Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 24: Hàn Sắt Sắt bị cọ đến cả người ngứa ngáy

Hàn Sắt Sắt cầm điện thoại, khuôn mặt u sầu rối rắm tất nhiên không thể nhìn thấy Chu Cảnh Thâm ở phía sau đang không vui như thế nào.

Cô gái này rõ ràng là thấy con quên cha, đứng núi này trông núi nọ, cần phải trừng phạt cô một chút.

Vì vậy Chu Cảnh Thâm nắm lấy cái eo nhỏ, hơi nhấc người cô lên.

Hàn Sắt Sắt kêu lên, phát hiện hoa huyệt mềm mại bên dưới đang có một cây côn ŧᏂịŧ ngNng cao đầu chạm vào.

Tuy rằng cách một cái quần, nhưng nhiệt độ và độ cứng của nó vẫn cực kỳ hung hãn. Đồ vật tráng kiệt này không ngừng ma sát cánh hoa môi non nớt của cô.

"A...a...ưʍ..." Hàn Sắt Sắt bị hắn cọ đến co giật không ngừng, tiểu huyệt ngứa ngáy đến lợi hại, toàn thân giống như bị lông vũ vuốt ve qua. Một cảm giác khó nhịn xa lạ rót vào tận xương tủy, di động trong tay suýt chút nữa cũng không nắm vững.

Chu Cảnh Thâm hàng năm huấn luyện, cánh tay tất nhiên phi thường có lực. Hàn Sắt Sắt bị hắn vững vàng ôm giữa không trung, không thể di chuyển, bị hắn tuỳ tiện cọ xát tiểu huyệt đang chảy ra mật nước, thậm chí còn cố ý đỉnh vào âm đế. Khi tiểu huyệt Hàn Sắt Sắt bắt đầu hưng phấn đến run rẩy, Chu Cảnh Thâm mới dùng qυყ đầυ cực đại hình tròn kia mở ra cửa huyệt khẩu.

Hàn Sắt Sắt sợ hãi, hắn không phải cứ như vậy đi vào chứ? Hàn Sắt Sắt vặn vẹo mông né tránh.

Chu Cảnh Thâm cũng vô cùng kiên nhẫn tiếp tục hướng tới cửa huyệt cô cọ xát, đâm một chút vào cửa huyệt rồi lại rút ra, làm đến vài lần như vậy khiến Hàn Sắt Sắt nhận ra, hắn chỉ muốn đùa giỡn cô mà thôi.

Bởi vì côn ŧᏂịŧ vẫn đang bị trong quần, mỗi lần chạm vào tiểu huyệt, lớp vải lại ma sát lên vách thịt khiến cô cảm thấy vừa bất an vừa sảng khoái.

Nhưng trong cái bất an đó lại xen chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Rất thô, rất lớn, không thể cứ như vậy mà tiến vào được, cô sẽ ăn không tiêu mất.

Kết quả lúc này Chu Cảnh Thâm lại đặt cô ngồi trên đùi mình, ghé vào tai cô giọng điệu đầy mê hoặc "Em đang nghĩ cái gì thế? Nghĩ lâu như vậy vẫn chưa hoàn hồn?"

Hàn Sắt Sắt khóe mắt vương đầy nước, hít thở không thông nhưng bàn tay cố cầm chắc lấy điện thoại, run rNy gõ lên vài chữ "Đi biển."

Quên đi, chỉ là đi biển, sao có thể vui vẻ được!

Hàn Sắt Sắt chép miệng, ném điện thoại di động lên bàn trà, nhanh chóng lôi côn ŧᏂịŧ từ trong quần Chu Cảnh Thâm ra, một tay đỡ lấy nhắm ngay tiểu bức đang ngứa ngáy của mình, mạnh mẽ ngồi xuống.

Một loạt động tác hoa rơi nước chảy, uyển chuyển mượt mà. Cô từ một tiểu Bạch hoa đã biến thành một Bá Vương hoa*.

(*tiểu bạch hoa: Đóa hoa trắng nhỏ mềm mại; Bá Vương hoa: vua của các loài hoa, dùng uy quyền của mình chèn ép các loài hoa khác)

"Hừm..." Khi tiểu huyệt kiều mị nuốt hoàn toàn côn ŧᏂịŧ đi vào, Chu Cảnh Thâm kêu lên một tiếng, huyệt thịt non mịn ấm áp giống như cái miệng nhỏ cơ khát hút hắn đến tê dại da đầu.

Mới sáng sớm thật ra hắn cũng không muốn làm gì Hàn Sắt Sắt, chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, lại không nghĩ đến tiểu cô nương lớn gan như vậy.

Cư nhiên bỏ qua điện thoại, nâng cái mông tuyết trắng đẫy đà kia, chống lên người hắn, chủ động di chuyển lên xuống nuốt vào côn ŧᏂịŧ.

Hắn không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài mượt mà đung đưa trên tấm lưng trắng tuyết.

Cô gái nhỏ uốn éo, dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp, ở trên người hắn nhấp mông, ngược lại giống như một gái làng chơi...
Nhưng Chu Cảnh Thâm chưa bao giờ chơi người nào, cũng sẽ không để cho người khác chơi hắn.

Đối với cô gái nhỏ Hàn Sắt Sắt này, hắn nhất định không thể để ai nhúng chàm được.

Từ giờ trở đi, thừa dịp cô gái nhỏ còn chưa bị phồn hoa bên ngoài mê hoặc, hắn muốn biến cô hoàn toàn trở thành của mình.

Hắn muốn toàn thân cô, từ đầu đến chân, đều lưu lại ấn ký, hương vị của hắn.