Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 54: Tiểu bức không ngừng hút lấy gậy thịt

Hàn Sắt Sắt ở bên này sau khi đẩy ngã Chu

Cảnh Thâm, hai người lại tiếp tục lăn giường một hồi, hiện tại nếu có người hỏi cô Chu Dĩ Trạch là ai, tám phần là cô đã quên mất.

Hàng năm rèn luyện khiến thân mình của Chu Cảnh Thâm khỏe mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, toàn thân cao thấp không có một vết sẹo. Hơn nữa còn là kiểu người, mặc quần áo thì trông gầy, cởi ra lại cường tráng.

Hàn Sắt Sắt chưa ở chung cùng người đàn ông nào, nên cô không thể so sánh được, chỉ ty cội cầm thấy sức bật của hắn lớn đến kinh người.

Giờ phút này cơ bụng sáu múi rắn chắc đang dán chặt trên cái bụng nhỏ mềm mại của cô, ôm chặt lấy cô mạnh mẽ cắm vào.

Không bao lâu Hàn Sắt Sắt đã ngồi trên người hắn, thân mình hơi ngả về phía sau, hai tay chống trên đùi hắn. Cứ như vậy liền tách mở tiểu huyệt phấn nộn đang co rút không ngừng hút lấy thịt hành thô to đỏ tươi.

Cơ thế Hàn Sắt Sắt đặc biệt mẫn cảm, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiếu bức không ngừng chảy ra. Mỗi khi ma sát trên qυყ đầυ thịt hành, mật dịch lại trực tiếp phun lên cơ bụng hắn, sáng bóng, trơng suốt, gợi cảm đến không kìm lại được. Hàn Sắt Sắt vừa liếc một cái, cả khuôn mặt đều hồng lên.

Cửa huyệt mềm mại một lần nữa bị mở ra, Hàn Sắt Sắt run rẩy, hai mắt híp lại, ngâm nga hừ hừ.

Chu Cảnh Thâm nằm trên giường, nhìn

Hàn Sắt Sắt bên trên nhẹ nhàng lay động giống như cây đào liễu, khuôm mặt nhỏ nhắn mang theo màu hồng tình dụ©, tiểu huyệt từng chút phun ra nuốt vào thịt hành hắn. Cô gái đơn thuần lại quyến rũ như phủ thêm một tầng hơi thở tình dụ©, thịt hành gần như đã trướng phát đau, hắn ngồi dậy, nắm lấy bầu vv" ngậm vào trơng miệng, hạ thân đồng thời đấy nhanh tốc độ, côn ŧᏂịŧ mở ra cửa tử ©υиɠ, thật sâu cắm vào.

Theo một tiếng gầm nhẹ, một dòng nùng tinh nóng bỏng bắn vào bên trơng tử ©υиɠ Hàn Sắt Sắt, cửa huyệt mềm mại gắt gao cắn chặt cực đại qυყ đầυ, hút hết giọt tinh cuối cùng mới lưu luyến buông tha.

Chu Cảnh Thâm tinh thần sảng khoái, hôn lên cái trán mồ hôi đầm đìa của cô, đem cơ thể đã không còn sức lực kia ôm vào trơng ngực, thấp giọng nói "Sắt Sắt... Được rồi....em đi tắm một chút... xuống lầu ăn cơm..."

Hàn Sắt Sắt nằm trơng lòng Chu CảnhThâm, ngực dán chặt. Cô cảm thấy mình giống như con heo được nuôi, như thế nào mỗi ngày không ăn lại chính là ngủ a?

"Sao vậy... còn chưa ngủ đủ?" Chu Cảnh

Thâm (b)ắt lấy cái cằm nhỏ, trên cái miệng nhỏ nhắn hôn hôn một hồi.

Câu chưa có ngủ đủ này, giống như có hai ý nghĩa. Hàn Sắt Sắt sợ hắn lại hưng phấn, chỉ có thể ở trong ngực hắn lầm bầm "Chú..Chúng ta khi nào về nhà?"

Chu Cảnh Thâm thoải mái vô cùng khi nghe cô nói hai từ 'chúng ta', bàn tay to vỗ vỗ cái mông mềm mại "Ngày mai về""

Chu Cảnh Thâm cũng đang có ý định này, ngày nghỉ của hắn cũng không dài, hơn nữa hai ngày bầu Chu Dĩ Trạch trờ về, bạn họ sẽ trực tiếp đυ.ng độ.

Hắn cần xem xét khi nào nói rõ với Chu Dĩ

Trạch quan hệ của hắn và Hàn Sắt Sắt.

"Được ạ..." Hàn Sắt Sắt thở dài một hơi, cái quan hệ hoang đường này sắp có thể chấm dứt được rồi.

Chu Cảnh Thâm nhìn bộ dáng ngây thơ lười nhác của cô, lại nhéo nhéo cái mông "Nhanh lên một chút...rồi xuống ăn cơm... em không phải còn muốn làm bánh ngọt cho tôi hay sao?"

Hàn Sắt Sắt lúc này mới nhớ đến lời hứa với Chu Cảnh Thâm bên bờ biển ngày ấy, lập tức hăng hái "Được... Chú người đùng gấp...Con Hàn Sắt Sắt đã nói ra...cái gì mã đều nan truy*... Nhất định sẽ cho người ăn một chiếc bánh tươi mới và mát lạnh."