Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 50: Kɧoáı ©ảʍ muốn bùng nổ

Hàn Sắt Sắt gần như đã bất chấp điện thoại của Chu Dĩ Trạch, kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến cả người cô kích động, tay chân mảnh khảnh ôm chặt lấy cơ thể Chu Cảnh Thâm, khuôn mặt nhỏ dán lên l*ng ngực hắn, giống con mèo nhỏ kêu meo meo ô ô một hồi.

Âm thanh vừa mềm lại dụ hoặc này khiến

Chu Cảnh Thâm thích thú vô cùng, ngay cả nhìn thấy người gọi là Chu Dĩ Trạch cũng cảm thấy thuận mắt hơn. Hắn cầm lấy điện thoại đưa cho Hàn Sắt Sắt, bảo cô nhận điện!

Hàn Sắt Sắt còn đang mơ màng nơi đâu, khi Chu Cảnh Thâm đưa điện thoại đến trước mặt, cô theo phản xạ nhấn nút tiếp nhận.

Hoàn toàn không có chú ý đến vẻ mặt tối xầm của Chu Cảnh Thâm.

Chu Cảnh Thâm vốn cho rằng cô ít nhất cũng sẽ lảng tránh, giả vờ chống cự một lúc, cũng có cái cớ cho hắn trêu chọc...

Lại không ngờ rằng cô gái nhỏ không thể nhịn nổi mà nhận điện thoại nhanh vậy?!!

Trong lòng hắn ê ẩm, bàn tay đang đặt trên eo cô bất giác siết chặt hơn.

Hàn Sắt Sắt bị siết có chút đau, mềm mềm yếu ớt "ưm" một tiếng.

Mà Chu Dĩ Trạch ở bên kia đã phải chờ đến hoa  sắp tàn.

Liên tiếp cọi ba cuộc điện thoại nhưng không ai nhận, hắn cảm thấy nếu lại cọi thêm một lần nữa, lòng tự trọng của hắn sẽ vỡ nát mất.

Chu Dĩ Trạch là người có chứng ám ảnh cưỡng chế, lý trí thì cho rằng nên chấm dứt những quộc cọt này, mặt khác lại cảm thấy nếu không tìm được Hàn Sắt Sắt hắn sẽ phát điên lên

Ngay khi hắn nghĩ rằng cuộc gọi này rất nhanh sẽ bị cắt đứt, đột nhiên lại có người ấn nhận.

Điều này khiến hắn trơng khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, lại nghe được Hàn Sắt Sắt ở bên kia hù nhẹ.

Vì thế hắn lập tức khẩn trương hỏi "Sắt Sắt? Em sao vậy?"

Hàn Sắt Sắt vừa nghe thấy giọng nói của

Chu Dĩ Trạch, cả người tỉnh táo lại không ít.

Cái gì? Cô đã nhận cuộc gọi của Chu Dĩ Trạch?

Cô ngửa đầy, nhìn khuôn mặt âm trầm của

Chu Cảnh Thâm, hắn đang nhíu mi giục cô trả lời ngắn gọn.

Trong lòng Hàn Sắt Sắt than khổ, người kia một bộ dáng người chồng (b)ắt kẻ gian phu làm cô phải nói như thế nào a!

Nhưng cô vẫn bật dậy tiếp nhận điện thoại của mình, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nối yênh tiêu Trạch, em không sao, em rất tốt!"

Anh Tiếu Trạch?

Gọi thân mật như vậy?

Tuy rằng Chu Cảnh Thâm đã xem qua tin nhắn của hai người, nhưng nghe Hàn Sắt Sắt Gọi như vậy, trơng lòng hắn vẫn thực không thoải mái.

Hắn nắm chặt lấy mông nhỏ của cô, đâm mạnh vào tận đáy huyệt nhỏ.

"A..." Hàn Sắt Sắt yêu kiều kêu to, ở trong lòng hắn bị đâm đến rung lắc, bàn tay nhỏ bé phải ôm chặt lưng hắn Mới không bị ngã xuống.

Cô căng thắng nhìn về phía Chu Cảnh Thâm, không ngừng lắc đầy ám chỉ hắn không cần như vậy.

Dĩ Trạch ở bên kia nghe tiếng kêu sợ hãi của cô cũng lập tức lo lắng hỏi "Sắt Sắt, em xảy ra chuyện gì sao?""

Hàn Sắt Sắt một bên lau mồ hôi trên mặt mình, bên khác che lấy trái tim đang đập liên hồi kia, nhỏ giọng "Em không sao, em không sao. Mới vừa rồi không cần thận trượt chân một chút..."

"Trượt chân? Sắt Sắt, em đi leo núi sao?

Sao lại thở gấp gáp như vậy?" Chu Dĩ Trạch thận trọng hỏi.

Hàn Sắt Sắt lập tức hùa theo lời hắn "Đúng vậy, em đi leo núi..."

Chu Cảnh Thâm bên này cười lạnh một tiếng, nắm chặt eo nhỏ, dứt khoát mạnh mẽ va chạm.
"Um um...ah...ô ô ô..."

Trời ơi, cái tình huống gì đây?

Hàn Sắt Sắt bị đâm đến tê dại, run rẩy liều mạng che miệng mình, đem tiếng rêu rỉ áp xuống thấp nhất.

Cô thật muốn hét to lên a!

Chu Dĩ Trạch đang ở đầy dây bên kia, cô không thể để hắn nghe được. Nhưng cái tốc độ va chạm của Chu Cảnh Thâm trên người, giống như thật hận không thể khoe với mọi người cô và hắn đang làm gì.

Vừa thẹn thùng lại phần khích!

Hàn Sắt Sắt bị kíCh thí Of đến đỏ bừng mắt. Cô càng chịu đựng, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể lại càng muốn bùng nổ.

Hàn Sắt Sắt không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, cô ném điện thoại sang một bên, hai tay ôm lấy cổ Chu Cảnh Thâm, hôn lên đôi môi mỏng mê hoặc của hắn.