả đều lập tức dừng công việc trong tay, ngã xuống tại chỗ phát ra tiếng khóc, cứ như vậy... Thanh âm càng truyền càng xa thẳng đến mọi ngóc ngách trong cung điện.

     ...

     Đại Hành Hoàng Đế Long Ngự Tân Thiên, Hoàng thái tử Cao Liêu đăng cơ.
     Người trong hoàng cung đại khái chia làm hai bộ phận, cung nhân nội đình bắt đầu dựa theo luật chế, khua chiêng gõ trống vì Đại Hành Hoàng Đế chuẩn bị hậu sự.

     Mà rất nhiều đại thần tiền triều, đầu tiên là hỏa tốc trở lại nhà mình, tắm rửa thay quần áo rồi lại cưỡi kiệu đỉnh trắng một lần nữa vào cung, tề tụ "Diên Anh điện" chờ thái tử triệu kiến, cùng bàn bạc về các vấn đề liên quan đến trùng điệp hoàng quyền.

     Từ khi Đại Hành Hoàng Đế lâm bệnh nặng, Thái tử Cao Liêu mỗi ngày chủ trì chính sự, sau khi hạ triều liền đi tới Tử Thần điện, hầu hạ trước giường bệnh, một ngày cũng không mệt mỏi.

       Tân Thiên Hoàng thượng chịu không nổi đau đớn, gào thét đến ngất đi.

     ...

     "Hoàng Hoàng Quý Phi giá lâm." Nội thị một tiếng phụ xướng, các quan đại thần trong Duyên Anh điện đều chỉnh tề quỳ xuống hành lễ.
     "Tham kiến Nương Nương."

     Hoàng Quý phi cũng thay y phục mộc mạc, mất đi ngày xưa phối sức lộng lẫy, trên đầu cũng chỉ có mấy cây trâm gỗ cố định tóc... trong tay Hoàng Quý phi còn nắm chặt khăn lụa, một bên lau nước mắt một bên tùy ý cung tỳ đưa nàng đỡ đến cao vị ngồi, Hộ bộ thượng thư đại nhân phía dưới thấy, đột nhiên gào khóc lên.

     "Nương Nương bảo trọng phượng thể, thái tử điện hạ bi thương hôn mê, ngài nếu là lại không bảo trọng, giang sơn xã tắc này nên làm thế nào cho phải?"

     Hộ Bộ Thượng Thư vừa khóc, những đại thần khác cũng nhao nhao nâng lên tay áo "Che mặt mà khóc" ...

     Lúc này, ngược lại là Hoàng Quý phi một mực không ngừng lau nước mắt "Kiên cường" lên, nắm bắt khăn lụa tại trên gương mặt điểm hai lần, nói ra: "Chư vị công thần, mau mau đứng lên."
     "Nương Nương bảo trọng a."

     "Mau đứng lên đi."

     "Tạ Nương Nương."

     ...

     Hoàng Quý phi nhìn quanh một vòng, đau thương nói: "Bệ hạ Long Ngự Tân Thiên, bỏ lại sơn hà tốt đẹp này, bỏ lại ta cô nhi quả mẫu. Thái tử thành tâm thành ý chí hiếu, chịu không nổi phần đau đớn này ngất đi, Bản Cung không đành lòng chư vị công thần đợi lâu, liền thay Thái tử tới đây đi một chuyến." Nói xong Hoàng Quý Phi nức nở hai tiếng, tiếp tục nói: "Chư vị công thần, vì bảo đảm triều chính hết thảy ổn thỏa, mong rằng chư vị công thần đồng tâm, phụ tá con ta... Phụ tá Thái tử, thuận lợi kéo dài."

     " Cẩn Tuân ý chỉ của nương nương. "

     "Nương Nương xin yên tâm."

     ...

     Các cửa thành lớn ở Kinh Thành mở ra, hơn trăm tên phục quan mặc áo khoác trắng như mũi tên rời cung, ra roi thúc ngựa ra Kinh Thành, hướng các nơi chạy đi.
     Bởi vì quốc lực Yến quốc cường thịnh, tuyển thái tử sớm đã kết thúc, Thái tử sớm đã trưởng thành không có tai họa ngoại thích, biên cảnh an ổn cũng không có nguy cơ chiến loạn, tin tức của Hoàng đế Đại Hành Tân Thiên không cần bí mật truyền đạt, tất cả truyền lệnh quan đều mặc vải trắng, tay cầm ba thước vải trắng, một bên chạy tới đích, một bên thỉnh thoảng kêu lên: "Đại tang rồi, đại tang..."

     Đương nhiên, ngoại trừ dịch quán ra, còn có rất nhiều chim bồ câu đưa tin bay ra, trong đó có không ít chim săn mồi như Hải Đông Thanh, bay đi các nơi mang theo tin tức Đại Hành Hoàng Đế Tân Thiên.

     Những nơi như Bắc Hải, việc sử dụng dịch quán truyền lệnh là không thực tế, một là đường xá xa xôi, thứ hai là đường xá hung hiểm...

     Nhóm Hải Đông Thanh này chính là triều đình chuyên môn bồi dưỡng ra, dùng để truyền tin tức khẩn cấp với những vùng đất biên giới như Bắc Hải, bình thường mà nói từ Kinh Thành xuất phát đến Bắc Hải cho dù là ra roi thúc ngựa, một dịch đổi một người, đi cả ngày lẫn đêm... Ít nhất cũng phải hai tháng, nhưng sử dụng Hải Đông Thanh có thể rút ngắn không ít.
     Linh cữu của Đại Hành Hoàng Đế sẽ mở ba ngày, cung cấp hoàng tử hoàng tôn ở Kinh Thành lễ bái, chiêm ngưỡng.

     Sau ba ngày, vì phòng dung nhan tổn hại, tổn hại thiên uy, nội đình sẽ hạ lệnh đóng chặt nắp quan tài, đóng đinh lại.

     Dựa theo ý nguyện của Thái tử, là đặt linh cữu bốn mươi chín ngày vẫn là tám mươi mốt ngày, thậm chí trăm ngày... Cung cấp cho phiên vương cùng Đại tướng nơi biên cương từ các nơi gấp trở về lễ bái.

     Đặt linh cữu càng lâu, Thái tử tại triều đình cùng dân gian đánh giá liền sẽ càng tốt.

     Yến Quốc trọng đạo hiếu, mà Đại Hành Hoàng Đế đặt linh cữu, Thái tử kế vị Hoàng đế là muốn mỗi ngày đều trình diện, cho dù vào ban ngày lo liệu triều chính, ban đêm cũng là muốn vì Đại Hành Hoàng Đế thủ linh.

     Có thể nói... Đại Hành Hoàng Đế đặt linh cữu càng lâu, đối Thái tử đến nói chính là càng dài khảo nghiệm.
     Theo Yến Quốc sách sử ghi chép, từng có một vị Hoàng đế đặt linh cữu ba năm...

     Mà vị thái tử vì hoàng đế thủ linh ba năm sau khi băng hà đương nhiên được tôn làm "Chí hiếu thánh nhân... Hoàng đế" .

     Rất nhanh, triều đình ban bố một đạo ý chỉ.

     Hoàng thái tử tuyên bố Đại Hành Hoàng Đế đặt linh cữu trăm ngày, từ khi các nơi nhận được tin tức hoàng đế Đại Hành Tân Thiên, trong vòng bốn mươi chín ngày không cho phép gϊếŧ súc vật, trong vòng trăm ngày không được sáo trúc tác nhạc, trong vòng trăm ngày không được gả cưới. Dân chúng kinh thành trong vòng trăm ngày không được đội quan, y phục tố màu, quan viên nha môn các cấp các nơi trăm ngày ngủ trong phủ nha, thức trắng đêm đốt một ngọn đèn hoặc một ngọn nến.

     Lệnh cưỡng chế các nơi phiên vương, công, hầu, bá thụ mênh mông hoàng ân chi gia, các nơi quan viên tam phẩm trở lên, tức là sau khi nhận được ý chỉ lập tức khởi hành, tiến kinh phúng viếng.
     Mặt khác, cáo phó của Hoàng đế Đại Hành Long Ngự Tân Thiên sẽ tuyên bố các hành quán quốc gia Phiên Bang.

     Cuối cùng, Cao Liêu còn đặc biệt hạ chỉ, triệu tập tất cả Thiên sư, cao tăng cả nước hoả tốc vào Kinh Thành, vì Đại Hành Hoàng Đế tổ chức siêu độ đạo trường pháp hội. Các nơi, các cấp phủ nha, thiên hạ bách tính... Thấy xe ngựa của Thiên Sư, cao tăng, cần tạo điều kiện thuận tiện.

     ...

     Ba ngày sau khi Hoàng đế Đại Hành băng hà, triều đình mở ra triều hội đầu tiên của tân triều, Cao Liêu bây giờ đã theo luật được xưng Tân Hoàng, nhưng việc đăng cơ đại điển phải đợi đến sau khi Đại Hành Hoàng Đế chôn cất Đông Lăng, đây là quy củ của Yến quốc từ khi khai quốc tới nay, bây giờ Cao Liêu tuy rằng đã có được thực quyền chí cao vô thượng, nhưng đến danh chính ngôn thuận chưởng quản triều chính, còn cần một thủ tục.
     Hôm nay, cũng là một ngày đặc biệt.

     Dựa theo quy củ của các triều đại trước đây, hôm nay giữa cựu triều thần cùng Tân Hoàng nhất định phải diễn một vở hí kịch......

     Cao Liêu vừa mới vào chỗ, liền có trái phải Tể tướng cùng Thượng thư các bộ, một đám quần thần quỳ xuống hành lễ, cầm trong tay hốt* lần lượt giơ cao, cất cao giọng nói: "Chúng ta cáo quan về quê, thỉnh bệ hạ ân chuẩn."(* Tên gọi chính thức của các tấm thẻ này là "hốt" cũng có khi gọi là "triều bảng".)

     Hôm nay, văn võ cả triều bất kể chức quan lớn nhỏ, đều phải tự phát đưa ra ý nguyện từ quan hồi hương, sau đó từ Tân Hoàng hạ chỉ trấn an, hoặc đổi chức, hoặc gia phong, hoặc bình điệu, đương nhiên cũng sẽ chọn một ít quan viên chân chính tuổi tác đã cao ân chuẩn hồi hương, dễ dàng cho xê dịch ra một chút ghế, dùng để an trí Tân Hoàng tâm phúc.
     Đây là một hí kịch ước định mà thành, trong dân gian hí văn gọi đây là "nhất triều thiên tử nhất triều thần", những người bị Tân Hoàng đuổi về nhà, gọi là trung thành với tiên hoàng, cung canh cả đời. Không chỉ có thể được Tân Hoàng thiện đãi, được trọng thưởng. Sau khi về đến cố hương cũng sẽ có không ít danh tiếng tốt đẹp, cho nên bọn hắn cũng sẽ không bởi vì bị ân chuẩn cáo lão hồi hương mà bất mãn.

     Về phần những quan lại tiếp tục phục vụ trong triều sau khi được Tân Hoàng trấn an, cũng coi như là mượn nghi thức như vậy cùng tiền triều làm một cái cáo biệt, dùng một thân phận "Hoàn toàn mới", đi nghênh đón tân triều mở ra.

     Cao Liêu thở dài ba tiếng, đi xuống ngự giai tự tay đỡ dậy trái phải Tể tướng, cũng cho một đám quan viên miễn lễ bình thân.
     Cao Liêu đỡ cánh tay của hai vị Tể tướng, nước mắt lưng tròng lập tức liền tràn ra hốc mắt, nức nở nói: "Hai vị đại nhân cũng định bỏ cô gia* mà đi sao? Là cô gia bạc đức, lưu không được tâm hai vị đại nhân?" (Vì Cao Liêu chưa được chính thức lên ngôi hoàng đế nên xưng hô ở đây sẽ dừng ở mức 'Vương gia' chứ chưa được xưng là trẫm – Vua)

***********

Editor: chương này edit mệt xỉu, cầu đồng bách thả sao cho ta thêm động lực :*