[Englot] Cô trịch ôn nhu (cover)

Cảm nhận của tui khi đọc fic này

Lý do tui chọn fic này và cũng rất tâm huyết với nó vì đây là fic mà tui tâm đắc nhất từ lúc đọc BHTT tới bây giờ. Thật sự thì tui cũng đã đọc rất nhiều fic nổi tiếng, cũng có fic làm người đọc nhớ mãi nhưng mà tui vẫn cứ chấp niệm với fic này. Các bạn biết vì sao có biết vì sao không?

Tui sẽ sử dụng tên nhân vật khi chưa cover vì đây làm cảm xúc của tui khi đọc fic này chứ không phải là khi cover lại fic này.

Giang Hoài Khê: Engfa Waraha

Lục Tử Tranh: Charlotte Austin

Hứa Bách Hàm: Nudee Ornpreeya

Lục Tâm Miên: Daeng Austin

Giang Vong: Nita Waraha

Liên Huyên: Mariana Varela

Vì tui chấp niệm với một Giang Hoài Khê. Một Giang Hoài Khê sẵn sàng vì người mình yêu làm bất cứ điều gì miễn người đó hạnh phúc, vui vẻ, bình an là được.

Cho Lục Tử Tranh một tình yêu âm thầm hơn 6 năm mà không đòi hỏi Tử Tranh phải đáp trả điều gì, chỉ cần được ở bên cạnh và theo dõi từng bước đi của cô là được.

Luôn để ý từng tiểu tiết nhỏ của Lục Tử Tranh. Có một đoạn kể rằng: Giang Hoài Khê đã từng tặng cho Lục Tử Tranh một cái đồng hồ có dây đeo bản nhỏ. Nhưng lại không thấy Lục Tử Tranh đeo nó mà vẫn đeo chiếc đồng hồ cũ, điều đó đã làm nàng rất buồn vì chiếc đồng hồ của mình thất sủng. Cho đến một hôm, Giang Hoài Khê vô tình biết được vì sao chiếc đồng hồ của mình không được Tử Tranh đeo trên tay. Đó là bởi vì, nàng vô tình thấy được vị trí đeo đồng hồ của Lục Tử Tranh có 1 vết sẹo khá dài. Vết sẹo đó là do Lục Tử Tranh đã một lần suy nghĩ dại dột mà muốn rời khỏi thế gian này, nhưng may mắn Lục mẹ đã phát hiện kịp thời cứu cô. Giang Hoài Khê không hỏi gì về vết sẹo đó mà chỉ âm thầm tặng cho Lục Tử Tranh một chiếc, lại một chiếc đồng hồ khác có dây đeo bản to hơn để có thể che giấu vết sẹo xấu xí ấy và quá khứ không muốn ai biết của Lục Tử Tranh. Và những chiếc đồng hồ sau này đều được Lục Tử Tranh thường xuyên đeo trên tay.

Chỉ cần là điều mà Tử Tranh muốn, kể cả ước mơ từ nhỏ. Thì Giang Hoài Khê sẵn sàng đáp ứng cô không một chút do dự.

Luôn tự ti về căn bệnh tim bẩm sinh của mình mà không dám đối mặt với tình yêu và những suy nghĩ về tình yêu và cuộc sống của Lục Tử Tranh ở thời đại học. Cho tới khi rời khỏi thế gian vẫn mong muốn Lục Tử Tranh có người để nương tựa, muốn Lục Tử Tranh phải hạnh phúc thay phần mình.

Cô trông thấy, Giang Hoài Khê bất chấp sự phản đối của cô, cố ý muốn tự mình sinh Lục Tâm Miên, ngày ấy hai người bạo phát trận cãi vã lớn nhất chưa từng có, Engfa viết trong nhật ký: Tử Tranh, xin lỗi, cậu nói đúng, tôi vẫn là tên tự cho là đúng mà yêu cậu. Thế nhưng, đồ ngốc, đó cũng là vì tôi yêu cậu thôi. Chỉ là tôi hy vọng trên thế giới này, có thể có thêm một người, như tôi, vô điều kiện mà yêu cậu. Hi vọng có một ngày, dù cho tôi không còn nữa, ở trên thế giới này, cậu vẫn còn người để dựa vào, để lưu luyến.

"Tử Tranh, xin lỗi, tôi vẫn thất ước rồi. Có điều, người phải đáp ứng tôi, phải giúp tôi xem hết phong cảnh của ba mươi năm sau, mới được đến tìm tôi, nếu không tôi sẽ không gặp người."

Đến lúc mất đi cũng sợ Lục Tử Tranh sẽ có suy nghĩ dại dột giống như khi Lục mẹ mất. Khi đó, cô đã dùng cả sinh mệnh của mình để dành lại sự sống cho Lục Tử Tranh. Nói những lời đó bởi vì Giang Hoài Khê biết, Lục Tử Tranh sẽ nghe lời nàng, vì nàng mà ở lại thế gian này.

Có lẽ, điều khiến tui có một chấp niệm rất lớn với fic này là Giang Hoài Khê. Tui cũng rất ngưỡng mộ những gì mà Giang Hoài Khê đã làm vì Lục Tử Tranh.

Tui luôn ao ước có một Giang Hoài Khê trong cuộc đời mình. Hơi ảo tưởng nhỉ? Nhưng mà là sự thật đó, sau khi đọc xong fic này tui đã có suy nghĩ như vậy. Ai chẳng muốn có một người vì mình mà làm tất cả, mình muốn gì người đó đều sẽ đáp ứng, một người luôn để tâm đến mình dù là những điều nhỏ nhặt nhất, một người luôn âm thầm bên cạnh làm những điều tốt đẹp nhất cho mình chứ?
Tui chúc các bạn sẽ tìm được 1 Giang Hoài Khê cho riêng mình. Và ngay cả tui cũng vậy, tui cũng đang trên đường tìm một Giang Hoài Khê cho riêng mình và trở thành một Giang Hoài Khê dù là một phần nhỏ nhất.

Bàn về Giang Hoài Khê đã quá nhiều rồi. Cùng nói về những người khác và những câu nói mà bản thân tui cảm thấy hay nhé?

Một Lục Tử Tranh can đảm dám bước ra khỏi quá khứ của mình, thay đổi suy nghĩ của mình về tình yêu và cuộc sống này.

Một Lục Tử Tranh bởi vì thân thể của Giang Hoài Khê mà tìm nhiều liệu pháp về sức khỏe để giúp nàng khỏe hơn.

Luôn luôn nuông chiều một Giang Hoài Khê càn rỡ, không đứng đắn.

Một Giang Vong vì yêu nên sinh hận.

Một Giang Vong yêu mù quáng.

Một Hứa Bách Hàm không dám nói, không dám thổ lộ để rồi hối hận.

Một Hứa Bách Hàm ngu ngốc vì tình yêu.
Một Hứa Bách Hàm dũng cảm dám đối diện với tình yêu của mình.

Một Liên Huyên nhát gan không dám đối diện với cảm xúc của chính mình. Để rồi khi nhận ra thì đã muộn.

Và cũng có một Liên Huyên vô cùng đáng thương với số phận của mình.

Và cũng có nhiều câu nói làm tui nhớ mãi, có lẽ những câu nói đó cũng giống với cách suy nghĩ của tui về tình yêu và cuộc sống này nên nó khiến tui mãi không thể dứt ra được.

Hứa Bách Hàm: "Thật ra mất đi cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là em chưa từng nắm giữ. Đến khi tất cả biến mất, em cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh các em đã từng yêu nhau, đã từng nắm giữ nhau."

Tui thà mất đi tình bạn để có được tình yêu (bạn thân thì suy nghĩ lại) chứ không muốn bỏ lỡ. Cho dù tỏ tình bị từ chối hay chia tay hay là như thế nào đó mà khiến chia xa thì tui cũng không bao giờ hối hận. Vì ít nhất, tui cũng đã từng cố gắng, đã từng nắm giữ. Bạn nghĩ sau chia tay sẽ là một cái gì đó rất tồi tệ nhưng bạn lại không nghĩ đến khoảng thời gian hai bạn ở bên nhau như thế nào. Sau chia tay thì đau thật nhưng cũng đã có khoảng thời gian khiến bạn hạnh phúc mà.
Nếu có nợ thì tiếp tục, còn không thì đến với nhau nhiêu đó là đủ rồi. Không hối tiếc, không oán hận.

"Hoài Khê, tôi không biết tôi yêu cô sau này sẽ có hối hận hay không. Nhưng mà Hoài Khê, tôi biết nếu như tôi không yêu cô, tôi nhất định sẽ hối hận..."

"Hoài Khê, bầu bạn trăm tuổi, cuối cùng cũng phải từ biệt. Làm sao tôi không biết, có một ngày, cuối cùng chúng ta rồi sẽ chia lìa, chẳng qua là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi. Thế nhưng, kiếp này, có thể quen nhau yêu nhau với cậu, bất luận dài ngắn, tôi sớm đã đời này không tiếc. Vì thế, đừng ân hận, đừng áy náy, có thể được cậu yêu, là chuyện tốt nhất đời này tôi gặp phải. Vì thế, tin tôi, dựa vào tôi, đừng tiếp tục đẩy tôi ra, được không?"

Đối với tui từ "mãi mãi" không bao giờ tồn tại mà chỉ là điều đó sẽ đến nhanh hay chậm mà thôi. Không ai có thể ở bên cạnh bạn mãi mãi cả, họ chỉ có thể ở bên cạnh bạn một thời gian thôi. Chỉ là, thời gian mà họ ở bên cạnh bạn dài hay ngắn.
Từ "mãi mãi" giống như một lời hứa hẹn nhưng không bao giờ thực hiện được. Bởi vì đến một lúc nào đó chúng ta đều phải rời khỏi thế giới này, buông bỏ tất cả mọi thứ kể cả những người mà mình yêu thương nhất.

Tui không biết chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau trong bao lâu. Nhưng tui hy vọng mỗi lần nhớ lại là mỗi lần mỉm cười, là mỗi lần rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Đó những câu nói mà tui tâm đắc nhất trong fic này. Những câu nói này rất giống những gì tui đã từng suy nghĩ về nhân sinh, về cuộc đời và cả tình yêu nữa.

Thôi, không nói nữa đâu. Mỗi lần nhớ lại từng câu nói, từng diễn biến của fic này là lại đau lòng, khóc cạn nước mắt đến không thể thở nổi.

Cảm ơn mn vì đã đọc hết những dòng suy nghĩ của tui về bộ truyện này.

Cũng cảm ơn mn vì đã đồng hành cùng tui trong thời gian qua. Cảm ơn mn nhiều lắm.